Chương 253
Buổi chiều, Tần Thu Uyển tự mình đưa tiễn mấy người bọn họ. Nàng đứng ở cửa ra vào hàn huyên vài câu, sau đó mới đưa mắt nhìn cả đoàn người cưỡi ngựa rời đi.
Nàng cũng không lập tức bước vào, mà ánh mắt nhìn về phía nào đó trên đường.
"Ngươi không đi ra thì ta sẽ đi vào đó."
Vừa dứt lời, một thân ảnh thon dài đi ra từ ngõ nhỏ. Lâm Khai Đống đã gầy đi rất nhiều, nhìn hướng con ngựa rời đi, hắn hỏi: "Người Trần gia tới tìm ngươi làm gì?"
Tần Thu Uyển không tiếp lời: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Lâm Khai Đống tâm trạng phức tạp: "Trần phủ không có ý tốt, bọn họ lấy được ngươi thì trong thành này hơn phân nửa cửa hiệu sẽ thuộc về Trần gia, còn có, lợi nhuận bên đấu chiến đài cũng có thể được chia nhiều hơn cho bọn họ..."
"Chuyện này không liên quan tới ngươi." Tần Thu Uyển ngắt lời hắn: "Ngươi tìm ta nếu chỉ vì nói những lời nhảm nhí này thì không cần phải nói nữa, ta không thích nghe."
Lâm Khai Đống đã nhìn ra sự mất kiên nhẫn trên khuôn mặt của nàng, hắn mím mím môi nói: "Ta tới lấy giải dược."
Tần Thu Uyển vươn tay: "Đồ đâu?"
Lâm Khai Đống bất động: "Ngươi phải cam đoan là giải dược của ngươi chắc chắn hữu hiệu."
"Ta xưa nay không bao giờ lừa ai." Tần Thu Uyển thu tay lại: "Chuyện này là ngươi tình ta nguyện, không nguyện ý thì thôi đi, dù sao ta cũng không thiếu nhà ở."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Lâm Khai Đống không biết lần tiếp theo còn có thể hẹn nàng ra hay không, vội vàng gọi lại: "Thu Dương, ta đổi."
Nói xong thì móc từ trong tay áo ra một trang giấy, Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, cười nói: "Kể ra tòa nhà này cũng mới mua được hơn ba năm, còn là tòa nhà ngươi dốc hết gia tài để mua. Tình cảm của ngươi dành cho Viện nhi quả thực sâu đậm." Nàng lấy ra một cái bình sứ nhỏ to bằng ngón cái ném qua: "Chúc các ngươi bạch đầu giai lão."
Lâm Khai Đống vội vàng tiếp nhận.
Lúc Tần Thu Uyển quay người, lại nói: "Lát nữa nương ngươi sẽ không tới tìm ta gây phiền phức chứ?"
Lâm Khai Đống im lặng.
Tần Thu Uyển giơ tay lên, trong tay cầm một thanh kiếm: "Ngươi biết đó, ta đã nhẫn nhịn bà ta khá lâu rồi, nếu bà ta dám quấy rầy làm phiền thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
Thấy thế, Lâm Khai Đống lập tức cam đoan: "Ta sẽ coi chừng bà ấy. Nếu như bà ấy thật sư tới tìm ngươi, ngươi nhất định phải sai người mời ta đến."
Vậy là vẫn đến tìm hả?
Tần Thu Uyển cầm khế đất, lúc vào cửa đưa cho Thành thúc: "Trong vòng hai ngày bán nó đi cho ta."
Thành thúc muốn nói lại thôi: "Bán nhanh quá thì sẽ bị người ta ép giá."
"Dù sao cũng là lấy không, ai thích ép thì cứ ép." Tần Thu Uyển xem thường.
Căn nhà này vốn là một nơi tiêu thụ tốt, bọn họ chấp nhận ép giá, buổi tối ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đã lấy được bạc.
Đợi đến ngày thứ hai lúc Lâm mẫu tìm tới cửa, câu nói đầu tiên Tần Thu Uyển nói khi thấy được bà ta chính là: "Căn nhà đó đã bán, bà tới tìm ta cũng phí công thôi."
