Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 256

Chương 256
Hai người cưỡi ngựa song hành, con ngựa ung dung bước đi, thỉnh thoảng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, trong sự yên tĩnh lại thêm mấy phần ấm áp.

Tần Thu Uyển quay đầu nhìn Dư Chi Dương đang ngồi ủ rũ: "Hắn có chuyện gì vậy?"

Dư Trọng Xuyên không quay đầu lại, nói: "Nó muốn bị tình cảm làm tổn thương nên cố ý đuổi Đào nhi đi. Nếu nó đã muốn thử, người làm thúc thúc như ta đương nhiên phải giúp rồi."

Sắc mặt Tần Thu Uyển đúng là một lời khó nói hết: "Huynh giấu người đi rồi?"

Ngón tay Dư Trọng Xuyên đặt ở bên môi, ra hiệu nàng im lặng.

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười, lại quay đầu nhìn thoáng qua thân thể Dư Chi Dương như không còn xương cốt, nói: "Quả nhiên là thân thúc thúc."

"Đào nhi, nàng trở về đi, ta sai rồi."

Sau lưng, hai tay Dư Chi Dương ôm không khí, rống lên.

"Gào thét cái gì?" Dư Trọng Xuyên không khách khí nói: "Không sợ mất mặt sao?"

Dư Chi Dương ngừng nói, cả người nằm bẹp lên lưng ngựa, toàn thân mềm yếu không xương.

Dư Trọng Xuyên trách mắng: "Không phải ngươi nói sau khi bị đả kích lớn thì võ công sẽ tiến cảnh phi tốc sao? Ngươi luyện Lạc Thủy kiếm pháp đến thức thứ tám thì nàng ta tự nhiên sẽ trở về."

Nghe vậy, nhãn tình Dư Chi Dương sáng lên: "Thúc thúc, người giấu nàng đi rồi sao?"

"Không." Dư Trọng Xuyên nghiêm túc đáp.

Dư Chi Dương không dám hỏi nữa, đánh ngựa phi tốc rời đi: "Ta đi luyện kiếm đây!"

Nhìn bóng lưng hắn bay đi, Dư Trọng Xuyên lắc đầu: "Ham an nhàn, sợ mệt mỏi sợ cố gắng thì có thể có tiền đồ gì?"

Tần Thu Uyển bật cười: "Ta thấy hắn rất có tinh thần, cố gắng biết đâu lại nên việc." Chỉ là hơi tốn nha hoàn.

Hai người một đường đi nói chuyện không ngừng, bất tri bất giác đã đến ngoài cửa Giang phủ.

Dư Trọng Xuyên không nỡ rời xa: "Ngày mai ta cũng đi đến đấu chiến đài, đến lúc đó ta tới đón muội."

"Được." Tần Thu Uyển mỉm cười đưa mắt nhìn hắn đi xa.

Hắn đánh ngựa đi vài bước, sau đó lại quay đầu lại: "Giang cô nương, khi trời có chút mát mẻ, nhớ phải khoác áo choàng."

Tần Thu Uyển sững sờ, đột nhiên nhận ra y sam trên người mình khá đơn bạc. Nhưng mà người tập võ thân thể cường tráng, chút gió ấy cũng không đáng kể bao nhiêu.

Lúc quay đầu lại, một người một ngựa đã biến mất ở góc đường.

*

Sau đó trong vòng hai tháng, cứ mỗi khi Tần Thu Uyển rảnh rỗi là sẽ đi đến đấu chiến đài đối chiến.

Thanh danh Giang Thu Dương càng ngày càng vang xa, trước đó một khoảng thời gian, có người nói uy danh của nàng không thể bằng được các bậc tiền bối, nhưng đến sau này ai cũng nói nàng thanh xuất vu lam, không có người nào dám khinh thị Giang gia nữa.

Ban đầu còn có người muốn kết thân với nàng, nhưng sau này nghe nói nàng muốn gả cho người mạnh hơn nàng thì rất nhiều người đã đánh trống lui quân.

Giống như những gì mà Trần Dậu nghĩ, những thế gia công tử cùng tuổi với nàng thì hầu như đều không phải là đối thủ của nàng.

Mắt thấy chuyện không thể thành, Trần Dậu đã chọn một vị hôn thê khác, cuối năm sẽ thành thân.

Mùa thu đã đến, cửa hiệu cần bổ hàng, Tần Thu Uyển đang thử luyện chế dược hoàn giải bách độc. Nghe nói phủ thành sát vách có một vị thuốc dẫn nàng cần nên đã tự mình đến đó.

