Chương 252
Tần Thu Uyển chậm rãi đi vào.
Giang Thu Dương rất ít khi ngủ lại ở chỗ này, nhưng lúc mới thành thân, Lâm Khai Đống cũng thường xuyên dẫn nàng trở về thỉnh an nương. Cho nên, nàng cũng coi như là quen thuộc.
Một đường đi đến chính phòng, trên bàn đang có ba người dùng đồ ăn sáng, nhìn thấy Tần Thu Uyển tới, mặt mấy người đều hơi biến sắc.
Lão bộc mỉm cười tiến lên: "Lão phu nhân, Giang cô nương đến."
Theo ông ta thấy, Giang Thu Dương tới đây rất có thể là do dư tình chưa hết, tới để cầu hoà.
Lâm mẫu cũng nghĩ như vậy, trong lòng rất hối hận vì đã đưa Viện nhi trở về. Mặt nở nụ cười: "Thu Dương, mau vào ngồi đi, con ăn sáng chưa, không bằng ngồi ăn cùng bọn ta?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười, chậm rãi đi vào, nhìn thoáng qua đồ uống trà khắc hoa làm bắng sứ trắng trên bàn, nói: "Cơm thì ta không ăn. Ta tới đây là muốn lấy lại những đồ vật lúc trước ta đưa cho các ngươi, còn cả đồ mà các ngươi lấy từ Giang phủ."
Lão bộc: "..."
Hoá ra không phải là cầu hoà, mà là đòi nợ.
Ông ta giờ mới biết mình đã làm sai, cúi đầu, vội vàng tránh đi.
Lâm Khai Đống cũng mãi sau này vào lúc dưỡng thương mới nghĩ rõ ràng mọi chuyện, vào lần đầu tiên Giang Thu Dương phát hiện hắn và Viện nhi qua lại thì đã không có ý định nương tay với hắn, sau này nàng ra tay lần nào so với lần trước cũng nặng hơn... Thấy nàng chủ động tới cửa, mẫu thân và lão bộc đều cho rằng nàng đến để cầu hoà. Nhưng trong lòng hắn lại không lạc quan như vậy.
Quả nhiên, lần này nàng đến là để đòi nợ.
Lâm Khai Đống không rên một tiếng.
Lâm mẫu xuất thân tầm thường, chỉ sau khi gả vào Lâm gia thì cuộc sống mới ấm no một chút, nhưng những món đồ dùng trong nhà như tơ lụa hay vật trang trí tinh xảo thì gần như không có. Cũng là sau này khi kết thân với Giang gia, cuộc sống của bà ta mới càng ngày càng tốt hơn. Nhi tử dưỡng thương một thời gian khá lâu, lúc ở Bình thành vẫn luôn ở nhà trọ, tiền phòng và dược phí cộng lại đã tốn không ít, cơ bản đã tiêu hết bạc tồn của mẫu tử bọn họ. Vốn định sau khi lại nhà cho dù không kiếm lại được bạc thì cũng có thể mang mấy vật quý giá trong nhà đi cầm cố. Không ngờ Giang Thu Dương lại đến cửa.
"Thu Dương, những vật kia là ngươi đưa cho bọn ta. Nếu đã tặng thì sao có thể đòi lại được?"
Tần Thu Uyển lẽ thẳng khí hùng: "Ta chẳng quan tâm."
Nàng vung tay lên, nói: "Phàm là đồ vật của Giang gia ta thì đều thu hồi hết."
Mười mấy hạ nhân cùng nhau chen vào, mẫu tử Lâm gia trước kia đều ở Giang phủ, bên này chỉ để lại mấy hạ nhân trông coi. Đối mặt với người Giang gia khí thế hung hăng, bọn họ cũng không ngăn cản nổi.
Lâm Khai Đống nhìn bọn họ lục soát nhà, giận tái mặt nói: "Giang Thu Dương, đây là nhà của ta. Cho dù ngươi muốn lấy đồ thì cũng phải thương lượng qua chứ..."