Lâm mẫu: "..."
Vì vừa vội vừa tức, mắt Lâm mẫu trợn trắng lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lại phiền phức rồi!
Tần Thu Uyển sai một nha hoàn đi mời Lâm Khai Đống, một khắc đồng hồ sau hắn liền chạy tới, khi thấy nương hôn mê nằm trên mặt đất, sắc mặt hắn rất khó coi: "Thu Dương, cho dù chúng ta không còn quan hệ gì nữa, nhưng bà ấy đã lớn tuổi như vậy, ngươi cũng không nên động thủ với bà ấy."
Tần Thu Uyển cũng không tức giận, thản nhiên nói: "Ta một ngón tay cũng không đụng vào bà ta, là tự bà ta choáng."
Lâm Khai Đống không tin: "Thân thể của nương ta không đến mức như thế đâu..."
"Ta nói căn nhà kia đã bán, bà ta liền ngất luôn." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Bàn đến đây, tính ra ngươi mới là kẻ cầm đầu đó."
Lâm Khai Đống: "..."
Hắn bế nương lên, nhanh chóng chạy tới y quán.
Lúc Lâm mẫu tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một căn phòng xa lạ và ánh nắng cực nóng ngoài cửa sổ. Ánh mắt bà ta thay đổi, khi thấy nhi tử bên giường, bà ta hơi nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền.
Thấy nương không muốn nói chuyện, Lâm Khai Đống thấp giọng hỏi: "Nương, sao người lại ngất xỉu? Có phải Giang Thu Dương đánh người hay không?"
Lâm mẫu bỗng nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn hắn: "Nếu phải thì sao? Nếu như ta bị Giang Thu Dương đánh ngất xỉu, ngươi định làm như nào? Đòi nàng ta phải bồi thường hả?"
Lâm Khai Đống mím môi: "Nàng đả thương người, bồi thường cũng là chuyện đương nhiên."
Lâm mẫu hừ một tiếng: "Vậy lão nương bị đứa con bất hiếu là ngươi làm cho giận ngất thì ngươi bồi thường thế nào?"
Lâm Khai Đống không nói gì, thật lâu sau mới nói: "Nương, Viện nhi đã cứu con một mạng, độc trên người nàng cũng là bởi vì con mà có, nam nhi tại thế nên biết chịu trách nhiệm. Nếu độc của nàng khó giải, con ngoại trừ áy náy thì cũng không còn biện pháp nào khác. Nhưng nếu đã có thể giải, lại còn là việc con có thể làm, dù thế nào con cũng không thể trơ mắt nhìn nàng phải chịu khổ... Nương, người có thể hiểu cho con không?"
Trên giường, Lâm mẫu nhắm mắt lại, hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là không mấy đồng ý đối với lời nói này, nhưng lại lười tranh luận cùng hắn.
"Nương, người nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, Lâm Khai Đống đứng dậy ra ngoài.
Ngoài cửa, Viện nhi đang khoác áo choàng, sắc mặt trắng bệch, giữa lông mày đầy nỗi lo lắng: "Bá mẫu thế nào rồi?"
"Bà ấy không sao, chỉ là giận ta thôi." Lâm Khai Đống cười gượng.
Viện nhi tự trách: "Đều tại ta."
"Nàng đừng áy náy, việc này không trách nàng, từ từ bà ấy sẽ nghĩ thông thôi." Lâm Khai Đống kéo tay của nàng lại: "Bên ngoài gió lớn, nàng về nghỉ ngơi trước đi."
Viện nhi cúi đầu xuống: "Ta còn muốn mời đại phu đến."
Nghe vậy, Lâm Khai Đống giật mình: "Chẳng lẽ độc của nàng không giải được?"
"Cảm giác cũng giải được." Mặt Viện nhi lộ vẻ nghi ngờ: "Nhưng nội lực của ta không trở lại, toàn thân cũng không có khí lực."
Sắc mặt Lâm Khai Đống thả lỏng: "Hôm qua nàng mới uống giải dược nên chắc là không nhanh như vậy đâu. Như vậy đi, vì để nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng tìm đại phu."
Viện nhi nhìn thoáng qua cửa phòng: "Ta muốn tự mình đi."