Thật sự thì Giang Thu Dương không biết y thuật, nhiều nhất cũng chỉ có thể băng bó vết thương. Nếu nàng đột nhiên bắt đầu luyện được dược thì khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Cho nên, dược liệu này còn cần nàng tự mình đi kiếm.

Nàng và thương đội đi nhập hàng cùng nhau. Mà trong hai tháng này, Dư Trọng Xuyên đã mua một căn nhà thứ năm, cũng thử mở một cửa hiệu, dường như là dự định ở đây lâu dài.

Mấy ngày gần đây, hắn thường xuyên tới tìm Tần Thu Uyển, thỉnh thoảng sẽ so tài với nàng, còn phần lớn thời gian thì sẽ giống như một huynh trưởng bảo hộ nàng, từ lúc đó đến nay vẫn chưa xuyên phá tầng giấy mỏng ngăn cách hai người.

Đợi quá lâu, Tần Thu Uyển đã dần mất kiên nhẫn. Lúc rời đi, nàng còn cố ý không cáo tri cho hắn.

Tin tức nàng rời khỏi Tề thành không phải tin bí mật gì, Dư Trọng Xuyên tạm thời không muốn người biết, nhưng có người đã sớm không nhịn được rồi.

Lâm Khai Đống dưỡng thương suốt hai tháng, bạc trên người cũng tiêu sạch bách, đồ vật quý giá cũng cầm cố hết, gần như đã rơi vào cảnh cùng đường bí lối. Hắn vốn định đi tìm một công việc hộ vệ làm trước thì lại biết được chuyện Giang Thu Dương rời đi.

Hắn cho rằng đây là thiên đại hảo sự nên buổi tối lúc ăn cơm, còn bảo tiểu nhị mang thêm một món ăn mặn.

Lâm mẫu không ưa Viện nhi, mà nhi tử còn luôn vì nữ nhân này mà đối nghịch với bà ta. Lòng bà ta càng ngày càng nguội lạnh, miệng nói cũng không lưu tình: "Nhà chúng ta đã khó khăn như vậy rồi còn ăn thịt cái gì?"

Lâm Khai Đống đang có tâm tình tốt, cũng không so đo với nương, cười tủm tỉm nói: "Nương, ngày mai là chúng ta có thể kiếm bạc rồi."

Nghe vậy, Lâm mẫu bán tín bán nghi: "Kiếm kiểu gì?"

Nhi tử làm cô gia ba năm ở Giang phủ, hơn phân nửa người trong thành đều nể mặt mẫu tử bọn họ. Dù hiện tại nghèo túng, Lâm mẫu cũng không muốn nhi tử làm việc cho người khác, nhất là làm việc cho cái loại tiểu thương hộ bất nhập lưu kia... Chỉ cần nghĩ đến việc nhi tử bị những tên đã từng nịnh bợ bọn họ sai bảo, lòng bà ta liền ngập tràn tức giận.

Cho nên, vào hai ngày trước, lúc nhi tử nói là muốn đi làm hộ vệ cho người ta, lúc ấy bà ta đã ngay tức khắc cự tuyệt.

Trong miệng mặc dù cự tuyệt, nhưng trong lòng bà ta cũng rõ ràng, nếu như Giang Thu Dương cứ nhìn chằm chằm bọn họ như vậy thì bọn họ cũng chỉ có con đường là đi làm hộ vệ cho người khác mà thôi.

Mặt mũi có quan trọng cũng không quan trọng bằng nhét đầy bao tử.

Lâm Khai Đống cười, gắp thức ăn cho nương: "Giang Thu Dương đi rồi, ngày mai con có thể đi đến đấu chiến đài."

Nghe vậy, Lâm mẫu chợt cảm thấy chán chường.

Bà ta không biết võ, trước kia nghe nói là không ít người dùng việc đấu chiến đài để nuôi sống gia đình, vốn bà ta còn cho rằng nhi tử nhà mình cũng có thể. Nhưng lần trước nhìn nhi tử bị đánh thảm bại như vậy, bà ta thật sự sợ hãi.

Lúc Giang Thu Dương ở đây, Lâm mẫu trách nàng quản thúc nhi tử quá nhiều, nhưng khi nàng không có ở đây, Lâm mẫu lại sợ: "Làm cái khác đi."

Lâm Khai Đống biết chuyện lần trước đã dọa nương, bèn an ủi: "Nương, đừng sợ, lần này không còn người nào nhằm vào con nữa, sẽ không sao đâu."