"Lúc các ngươi lấy đồ đi có thương lượng với ta không?" Tần Thu Uyển không khách khí ngắt lời hắn: "Không hỏi mà lấy là ăn trộm. Ta đâu có ngu mà thương lượng với thứ trộm cắp."
Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn nàng.
Tần Thu Uyển vù một tiếng rút kiếm ra: "Muốn đánh nhau phải không?"
Lâm Khai Đống: "... " Đánh không lại!
Sắc mặt Viện nhi trắng bệch, cả người gầy đến mức chỉ còn một bộ xương bọc da, từ lúc đó đến bây giờ chưa hề lên tiếng. Nhưng lúc này lại đột nhiên giật giật tay áo của Lâm Khai Đống.
Lâm Khai Đống nghiêng đầu nhìn sang, nhăn nhăn lông mày. Sau một lúc lâu, hắn đè xuống sự phẫn nộ và bất mãn trên mặt, lên tiếng nói: "Giang Thu Dương, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi."
Bọn hạ nhân xách vật trang trí quý giá và đồ sứ đi ra ngoài, Tần Thu Uyển nhìn qua, trong lòng đang ước định những vật này có thể bán được bao nhiêu bạc. Nghe hắn nói như thế bèn quay đầu lại, nghe hắn hỏi: "Ngân châm trong vòng tay của ngươi có giải dược không?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không!"
Sắc mặt Viện nhi tái đi.
Một tháng qua, nàng đã mời hết tất cả đại phu am hiểu về giải độc ở Bình thành đến. Nhưng mà hiệu quả quá mức bé nhỏ, bọn họ đều không giải được độc trên người nàng, chỉ có thể phối dược để nàng còn sống.
Dù vẫn luôn uống thuốc nhưng nàng cũng không sống được bao lâu, ít thì dăm ba tháng, nhiều thì ba năm năm.
Viện nhi không muốn chết!
Nàng trái lo phải nghĩ sau đó liền bí mật thuyết phục Lâm Khai Đống, để hắn hỏi Giang Thu Dương giải dược.
Vẫn là câu nói kia, đặt vào độc châm bên cạnh mình như vậy, để phòng ngộ thương thì nhất định phải có giải dược. Giang Thu Dương nói không có, tất nhiên là vì nàng không nguyện ý cho.
"Ngươi có điều kiện gì thì cứ việc nói." Giọng nói Viện nhi nhỏ yếu: "Mọi việc đều có thể thương lượng."
Tần Thu Uyển cười: "Không nói đến việc ta thật sự không có giải dược, mà cho dù có, ngươi cho rằng bây giờ ta thiếu cái gì?"
Có bạc có địa vị, trẻ tuổi, võ công cao, thật sự là cái gì cũng không thiếu.
Viện nhi cắn cắn môi: "Giang cô nương, là ta có lỗi với cô. Ta có thể xin lỗi cô, chỉ cầu cô nể tình ta mệnh đồ nhiều thăng trầm mà thương hại ta."
Trong trí nhớ của Giang Thu Dương, trước khi nàng chết, nàng mới biết được chuyện giữa Lâm Khai Đống và Viện nhi.
Cuối cùng, Giang Thu Dương đắc tội Lý Hoan Hỉ luyện độc công cũng là bởi vì Lâm Khai Đống vì Viện nhi mà muốn thoát khỏi nàng. Lúc Viện nhi nói là Giang Thu Dương tự tìm đường chết thì vẻ mặt rất là đắc ý.
Thời điểm đó, đuôi lông mày hay khóe mắt nàng ta đều mang vẻ đắc ý, so với lúc này tưởng chừng như hai người.
Tần Thu Uyển thưởng thức cả buổi vẻ cầu khẩn trên mặt nàng, nói: "Ta không giúp được ngươi."
