Chương 257
Lúc bóng đen vào cửa, Lâm Khai Đống vẫn luôn nghĩ đến việc sẽ đánh một trận với hắn.
Nhưng phát hiện mình không đánh lại, hắn lập tức muốn gọi người tới cứu. Đáng tiếc miệng bị người ta che kín lại, hắn không kêu được, nhưng hắn vẫn không từ bỏ... Cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy giữa cổ tê rần, cả người rơi vào bóng tối.
Khi hắn tỉnh lại, bên ngoài trời tờ mờ sáng, hắn cố gắng cầm một chén trà vứt xuống mặt đất.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền ra, Tam Diệp ở bên ngoài hỏi thăm: "Công tử, có gì dặn dò ạ?"
Lâm Khai Đống hô lên: "Mau vào đây."
Tam Diệp đi vào, dựa vào sắc trời mờ mờ bên ngoài thấy rõ ràng nam tử trên giường tay chân cong queo, lập tức bị dọa đến mức thét lên.
Trong hậu viện khách điếm nhỏ, trời còn chưa sáng đã có người kêu to, người bị đánh thức hùng hùng hổ hổ. Lâm mẫu sát vách bị dọa đến mức giật nảy mình, sau khi tỉnh lại thì choàng y sam tiến ra chỗ sát vách xem, khi thấy nhi tử ở trên giường, mắt bà ta trợn trắng lên hôn mê bất tỉnh.
Viện nhi tới hơi chậm, nhìn thấy Lâm Khai Đống như thế thì nghẹn ngào hỏi: "Là ai đánh chàng?"
Ánh mắt nàng cảnh giác tìm kiếm trong sân, muốn tìm ra hung thủ từ trong đó.
Lâm Khai Đống đau đến mức trước mắt như biến thành màu đen, khó nhọc nói: "Hắn đã chạy rồi, trước tiên mời đại phu đã."
Ánh mắt Viện nhi trốn tránh, đưa tay kéo y sam, vội vàng lui về phòng của mình, giống như là không mặc y sam nên sợ thất lễ với người ngoài.
Tam Diệp không suy nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng chạy đi.
Đại phu mời đến điều tra thương thế trên người hắn, sau đó bó từng cái xương một, chờ đến lúc vết thương được băng bó kỹ thì đã là sau một canh giờ.
Toàn thân Lâm Khai Đống gãy xương lung tung, đại phu đầu đầy mồ hôi, lúc viết phương thuốc đã dặn dò: "Gãy xương không thể cử động, nếu không sẽ thành tên què. Ta phối ba bộ thuốc trước, uống xong rồi nói. Hôm nay hết tám lượng bạc."
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thấy không có người nào động đậy, đại phu nhăn nhăn lông mày: "Để một người theo ta đi lấy thuốc đi!"
Tam Diệp liếc trộm phu nhân nhà mình một cái, không dám đi lên.
Lâm mẫu vừa mới tỉnh lại, toàn thân thoát lực, căn bản không thể động đậy, nhìn về phía Viện nhi: "Thanh toán đi."
Viện nhi đưa tay chỉ vào chóp mũi của mình: "Ta?"
Nàng cười khổ nói: "Bá mẫu, ta làm gì có bạc?"
Lâm mẫu giận dữ mắng mỏ: "Ta biết ngươi còn có chút bạc dự phòng, bình thường cũng không ép ngươi trả. Nhưng bây giờ Khai Đống bị thương, chuyện rất quan trọng, ngươi cứ thanh toán dược phí trước đi."
"Thật sự không có." Viện nhi nghiêm túc nói.
Lâm mẫu: "..."
Đại phu nhìn hết người này, lại nhìn người kia: "Các ngươi không giao bạc xem bệnh?"
Lâm mẫu thấy Viện nhi thật sự không muốn lấy bạc ra, cười làm lành: "Trong tay bọn ta bây giờ hơi thiếu thốn một chút, ta hứa lát nữa ta nhất định sẽ trả."
Nói xong thì đi lấy phương thuốc.
Đại phu thở dài một tiếng, đưa phương thuốc ra, đeo hòm thuốc rời đi.
Không cần người cùng hắn đi lấy thuốc nữa.
Không lấy thuốc thì không được!
