Chương 251
"Trở về lúc nào?"
Tần Thu Uyển nghe thấy có người bên cạnh hỏi như vậy, đây cũng chính là điều mà nàng muốn hỏi. Bởi vì người nàng phái đi không ai có tin tức gì truyền về.
"Chắc mới chỉ mấy ngày nay thôi. Hai ngày trước huynh trưởng ta ở Bình thành tình cờ gặp được Lâm phu nhân, lúc ấy bà ta nói, chờ đại phu dược liệu đến phối thuốc cho Lâm công tử thì bọn họ sẽ lên đường trở về."
Nghe đến đó, Tần Thu Uyển thu hồi lại sự tò mò, nhảy lên lôi đài.
Hôm nay nàng cũng giống như hôm qua, không có địch thủ nào, đủ loại đối thủ khác nhau cũng chỉ đứng trên đài thời gian ngắn rồi xuống.
Trần Dậu tìm một bục khác thi đấu, sau hai canh giờ thì bị người ta đạp bay xuống. Hắn dùng một dáng vẻ cực kì tiêu sái rơi xuống đất, làm cho mọi người tán dương liên tục.
Có thể kiên trì hai canh giờ là đã vô cùng ghê gớm rồi. Trước kia Trần Dậu cũng cho rằng như vậy, nhưng có Giang Thu Dương ở một bên cạnh so sánh thì hắn thật sự không đáng là gì cả.
Huống chi hôm nay so với Giang Thu Dương hắn mới chỉ giữ vững được bốn vòng. Hắn tiêu sái chắp tay với mọi người, ráng gắng gượng tìm một chỗ để ngồi xuống, mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không muốn cử động.
Nhìn nữ tử trên đài kiếm thế như hồng, lại đánh xuống cả một đám đối thủ làm mặt hắn chết lặng.
Giờ này nếu muốn tìm được một người đánh thắng nàng thì đại khái cũng chỉ có những lão đầu tử kia.
Nhưng những người kia đã có danh khí rất lớn trên giang hồ, thê thiếp nhi nữ song toàn, chẳng lẽ Giang Thu Dương lại phải làm thiếp người ta?
Như vậy sao được?
Hôm qua Tần Thu Uyển đánh nhau vang danh ở chỗ này nên hôm nay có không ít người đến tìm nàng, nguyên một đám bị nàng đánh tơi bời, không ít người còn rút lui.
Bởi vì mỗi một trận thua, không những mất mặt trước mặt mọi người mà còn thua bạc rồi bị đánh một trận.
"Công tử, ngài đừng đi."
Trong đám người, một nha hoàn mỹ mạo nhìn thấy nữ tử trên đài ra tay không chút lưu tình nào, nuốt một ngụm nước bọt, khẽ khuyên vị công tử trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi bên cạnh.
Chỉ nhìn qua hai người này, mọi người cũng biết bọn họ không chỉ là chủ tớ, mà còn thể có quan hệ thân mật hơn.
Vị công tử này cũng muốn rút lui, nhưng ở ngay trước nữ nhân của mình mà lại lùi bước thì thực sự có chút mất mặt. Bèn vung tay lên nói: "Tới cũng đã tới, dù gì cũng phải thử xem."
Trước khi hắn đi, nha hoàn đành khuyên nhủ: "Công tử, nếu đánh không lại thì ngài hãy nhảy xuống."
Dư Chi Dương giận dữ mắng: "Nói bậy!"
Bị người ta đánh bại còn tạm được, sao có thể tự mình nhảy?
Nha hoàn thấy hắn không cao hứng, đoán ra mình đã nói sai, vội vàng im lặng.
Hai ngày nay đối thủ của Tần Thu Uyển có rất nhiều, lúc nhìn thấy công tử trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt đặt vào cánh tay mềm mại, trắng trẻo của hắn, nàng nói: "Đánh với ta một lần, năm mươi lượng!"
Dư Chi Dương nào có thiếu bạc?
Vung tay lên, đặt lên trăm lượng ngân phiếu. Tần Thu Uyển giật mình: "Ngươi muốn đánh hai lần?"
Dư Chi Dương: "..."
Hắn lớn tiếng nói: "Không, ta không có ngân phiếu năm mươi lượng."
