Chương 248
Tất cả mọi việc phát sinh chỉ trong một khoảnh khắc.
Từ lúc Lý Hoan Hỉ rút kiếm đến lúc Viện nhi thét lên, lại đến lúc Lâm Khai Đống phi thân nhào về phía đó, tổng cộng cũng chỉ mất hai giây.
Lâm mẫu mới chỉ chớp mắt một cái, đã phát hiện người bên cạnh biến mất, quay lại nhìn thì nhi tử đã lao đến dưới hiên.
Lý Hoan Hỉ chỉ muốn giả vờ, bản ý là muốn thử nghiệm Lâm Khai Đống. Nhưng nhìn thấy hắn chạy nhanh như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên qua thân thể. Hơn nữa, nàng ta vốn định sẽ dừng ở một khoảng cách nhất định để không chạm đến người Viện nhi, nhưng bởi vì có thêm một người chắn ngang nên đã rút ngắn khoảng cách, mũi kiếm lập tức đâm vào vai Lâm Khai Đống làm máu ứa ra.
Lúc Lý Hoan Hỉ ra tay, Viện nhi đã phát hiện ra là Lý Hoan Hỉ giả vờ đâm mình, nhưng vì bộ dáng của nàng ta quả thực doạ người, giống như đang đối mặt với cừu nhân giết cha cho nên nàng mới hét lên. Nhưng bỗng nhiên, mắt nàng tối sầm lại, cảm thấy trên thân có gì đấy rất nặng đè vào, hương vị quen thuộc của nam tử kết hợp với mùi máu tươi xông thẳng vào chóp mũi.
Không khí trong phòng và bên ngoài phòng rơi vào yên tĩnh, động tác cắn hạt dưa của Tần Thu Uyển cũng dừng một chút. Sau đó nàng mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ ràng tình hình trong phòng, rồi lại tiếp tục cắn: "Đáng đời!"
Lâm Khai Đống đau đớn vô cùng, cũng biết do mình quá mức sốt ruột mà làm ra chuyện ngu xuẩn.
Không người nào rõ ràng hơn hắn về bệnh tình của Viện nhi, nếu như Lý Hoan Hỉ thật sự hạ tử thủ thì bây giờ Viện nhi không thể nào có thể tránh được. Cho nên, lúc nghe thấy tiếng kêu của Viện nhi thì trong phút chốc, hắn đã không chút nghĩ ngợi nào nhào về.
Dù đã bị thương, hắn cũng không hối hận vì mình đã quay lại, hắn thật sự không chịu đựng được nếu mất đi Viện nhi.
Nhìn hai người trên giường, khung cảnh trước mắt của Lý Hoan Hỉ dần trở nên mơ hồ, bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.
“Giờ đã hiểu rồi chứ." Tần Thu Uyển thở dài: "Thế muội, hiện tại ngươi cũng nên tuyệt vọng rồi nhỉ?"
Lý Hoan Hỉ hung hăng ném cây kiếm trong tay xuống, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Sau đó lên lên xuống xuống mấy cái, biến mất trước mặt mọi người.
Lâm mẫu còn thử gọi với theo, nhưng nàng cũng không quay trở lại.
Lúc bà ta quay đầu lại nhìn nhi tử, thấy hắn ngoại trừ vết thương mới trên lưng, còn có vết thương trên bả vai, ngực và cả ở eo đều đang rỉ ra vết máu, trong chớp mắt đã loang ra cỡ một bàn tay, hơn nữa còn vẫn tiếp tục lan rộng. Chợt bà ta cảm thấy mắt mình như tối sầm lại, vô cùng nóng ruột hỏi: "Con có thể cử động không? Thương thế như này thì phải làm sao đây?"
Bà ta kinh thanh hô lên: "Mau đi mời đại phu!"
Viện nhi cũng hoảng sợ, nói với người nằm sấp phía trên mình: "Chàng không thể trị bệnh ở chỗ này!"
Nàng nói vừa nhanh vừa vội.
Lâm Khai Đống cũng hiểu được ý của nàng, nếu như đại phu đến đây, chắc chắn sẽ hỏi tại sao hắn lại có thương thế như vậy, trở về nếu như đại phu nhiều lời nói vài câu thì việc hắn bị thương ở trong viện này chắc chắn sẽ bị truyền đi. Hơn nữa, bọn họ càng ở đây lâu thì càng sẽ khiến cho nhiều người bàn tán.