Lâm Khai Đống bị thương nặng như vậy, nếu không uống thuốc, ai biết vết thương có thể tốt được lên hay không?
Cho dù có thể tốt thì người cũng phải chịu tội.
Lâm mẫu tự mình đóng cửa lại, nhìn Viện nhi: "Khai Đống vẫn luôn nói ngươi thực tình thực tâm với nó, nhưng ta không nhìn ra được môt chút nào. Không nói những cái khác, phí thuốc này ngươi hẳn nên bỏ ra! Cùng lắm thì về sau bọn ta trả lại cho ngươi..."
"Nếu ta có, ta chắc chắn sẽ cho." Viện nhi giật hầu bao bên hông xuống: "Trong túi ta so với mặt ta còn sạch sẽ hơn."
Lâm mẫu cũng giật hầu bao xuống: "Ta cũng sạch lắm đây." Bà ta ngồi trên ghế, bộ dáng vô lại: "Ta thật sự không còn cách nào khác. Viện nhi, mẫu tử ta rơi vào tình cảnh như thế này cũng là do ngươi liên luỵ. Nếu như Khai Đống không quen biết ngươi, không lén lút thông đồng với ngươi thì mẫu tử bọn ta cũng sẽ không thiếu bạc."
Sắc mặt Viện nhi khó coi: "Ta và Đống lang ai đúng ai sai đã sớm không nói được. Nhưng theo bà nói, nếu không phải gặp gỡ các người thì bây giờ ta còn ở Bình thành sống một cuộc sống nhàn nhã."
Đây cũng là lời nói thật.
Lâm Khai Đống đau đến mức khó chịu, vốn không có ý định nói chuyện. Nghe đến đó, nhịn không được nói: "Nương, chuyện quá khứ đừng có nhắc lại nữa, quan trọng là tương lai. Chuyện tiền bạc, con sẽ nghĩ biện pháp khác."
"Con cũng đã thành ra như vậy, còn có biện pháp gì nữa?" Lâm mẫu thấy nhi tử nhắm mắt lại, còn tưởng rằng hắn đã ngủ mê man rồi, nghe được hắn mở miệng, vội vàng hỏi: "Là ai đả thương con?"
Nói đến đây, Lâm Khai Đống lại cực kỳ phẫn nộ, cơ hồ là gằn từng từ từng chữ mà nói: "Dư Trọng Xuyên!"
Lâm mẫu vỗ bàn một cái: "Chúng ta đi tố cáo hắn."
Nội thành không cho phép ẩu đả, cũng không cho phép võ giả dùng võ hành hung người khác.
Lâm Khai Đống cảm thấy cũng không lạc quan lắm: "Chuyện này từ đấu chiến đài mà ra, nhưng người bên kia lại là người dưới quyền hai nhà Giang Trần. Con nghe nói Dư gia cũng chiếm ở trong đó một chút..."
Dưới tình hình như vậy, cho dù đi tố cáo thì chắc gì đã được.
"Vậy bọn họ cũng nên cho ta một lời giải thích." Lâm mẫu kéo Viện nhi và Tam Diệp đi cùng để tăng thêm lòng dũng cảm, đi đến đấu chiến đài.
Tiếp đãi bọn ho chính là một nam nhân trung niên, thái độ ôn hòa hỏi: "Có người nửa đêm đả thương người khác, chuyện này tuyệt đối không được cho phép. Các ngươi có biết kẻ xấu đó không?"
Lâm mẫu lập tức nói: "Nhi tử ta nói là Dư Trọng Xuyên!"
Quản gia kinh ngạc, lại nói: "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ lại trước khi nói."
"Chính là hắn." Lâm mẫu thấy quản gia không tin, cau mày nói: "Không phải các ngươi bao che cho hắn đây chứ? Bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ mời người bên ngoài giúp ta phân xử."
Quản gia không biết phải làm sao: "Dư tứ công tử tối hôm qua vẫn luôn ở tửu lâu thành tây uống rượu, vốn dĩ không hề rời đi."
Lâm mẫu không tin: "Không thể nào, nhi tử ta sẽ không nhận nhầm đâu."
Sắc mặt quản gia nghiêm nghị: "Vấn đề này rất nhiều người đều biết, chuyện nhà các ngươi xảy ra cũng không phải bí mật, cho dù muốn cho gây sự thì cũng không thể giội nước bẩn lung tung được!"
