Chương 249
Liễu Quyền vốn muốn đánh Lâm Khai Đống một trận, nhưng sau khi phát hiện Viện nhi nhào tới thì lập tức thu tay lại.
Nhìn đôi nam nữ ôm nhau trên mặt đất, sắc mặt Liễu Quyền thay đổi, đại khái là rất khó coi.
Tần Thu Uyển cảm khái: "Quả nhiên là một đôi người hữu tình cảm thiên động địa."
Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi ngậm miệng đi!"
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Liễu Quyền, Viện nhi không thể cứ ngồi im, vô thức biện giải cho mình: "Liễu lang, không phải là ta muốn cứu hắn, chỉ là ta không muốn chàng làm tổn thương người vô tội, ta và hắn không có gì cả, chàng phải tin ta."
Liễu Quyền nhìn nàng, Viện nhi cố gắng trấn định đối mặt với hắn.
Bỗng nhiên, Liễu Quyền nhìn về phía Lâm mẫu lo lắng bên cạnh, hỏi: "Hai người bọn họ có quan hệ thế nào?"
Lâm mẫu: "..."
Bà ta ngập ngừng nói: "Chỉ là đã từng quen biết, vừa nãy nhi tử ta nghe thấy động tĩnh đã vội chạy vào đây, sau khi đánh tặc nhân đi thì ngươi đến. Hai người bọn họ thật sự không có quan hệ gì."
Liễu Quyền quay lại nhìn Tần Thu Uyển: "Ngươi nói xem?"
Tần Thu Uyển ăn ngay nói thật: "Lần đầu tiên ta gặp hai người bọn họ là ở trong nhà trọ. Lúc ấy phu thê bọn ta chia phòng ngủ, ta ngẫu nhiên nghe thấy động tĩnh trong phòng phu quân của ta, lúc ta chạy tới vừa vặn nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm nhau. Lần thứ hai gặp chính là ở trong căn phòng này, Lâm Khai Đống giấu ta lặng lẽ tới gặp nàng, về phần hai người bọn họ rốt cuộc có phải là cố giao hay không hay là có tư tình khác thì ta không biết. Tóm lại, tên cẩu nam nhân này đã năm lần bảy lượt lừa gạt ta, ta đã chịu không được hắn nữa rồi, hiện tại hai bọn ta không có quan hệ gì hết."
Gân xanh trên thái dương của Liễu Quyền nổi lên, trừng mắt nhìn Viện nhi: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội giải thích."
Lòng Viện nhi tràn đầy lo lắng, trong chớp mắt, nàng ta nghĩ đến cái gì đó, chỉ tay về phía Tần Thu Uyển: "Liễu lang, ta trúng kịch độc là do nàng ta hạ. Nữ nhân này không có ý tốt, nàng ta còn cố ý nói xấu ta, chàng không được tha cho nàng ta."
Liễu Quyền xoay người nắm chặt cổ áo của nàng, nâng nàng lên trước mặt hôn.
Nhưng ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Lâm Khai Đống bên cạnh, khi thấy ánh mắt hắn ta trốn tránh, tay hắn lập tức nắm chặt, hung hăng ném nữ nhân trong tay ra ngoài.
Viện nhi rơi trên mặt đất, lăn lộn hai vòng rồi nôn ra máu.
Lâm Khai Đống thấy thế, nhưng vẫn kiềm chế không tiến lên dìu nàng dậy, trên mặt mang theo vẻ phẫn nộ: "Ngươi dám đánh nữ nhân?"
"Hay lắm!" Trong ánh mắt Liễu Quyền tràn đầy vẻ hứng thú: "Ngươi thật sự có thể chịu được, vậy ta hỏi ngươi, rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và nàng là như thế nào?" Không đợi Lâm Khai Đống trả lời, hắn lại nói: "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu như chỉ là cố nhân hoặc là không biết, ta sẽ lấy mạng nàng ta."
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn rất thản nhiên. Không hề che giấu sát ý bên trong.
Sắc mặt Lâm Khai Đống biến đổi, vô thức nhìn Viện nhi.
Khuôn mặt nhỏ của Viện nhi nhăn nhúm lại, không biết là đau đớn hay là sợ hãi, cả người đều đang run rẩy.
Lâm mẫu đã sớm co lại ở một bên không dám lên tiếng, lúc này đang gắt gao nắm lấy tay của nhi tử không cho hắn mở miệng.
Trong lúc không khí hoàn toàn yên tĩnh, Liễu Quyền sải bước tiến lên xách Viện nhi trên mặt đất lên như con gà con, ngay vào lúc hắn sắp ném người ra thì Lâm Khai Đống hô to: "Tiền bối xin thủ hạ lưu tình."