Lâm Khai Đống lập tức đã hiểu, chắc là nàng cố kỵ nương.
Nếu nương thấy hắn lại vì Viện nhi mời đại phu, chắc chắn sẽ không vui, nương cũng không phải người biết che giấu tâm sự của mình. Đến lúc đó...
Hắn kéo Viện nhi ra ngoài: "Thừa dịp sắc trời còn sớm, chúng ta đi luôn đi."
Tề thành có đấu chiến đài, là một trong những võ thành nổi danh nhất Trung Nguyên, cho nên những đại phu am hiểu trị thương cũng rất nhiều.
Nhưng mà hai người đi liên tiếp ba nhà, xem năm sáu đại phu thì kết quả đều như thế.
Nội lực trong cơ thể Viện nhi đã biến mất gần hết, gần như không thể tìm lai được, mấy vị đại phu đều khuyên nàng luyện tập lại một lần nữa. Ban đầu nàng cũng chấn kinh, nhưng thời gian dần qua cũng đã tiếp nhận sự thật này.
Nhưng nàng đã luyện hơn mười năm, sao có thể cam tâm được?
Trên đường trở về, Viện nhi rất là trầm mặc.
Lâm Khai Đống cũng có thể hiểu được nàng, đối với người tập võ, nội lực giống như là nửa mạng của mình, cực khổ gần nửa đời nhưng trong một buổi lại hóa hư không, dù là người nào cũng không chấp nhận được. Hắn khẽ an ủi: "Viện nhi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ dẫn nàng đi hỏi các đại phu khác."
Viện nhi ừ một tiếng.
Thấy nàng vẫn không nói lời nào, Lâm Khai Đống tiếp tục khuyên: "Nếu thật sự không được, vậy chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu đi. Nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng. "
Viện nhi nghiêng đầu nhìn hắn: "Chàng thật tâm muốn giúp ta sao?"
"Đương nhiên rồi." Lâm Khai Đống nghiêm túc nói: "Ta đã bán cả căn nhà chỉ để giúp nàng tìm giải dược, hiện tại nội lực của nàng đã có cách tìm lại thì ta sẽ dốc hết toàn lực thực hiện."
Viện nhi nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn hồi lâu, gật đầu nói: "Ta tin chàng." Ngay sau đó lại nói: "Độc của ta là từ Giang Thu Dương mà tới, có lẽ nàng ta có biện pháp giải quyết. Hoặc là, lúc nàng ta cho ta giải dược đã cố tình làm vậy."
Lâm Khai Đống nhíu mày.
Viện nhi tiếp tục thuyết phục: "Ta muốn đi hỏi nàng."
"Đi thôi!" Lâm Khai Đống cầm tay của nàng, đi về phía Giang phủ.
Sắc trời dần dần tối muộn, Tần Thu Uyển luyện kiếm nửa ngày, quanh thân toàn là mồ hôi. Vừa mới rửa mặt xong đã nghe thấy người gác cổng bẩm báo.
Nghĩ nghĩ, nàng kéo mái tóc có mang theo một chút khí ẩm lên, khoác áo choàng rồi mới đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, Lâm Khai Đống nhìn người gác cổng đề phòng mình mà tư vị khó tả.
Trước kia nơi này là nhà của hắn, trong phủ bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn đều sẽ cung kính gọi một tiếng cô gia, nhưng bây giờ... Hắn giống như đã trở thành người xấu trong mắt bọn họ.
"Có việc gì?"
Giọng nói quen thuộc của nữ tử truyền đến, Lâm Khai Đống giương mắt liền thấy thê tử trước kia.
Chỉ là sắc mặt của nàng đã không còn sự vui vẻ khi nhìn thấy mình trước kia, thay vào đó là một khuôn mặt tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.
"Thu Dương, ta có việc muốn trao đổi với ngươi."
Tần Thu Uyển gật đầu, đứng sau cánh cửa: "Nói đi, ta đang nghe đây."