Hắn đi lên đây cũng là vì muốn thể hiện, không muốn mất mặt trước mặt nữ nhân của mình, mà quan trọng nhất chính là nữ nhân trước mặt này dù võ công cao cường, nhưng chưa từng hạ tử thủ. Những người bị đánh xuống đài cơ bản đều chỉ bị thương nhẹ, người nào phản ứng nhanh nhẹn thậm chí còn không bị chút tổn thương nào, hắn nhìn kỹ xong thì mới bằng lòng lên đài.
Tần Thu Uyển nhịn không được bật cười, giơ tay lên nói: "Tới đi."
Dư Chi Dương nhịn không được bèn nói: "Kiếm của ngươi còn chưa rút ra, ngươi xem thường ta sao?"
Tần Thu Uyển: "... Vậy ta đáp ứng ngươi."
Cầu kiếm được kiếm, nàng rút kiếm ra, làm một tư thế tiêu chuẩn ra hiệu: "Tới đi."
Dư Chi Dương nhìn nàng chỉ đơn giản tung ra một chiêu thức mở đầu mà đã vô cùng sắc bén, giống như tiếp theo chỉ trong chớp mắt sẽ rút kiếm xông lên, hắn hối hận muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình, nói: "Cô nương, xin thủ hạ lưu tình."
Nói xong thì xông tới.
Với một công tử phú quý như này, xem qua là biết gia thế bất phàm, trong trí nhớ của Giang Thu Dương không có người này nên hẳn là từ nơi khác tới. Nàng không muốn đắc tội với người ta, mà giả một chiêu đá hắn ra ngoài.
Dư Chi Dương nằm sấp trên mặt, hung hăng đấm một cái.
Một chiêu cũng không đỡ nổi!
Thật là mất thể diện!
Nha hoàn vội vàng tiến lên dìu hắn: "Công tử, ngài không sao chứ?"
Ngoại trừ mất mặt ra thì đúng là không sao cả. Dư Chi Dương quay đầu, nhìn thấy nữ nhân kia lại chắp tay mời đối thủ khác, mắt thấy hai người đang đánh nhau, hắn định đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng lên thì đã có một người “bịch” một tiếng ngã lăn trước mặt hắn.
Nếu hắn đứng lên chậm một chút thì có thể đã bị nện vào người rồi.
Dư Chi Dương: "... Không sao cả."
Chỉ là y sam đã bị bẩn rồi.
Hắn từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, không chịu được việc mặc y sam dơ dáy bẩn thỉu đi khắp nơi, sau khi đứng dậy cũng không ở lại thêm, rất mau đã trở lại nhà trọ.
Vào lúc hắn rửa mặt, có người ở bên ngoài hỏi thăm: "Chi Dương, ngươi vẫn ổn chứ?"
Giọng nói nam tử quen thuộc truyền đến, trong lòng Dư Chi Dương rất là căng thẳng: "Con không sao."
Chờ hắn đi ra ngoài, phía trước cửa sổ có một vị nam tử trẻ tuổi mặc y sam màu mực, tuổi chừng hai mươi, mặt mũi kiên định.
Dư Chi Dương nhìn thúc thúc của mình, bỗng nhiên cảm thấy hắn và nữ nhân hôm nay có thật nhiều vẻ tương đồng, đều tuổi trẻ tài cao, đều khó gặp địch thủ. Hắn tràn đầy phấn khởi tiến lên: "Thúc thúc, bên đấu chiến đài có một nữ tử, nhìn mới hai mươi tuổi nhưng võ công rất là lợi hại, một ngày phải đánh thắng tới mười mấy đối thủ. Thúc thúc, người có muốn thử so tài với nàng hay không?"
Nam nhân giương mắt: "Ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù?"
Dư Chi Dương sờ lên mũi: "Việc vui của Trần phủ còn tận mười ngày nữa mới đến, mọi người cũng nhàn rỗi mà."
Dư Trọng Xuyên không hứng thú lắm: "Nếu ngươi đã không sao thì ta trở về đây." Lại dặn dò: "Đấu chiến đài tốt xấu lẫn lộn, hạng người gì cũng có, ngươi phải cẩn thận một chút."
Hai người đều không cách nhau được bao nhiêu tuổi, nhìn hắn thuyết giáo như vậy, Dư Chi Dương rất không phục: "Con cũng không phải hài tử ba tuổi, biết chuyện gì nên làm mà."
Dư Trọng Xuyên dò xét hắn: "Bộ dáng này của ngươi còn kém một chút nữa là không viết lên trên mặt mấy chữ "Ta rất giàu, cũng rất dễ bị đánh, mau tới cướp ta gạt ta đi" đó."