Liễu Quyền hừ lạnh: "Ngươi thừa nhận rồi sao?"
Lâm Khai Đống nằm rạp trên mặt đất, nhắm mắt lại, cam chịu: "Ta thực sự không thể trơ mắt nhìn Viện nhi cô nương còn trẻ tuổi mà đã hương tiêu ngọc vẫn, tiền bối muốn ta thừa nhận, vậy ta thừa nhận là được."
Ngụ ý là giữa hai người không có tư tình. Hắn thừa nhận chỉ là muốn cứu mạng nàng.
Liễu Quyền phì cười, lại vứt Viện nhi xuống mặt đất, giơ chân ra giẫm lên lồng ngực của nàng.
Hắn nổi tiếng là có khí lực lớn, nếu dùng sức giẫm thì toàn bộ ngực của Viện nhi đều sẽ biến thành một đám thịt nát.
Lâm Khai Đống thấy thế, biết không lừa gạt được nữa, vội vàng nói: "Tiền bối xin thủ hạ lưu nhân!"
Liễu Quyền quay lại nhìn hắn: "Hai người các ngươi qua lại từ khi nào?"
Lâm Khai Đống không dám giấu diếm nữa: "Ba tháng trước."
"Ngủ với nhau mấy lần?" Liễu Quyền hỏi lại.
Sắc mặt Viện nhi trắng bệch, không rên một tiếng.
Lâm Khai Đống liếc nhìn nàng một cái, nói: "Chưa từng. Bọn ta chỉ hồ tình không hồ lễ, Viện nhi nói sau khi ngài chán nàng thì có thể sẽ thả nàng đi, nên bọn ta muốn đợi cho đến lúc đó..."
"Nói dối!" Liễu Quyền cười lạnh, lực đạo trên chân tăng thêm.
Mắt thấy mặt Viện nhi lộ vẻ thống khổ, Lâm Khai Đống vội vàng đổi giọng: "Một lần!"
"Thật sự đã ngủ với nhau rồi ư?" Sắc mặt Liễu Quyền tái nhợt, nhấc chân lên hung hăng giẫm mạnh xuống.
Lâm Khai Đống bổ nhào qua: "Tiền bối, ngài không thể giết nàng được!" Vào thời khắc sống còn, hắn đã quên đi đau đớn trên người, giọng nói cũng không còn ngang ngạnh như lúc trước nữa: "Nếu ngài muốn giết nàng thì cứ giết ta trước."
Tần Thu Uyển thấy mà than thở.
Nhưng mà nàng biết Lâm Khai Đống này nhất định đã nghĩ kỹ đường lui rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy Lâm Khai Đống nói: "Vị hôn thê của ta là nữ tử của Lý trang chủ, xin tiền bối nể tình Lý gia trang mà tha cho bọn ta. Ta biết, trong mắt ngài Viện nhi chỉ là một món đồ chơi nhỏ ngài chơi đùa để giải trí, xin ngài tha cho món đồ chơi này một đường sống! Vãn bối nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình của ngài, nếu có cơ hội, sau này nhất định sẽ báo đáp."
Viện nhi đã nhắm nghiền hai mắt, nước mắt giống như là con suối cuồn cuộn không dứt, khiến trên mặt đất hình thành một vũng nước đọng.
Thiên hạ hiện tại lấy võ vi tôn, năng lực không mạnh thì phải tìm chỗ dựa.
Ví dụ như Lý trang chủ, cũng là một chỗ dựa không tệ.
Ở Bình thành này, tên tuổi của Lý trang chủ vẫn có thể dùng rất tốt.
Tần Thu Uyển không vạch trần lời nói dối của Lâm Khai Đống. Để hắn chết thì có quá nhiều cách, chỉ cần để Liễu Quyền đạp một cước xuống là có thể. Phải để hắn còn sống, nhận hết mọi dày vò khổ sở thì mới có thể làm tiêu tan mối hận thù trong lòng Giang Thu Dương.
Liễu Quyền tóm lấy cổ áo của hắn, sát ý trong ánh mắt không hề che giấu.
Lâm Khai Đống cố gắng trấn định nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tiền bối, nếu ngài giết ta thì vị hôn thê của nhất định sẽ không tha cho ngài, chắc chắn sẽ bảo nhạc phụ tương lai của ta tới tìm ngài để đòi lại công đạo cho ta."
Liễu Quyền nhìn hắn chằm chằm, thật lâu sau, mới vứt hắn xuống đất, sải bước rời đi.
"Hai ngươi cút hết cho ta!"
Âm thanh hung tợn từ đằng xa bay tới, Lâm Khai Đống và Viện nhi chỉ cảm thấy như là tiếng trời. Lâm mẫu vỗ ngực: "Khai Đống, làm ta sợ muốn chết."