Viện nhi cũng đồng ý cho Lâm Khai Đống đi đến võ đài, Lâm mẫu nói thì dễ, nhưng làm hộ vệ cho người ta một tháng cũng không bằng đến đấu chiến đài đánh một trận. Nhưng mà nàng cũng biết Lâm mẫu không thích mình nên thức thời không mở miệng.

Hồi lâu, thấy Lâm mẫu không vui lắm, nàng bèn lên tiếng an ủi: "Bá mẫu, người phải tin tưởng Đống lang, trên đời này không có nhiều cao thủ như vậy đâu."

Lâm Khai Đống rất tán thành.

Lần trước không thể lấy lại bạc, là do bị ả nữ nhân điên Giang Thu Dương nhằm vào.

Bây giờ nàng không ở đây nữa, người trong thành cho dù không thích hắn thì cũng không nhất định sẽ đánh thắng được hắn.

Tóm lại, bất luận Lâm mẫu có đồng ý hay không thì buổi sáng hôm sau Lâm Khai Đống và Viện nhi cũng đi đến đấu chiến đài.

Hai tháng qua Viện nhi vẫn không từ bỏ, lén lút mời không ít đại phu, đáng tiếc đều không thể tìm ra biện pháp nào. Vì rơi vào đường cùng, nàng đành phải luyện lại một lần nữa.

Nàng đến nơi đây cũng là muốn học hỏi chiêu thức của người khác, lấy thừa bù thiếu.

Lâm Khai Đống đến rất sớm, quan sát cả buổi, chọn một lôi đài vắng vẻ, rất thuận lợi thắng liên tiếp ba trận.

Nghe tiếng khen của người bên dưới, lồng ngực hắn tràn đầy hưng phấn, không ngừng chắp tay cảm ơn. Đợi đến khi người đối diện lên đài, hắn vô thức quay lại chắp tay, nhưng khi thấy rõ người tới, hắn lại sững sờ.

Nam tử đứng đối diện có thân hình thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, mặc một bộ y sam màu mực. Nhìn qua là biết không dễ đánh bại, nhưng đó cũng không phải tất cả, quan trọng chính là, lúc người này lên đài hắn không có chút cảm giác nào.

Nói cách khác, võ công của người này không tệ, thực sự là một kình địch.

"Ngu thành Dư Trọng Xuyên, xin chiến!"

Nghe thấy cái tên này, trái tim Lâm Khai Đống như chìm xuống đáy cốc.

Hai tháng qua hắn đều dưỡng thương, bình thường không được đi ra ngoài. Nhưng chuyện liên quan tới Giang Thu Dương hắn chưa bỏ lỡ một chuyện nào, ví dụ như, việc nàng tuyên bố muốn gả cho một người võ công cao hơn nàng, còn cả việc gần đây nàng qua lại rất mật thiết với Tứ công tử Dư phủ ở Ngu thành.

Mặc dù nàng và Dư Trọng Xuyên còn chưa định ra hôn sự, nhưng chỉ nhìn cách hai người ở chung, lại môn đăng hộ đối như vậy thì vụ hôn sự này cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Một người có thể là vị hôn phu của Giang Thu Dương lên đài xin chiến, Lâm Khai Đống có thể có kết cục như nào?

Hắn cũng không muốn lại phải dưỡng thương thêm mấy tháng nữa nên đã nhanh chóng nhận thua: "Ta đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu..."

Dư Trọng Xuyên đã rút trọng kiếm ra: "Vậy thì đánh nhanh rồi trở về nghỉ ngơi."

Lời còn chưa dứt, người hắn đã như diều hâu lao tới.

Lâm Khai Đống thấy tình thế không ổn, không dám nghênh chiến nữa, thuận theo lực đạo của hắn bay xuống lôi đài.

Chỉ cần xuống lôi đài thì sẽ được tính là thua.

Dư Trọng Xuyên cũng không đuổi đánh tới cùng, trở về trên đài, rất nhanh, lại có đối thủ mới tiến lên.

Lâm Khai Đống đứng ở dưới đài, nhìn hắn và người khác đối chiến, hai ba phát đã đánh rớt đối thủ, chỉ cảm thấy trong lòng đầy sợ hãi.

Cũng may hắn nhanh trí!

Viện nhi chạy tới: "Sao chàng lại nhảy xuống?"

