Chương 255
Lâm mẫu tiến lên một bước, đầu óc mê muội không nghĩ được gì hết, đến mức suýt nữa thì ngã quỵ.
Cũng may bên cạnh có Tam Diệp đỡ bà ta, bà ta mới có thể miễn cưỡng đứng dậy. Sau đó nhìn về phía Viện nhi sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh: "Còn thất thần làm gì, nhanh đi lên nâng nó dậy đi!"
Trên đất, Lâm Khai Đống vẫn chưa ngất mà đang che lấy vết thương, mặt mũi tràn đầy thống khổ.
Viện nhi đi lên phía trước, nhìn thấy sư gia ký sổ bên cạnh, bèn nói: "Không phải đã nói là không được hạ tử thủ sao? Chàng ấy thành ra như vậy, vì sao các ngươi không ra ngăn cản? Chỉ vì Giang Thu Dương là đông gia nên các ngươi có thể làm bộ như không thấy ư?"
Sư gia còn chưa lên tiếng, trên đài, Tần Thu Uyển đã giải thích: "Chỉ nói là không thể gây thương tích ảnh hưởng đến tính mạng người khác và không được sỉ nhục người khác. Hai thứ đó ta đều không phạm phải!"
Viện nhi: "..."
Nàng muốn nói đạo lý nhưng Lâm mẫu lại không rảnh làm chuyện này.
Công đạo cũng tốt, quy củ cũng được. Đều không quan trọng bằng tính mệnh của nhi tử mình, bà ta dặn dò Tam Diệp: "Ngươi mau đi nhìn chung quanh xem có y quán nào không..." Rồi lại nhìn về phía mọi người xem náo nhiệt xung quanh: "Cảm phiền mọi người giúp ta một việc."
Lâm Khai Đống bị khiêng đi, chuyện liên quan tới phu thê bọn họ hôm nay được mọi người bàn tán không ít, tin tưởng qua ngày hôm nay, không ít người sẽ biết được việc Giang Thu Dương hận Lâm Khai Đống đến tận xương, giữa phu thê bọn họ cũng không có khả năng hòa hảo nữa. Như thế, sẽ không có người nào vì nể mặt Giang gia mà tiếp tế cho người Lâm gia.
Lâm Khai Đống không thể giữ vững lôi đài, ngay cả mười lượng bạc cũng thua mất, hắn đúng là không bị thương nặng lắm, chỉ là bị gãy mất hai khúc xương, đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Lúc đến y quán, đại phu rất nhanh đã giúp hắn cố định xương lại, rồi phối hai bộ thuốc, dặn dò: "Thương cân động cốt một trăm ngày, thương thế của người tập võ các ngươi tốt lên rất nhanh, nhưng trong hai tháng vẫn không nên hoạt động quá mạnh. Nếu không, chỉ cần xương cốt nghiêng một cái, về sau sẽ biến thành tên què."
Lâm mẫu nghe hắn nói như thế, vội vàng cam đoan: "Bọn ta chắc chắn sẽ không làm việc gì nặng nữa."
Viện nhi tiến lên vươn tay: "Làm phiền đại phu giúp ta nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra với nội lực trong cơ thể ta."
Lâm mẫu đưa tay ra rút tay của nàng về: "Ngươi có bạc không?"
Viện nhi không nhìn bà ta, lạnh nhạt nói: "Ta có."
Nàng đúng là có, lúc trước khi Liễu Quyền bắt gặp tại trận, trong cơn thịnh nộ hắn không cho phép Viện nhi lưu lại bất cứ thứ gì của mình.
Nhưng Viện nhi đã bí mật đem bạc, đồ trang sức và cả những bộ y phục đáng tiền tới.
Ánh mắt Lâm mẫu thay đổi, không ngăn cản nàng nữa.
Đại phu bắt mạch xong thì lắc lắc đầu nói: "Lão phu không nhìn ra vết tích của nội lực. Cô nương nên mời người cao minh hơn đi!"
Ánh mắt Viện nhi ảm đạm hắn đi.