Lâm Khai Đống nhìn Viện nhi, ánh mắt tràn đầy vẻ ôn nhu: "Viện nhi, chúng ta đã cược thắng rồi. Nàng đã được tự do, từ nay về sau..."
Tần Thu Uyển nhàn nhàn ngắt lời: "Mau tìm đại phu cứu mạng đi, nếu không, hai người các ngươi cũng chỉ có thể đi xuống dưới đất nói chuyện thôi đó."
Lâm mẫu rất tán thành.
Tần Thu Uyển quay người, nhảy lên đầu tường, chui vào trong xe ngựa, tâm trạng vui vẻ vô cùng: "Thành thúc, chúng ta về đi."
Thành thúc nghe thấy ngữ khí vui sướng của nàng, hiếu kì hỏi: "Cô nương, có chuyện tốt gì đã xảy ra à?"
Tần Thu Uyển cười nói: "Lâm Khai Đống bị đánh gần chết, Viện nhi cũng cách cái chết không xa, hai người còn đắc tội với Liễu quyền vương. Như vậy có tính là chuyện tốt hay không?"
Đời trước chuyện giữa hai người vẫn luôn được giấu diếm rất tốt, trước khi Giang Thu Dương chết, Liễu quyền vương đã tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch toàn thân đứt đoạn mà chết.
Giang Thu Dương không biết chuyện này có dính dáng gì đến hai kẻ Lâm Khai Đống và Viện nhi hay không, nhưng bây giờ Liễu Quyền còn rất khỏe, có hắn ở đây thì Lâm Khai Đống đừng nghĩ đến sẽ có được những ngày sống dễ chịu.
Sau nửa canh giờ trở lại thủy tạ, xe ngựa đã mang theo hai người Lâm Khai Đống băng bó toàn thân trở về.
Viện nhi hôn mê bất tỉnh, Lâm Khai Đống máu tươi đầy người, thật sự là đáng thương.
Suốt một đường đi đều khiến mọi người rối rít ghé mắt.
Đương nhiên, bây giờ cho dù hai người bọn họ bị người ta trông thấy, ngoại trừ Lý Hoan Hỉ bất mãn thì người khác cũng chỉ tò mò mà thôi.
Tần Thu Uyển đứng ở bên đường, nhìn hai người trước mặt đi qua, chậc chậc lắc đầu: "Thật thê thảm."
Lâm Khai Đống nhắm mắt dưỡng thần, không muốn hao tâm tốn sức để ý đến nàng. Còn Lâm mẫu thì trừng mắt: "Ngươi bớt châm chọc đi."
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Lâm phu nhân, bà nói xem, nếu Lâm Khai Đống không qua lại với Viện nhi thì làm gì có những chuyện xui xẻo như này?"
Đối với câu nói này của nàng, Lâm mẫu rất tán thành.
Tổn thương trên người nhi tử cũng là bởi vì âm thầm qua lại với Viện nhi, bị Giang Thu Dương hiểu lầm rồi ngộ thương gây nên, hôm nay còn suýt chút nữa thì mất mạng.
Viện nhi đúng là tai tinh!
Lâm mẫu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Viện nhi ngủ mê man, vô tri vô giác, Lâm Khai Đống nghe thấy Tần Thu Uyển nói thế, thực sự không nhịn được, bèn trách mắng: "Giang Thu Dương, ngươi đừng có châm ngòi ly gián bọn ta!"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ta cứ thích châm ngòi đấy, ngươi định làm gì?"
Lâm Khai Đống: "..."
Nếu không phải hiện tại đang nằm không động đậy được thì hắn thật sự muốn rút kiếm đánh tan uy phong của nữ nhân này!
Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Có phải ngươi muốn rút đao chém ta hay không?"
Lâm Khai Đống nhắm mắt lại, không muốn để ý đến nàng nữa.
Hắn không nói lời nào thì nàng lại càng không buông tha cho hắn, nàng lại nói tiếp: "Ngươi cần phải chữa bệnh nhanh lên một chút, đến lúc đó... ta còn có thể tiếp tục đánh ngươi gần chết."
Lâm mẫu không vui: "Thu Dương, ngươi đã nói giờ các ngươi là người xa lạ, vậy thì bỏ qua cho nhau đi."
"Không phải người xa lạ, mà là kẻ thủ!" Tần Thu Uyển lạnh lùng đáp: "Lâm gia các ngươi làm ta nhục nhã, lừa gạt ta, tất cả mấy việc đó ta đều nhớ kỹ. Không cho ta đòi lại công đạo, người khác còn tưởng rằng Giang gia ta dễ bị khi dễ."
Tiếng lòng của Lâm Khai Đống run lên.
Cừu gia của hắn hình như đang càng ngày càng nhiều lên.