Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 249 - Chương 254

Chương 254
Tần Thu Uyển vừa hỏi xong, ánh mắt Viện nhi nhìn về phía Lâm Khai Đống lại rất kỳ lạ.

"Sắc trời không còn sớm nữa, ta phải trở về ngủ một lát." Nàng ngáp một hơi dài, rất nhanh đã biến mất tại cửa ra vào.

Viện nhi cúi đầu xuống, che giấu đi vẻ mặt của mình.

Dù nàng không lên tiếng, nhưng Lâm Khai Đống vẫn nhớ rõ vẻ bất mãn vừa rồi trong mắt nàng, hắn kéo nàng lên: "Viện nhi, đừng quỳ nữa."

Viện nhi thuận thế đứng dậy.

Lâm Khai Đống thấp giọng nói: "Nàng đừng nghe nàng ta châm ngòi ly gián, nàng ta không cam tâm nên mới muốn khiến chúng ta oán hận lẫn nhau."

Viện nhi không phủ nhận lời này, nói: "Ta muốn đi tìm đại phu."

"Sắc trời đã tối rồi, ngày mai ta dẫn nàng đi, cùng lắm thì chúng ta đi gặp hết tất cả đại phu trong thành này. Nếu như vẫn không trị khỏi thì chúng ta sẽ đi sang phủ thành bên cạnh." Lâm Khai Đống nói rất nhanh: "Viện nhi, nàng đừng nản chí."

Lúc trở về, Viện nhi rất trầm mặc.

Lâm Khai Đống cảm giác được thái độ của nàng đối với hắn đã thay đổi rất nhiều, giống như giữa hai người đang dần có một khoảng cách cực lớn, hắn cố gắng thu hẹp lại: "Tối ngủ nàng có lạnh không? Có muốn ta cùng nàng..."

Viện nhi đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn: "Tối hôm qua ta uống giải dược nên giờ toàn thân đau nhức, buổi tối không ngủ nổi. Gần đây chàng cũng mệt mỏi, còn phải chăm sóc bá mẫu, chàng nên sớm trở về đi ngủ đi!"

Nàng đi vào, ôn nhu cười một tiếng với Lâm Khai Đống, sau đó đóng cửa lại.

Lâm Khai Đống đứng ngoài cửa một hồi lâu, muốn giải thích với nàng vài câu, nhưng lại nghĩ tới vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt của nàng, tay giơ lên gõ cửa cả buổi rốt cuộc cũng đành thu hồi lại.

Được rồi, còn nhiều thời gian mà.

Hắn xoay người đi đến phòng mẫu thân.

Lâm mẫu không muốn nói chuyện với hắn nên mới giả bộ ngủ. Sau khi hai người đi bà ta gọi người tới hỏi thăm thì biết được nhi tử lại dẫn ả hồ ly tinh kia ra cửa, lập tức giận không có chỗ phát tiết.

Nhìn thấy nhi tử đi vào, bà ta nói mỉa: "Ngươi còn nhớ mình có nương à?"

Lâm Khai Đống không biết phải làm sao, mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm: "Nương, người sao rồi?"

"Ta không sao!" Lâm mẫu ngồi dậy: "Ngươi nhìn ta như vậy nào giống bộ dáng như là có việc? Mà cái ả hồ ly tinh kia của ngươi thế nào rồi?"

"Nương, người nói chuyện đừng khó nghe như vậy được không." Lâm Khai Đống nhấn mạnh một câu, lúc này mới giải thích: "Nội lực của Viện nhi đã biến mất, con dẫn nàng đi xem đại phu."

Lâm mẫu tức giận a lên một tiếng: "Tất cả tiền bạc nhà chúng ta đổi lấy giải dược cho nàng ta còn chưa đủ, nàng ta còn muốn xài bạc tiếp... Vừa mới giải độc, nội lực nào có trở về nhanh như vậy? Chờ một chút không được sao, vì sao phải đi tìm đại phu? Để đại phu xem bệnh không cần bạc sao? Ngươi tiêu bạc cho nàng ta thì hai mẫu tử chúng ta phải nhịn đói hả? Thân thể ngươi còn yếu, còn cần phải dưỡng thương, đồng thời cũng phải ăn ngon một chút. Nếu như không có bạc, ngươi lấy cái gì mua thuốc mua thịt?"