Lâm Khai Đống không chịu thừa nhận mình e sợ kẻ địch, đưa tay che ngực: "Đột nhiên cảm thấy khó chịu, ta muốn trở về nghỉ ngơi một lát."

Hắn không thể để bị đánh tiếp.

Lỡ như hắn vừa đi, Dư Trọng Xuyên cũng đi theo thì phải làm sao bây giờ?

Đi ra khỏi đấu chiến đài, sắc mặt Lâm Khai Đống không tốt lắm.

Dù Giang Thu Dương không ở đây nhưng vẫn có người quản thúc hắn, về sau hắn còn có hi vọng gì nữa?

Xem ra, vẫn phải tìm đường ra khác.

Trên đường trở về, Lâm Khai Đống vô cùng để ý những thương hộ bên đường, có một vài cửa hiệu sẽ trực tiếp dán giấy chiêu hộ vệ ở bên ngoài. Quả nhiên, hắn tìm được mấy nhà, đáng tiếc mấy nhà đó hoặc là quản gia không có nhà, hoặc là giá tiền cực thấp.

Lâm Khai Đống thất vọng trong lòng, ấm ức trở về nhà trọ.

Lâm mẫu nhìn thấy hai người đi vào, ánh mắt nhìn một lượt trên dưới người nhi tử, thấy hắn mặc dù tinh thần không tốt lắm, nhưng trên thân không có vết thương, lập tức lòng đầy hoan hỉ: "Khai Đống, sao rồi?"

Lâm Khai Đống: "..." Không sao cả!

Đấu chiến đài có quy củ, ít nhất phải thắng năm vòng mới có thể xuống đài, hoặc là không ai lên đài xin chiến mới tính là thắng. Ở vòng thứ tư Lâm Khai Đống đã gặp phải Dư Trọng Xuyên, cho nên, hắn không chỉ không thể kiếm được bạc mà còn thua sạch đống bạc vất vả tích lũy bao ngày qua.

"Nương, ngày mai con sẽ đi làm hộ vệ."

Nói xong thì vào nhà khép cửa phòng lại.

Lâm mẫu nhìn cửa phòng nhi tử đóng chặt, nghẹn họng nhìn trân trối, có ngu đến mấy cũng biết chắc hẳn hắn lại gặp chuyện gì rồi, sắc mặt bà ta đanh lại, hỏi Viện nhi: "Có chuyện gì vậy?"

Viện nhi đương nhiên là không tiếc lời nói xấu Giang Thu Dương, lập tức nói thẳng: "Đánh đến vòng thứ tư thì có một nam tử áo đen đi lên. Đống lang nhanh chóng nhảy xuống bệ, sau đó con mới biết được, đó chính là Dư Trọng Xuyên, người gần đây rất thân thiết với Giang Thu Dương."

Lâm mẫu nhíu mày: "Hắn muốn đánh Khai Đống?"

Viện nhi không phủ nhận: "Cũng may Đống lang chạy đi nhanh, nếu không, chỉ sợ lại bị thương nữa."

Lâm mẫu oán hận níu ống tay áo: "Ả Giang Thu Dương này quả nhiên là âm hồn bất tán!" Lại lo lắng hỏi: "Hiện tại chúng ta phải làm sao?"

Ở lại Tề thành thì sẽ luôn nằm trong phạm vi quản thúc của Giang gia, không những bị người ta khinh bỉ, mà còn tốn nhiều bạc.

Quan trọng nhất là Lâm gia bây giờ đã hết sạch bạc.

Lúc nửa đêm, Lâm Khai Đống bỗng nhiên mở mắt, chợt thấy trước mặt có một bóng đen, hắn lén lút cho tay vào bên gối để lấy kiếm. Vừa sờ vào chuôi kiếm, động tác bóng đen mau lẹ, một cước đá kiếm đi thật xa, bóp lấy cánh tay của hắn. Ngay sau đó, tiếng xương nứt răng rắc ghê răng vang lên.

Lâm Khai Đống đau đến mức trừng lớn mắt, muốn kêu to, nhưng miệng lại bị người kia bịt lại.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn bóng đen, muốn nhận ra thân phận của hắn ta.

Bóng đen vốn dĩ không có ý định giấu diếm, bóp gãy mấy khúc xương của hắn, sau vài tiếng răng rắc thì cười lạnh: "Ban ngày ngươi chạy quá nhanh, hiện tại ta đến trả lại.”

Lâm Khai Đống: "..." Hắn thực sự không thể sống được nữa rồi!

 
Bình Luận (0)
Comment