"Là chuyện liên quan tới độc của Viện nhi." Mặt mày của nàng thực sự lạnh nhạt, Lâm Khai Đống sợ nàng không kiên nhẫn quay đầu rời đi nên nói rất nhanh chóng: "Độc trên người Viện nhi đã giải được, nhưng nội lực lại biến mất. Chuyện này có bình thường không?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Sao ta biết được?"
Lâm Khai Đống không tin: "Ngươi đã chế ra thuốc độc và thuốc giải, sao có thể không biết?"
"Ta đã nói với ngươi rồi đó, độc này là ta tùy tiện phối!" Tần Thu Uyển thản nhiên nói: "Giải dược kia là dược hoàn giải bách độc, lúc trước phụ thân ta cho ta ba viên, hôm qua ta đã đưa cho ngươi viên cuối cùng rồi đó."
Lâm Khai Đống: "..."
Sắc mặt Viện nhi trắng bệch, tiến lên phúc thân thi lễ: "Giang cô nương, trước kia ta đã nhiều lần đắc tội với cô, xin cô chớ để trong lòng. Ta đã biết sai, xin cô đại nhân đại lượng buông tha cho ta lần này. Chỉ cần cô nguyện ý cho ta giải dược thì điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng."
"Không có giải dược." Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Không phải là ngươi hoài nghi ta cố tình làm vậy chứ?"
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía nàng.
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta thật sự không có." Nàng nhìn về phía Lâm Khai Đống: "Không phải ngươi yêu nàng vô cùng sâu đậm, nguyện ý liều mạng tương hộ sao? Vậy việc nàng có võ công hay không thì có cái gì quan trọng?"
Lâm Khai Đống: "..."
Nói thì nói như thế, nhưng hắn vẫn hi vọng Viện nhi có đủ sức tự vệ.
Viện nhi cắn cắn môi: "Giang cô nương, ta đã vất vả nhiều năm, thực sự không cam tâm từ bỏ như thế, cầu xin cô..."
Tần Thu Uyển không biết làm sao: "Ngươi có cầu xin ta thì ta cũng không còn biện pháp nào nữa."
Lâm Khai Đống nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng đã hiểu rõ. Cho dù có biện pháp, nàng cũng không muốn cho.
"Viện nhi, chúng ta về đi!"
Nói xong thì đưa tay kéo người.
Viện nhi không cam tâm, hất tay của hắn ra, cố chấp mà nhìn Tần Thu Uyển, bất tri bất giác hốc mắt đã phiếm hồng: "Giang cô nương, có phải cô vẫn còn trách ta hay không?"
"Đúng vậy!" Tần Thu Uyển trực tiếp thừa nhận, lập tức nói: "Nhưng ta thật sự không có giải dược."
Viện nhi: "..."
Nàng không tin, nhưng lại không tìm ra chứng cứ. Nghĩ đến lúc phải tu luyện lại từ đầu, nàng chỉ cảm thấy thật sự tuyệt vọng. Nàng cắn răng một cái, xốc váy lên quỳ xuống.
Cái váy bung ra trên mặt đất, giống như một đóa hoa thanh nhã. Viện nhi khóc lóc: "Ta quỳ xuống cầu xin cô vẫn không được sao?"
Lâm Khai Đống vội vàng đưa tay kéo.
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta không có giải dược, ngươi có ép ta cũng phí công vô ích."
"Cô có!" Viện nhi không chịu đứng dậy.
Lâm Khai Đống định đi rồi, lại nói: "Thu Dương, ngươi cần gì phải nói lời khó nghe như vậy."
"Dễ nghe thì ta nói không nên lời." Tần Thu Uyển không nhanh không chậm đáp: "Kể ra lúc trước lần đầu tiên ta nhìn thấy hai người các ngươi gặp gỡ, nếu ngươi cho ta biết thân phận của nàng ta thì ta cũng sẽ không hạ độc châm lên người nàng và cũng sẽ không có chuyện như hôm nay.”
Viện nhi nhìn về phía Lâm Khai Đống, trong ánh mắt mang theo một chút trách móc.
Lâm Khai Đống: "..." Người hạ độc không phải là hắn, chuyện này thì có liên quan gì đến hắn?
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Đêm đó, trong hai người ai là người hẹn trước vậy?"
Lâm Khai Đống: "..." Là hắn chủ động.