"Thúc thúc, người đừng xem thường người khác." Dư Chi Dương bất mãn: "Người chỉ lớn hơn con có mấy tháng mà thôi..."
Ánh mắt Dư Trọng Xuyên thản nhiên nhìn tới, Dư Chi Dương lập tức ngậm miệng.
Đấu chiến đài rất náo nhiệt, ngày đầu tiên Dư Chi Dương vẫn cảm thấy chưa tận hứng, nên buổi sáng hôm sau hắn lại đi đến. Lần này hắn đã hạ quyết tâm, chọn người phù hợp để đối chiến, làm gì cũng phải thắng được hai trận.
Chờ sau này trở về Ngu thành cũng có đề tài để nói chuyện.
Dư Trọng Xuyên biết chất tử lại chạy tới đấu chiến đài, đành lắc đầu đi theo.
Đấu chiến đài có chừng mười mấy lôi đài, từng lôi đài đều có không ít người vây quanh rất là náo nhiệt. Trong đó trên đài có người nhiều nhất, có một nữ tử áo đỏ và một đại hán cao tám thước đang đánh nhau, ngày sau đó, nữ tử áo đỏ thoáng giả một chiêu, đá đối thủ ra.
Mọi người lại hô lên kinh ngạc.
Bên cạnh có người khẽ bàn tán: "Nghe nói một trong những điều kiện cho người muốn lấy được Giang cô nương chính là phải đánh thắng được nàng. Nhưng với tư thế này, sợ là nàng ta chỉ có thể gả cho những lão đầu đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ mà thôi."
Dư Trọng Xuyên đã nhìn thấy chất tử trong đám người, cảm thấy yên tâm hơn. Tìm một chỗ đứng trước lôi đài.
Trên đài, Tần Thu Uyển đột nhiên có cảm giác khác lạ, quay sang nơi nào đó tìm kiếm, khi thấy khuôn mặt lãnh tuấn của một nam tử tuổi trẻ mặc một bộ y sam màu mực thì lập tức vui mừng trong bụng.
Đến nơi đây quả nhiên là đúng đắn!
Tâm trạng đang vui vẻ, trước mặt lại nhiều người, Tần Thu Uyển chắp tay: "Mời!"
Khi nàng ở trên đài đánh nhau với người khác thì một bên khác Dư Chi Dương cũng phát hiện thúc thúc đã đến, trong lòng của hắn không mấy phục vị tiểu trưởng bối này, ánh mắt thay đổi, lặng lẽ từ một nơi nào đó móc ra một tờ ngân phiếu: "Dư Trọng Xuyên xin chiến Giang cô nương."
Người báo danh không ngẩng đầu lên, mà chỉ ghi tên lại, thuận miệng nói: "Chỉ được phép đánh bại đối phương, không gây thương tích hay tính mệnh, không được khi nhục người khác! Nếu làm trái ới, về sau sẽ không được lên đài."
Dư Chi Dương không để ý lắm, vội gật đầu: "Biết rồi!" Rồi đưa tay chỉ thúc thúc nhà mình: "Người ở nơi đó, ta giúp hắn ta báo tên."
Ánh mắt Dư Trọng Xuyên vẫn luôn dán chặt trên thân nữ tử áo đỏ trên đài, thấy nàng lại đánh bại thêm hai người, đột nhiên nghe có người gọi tên mình.
Sau đó liền phát hiện ánh mắt mọi người đều rơi vào người mình, còn có không ít âm thanh ồn ào xung quanh.
Dư Trọng Xuyên giật mình, nghiêng đầu tìm chất tử trong đám người.
Quả nhiên chỉ thấy cái đầu hắn thấp xuống, co lại trong đám người.
Quay đầu lại chắc chắn sẽ xử lý hắn!
Ghi danh nhưng lại e sợ ứng chiến là một chuyện rất mất mặt. Dư Trọng Xuyên không quan tâm mặt mũi nhưng hắn cũng muốn quen biết nữ tử trên đài, bèn bay người lên trước: "Mời."
Chỉ nhìn cách hắn bay lượn lên đài lúc thì mạnh mẽ lúc thì nhẹ nhàng thì cũng biết là võ công hắn không kém.
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Công tử, mời!"
Dư Trọng Xuyên đã xem một hồi lâu, biết nàng không phải người chú trọng hình thức, trong lòng không có chút khinh thị nào.