Viện nhi nước mắt giàn giụa, ghé vào mặt bàn mà toàn thân run rẩy, tiếng khóc buồn bã.
Lâm Khai Đống không nỡ nhìn giai nhân thương tâm như thế, đứng lên đi đến trước mặt Tần Thu Uyển, xoay người thi lễ: "Thu Dương, chuyện trời xui đất khiến phát triển cho tới bây giờ, mặc dù ta không cố ý, nhưng đúng là đã thẹn với ngươi. Xin lỗi." Hắn đứng thẳng người: "Ngươi muốn như thế nào thì mới bằng lòng cho bọn ta giải dược?"
Tần Thu Uyển sờ lên cằm, ánh mắt tìm kiếm trong sân, nói: "Bây giờ ngươi có thể trả giá cái gì?"
Nghe nàng nói như thế, mặt mũi Viện nhi vô cùng kích động.
Rất rõ ràng, nàng có giải dược nên mới có thể nói như vậy.
Lâm Khai Đống vui mừng trong lòng, trầm ngâm một lát, nói: "Ta có thể làm hộ vệ cho ngươi."
Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy khinh thường: "Ta không muốn để ngươi làm cay con mắt của ta."
Lâm Khai Đống: "..."
Lâm mẫu không muốn nhi tử phải hi sinh thân mình để lấy giải dược, hai nhà bây giờ huyên náo thành ra như thế, cho dù Giang Thu Dương muốn cho thì chắc chắn cũng sẽ khiến Lâm gia trả giá đắt.
Lâm gia mất mối quan hệ thông gia với Giang gia đã rất là thảm rồi, vốn dĩ không còn sót lại cái gì, nếu phải trả ra đại giới nữa thì sẽ chỉ sống càng thảm hại hơn.
Lâm mẫu nói thẳng: "Việc làm ăn này không thể đồng ý, ngươi đi nhanh lên đi!"
Mười mấy hạ nhân lật cái viện tử không lớn này một vòng, đã thu thập đủ xe ngựa, Tần Thu Uyển liền xoay người rời đi.
Lâm Khai Đống vội vã gọi lại: "Ngươi muốn cái gì thì cứ nói."
Tần Thu Uyển tính toán trong lòng một chút: "Ta muốn căn nhà này."
Lâm mẫu: "... Ngươi nằm mơ đi."
Bà ta hét lớn: "Việc này ta không đồng ý, ngươi đi mau đi!"
Sắc mặt Lâm Khai Đống phức tạp: "Có thể thay bằng điều kiện khác không?"
"Không thể." Tần Thu Uyển cất bước đi ra ngoài, đánh ngựa rời đi.
Trong phòng, Lâm mẫu nghiêm túc nói: "Khai Đống, ta thương con, con muốn đưa nữ nhân này về ta cũng theo con. Nhưng cũng xin con thương hại người nương này, ta năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, gần đây đầu gối và eo thường xuyên đau đớn, không thể chịu được giày vò nữa đâu. Cái viện này là lập thân gốc rễ của nhà chúng ta, con không thể mang cho người khác."
Lâm Khai Đống gật đầu: "Nương, con hiểu."
Lâm mẫu nghe vậy thì có chút yên tâm. Nghe thấy tiếng khóc Viện nhi bên cạnh thì lòng tràn đầy bực bội: "Khóc khóc khóc, vận khí tốt nhà ta đều bị ngươi khóc cho không còn nữa rồi. Nếu không phải cái đồ sao chổi nhà ngươi thì Giang Thu Dương cũng không tuyệt tình như thế. Trân tàng bạch ngọc trâm của ta!"
Còn cả những đồ trang sức quý giá kia nữa, vừa rồi bà ta nhìn thấy rõ ràng, hạ nhân đã ôm hết tất cả mọi thứ. Nói đến đây là lại đau lòng.
Lâm Khai Đống không muốn nghe nương trách cứ Viện nhi, bèn nói: "Nương, là con có lỗi với Thu Dương, không liên quan gì đến Viện nhi."