Lâm Khai Đống cố nén đau đớn an ủi: "Đừng sợ, chúng ta sẽ đi tìm đại phu khác."
Lâm mẫu mắng hắn: "Bị thương nặng như vậy, con tự lo cho chính mình đi! Con đau lòng cho người khác, nhưng không ai có thể sống thay con được đâu."
Lúc thanh toán, Lâm mẫu bảo dược đồng đến tìm Viện nhi tính tiền.
Viện nhi lấy ra một mảnh bạc vụn: "Ta chỉ có như vậy."
Lâm mẫu: "..."
Bà ta bật thốt lên hỏi: "Không phải ngươi nói là ngươi có bạc sao?"
Viện nhi yếu ớt đáp: "Ta có thể giao được bạc bắt mạch cho ta, còn những cái khác, ta thực sự bất lực."
Mỹ nhân sắc mặt tái nhợt, thanh âm nhỏ yếu, giống như chỉ cần lớn tiếng một chút là có thể hù dọa nàng.
Lâm mẫu muốn nói tiếp nhưng đối mặt với ánh mắt không đồng ý của người chung quanh, bà ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Đành lấy tất cả những thứ đáng giá trên thân xuống, xong xuôi mới có thể đưa nhi tử và thuốc rời đi.
Trên đường trở về, bầu không khí ngưng trệ.
Càng đi, tiếng khóc lóc của Lâm mẫu càng lớn.
Lâm Khai Đống lên tiếng an ủi: "Nương, người đừng lo lắng quá. Chờ con khỏi rồi, con nhất định sẽ có thể kiếm được bạc."
Lâm mẫu vừa vội lại vừa giận, tức giận nói: "Con định kiếm như nào?"
Nếu như lại đến đấu chiến đài thì Giang Thu Dương chắc chắn sẽ lại đến gây chuyện, đến lúc đó nhi tử sẽ giống như hôm nay, không những không kiếm được bạc mà ngược lại còn có thể bị thương.
Quan trọng là trên đấu chiến đài việc bị thương là khó tránh khỏi, không có cách nào phân rõ phải trái mà chỉ có thể cắn răng nuốt uất ức vào trong bụng.
Lâm Khai Đống nhắm mắt lại: "Thu Dương vẫn chưa buông bỏ được."
Viện nhi núp ở nơi hẻo lánh, từ từ nhắm hai mắt lại không rên một tiếng.
Lâm mẫu trừng mắt nhìn nàng: "Viện nhi, ta biết trên người ngươi còn có bạc, mau lấy ra đi."
"Ta đã xài hết rồi." Con mắt Viện nhi vẫn không mở ra, thuận miệng đáp.
Lâm mẫu: "..."
Ánh mắt bà ta thay đổi, bắt đầu tính toán, không nói gì nữa.
Lúc trở lại nhà trọ, sau khi chuyển Lâm Khai Đống về phòng, Lâm mẫu trực tiếp dặn dò: "Kể từ hôm nay, hai người các ngươi phải ở cùng nhau, bớt đi tiền một gian phòng. Nhà chúng ta bây giờ khó khăn, có thể bớt được gì thì cứ bớt."
Viện nhi cũng không dễ chấp nhận như vậy, nàng nhìn thoáng qua chiếc giường, nói: "Bá mẫu, buổi tối ta ngủ hay vung tay vung chân, lỡ như đạp vào chỗ bị thương của chàng thì..."
Lâm mẫu trừng mắt nhìn nàng: "Vậy ngươi nằm lên trên ghế mà ngủ."
Giải quyết rất dứt khoát!
Trong lòng Lâm mẫu hiểu rõ, nhi tử chắc chắn sẽ không nỡ để Viện nhi nằm ngủ trên ghế, nên buổi tối, bà ta đã sai Tam Diệp đi qua trông coi hai người.
Vốn bà ta định để Viện nhi lên giường ngủ cùng Lâm Khai Đống nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ đó.
