Chương 250
Bây giờ Lâm Khai Đống đang bị trọng thương, mất máu quá nhiều. Đừng nói là đánh nhau, đến cả cãi nhau hắn cũng không có tinh thần.
Lâm mẫu nhìn thấy hai người đối chọi gay gắt, đang định nói giúp nhi tử mấy câu, nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu rõ. Giang Thu Dương bây giờ không có chút sự tôn kính nào đối với bà ta, nói khó nghe hơn chút, có thể sẽ còn động thủ với bà ta.
Bà ta không muốn tìm đánh, bèn dặn dò hạ nhân mau đưa hai người về nhà.
Ngay sau đó, phòng sát vách Tần Thu Uyển vẫn luôn có đủ loại đại phu ra ra vào vào, rất rõ ràng, bên đó có người thương thế rất nặng, không dễ điều trị.
Tâm trạng của Tần Thu Uyển rất vui vẻ, chuẩn bị dẹp đường để hồi phủ.
Chỉ là trước khi đi thì biết được tin cô nương Lý gia trang đang đi dạo bên ngoài lại bị Ma Cung bắt đi. Lý trang chủ sai người đi tìm nhưng không có được chút tung tích nào.
Nàng nghe qua nhưng cũng không lo sợ, bởi việc Lý Hoan Hỉ bị bắt đi lần này không có liên quan gì đến nàng, nàng ta có trở về thì cũng sẽ không đến tìm nàng trả thù.
Nhưng mà, nếu nàng ta thật sự tới cửa thì Tần Thu Uyển cũng không sợ.
Trở lại Giang phủ, Tần Thu Uyển nhìn đại môn, dặn dò: "Lấy tất cả những món đồ liên quan tới hai mẫu tử Lâm Khai Đống bán hết cho ta."
Những món đồ liên quan tới Lâm Khai Đống không phải không có thứ nào không đáng tiền.
Sau khi Giang Thu Dương và Lâm Khai Đống quen biết, cách Giang phủ không xa Lâm gia có mua một gian tiểu viện tử. Sau này khi thành thân Giang Thu Dương không muốn sống trong căn nhà nhỏ bé đó nên hai phu thê vẫn luôn ở trong Giang phủ rộng rãi, Lâm mẫu cũng lấy lý do không nỡ xa cách nhi tử mà đến đây ở.
Nhưng phàm là thế gia truyền thừa nhiều năm thì đều sẽ có việc kinh doanh riêng của mình và gốc rễ lập thân. Giang phủ cũng giống như vậy. Chỉ là cách đây ít năm, Giang Thu Dương và Lâm Khai Đống là đồng quản lý, cho nên quản gia cửa hiệu có nhiều người vẫn nghe lời Lâm Khai Đống.
Chuyện thứ nhất khi Tần Thu Uyển hồi phủ đó là đưa một phần lễ vật cho tất cả bằng hữu thân thích qua lại với Giang phủ, nói rõ chuyện Giang Thu Dương và Lâm Khai Đống đã nhất đao lưỡng đoạn, bây giờ như là người lạ.
Sau đó gọi tất cả quản gia đến, người có thể trở về thì cũng chấp nhận cho bọn họ một cơ hội. Còn người nào một lòng hướng về Lâm gia thì trực tiếp cho nghỉ việc.
Trong Tề thành, Giang phủ có ba thành cửa hiệu thuộc về Giang gia, còn có một thành thuộc quyền Trần gia, còn lại mới là của các thương hộ khác.
Tần Thu Uyển bận rộn gần một tháng mới sắp xếp mọi chuyện lại như ý muốn. Mà chuyện nàng bỏ Lâm Khai Đống, sau đó thì thu dọn những tên quản gia nghe lệnh Lâm Khai Đống cũng truyền đi xôn xao khắp thành.
Phần lớn người nghe chỉ coi như là chuyện náo nhiệt, còn người hữu tâm thì lại muốn nhiều hơn.
Người bên trong Giang phủ đều nghe nói đến chuyện võ công chủ tử nhà mình đã tăng tiến nên càng thêm cung kính với Tần Thu Uyển nhiều hơn. Đối với sự thay đổi tính tình của chủ tử, bọn họ cũng chỉ cho rằng nàng bị cô gia phản bội nên mới trở nên như thế.
Gần đây Tần Thu Uyển đi sớm về trễ, vẫn luôn bận rộn. Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, lúc nàng về nhà, có thấy người gác cổng cung kính dâng lên một phong thiếp mời.