Lâm mẫu: "..." Bà ta có điên rồi mới bẻ chân của nhi tử để vu oan cho người khác.
Viện nhi thấy quản gia nói chắc chắn như vậy, biết chuyện không đúng lắm, bèn kéo Lâm mẫu đi ra ngoài.
Lâm mẫu giận dữ mắng: "Lời còn chưa nói hết, ngươi dắt ta ra làm gì?"
Viện nhi nhẫn nại giải thích: "Bá mẫu, quản gia đã nói như vậy thì chắc chắn là còn có những người khác thấy Dư tứ công tử uống rượu. Chúng ta trở về cẩn thận hỏi xem, có lẽ là Đống lang nhìn lầm thật."
Sau khi hai người đi ra ngoài nghe ngóng, biết được tối qua Dư Trọng Xuyên đúng thật là đã đi uống rượu, trong lúc đó chỉ rời đi hai khắc đồng hồ để đi nhà xí.
Viện nhi trở lại chỗ quản gia: "Dư tứ công tử võ công cao cường, hai khắc đồng hồ đủ để hắn chạy đi đánh người."
Quản gia không biết phải làm sao: "Các ngươi có chứng cứ không? Ví dụ như chất vải trên người hoặc là thiếp thân đồ vật của Dư tứ công tử, hoặc là nhân chứng?"
Không có.
Lâm Khai Đống cũng không quen hắn, chẳng qua là cảm thấy thân hình tương tự, cộng thêm câu nói kia mới xác định được thân phận của hắn.
Cuối cùng, chuyện chỉ có thể không giải quyết được.
Tổn thương trước đó của Lâm Khai Đống còn chưa khỏi hẳn, biết được kết quả như vậy, hắn lập tức nôn ra một ngụm máu.
"Không thể ở lại chỗ này nữa!"
Lâm mẫu rất tán thành.
Nhưng bây giờ trên người bọn họ không có đồng nào, còn thiếu nợ y quán, đúng là nửa bước khó đi.
Viện nhi ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Lâm mẫu nghiêng đầu nhìn nàng, thật lâu sau mới nói: "Viện nhi, dung mạo ngươi đẹp như vậy, bây giờ nhà chúng ta đụng phải nhiều kẻ thù nên thực sự không muốn liên lụy đến ngươi. Nếu ngươi không muốn ở lại thì cứ đi đi."
Viện nhi cúi đầu: "Bá mẫu, ngươi coi ta thành dạng người nào vậy?"
Lâm Khai Đống không đành lòng liên lụy giai nhân, nhịn đau nói: "Viện nhi, ta như vậy... Không cho nàng được cuộc sống tốt, sau khi nàng rời đi thì sẽ gặp được người thích hợp hơn."
"Đến cả chàng cũng nói như vậy!" Viện nhi giận: "Lâm Khai Đống, trong mắt chàng ta là người chỉ có thể chung phú quý không thể chung hoạn nạn sao?"
Nàng dậm chân một cái: "Chàng làm ta tức chết rồi! Nếu đã như vậy, ta sẽ rời đi như chàng mong muốn!"
Nói xong thì dùng tay áo che mặt chạy ra ngoài.
Sắc mặt Lâm mẫu đúng là một lời khó nói hết: "Khai Đống, theo ta thấy, nàng ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Lâm Khai Đống cũng không chắc lắm về suy nghĩ thực sự trong lòng của Viện nhi.
Từ lần trước sau khi hắn bị thương, Viện nhi không chịu ngủ ở phòng hắn nữa, thời gian chung đụng của hai người càng ngày càng ít. Hắn có thể cảm giác được, Viện nhi đã không quan tâm đến hắn như trước kia nữa rồi.
Trước kia hắn còn cho rằng, hai người sinh không gặp thời, không gặp được thời điểm tốt, nếu như có thể cho hắn cơ hội gần gũi với nàng, bọn họ nhất định sẽ là đôi phu thê ân ái nhất trên đời này.
Nhưng sự thật đã chứng minh, đây đều là thứ hắn tự tưởng tượng.
Sau khi Viện nhi rời đi thì đã không trở về nữa.
Lâm Khai Đống lo lắng trong lòng, còn giục mẫu thân và Tam Diệp ra ngoài tìm.