Trời tối người yên, người trên giường đã phát ra tiếng hít thở đều đều, hai thân ảnh mảnh khảnh trên ghế cũng đã lâu không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một thân ảnh trong đó chậm rãi đứng dậy, đi đến đống áo tơ màu trắng bên cạnh tìm kiếm.
Trong phòng, ánh nến sáng rõ, Viện nhi cầm nến lên, trầm giọng hỏi: "Ngươi tìm cái gì thế?"
Tam Diệp đối đầu với vẻ mặt âm trầm của nàng cũng không sợ hãi, giơ y phục của mình lên, thản nhiên nói: "Ta sợ buổi tối sẽ đạp lung tung."
Viện nhi không buông tha cho nàng: "Ngươi muốn trộm đồ vật của ta?"
Người tập võ vốn rất cảnh giác, trên giường, Lâm Khai Đống thấy ánh nến sáng lên thì liền tỉnh lại, vuốt vuốt mi tâm: "Hơn nửa đêm, các ngươi làm cái gì vậy?"
Viện nhi chỉ Tam Diệp: "Nàng trộm đồ vật của ta. Nha hoàn này không thể giữ lại, trực tiếp bán đi đi."
Tam Diệp cũng không sợ hãi: "Ta là nha đầu của phu nhân, ngươi không có quyền quyết định ta đi hay ở."
Lâm Khai Đống nghe hai người ầm ĩ, nói: "Tắt nến đi trước đi, có việc gì thì ngày mai lại nói."
Viện nhi không còn vẻ khéo hiểu lòng người như trước kia, cố chấp nói: "Đống lang, ta tuyệt đối không cho phép một ả nha hoàn giẫm lên trên đầu của ta. Những ngày qua, không ít lần nàng ta tỏ thái độ với ta, nể mặt của chàng ta đều nhẫn nhịn, nhưng nàng muốn trộm đồ của ta, ta tuyệt không thể nhẫn nhịn nữa. Tối nay chàng không làm rõ mọi chuyện cho ta thì tất cả chúng ta đều không thể ngủ."
Lâm Khai Đống hiếm lắm mới được ở cùng một chỗ với Viện nhi nên cũng không muốn để trong phòng này có thêm một người, mắt thấy Viện nhi tức giận như thế, bèn nói: "Tam Diệp, ngươi trở về hầu hạ nương đi."
Vành mắt Tam Diệp đỏ lên, dậm chân, nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Không bao lâu sau, Lâm mẫu lại tới, không nhịn được bèn nói: "Viện nhi, con ta thương thế nặng như vậy, ta không cần ngươi chăm sóc nó nhưng chí ít cũng nên quan tâm nó một chút. Nếu ngươi thương nó thì cũng sẽ không gây chuyện lúc nửa đêm như vậy."
Viện nhi còn tỏ ra oan ức: "Là do ta muốn làm loạn sao? Rõ ràng là nha hoàn của bà trộm đồ của ta!"
"Ngươi có đồ vật gì đáng giá mà sợ Tam Diệp trộm?" Lâm mẫu miệt thị liếc nhìn bộ áo tơ bên kia: "Hai bộ y phục rách rưới mà còn tưởng là bảo bối, đúng là thứ kiệt xỉ, thật là mất mặt!"
Viện nhi không khách khí đáp lại: "Bá mẫu, ta kính bà là trưởng bối, bà đừng nói chuyện khó nghe như vậy."
"Khó nghe thì làm sao?" Lâm mẫu chỉ vào cửa phòng: "Không muốn nghe thì cút!"
Viện nhi nhanh chóng mặc quần áo, không để ý Lâm Khai Đống ngăn cản mà đã chạy ra khỏi cửa.
Lâm Khai Đống gấp đến mức ngồi dậy, nhưng bởi vì gãy xương đùi nên không thể xuống giường, mắt thấy giai nhân đã chạy đi, hắn nhịn không được liền nói: "Nương, nàng là một cô nương gia, hơn nửa đêm đi ra ngoài... rất dễ xảy ra chuyện!"