Tuy đã lý giải hết ý, nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được có chút thất vọng.
Hắn vừa nãy mới thay nàng chịu kiếm, đừng nói đến tình cảm giữa hai người, cho dù là người xa lạ giúp mình một ân tình lớn như vậy thì cũng không có ai tỏ ra thờ ơ như nàng cả?
Lâm mẫu nghe nàng nói như thế cũng cảm thấy khó mà tiếp nhận: "Ngươi, cái đồ nữ nhân này, ngươi có lương tâm hay không hả? Khai Đống vì ngươi mới bị thương, sao ngươi có thể nói ra lời này? Lỡ như lúc rời nó đi làm cho thương thế nặng thêm, ảnh hưởng gân mạch, về sau cũng không thể luyện võ thì phải làm sao bây giờ?"
Đúng là có khả năng như vậy, trước đó đại phu cũng đã nói rồi, thương thế của Lâm Khai Đống rất nặng, không thể di chuyển lung tung!
Viện nhi nước mắt rưng rưng, nhìn nam nhân bên cạnh: "Khai Đống, chàng có thể hiểu được ta, có đúng hay không?"
Lâm Khai Đống tuy không cam lòng nhưng đã bị nước mắt của nàng thuyết phục, dùng hết khí lực toàn thân đứng lên.
Hắn càng cử động, vết máu trên người càng lan ra nhanh, trong chớp mắt đã đẫm máu nửa người.
Lâm mẫu gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng, dậm chân một cái nói: "Con đừng lộn xộn nữa."
Lâm Khai Đống không sờ được tới lưng của mình, nói: "Nương, giúp con ấn vết thương xuống, chúng ta về nhà trọ nhờ đại phu coi."
Lâm mẫu vội vàng tiến lên, tay run rẩy che lấy, cố chấp nói: "Khai Đống, chúng ta ở chỗ này chữa bệnh luôn đi. Lỡ như con có chuyện bất trắc... Nương cũng không sống được... Con không thể đi đâu nữa, thật đấy!"
Lâm Khai Đống vốn đang đau đớn, nghe nương khóc lóc ỉ ôi thì trong lòng cũng không dễ chịu. Nhưng hắn thật sự không thể ở lại.
Viện nhi đang lau vết máu trên người, thấy Lâm mẫu không chịu đi, nàng bèn thúc giục: "Đống lang, chàng hãy đi đi."
Lâm mẫu vốn không thích nàng, nghe nàng thúc giục, cộng thêm vết máu trên người nhi tử đang không thể ngăn nổi, lập tức lửa giận ngút trời: "Đi đâu? Nếu nhi tử ta bị phế võ công thì ta phải đi tìm ai nói lí đây? Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi còn hận không thể cách nó càng xa càng tốt!"
Trên mặt Viện nhi cũng toàn là nước mắt, do dự nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển, đè thấp chất giọng hung ác nói ra một câu: "Nếu ta và hắn bị phát hiện, đến lúc đó không chỉ võ công tẫn phế mà còn thảm hại hơn."
Lâm mẫu: "..."
Bà ta vỗ đùi một cái: "Đi thôi!"
Nói xong thì vội vàng đưa tay ra đỡ nhi tử.
Lâm Khai Đống bị thương rất nặng nên đã không thể nhúc nhích. Bà ta sức lực không lớn cũng không đỡ được.
Lâm Khai Đống vừa đau lại vừa sợ, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Thấy nương không đi được, liền muốn tìm người giúp một tay.
Tất cả hạ nhân đều bị hắn đuổi ra ngoài viện, hắn cũng không muốn để cho bọn họ nhìn thấy tình hình trong phòng, ánh mắt nhìn về phía nữ tử ở cửa, mím mím môi, mở miệng nói: "Thu Dương, ngươi có thể giúp ta một chút được không?"
Giang Thu Dương là người tập võ, chỉ với sức của nàng cũng có thể khiêng hắn trở về.
Tần Thu Uyển kinh ngạc, chỉ vào chóp mũi: "Hai chúng ta là người xa lạ, ngươi quên rồi hả?"
Lâm mẫu đã hiểu được mọi chuyện, cho nên cảm thấy hiện tại cần phải rời khỏi cái viện này càng nhanh càng tốt, bà ta nhẹ giọng lại: "Thu Dương, coi như ta cầu xin ngươi."