Lâm mẫu không lay chuyển được nhi tử, đành phải giả vờ đi tìm mấy con phố, đương nhiên là không tìm được.
Lâm Khai Đống gấp như kiến bò trên chảo nóng, nếu không phải đi lại bất tiện thì hắn đã tự mình đi ra cửa tìm rồi.
Buổi sáng hôm sau, Viện nhi lại trở về.
Nàng đổi một thân y sam màu hồng, dùng loại lưu quang sa mới nhất năm nay, đồ trang sức đầy đủ trên thân, mọi thứ đều tinh xảo.
Nhìn nữ tử như vậy, Lâm Khai Đống bất an trong lòng: "Viện nhi, đêm qua nàng đã đi đâu?"
"Ở ngay trên nóc nhà." Viện nhi ngồi bên giường hắn, sờ vào vòng ngọc sáng long lanh trên tay: "Đống lang, đêm qua ta suy nghĩ rất nhiều, ta không sợ chịu khổ, nhưng ta sợ chàng khổ." Nàng rút vòng ngọc kia ra, nhét vào trong tay Lâm mẫu: "Bá mẫu, ngươi mang thứ này đi cầm cố, trả nợ cho y quán."
Lâm mẫu vuốt vuốt vòng tay, bán tín bán nghi.
Viện nhi lại lấy hồng bảo kim giới trên tay xuống: "Cái này cũng cầm luôn đi, chắc là có thể ứng phó một khoảng thời gian..."
Lâm Khai Đống không nhịn được nữa, bất chấp đau đớn trên người hỏi: "Nàng lấy đâu ra những vật này?"
Viện nhi cười gượng: "Ta là một nữ tử mỹ mạo... biện pháp có bạc còn nhiều. Trước kia bá mẫu luôn nói ta là hồ mị tử, kỳ thật cũng không tính là sai." Nàng giương mắt, vành mắt đã phiếm hồng: "Đống lang, chàng hận ta đi. Chàng chỉ cần nhớ kỹ, ta là nữ tử bội bạc, như vậy chàng có thể mau chóng quên ta, chờ chàng chữa khỏi thương thế, có thể dọn đi nơi khác bắt đầu lại từ đầu. Thiên hạ này lớn như vậy, luôn có chỗ dung thân cho chàng."
Nàng đứng lên, lưu quang mang theo phát ra mùi thơm nhàn nhạt: "Đống lang, mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm chàng, đến lúc đó sẽ đưa một chút thứ... Cứ như vậy đi."
Lâm Khai Đống đau lòng nhìn nàng: "Viện nhi, là ta có lỗi với nàng."
Viện nhi không quay đầu lại, nhưng ai cũng nhìn thấy nàng đưa tay lau nước mắt: "Chuyện quá khứ đừng có nhắc lại nữa. Đống lang, ta chỉ muốn nói, chuyện ta làm ra ta đều không hối hận. Duyên phận với chàng cũng không hối hận, hôm nay phản bội chàng trao thân cho người khác... Cũng không hối hận."
Nói đến phần sau, đã nghẹn ngào khó tả.
Lâm Khai Đống còn muốn nói nữa, nhưng nàng đã như một cơn gió chạy vút ra ngoài.
Lâm mẫu cầm bạc trong tay, mi tâm hơi nhíu. Nhìn thấy mặt mũi nhi tử trên giường tràn đầy thống khổ, dường như là bị đả kích rất lớn, nhịn không được nói: "Theo ta thấy, nàng ta đang cố ý ban chút ân tình để con nhớ đến nàng ta! Vô luận như thế nào thì việc nàng ta đảo mắt đã đi tìm một nam nhân khác cũng là sự thật, nàng ta vốn là một nữ tử bội bạc. Nếu con bởi vậy mà thương hại thì chính là trúng kế của nàng ta..."
"Người đừng nói nữa." Lâm Khai Đống rống lên: "Nếu không phải tại người thì nàng cũng sẽ không đi vào bước đường này."
Lâm mẫu há hốc mồm, thật lâu sau không nói nên lời, bà ta trừng mắt nhìn nhi tử: "Đây là thái độ của con nói chuyện với ta?"
Lâm Khai Đống kéo chăn mền lên che đầu, rõ ràng không muốn nhiều lời nữa.