"Ta còn ước xảy ra chuyện đó." Lâm mẫu trợn mắt nhìn nhi tử: "Ta cá là nàng ta vừa ra khỏi đã lập tức có người mang đi rồi. Một đôi cánh tay ngọc, ngàn người gối như vậy, cũng chỉ có tên ngu như con này mới coi nàng ta như của báu. Con tính toán xem, vì nàng ta con đã mất bao nhiêu thứ rồi?"
Bà ta bẻ ngón tay: "Nếu như không có ả hồ ly tinh này thì hiện tại con vừa lấy được gia nữ Giang gia, mà thiếp thất con còn là người xuất thân từ Lý gia trang, đi ra bên ngoài ai dám không nể mặt con?"
Những thứ này đều đúng. Trong lòng Lâm Khai Đống hiểu rõ, chính vì vậy, hắn càng đầu tư lên người Viện nhi càng nhiều thì hắn càng không cam tâm.
Nếu như thả nàng đi, những vật hắn mất đi cũng không về được, tương đương với việc gà bay trứng vỡ. Lưu nàng ở bên cạnh thì chí ít cũng còn có một người.
"Nương, nàng liều mạng cứu con, con không tin nàng lại không để ý đến con." Lâm Khai Đống định xuống giường: "Nếu người không giúp con tìm nàng trở về thì con sẽ tự mình đi!"
Lâm mẫu: "..."
Bà ta chọc vào đầu nhi tử: "Con muốn chọc chết ta sao?" Sau đó đứng dậy đi ra ngoài: "Ta sẽ giúp con tìm nàng ta về, thế đã được chưa?"
Trước khi đi, lại nhìn về phía Tam Diệp: "Ngươi tìm cẩn thận một chút."
Tam Diệp nhận lệnh, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lâm Khai Đống nhíu mày: "Tìm cái gì vậy?"
Bên kia Tam Diệp đã mở bao phục của Viện nhi ra, thuận miệng nói: "Phu nhân không có bạc, vết thương của ngài lại nặng như vậy, không thể trì hoãn được. Viện nhi lại không chịu lấy bạc ra nên bọn ta cũng chỉ có thể tự mình kiếm." Nàng ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt không đồng ý của Lâm Khai Đống, giải thích: "Công tử, phu nhân cũng là vì muốn tốt cho ngài."
Lâm Khai Đống nhắm mắt lại: "Ngươi lấy đi, về sau ta sẽ trả lại cho nàng."
Lâm mẫu chạy ra khỏi cửa, hạ thấp cái tôi xuống dỗ cả buổi, Viện nhi mới bằng lòng đi theo bà ta trở về.
Đưa người về phòng xong, bà ta lập tức kéo Tam Diệp ra ngoài, dặn dò: "Đi ngủ sớm một chút, đã hơn nửa đêm, đừng giày vò nhau nữa."
Ra cửa, bà ta vội vàng hỏi: "Như thế nào rồi?"
Sắc mặt Tam Diệp trắng bệch: "Phu nhân, trong bao y phục của nàng ta chỉ có y phục."
Mặt mũi Lâm mẫu tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi không tìm được gì à?"
"Không ạ." Tam Diệp bổ sung: "Công tử còn nhìn tận mắt thấy nô tỳ tìm kiếm."
Lâm mẫu: "..."
Bà ta vỗ đùi: "Ả hồ ly tinh, ả ta không xong với ta đâu!"
Một bên khác, Tần Thu Uyển đã ở lôi đài thủ cả một ngày, lúc trở lại thì thấy được hai người thúc điệt Dư Trọng Xuyên.
Đáng nhắc tới chính là, cả người Dư Chi Dương ỉu xà ỉu xìu, giống như là mới bị đánh vậy.
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Sao thế? Bị ai dạy dỗ hả?"
Dư Chi Dương ngồi xổm trên mặt đất, mặt mũi tiều tụy nói: "Ta không thấy Đào nhi nữa rồi..." Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã rưng rưng.
Tần Thu Uyển: "..."
Nàng không hiểu nhìn về phía Dư Trọng Xuyên: "Sao lại thế này?"
Dư Trọng Xuyên không biết nên nói thế nào, cảm thấy thật là mất mặt!