"Cầu xin ta cũng không làm." Tần Thu Uyển tựa lên trên cửa, vẻ mặt thản nhiên: "Ta giúp Lâm gia các ngươi đã đủ nhiều rồi, ta không muốn lại bị lợi dụng nữa đâu."
Lâm Khai Đống: "..."
Lâm mẫu không biết phải làm sao: "Khai Đống, làm sao bây giờ?"
Lâm Khai Đống hít sâu một hơi, đè xuống sự nôn nóng và uất ức trong lòng, lại mở miệng. Lúc này ngữ khí của hắn vô cùng hòa hoãn: "Thu Dương, làm phiền ngươi mang ta về thủy tạ. Ngươi có điều kiện gì ta cũng có thể làm!"
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Bộ dáng này và ngữ khí này của ngươi cứ như là muốn mặc cho ta muốn làm gì thì làm ý nhỉ." Nàng cho hạt dưa vào lại hầu bao, lúc ba người cho rằng nàng định lên trước khiêng người thì nàng lại nói: "Ngươi bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng, có thể làm được cái gì?"
Vì mất máu quá nhiều, trước mắt Lâm Khai Đống dần dần biến thành màu đen, hắn cắn răng nói: "Ngươi không nói, sao biết ta không làm được?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta cần một cánh tay của ngươi."
Hai mẫu tử đều quay đầu lại nhìn nàng, Lâm mẫu kinh thanh hỏi: "Cái gì?"
Nàng cười tủm tỉm nói: "Một cánh tay đó!"
Hai mẫu tử đều cùng lúc bỏ đi suy nghĩ sẽ nhờ nàng giúp một tay, Lâm mẫu và nhi tử liếc nhìn nhau rồi liền đi ra ngoài: "Ta đi tìm xa phu đến giúp đỡ."
Viện nhi đang tìm kiếm trên mặt đất, nhìn thấy rất nhiều vết máu, miễn cưỡng chống đỡ cầm khăn để lau.
Lâm Khai Đống nhìn thấy, trong lòng càng thêm thất vọng: "Viện nhi, xin lỗi... Ta không khống chế được..."
"Nếu có thể khống chế được máu của mình không đổ, vậy thì lợi hại quá." Tần Thu Uyển phấn khởi nói xen vào.
"Ngươi ngậm miệng lại đi!" Viện nhi giận dữ mắng.
Tần Thu Uyển dùng tay kéo kéo cổ áo: "Thật là dọa người, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?"
"Lớn tiếng thì có thể hù dọa ngươi sao?" Viện nhi tức giận đến mức trên khuôn mặt tái nhợt cũng có chút đỏ ửng: "Giả vờ giả vịt! Cút đi!"
Hết xong một hơi, nàng mệt mỏi thở hồng hộc.
Tần Thu Uyển mỉm cười, lạnh lùng nhìn nhưng không định rời đi. Bỗng nhiên, nàng thu lại nụ cười, đứng thẳng người lên, tay đặt trên chuôi kiếm.
Ngay sau đó, một thân ảnh cao tráng nhảy qua tường viện, mũi chân điểm lên tường viện như mãnh hổ đánh tới.
Tần Thu Uyển chợt lách người vào trong.
Người kia cũng không động thủ với nàng, sau khi đứng xuống dưới hiên, nhìn rõ tình hình trong phòng thì hét lớn: "Viện nhi, có chuyện gì đây?"
Âm thanh như lôi đình, chấn động đến mức mảnh ngói cũng như muốn run lên.
Sắc mặt Viện nhi trắng bệch như tờ giấy, bóp chặt lấy khăn tay không ngừng run rẩy.
Lâm mẫu thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng đã có cảm giác, vội vàng trở lại với nhi tử.
Lâm Khai Đống đang bị trọng thương, khi nghe thấy tiếng hét như thế thì tâm thần cũng chấn động, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm mẫu kinh hãi gào khóc: "Khai Đống..."
"Các ngươi là ai?" Nam nhân kia lại mở miệng.
Người này cao hơn Tần Thu Uyển hai cái đầu, người to gấp ba lần nàng, bắp thịt rắn chắc, nhìn qua cũng biết là công phu không kém.
Người tới họ Liễu, tên Liễu Quyền. Trên giang hồ rất có danh khí, xưng là quyền vương Bình thành. Nghe nói một quyền của hắn có thể đánh bay một con trâu.