Nàng mở thiếp mời ra, chữ viết rồng bay phượng múa, là Trần nhị công tử Trần Dậu hẹn nàng so tài.
Hai nhà là thế giao, ngày lễ ngày tết hay việc hiếu hỉ đều sẽ tặng nhau lễ vật. Khi Giang Thu Dương còn bé cũng thường xuyên qua lại với mấy vị công tử Trần gia nên coi như là thanh mai trúc mã. Trong những năm Giang phụ không có ở đây, Trần gia cũng rất quan tâm đến nàng. Nhất là có ý muốn giới thiệu mấy vị công tử cho nàng, dụng ý không cần nói cũng biết.
Đáng tiếc sau này đột nhiên xuất hiện một tên Lâm Khai Đống làm ý đồ của Trần gia hoàn toàn thất bại.
Tần Thu Uyển cầm thiếp mời đi về chính phòng, nàng đã đoán được gần hết mọi chuyện. Hẳn là Trần gia thấy nàng bây giờ một thân một mình nên mới nổi lên tâm tư.
Gần đây khí trời nóng bức, việc đầu tiên Tần Thu Uyển làm trước khi hồi phủ là rửa mặt. Tần Thu Uyển đi từ phòng nhỏ ra, vừa vặn nhìn thấy nha hoàn Đương Quy của Giang Thu Dương đang cầm thiếp mời.
Giang Thu Dương từ nhỏ đã tập võ, lúc ra ngoài đi dạo cũng không cần thiếp thân nha hoàn phải đi theo hầu hạ, cho nên, Đương Quy vẫn luôn ở lại trong phủ. Sau khi Tần Thu Uyển tới, vì sợ bị người ngoài nhìn ra manh mối nên cũng không nói chuyện quá nhiều với các nha hoàn trong phủ.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị Lâm Khai Đống phản bội nên mới thay đổi tính tình, Đương Quy cũng giống vậy. Thấy nàng đi ra, nàng ta sợ đến mức vội vàng buông thiếp mời trong tay xuống. Thấy chủ tử không trách, mới lặng lẽ thả lỏng, vội vàng lấy khăn tới giúp nàng lau tóc.
Tần Thu Uyển ngồi trước bàn trang điểm từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thấy mình vẫn nên đi đến nơi hẹn. Thứ nhất là vì đã nhận ân tình của Trần gia thì không nên cự tuyệt. Thứ hai, nàng muốn tìm người nên phải đi dạo nhiều hơn.
"Cô nương, ngài có muốn đến nơi hẹn không?"
Sau lưng truyền đến giọng nói thận trọng của Đương Quy.
Tần Thu Uyển mở mắt ra, nhìn nàng từ trong gương: "Đương nhiên là phải đi."
Đương Quy rủ mắt xuống, bộ dáng nghiêm túc xoa tóc cho nàng, thử thăm dò: "Ngài và cô gia thành ra như vậy có phải là vì có hiểu lầm hay không?"
Nghe nàng ta nói như thế, Tần Thu Uyển quay đầu lại, dò xét vẻ mặt của nàng ta: "Sao ngươi lại cảm thấy chuyện này có hiểu lầm?"
Đương Quy nói rất nghiêm túc: "Cô gia toàn tâm toàn ý đối xử với ngài, trong phủ có rất nhiều nha hoàn đều hâm mộ tình cảm của hai người. Sao ngài ấy có thể làm ra chuyện có lỗi với ngài được?"
Ánh mắt Tần Thu Uyển ý vị không rõ, hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn tốt?"
"Tốt." Đương Quy thành thật trả lời, sau khi lời ra khỏi miệng thì ngượng ngùng cúi đầu.
Tần Thu Uyển tiếp nhận khăn, quay người lại nói: "Nếu cảm thấy hắn tốt thì ta cho ngươi đi hầu hạ hắn."
Sắc mặt Đương Quy biến đổi: "Cô nương, nô tỳ..."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Ra ngoài!"
Giữa trưa hôm sau, Tần Thu Uyển cưỡi ngựa đi đến Trần phủ.
Trần Dậu biết nàng đến, tự mình ra ngoài cửa phủ đón tiếp.
Hôm nay hắn một bộ trường sam xanh nhạt, tay áo bồng bềnh, trên búi tóc dùng một chiếc ngọc trâm trong suốt kéo lên, toàn thân toát ra vẻ phiên phiên công tử.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển, trên mặt hắn mang theo nụ cười ôn hòa: "Thu Dương, muội đến rồi."