Lâm mẫu gầm thét: "Không phải nữ nhân này thì sao con lại làm việc có lỗi với Thu Dương?"
Lâm Khai Đống nhắm mắt lại: "Nương, trước Viện nhi, con đã qua lại với Hoan Hỉ rồi."
"Con và Hoan Hỉ qua lại là đúng, cho dù Thu Dương tức giận rời đi thì chúng ta cũng còn có Lý gia trang." Mặt mũi Lâm mẫu tràn đầy bất lực, chỉ vào Viện nhi mà mắng: "Nữ nhân này ngoại trừ khuôn mặt, ngoại trừ biết khóc lóc giả bộ đáng thương thì còn có cái gì?"
Võ công của Viện nhi cũng không yếu lắm.
Đáng tiếc sau khi trúng độc, toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, nội lực cũng như bùn ngưu vào biển, hiện tại không khác gì với một phế nhân.
Viện nhi không nhịn được phản bác: "Trước khi ta quen hắn thì ta cũng sống rất tốt."
Theo ý của nàng thì Lâm Khai Đống mới thật sự là sao chổi.
"Ai bảo ngươi qua lại với con ta?" Lâm mẫu không chút khách khí: "Nếu ngươi đã cảm thấy nó không tốt, vậy ngươi cút đi đi!"
Viện nhi bỗng nhiên đứng dậy, lảo đảo đi ra bên ngoài.
Lâm Khai Đống vội vàng tiến lên đỡ, quay lại trách nương: "Nương, người bớt nói hai câu đi!"
Trong viện Lâm gia, tiềng ồn ào vang vọng không dứt.
Tâm tình của Tần Thu Uyển không tệ, trở lại cửa viện nhà mình, nàng phát hiện đã có người đứng chờ. Nói đến cũng là người quen, ngoại trừ Trần Dậu ra thì còn có hai thúc điệt Dư gia.
"Các ngươi có việc gì à?"
Trần Dậu quen với nàng nhất, tiến lên phía trước nói: "Tiểu cữu cữu của ta nói muốn so tài với muội một trận nữa. Ta vốn định đưa cho muội thiếp mời, nhưng bọn họ nói lúc nào rảnh rỗi thì muốn tự mình tới chào hỏi."
Bọn họ còn sợ nàng xấu hổ khi phải ở cùng nam khách nên còn mang theo hai vị Trần phu nhân.
"Được." Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Các vị, mời."
Diễn võ trường của Giang phủ rất lớn, nhưng so với Trần gia thì trống trải hơn rất nhiều.
Ngày đó Tần Thu Uyển và Dư Trọng Xuyên đánh ngang tay rất là tận hứng. Hôm nay cũng giống vậy, hai người đánh hơn một canh giờ. Lúc đó Dư Chi Dương và Trần Dậu đã đánh xong ba hiệp, cuối cùng, hai người mệt mỏi nằm lên trên mặt đất, nhìn hai người trên bục ngươi tới ta đi.
"Bọn họ không biết mệt sao?"
"Có mệt, trên thân hai người đều ra mồ hôi rồi. Có lẽ đây chính là chỗ mà chúng ta không bằng bọn họ."
Hai người nằm trên mặt đất, miệng thì nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bên kia.
Trần Dậu ngờ vực: "Trước kia Thu Dương cũng không lợi hại như vậy, chẳng lẽ con người sau khi bị đả kích thì sẽ thật sự có thể đại triệt đại ngộ?"
Dư Chi Dương bên cạnh đã nghe nói đến chuyện của Giang Thu Dương, nghe vậy bắt đầu nghĩ lại: "Chẳng lẽ ta không đủ lợi hại là bởi vì không bị tình nhân làm tổn thương sao?" Hắn gật gật đầu: "Lát nữa ta sẽ bảo Đào nhi lặng lẽ bỏ ta mà đi..."
Trần Dậu: "..."