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua thân thể nhỏ bé của Lâm Khai Đống, gầy như vậy, lại không có mảy may sức phản kháng nào, sợ là chỉ cần một quyền của hắn cũng có thể đánh hắn ta bay đến tận chân trời.
"Nói đi!" Mắt thấy không ai lên tiếng, Liễu Quyền lại quát lên.
Tần Thu Uyển hắng giọng một cái: "Khụ khụ... Liễu tiền bối, ta đến đây để xem náo nhiệt, Viện nhi cô nương kia và phu quân cũ của ta, buổi tối hai người đó..."
"Im ngay!" Viện nhi giận dữ mắng.
Tần Thu Uyển gật đầu, thật sự ngừng nói.
Mi tâm Liễu Quyền nhăn lại: "Buổi tối cái gì?"
Âm thanh thô cứng, không hề có chút kiên nhẫn nào.
Tần Thu Uyển buông tay: "Nàng ta không cho ta nói."
Lâm Khai Đống lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: "Liễu tiền bối, vãn bối đi ngang qua nơi đây, nghe thấy trong phòng có tiếng binh khí giao kích nên cố ý đi vào nhìn xem. Vừa vặn thấy có người muốn giết vị cô nương này, thế là đã xuất thủ tương trợ, sau đó ta liền... như vậy."
Tần Thu Uyển trừng lớn mắt: "Lâm Khai Đống, chúng ta là phu thê mấy năm, nhưng từ trước đến nay ta đều không biết ngươi có tài mở mắt nói lời bịa đặt lợi hại như vậy đấy."
Nàng vừa mới mở miệng liền đối mặt với ánh mắt hung tợn của Lâm Khai Đống.
Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn lại, rõ ràng là không sợ hắn.
Vị Liễu Quyền này là một trợ lực rất tốt, không dùng thì quá phí.
Liễu Quyền tứ chi phát triển, nhưng đầu não cũng không hề đơn giản. Có Tần Thu Uyển ám chỉ liên tục, hắn đương nhiên đã phát hiện ra có gì không đúng. Chỉ một ngón tay vào Tần Thu Uyển: "Ngươi nói đi."
Hắn nện một quyền lên trên bàn, cái bàn nhanh chóng biến thành một đống củi. Hắn cười lạnh nói: "Nói không rõ ràng thì ai cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!"
Tần Thu Uyển tiến lên: "Tiền bối, ngài đừng nóng giận. Vấn đề này rất đơn giản, chính là vị phu quân trước kia của ta, Lâm Khai Đống chạy tới gặp vị Viện nhi cô nương này, sau đó nhân tình hiện tại của Lâm Khai Đống tìm tới cửa, trông thấy hai người dính lấy nhau thì liền xuất kiếm đâm. Sau đó Lâm Khai Đống liều mạng dùng cơ thể bị trọng thương để tương hộ... Chuyện là như vậy đó.
"Gặp gỡ?" Liễu Quyền cực kỳ phẫn nộ, con mắt như mắt trâu nhìn về phía Viện nhi: "Ngươi lén lút vụng trộm sau lưng ta?"
Viện nhi nào dám thừa nhận, bị dọa đến mức hồn phi phách tán, khóc thét lên ôm lấy chân của hắn: "Liễu lang, nàng ta nói bậy, chàng tuyệt đối đừng tin. Tâm ý của ta đối với chàng có thiên địa chứng giám, ta sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với chàng đâu!"
Liễu Quyền từ trên cao nhìn xuống nàng, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tràn đầy nước mắt, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, hung dữ hỏi: "Ngươi dám phản bội ta?"
Viện nhi: "..." Vậy là nàng giải thích cả buổi hắn cũng không nghe lọt tai một câu nào?
"Ta không có!"
Liễu Quyền nhìn về phía Lâm Khai Đống, cười lạnh hỏi: "Ngươi thích loại nam tử mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai này?"
Hắn bóp chặt nắm đấm, hung hăng đập tới.
Lâm Khai Đống kinh hãi, nếu không bị thương nặng như vậy, hoặc là trước khi bị thương thì cho dù hắn không phản kích được, cũng có thể bảo toàn thân mình để trở ra. Nhưng hôm nay... thấy nắm đấm càng ngày càng gần, nhưng hắn chỉ có thể xê dịch sang bên cạnh một chút.
Ta không muốn chết!
Viện nhi kinh hãi: "Liễu lang!" Một bên hô, một bên lao tới.