Tần Thu Uyển khẽ cười: "Vừa vặn gần đây ta rất ngứa tay."
Trần Dậu: "..."
Ý ngay trong lời, rất rõ ràng, Giang Thu Dương một lòng muốn so tài.
Đánh thì đánh đi!
Võ công của Giang Thu Dương luyện tập đã thành tạo, tuổi tác nàng thì tương tự với Trần Dậu, trước kia cũng từng so tài qua. Nhưng so tài không so mạng nên không hạ tử thủ, cho nên phần lớn là ngang tay.
Sân luyện võ của Trần phủ rất lớn, lúc này cũng có một vài người ở trên đó luyện kiếm, nhìn thấy hai người tới, bọn họ đều tiến lên chào hỏi.
Có lẽ là nghe nói Trần gia muốn kết thân với Giang phủ nên ánh mắt tất cả mọi người nhìn hai người đều mang vẻ chế nhạo, còn có người tụm năm tụm ba châu đầu ghé tai bàn tán.
Tần Thu Uyển nhìn được hết những thứ này, mục đích nàng tới đây cũng là như thế. Có một số việc không thích hợp đi quá xa, muốn cự tuyệt thì nên cự tuyệt triệt để.
Nàng đi đến giữa sân đứng vững, vù một tiếng rút kiếm: "Tới đi."
Quả nhiên là đến để đánh nhau, Trần Dậu hơi bất lực. Nghĩ đến hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể để mình rơi xuống thế hạ phong, cũng rút kiếm đứng đối diện nàng: "Nghe nói muội mới ngộ ra được một bộ kiếm pháp trong mộng, nghe có vẻ tinh diệu nên ta đã sớm muốn lĩnh giáo." Lúc rút kiếm lại cười giỡn nói: "Thu Dương, lát nữa nhớ thủ hạ lưu tình..."
Lời còn chưa dứt, Tần Thu Uyển đã tung kiếm ra, Trần Dậu nghe thấy phong thanh, nụ cười trên mặt không còn nữa, cũng không thể không nghiêm túc trở lại.
Kiếm thế sắc bén, tiếng giao kích vang dội, có thể thấy được sức lực trong đó. Hai người lên lên xuống xuống, chiêu thức tinh diệu, sau nửa khắc đồng hồ tất cả mọi người đều nhìn ra được Trần Dậu dần mất sức, tròn một khắc đồng hồ, đã có một mũi kiếm sắc bén kề sát bên cổ của hắn.
Trần Dậu thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt hắn tràn đầy kinh ngạc: "Thu Dương, sao muội lại trở nên lợi hại như vậy?"
Tần Thu Uyển thu kiếm vào vỏ, cười nói: "Luyện tập. Trần nhị ca, huynh đừng lười biếng quá."
Trần Dậu bị đả kích, gần đây hắn căn bản không nghỉ ngơi, trước khi hẹn nàng còn luyện tập suốt nửa tháng, nghĩ đến sau khi thắng nàng sẽ lấy lý do dạy nàng để được thân cận với giai nhân... Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, trước kia lần nào mình cũng có thể chiếm được thế thượng phong, vậy mà nhanh như vậy đã thất bại.
Mà điều làm hắn không muốn thừa nhận chính là hắn còn dùng hết toàn lực, mà chỉ một khắc đồng hồ cũng không chịu được.
Dưới tình hình như vậy, hắn còn có mặt mũi nào nói muốn lấy nàng nữa?
Thật lâu sau, Trần Dậu mới tiếp nhận được sự thật mình thất bại, ngập ngừng nói: "Thu Dương, muội thật lợi hại."
Tần Thu Uyển khiêm tốn: "Về sau nếu huynh muốn so tài thì cũng có thể tới tìm ta."
Trần Dậu: "..." Tự rước lấy nhục sao?
Hai người võ công tương cận so tài thì là lấy thừa bù thiếu, cũng nhau tiến bộ. Nhưng chênh lệch khổng lồ như thế thì chẳng khác gì bị đánh.
"Được." Trần Dậu đáp ứng: "Ta bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn trưa, muội ở lại dùng đi."
"Không đâu." Nam nữ chưa lập gia không thể dùng bữa cùng nhau.
Tần Thu Uyển đúng là rất ngứa tay. Lúc ra khỏi Trần phủ, nàng lại đi đến thành bắc đấu chiến đài. Trong nội thành không cho phép đánh nhau, nếu như có tư oán thì có thể đến đấu chiến đài phân cao thấp.