Nói đến đây, mặt mũi bà ta tràn đầy vẻ đau lòng: "Con à, nương con tuổi đã cao, con thương xót ta một chút, an tâm chữa khỏi vết thương, tranh thủ thời gian kiếm bạc mua lại căn nhà, đừng tốn hao tâm tư trên thân những người không đáng có được hay không?"

Nhìn nương gào khóc, trong lòng Lâm Khai Đống cũng không dễ chịu gì: "Nương, ngày mai con sẽ đi kiếm bạc."

Lâm mẫu khóc lóc một trận, bán tín bán nghi hỏi: "Con định làm gì?"

Lúc Lâm Khai Đống giao ra khế nhà thì đã tưởng tượng ra cách ứng phó khi nhà mình tiêu hết bạc: "Võ công của con trong thế hệ trẻ tuổi cũng có ít địch thủ, bên đấu chiến đài kia có khá nhiều người võ công không bằng con, ngày mai con sẽ đi đến thử xem. Ngày kế, chí ít cũng có thể kiếm được mấy trăm lượng, rất nhanh là con có thể mua lại một căn nhà nữa."

Lâm mẫu cũng từng nghe nói qua chuyện đánh nhau ở đấu chiến đài có thể nuôi sống gia đình, nhưng mà bà ta cũng đã nghe nói không ít người bị trọng thương ở đấu trên chiến đài mà bị hủy đi căn cơ, thậm chí còn có người bỏ mệnh. Bà ta lập tức nhíu mày: "Quá nguy hiểm."

"Con đường võ đạo vốn rất phong hiểm nhưng cũng có nhiều thời cơ." Lâm Khai Đống nắm chặt nắm đấm lại: "Nương, đã rất lâu rồi con không động vào võ thuật, vừa vặn có thể nhân cơ hội này thư giãn gân cốt."

Lâm mẫu trầm mặc.

Bạc tồn của bọn họ vốn cũng không có nhiều, bây giờ ba người đều là bệnh nhân, còn ở tại nhà trọ, tất cả chi phí ăn mặc mỗi ngày đều tốn hao không ít bạc. Trước kia nhi tử cũng quen biết một số người, nhưng sau khi trở về, những người kia cũng không muốn qua lại với bọn họ nữa. Nếu mượn bạc... thì đại khái cũng chỉ khiến cho mình mất mặt.

Nói cho cùng thì đều là do đồ sao chổi Viện nhi kia gây ra.

"Con phải cẩn thận." Lâm mẫu trong lòng rối bời: "Đi ngủ sớm một chút!"

Lâm Khai Đống ngủ một giấc đến tận hừng đông, lúc đứng dậy mở cửa thì phát hiện Viện nhi đã đợi sẵn. Hắn hơi bất ngờ: "Sao nàng dậy sớm như vậy? Buổi sáng lạnh lắm, nàng có thể ngủ thêm một lát."

"Trong lòng ta bất an không ngủ được." Viện nhi tiến lên giúp hắn chỉnh lại cổ áo: "Khi nào chúng ta đi đến đấu chiến đài?"

"Chờ ta rửa mặt xong thì lập tức đi ngay." Lâm Khai Đống nắm lấy đôi tay trắng nõn của nàng: "Viện nhi, lát nữa ta phải lên đài đối chiến với người ta, thử qua thân thủ."

Viện nhi gật đầu, dặn dò nha hoàn: "Tam Diệp, chuẩn bị nước nóng."

Lúc Lâm gia bọn họ chuyển khỏi căn nhà đã bán thì hạ nhân chỉ còn lại Tam Diệp bên cạnh Lâm mẫu. Một mình nàng phải hầu hạ ba người, bình thường bận tối mày tối mặt. Cộng thêm nàng là người của Lâm mẫu, Lâm mẫu không thích Viện nhi, nàng đương nhiên cũng không thích, bèn nói ngay: "Ta còn phải hầu hạ phu nhân rửa mặt, tạm thời không rảnh. Cô nương tự có tay có chân, hoàn toàn có thể tự mình đi mà."

Nói xong thì lắc lư người đi vào phòng.

Viện nhi ngây người, chỉ vào cửa phòng Lâm mẫu, mặt mũi kinh ngạc: "Đống lang, chàng nghe thấy chưa?"

Lâm Khai Đống kéo nàng trở về phòng: "Đừng quan tâm nàng ra, ta dùng nước rửa của nàng là được."

Viện nhi nhịn không được bèn nói: "Hôi lắm!"