Rất nhanh, hai người giao thủ với nhau.
Hôm nay Trần Dậu cũng ở đây, dù trong lòng đã rõ ràng là sẽ không thể trở thành phu thê với Giang Thu Dương, nhưng vì ở cùng một chỗ nên khó tránh khỏi sẽ để ý thêm mấy phần. Nghe thấy có tiếng kinh hô, hắn nghiêng đầu nhìn lại, khi thấy rõ người đối chiến với Giang Thu Dương, bèn nhịn không được há to mồm: "Tiểu cữu cữu?"
Lập tức, tâm trạng Trần Dậu rất là phức tạp.
Hắn và tiểu cữu cữu gặp mặt không nhiều, nhưng cũng nghe nói không ít chuyện liên quan tới tiểu cữu cữu, ví dụ như cữu cữu tuổi trẻ mà đã không tìm được địch thủ cùng thế hệ, còn là một người rất nổi danh.
Người Giang Thu Dương muốn gả, không phải là người đánh thắng được nàng sao?... Hai người này hình như rất xứng đôi.
Trên đài hai người ngươi tới ta đi đánh nhau túi bụi, nhưng Tần Thu Uyển lại chỉ cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ. Nàng chưa từng được buông lỏng như vậy, ba ngày qua, khi đối mặt với những người đối chiến với nàng, nàng đều phải cẩn thận từng li từng tí, có chừng có mực, sơ sót một cái là sẽ bị người ta đánh cho tàn phế. Nhưng người trước mặt này thì hoàn toàn khác, bất luận nàng ra chiêu gì hắn cũng có thể đỡ được.
Một canh giờ sau, trên thân Tần Thu Uyển đã thấm ướt mồ hôi, mà Dư Trọng Xuyên cũng không quá bình thản, gương mặt đã phiếm hồng, khí tức cũng không còn đều đặn.
Hai người lại một lần nữa đánh nhau rồi lại tách ra, Tần Thu Uyển đề nghị: "Không bằng để ngày khác tái chiến?"
Dư Trọng Xuyên nhìn nàng chăm chú: "Được."
Nữ tử này thật khác biệt với những nữ tử hắn từng gặp.
Hai người xuống đài, mỗi người đi một hướng.
Dư Chi Dương tràn đầy phấn khởi: "Thúc thúc, năm mươi lượng lận đó, sao người không đánh nữa?"
Dư Trọng Xuyên cũng không quay đầu lại: "Lên lôi đài là phải tôn trọng đối thủ."
Sắc mặt Dư Chi Dương một lời khó nói hết: "Khó trách người đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn không thú thê, đúng là độc thân bằng bản lĩnh mà, người không thể nhường người ta một chút à?"
Tần Thu Uyển đánh một trận xong, tâm trạng vui vẻ vô cùng. Trở về rửa mặt xong đã sớm lên giường đi ngủ.
Sau ngày đó, nàng không đi đấu chiến đài nữa. Đánh một trận với Dư Trọng Xuyên xong, nàng cũng phát hiện ra chiêu thức của mình có nhiều lỗ thủng, lúc nào rảnh cũng phải nghĩ cách để khắc phục.
Hai ngày qua, buổi sáng nàng đang luyện kiếm, Thành thúc đi đến, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Tần Thu Uyển nhìn ông ta một cái: "Thành thúc, thúc có chuyện gì sao?"
"Lâm Khai Đống trở về rồi." Thành thúc liếc trộm vẻ mặt của nàng: "Còn mang theo Viện nhi cô nương kia."
Tần Thu Uyển lập tức hào hứng: "Chuẩn bị ngựa xe!"
Thành thúc thử thăm dò: "Cô muốn đi xử lý bọn họ sao?"
Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Ta muốn đi thu hồi đồ vật của nhà chúng ta."
Ở một góc độ nào đó thì lời nói của Tần Thu Uyển cũng không tính là sai. Phàm là đồ lấy đi từ Giang gia thì bất luận nó có đáng tiền hay không, Tần Thu Uyển cũng phải thu sạch về.
Viện tử Lâm gia không lớn nhưng vị trí không tệ. Lúc trước Lâm Khai Đống đã tiêu hết bạc trên người mình mới mua được tòa nhà này.
Thành thúc tiến lên gõ cửa, người mở cửa là lão bộc trông nhà của Lâm gia, nhìn thấy đôi chủ tớ ở cổng. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: "Cô nương tới, mau mời vào."