Thậm chí còn có thể có được phần thưởng, từ trân bảo cho đến tính mệnh, chỉ cần viết chứng từ trước khi lên sân, rồi tìm người làm chứng thì sau trận đấu đều sẽ phải thực hiện.
Vì vậy, mà có không ít người tập võ coi đây là công việc kiếm sống.
Chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần mỗi ngày đánh nhau một chút, vừa được luyện công, lại vừa kiếm được bạc. Chỉ cần không ký giấy sinh tử thì trừ phi ngộ sát cũng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.
So với sự phồn hoa trong nội thành thì nơi này cũng rất náo nhiệt. Đáng nhắc tới chính là, lợi nhuận của đấu chiến đài, Giang phủ cũng chiếm hai thành.
Tần Thu Uyển chưa từng đến những địa phương như này, cũng không có cơ hội cùng người khác so tài như thế nên càng đánh càng hăng. Ngắn ngủi một buổi, nàng đã thắng mấy trăm lượng bạc.
Nàng lấy thắng làm chủ, không hạ tử thủ, chỉ muốn đánh người xuống lôi đài.
Sau khi nàng đánh thắng mấy nhân vật lợi hại lại thì không có người nào dám khinh thị nàng nữa.
Mà sau khi Trần Dậu biết được việc này, bỗng nhiên cảm thấy mình thua cũng không oan. Phải biết, có một người võ công gần bằng với hắn vừa mới lên đài, chỉ sau ba chiêu đã bị đánh bay xuống dưới.
Đã vậy Giang Thu Dương còn hạ thủ lưu tình. Trần Dậu vốn đang chết tâm thì lại dấy lên hi vọng.
Buổi sáng hôm sau, Trần Dậu lại đến nhà, hẹn nàng cùng đi đấu chiến đài.
Tần Thu Uyển đã gặp rất nhiều người nên liếc mắt một cái đã nhìn ra sự kích động trong mắt Trần Dậu. Nàng cũng không biết hắn lấy tự tin ở đâu, theo lý thuyết, hôm qua nàng đánh ngã hắn như vậy thì hắn nên chết tâm rồi mới đúng chứ.
Hai người cưỡi ngựa đi trên đường cùng nhau, bầu không khí trầm mặc, Trần Dậu liếc trộm nàng nhiều lần, hỏi: "Tên khốn khiếp Lâm Khai Đống kia không đáng để muội bận tâm, muội đừng quá khó chịu."
Tất cả mọi người đều cho rằng, võ công của Giang Thu Dương đột nhiên tiến cảnh, tính tình biến đổi cũng là bởi vì bị đả kích vì Lâm Khai Đống phản bội.
"Ta không hề!" Tần Thu Uyển khẽ cười: "Đều là chuyện đã qua, ta đã sớm buông bỏ rồi, hiện tại quan trọng nhất là khôi phục vinh quang của Giang gia."
Trần Dậu muốn nói lại thôi nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Muội không nghĩ đến chuyện tái giá à?"
"Có nghĩ." Tần Thu Uyển gật đầu, tại sao phải sợ hắn hỏi đến những chuyện này, nếu đã hỏi thì cũng nên để hắn hết hi vọng.
Nhãn tình Trần Dậu sáng lên: "Có nghĩ đến người nào chưa?"
Tần Thu Uyển lắc đầu, trong ánh mắt mong chờ của hắn, nàng nói: "Ít nhất phải đánh thắng được ta."
Trần Dậu: "..." Vậy sợ là đời này của hắn đều không có hi vọng.
Việc tập võ hoàn toàn không thể dùng đạo lý để giải thích, người có thiên phú luyện một năm, không có thiên phú thì khổ luyện mười năm cũng không nhất định là có thể theo kịp.
Đương nhiên, phần lớn bọn họ đều là người bình thường, toàn dựa vào chăm chỉ mà có được thành tựu. Trần Dậu cũng là một trong số đó, hắn vẫn cho rằng Giang Thu Dương cũng giống vậy, nhưng bây giờ xem ra, hai người căn bản không phải cùng một dạng người.
Sau đó suốt dọc đường, Trần Dậu đều rất trầm mặc.
Tần Thu Uyển cũng không thúc giục hắn. Lúc đến đấu chiến đài, không khí chung quanh rất nhiệt liệt, nàng đang muốn rút kiếm lên đài thì chợt nghe thấy ở bên cạnh có người bàn tán: "Lâm Khai Đống trở về rồi."