"Không, rất thơm." Hai người cười nói xong cùng rửa mặt, lúc đang chuẩn bị xuống lầu thì liền thấy Lâm mẫu đứng ở cổng, sắc mặt không tốt lắm.

Hai người đang trêu đùa nhau lập tức đừng cách nhau ra, Lâm Khai Đống hơi xấu hổ: "Nương, sao người lên sớm vậy?"

Lâm mẫu quay mặt ra chỗ khác: "Ta cũng muốn đi."

Lâm Khai Đống không hiểu: "Nương, người bên kia đều là võ giả, người đi làm gì?"

Cũng là bởi vì hôm nay hắn còn muốn dẫn Viện nhi đi tìm đại phu, nếu để cho nương biết thì sẽ rất rắc rối.

Lâm mẫu lườm hắn một cái: "Ta lo lắng cho con! Con chê ta chướng mắt hả?"

"Dĩ nhiên không phải rồi." Nghe thấy nương là bởi vì lo lắng cho mình mới đuổi theo, cảm thụ trong lòng Lâm Khai Đống lại không được tốt lắm, nói: "Nương, đấu chiến đài nhiều người, ngồi nhìn không thấy trên đài, đứng thì lại khó chịu. Người cứ ở lại chỗ này..."

"Ta đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay ta nhất định phải đi." Lâm mẫu không cho hắn phản bác, dẫn đầu đi xuống lầu.

Vẻ mặt Viện nhi không mấy vui vẻ, giật tay áo Lâm Khai Đống, thấp giọng nói: "Bá mẫu không vừa mắt ta, nếu biết ta muốn đi tìm đại phu thì chắc là sẽ lại tức giận."

Lâm Khai Đống an ủi vỗ vỗ tay của nàng.

Sáng sớm, đấu chiến đài đã rất náo nhiệt.

Lâm Khai Đống đi vào bên trong, khẽ thương lượng với Viện nhi: "Ta đi đánh mấy trận trước, chờ đến khi nương không chịu được trở về thì ta sẽ dẫn nàng đi tìm đại phu."

Viện nhi một lòng muốn tìm đại phu để nhìn xem nội lực của mình có thể tìm lại được hay không, nhưng nghe thấy giọng điệu này của Lâm Khai Đống không giống như muốn thương lượng với nàng, biết phản bác cũng vô dụng, nàng liền gật đầu: "Được."

Thương thế của Lâm Khai Đống vừa mới khỏi hẳn nên cũng sợ gặp phải đối thủ lợi hại. Hắn cố ý chọn cả buổi, mới lấy ra mười lượng bạc còn sót lại trên người mình xin chiến với một người mà hắn cho rằng mình có thể chiến thắng.

Mười lượng ngân đặt lên bàn cũng đã có một chút tính toàn.

Hắn đã rất lâu không động võ, tay chân hơi cứng. Cũng may hắn có nội tình tốt nên chỉ một khắc đồng hồ sau thì đã đánh rớt người kia xuống đài.

Nghe âm thanh ồn ào dưới đài, Lâm Khai Đống thở ra một ngụm khí, uất khí trong lồng ngực đã tản hơn phân nửa, dường như đã tìm lại về cảm giác được người người truy phủng trước kia. Hắn hướng về người dưới bệ chắp tay nói: "Đã nhường."

Hôm nay Tần Thu Uyển cũng tới đấu chiến đài, đang định tìm một bàn thủ lôi năm mươi lượng. Nhưng mới vừa vào trận, liền thấy Lâm Khai Đống đang hăng hái trên đài. Ánh mắt nàng liền thay đổi, đi về phía hắn.

Khi Lâm Khai Đống nhìn thấy đối thủ mới lên đài là thê tử cũ, cảm thấy hơi sợ hãi, bật thốt lên: "Thu Dương, ngươi không thể buông tha cho ta ư?"

Tần Thu Uyển rút kiếm trong tay ra, kéo ra một kiếm hoa hoa lệ, nói: "Trong thành này có không ít người không biết ta và ngươi đã nhất đao lưỡng đoạn, vừa vặn dưới đài nhiều người như vậy, có thể làm chứng cho chúng ta."

Trong lòng Lâm Khai Đống tỏa ra dự cảm không tốt: "Ngươi muốn như thế nào?"

Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười nói: "Đợi ta đánh ngươi một trận tơi bời, đánh rớt xuống đài, bọn họ hẳn là có thể hiểu rõ tâm ý của ta đối với ngươi. Nhiều người như vậy chắc cũng có người quen biết hai chúng ta. Đến lúc đó, sẽ không còn người nào cho rằng ta với ngươi chưa hết dư tình." Nàng làm ra một chiêu thức mở đầu tiêu chuẩn: "Tới đi."

Lâm Khai Đống: "..." Đánh không lại.

Hơn một tháng trước ở Bình thành, hắn đã ngộ ra kiếm pháp từng giao thủ với thê tử trong mộng, biết rằng mình không phải là đối thủ của nàng.

Hơn một tháng trôi qua, hắn nằm ở trên giường dưỡng thương, mà Giang Thu Dương thì chưa từng lười biếng. Lúc trở về Tề thành còn đến đấu chiến đài so tài mấy ngày... Chỉ với những thứ đó thì căn bản không cần thử, hắn cũng biết mình nhất định sẽ bị đánh bại.

"Thu Dương, ngươi đã nói chúng ta là người xa lạ rồi mà."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ngươi lừa gạt ta, cầm bạc của ta nuôi người trong lòng của ngươi, lại còn vọng tưởng xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao? Ngươi nằm mơ đi!" Nàng đưa tay ra: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên."

Lâm Khai Đống cắn răng, trận này đánh thì nhất định sẽ thua, còn không bằng trực tiếp nhận thua luôn.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng đang định mở miệng thì đã thấy nữ tử đối diện như một trận gió lao tới. Trong chớp mắt mũi kiếm đã đâm đến trước ngực hắn, Lâm Khai Đống vô thức đưa tay ra cản, âm thanh binh khí tấn công truyền đến, chấn động lên cổ tay của hắn làm hắn cảm nhận được một luồng tê dại ập đến.

Hai người đã rơi vào thế giao thủ với nhau, lúc này không còn phải là do hắn muốn đánh hay không nữa rồi.

Tần Thu Uyển kiếm chiêu sắc bén, lúc đến chiêu thứ hai đã hung hăng đạp Lâm Khai Đống một cước. Ngay sau đó nắm đấm và quyền cước liên tục tung ra “chào hỏi” lên người hắn. Lâm Khai Đống vừa định mở miệng nhận thua thì lại bị nàng nện một quyền xuống, đau đến mức một lúc lâu sau hắn cũng chưa thể lên tiếng được.

Mắt thấy hắn không mở miệng được, Tần Thu Uyển tranh thủ thời gian đánh hắn tơi bời, trong lúc đó còn cầm kiếm chọc vào hắn mấy lần.

Người dưới đài thì bàn tán liên tục.

Mấy ngày nay Giang Thu Dương thủ lôi, bởi vì chưa gặp được địch thủ nên thanh danh cực nổi. Ai cũng nói rằng nàng từ trước đến nay đều ra tay gọn gàng linh hoạt, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đánh rớt đối thủ xuống bệ, đồng thời sẽ không cố ý đả thương người ta. Nhưng hôm nay. . . Rõ ràng khác xa với lời đồn.

"Đây đúng là chịu bị đánh rồi."

"Sao đột nhiên lại thay đổi vậy?"

"Tam ca của ta còn nói hôm nay sẽ thử thách đấu với nàng, bây giờ như vậy thì ai dám lên nữa?"

Người quen biết Giang Thu Dương đã hiểu rõ, có người còn hảo tâm giải thích cho người bên cạnh quan hệ giữa hai người.

Khi biết được Lâm Khai Đống sau khi lấy gia nữ Giang gia thì lại câu kết làm bậy với nữ tử khác bên ngoài thì tất cả mọi người đều cảm thấy là hắn đáng đời.

Đêm qua Lâm mẫu còn mơ thấy cảnh nhi tử tái giá, rạng danh như ngày xưa, đánh một đám đối thủ xuống bệ rồi được mọi người khắp nơi truy phủng, thậm chí còn mơ thấy có một quý nữ vọng tộc chủ động bày tỏ với hắn... Nhưng khi thấy Giang Thu Dương lên đài, trong nội tâm bà ta lại có một dự cảm không tốt.

Không bao lâu sau, nhi tử tựa như một miếng vải rách đẫm máu bị ném xuống dưới, sắc mặt bà ta rất khó coi, dùng sức cắn vào đầu lưỡi của mình để giữ vững tinh thần mới không ngất đi ngay lập tức.

 
Bình Luận (0)
Comment