Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 253 - Chương 258

Chương 258
Lâm mẫu nhìn ra được, nhi tử đang giận bà ta.

Vốn lúc nhìn thấy Viện nhi trở về, bà ta còn cảm kích trong lòng, nhưng thấy nhi tử bởi vậy mà hận mình, chút cảm kích này nhanh chóng biến mất không còn nữa, bà ta giận dữ mắng mỏ: "Khai Đống, ta đã nói sai cái gì rồi sao? Nàng ta vốn sợ chịu khổ nên mới đi tìm nam nhân khác, con cho rằng nàng ta làm vậy là vì con sao?"

Lâm Khai Đống thực sự cho rằng như vậy.

Viện nhi nhất định là vì thấy hắn cùng đường mạt lộ nên mới phải ủy thân cho người khác.

Mỗi lần nhớ tới chuyện này, hắn cứ cảm thấy như có người khoét thật sâu vào tâm hắn khiến hắn đau đớn. So sánh một chút thì chút đau đớn trên người hắn cũng không tính là gì nữa.

Mắt thấy nhi tử khó chịu thành ra như vậy, trong lòng Lâm mẫu cũng không dễ chịu gì, bà ta đưa vòng tay và chiếc nhẫn trong tay cho Tam Diệp: "Ngươi đi hỏi thăm chỗ ở hiện tại của Viện nhi ở, sau đó đưa thứ này trả lại cho nàng. Nếu thật sự cầm thứ này, về sau sợ là Khai Đống cũng không thèm nhận mẫu thân là ta nữa."

Lâm Khai Đống giống như không nghe thấy.

Lâm mẫu thở dài một tiếng: "Con cảm thấy ta liên lụy con sao?"

Cũng không phải vậy!

Lâm mẫu không luyện võ, chỉ cần cơm rau dưa là có thể chắc bụng, non nửa năm qua không có thêm một bộ đồ mới, ngược lại đã cầm cố không ít đồ của mình.

"Nương, con không trách người."

Trong chăn truyền ra âm thanh buồn buồn, còn như mang theo chút giọng nghẹn ngào.

Sắc mặt Lâm mẫu phức tạp: "Khai Đống, nữ nhân kia không tốt như con nghĩ đâu!"

Trong chăn lại không có động tĩnh nữa.

Lâm mẫu rũ mắt: "Khai Đống, bây giờ trên người con có tổn thương, trừ uống thuốc ra, còn phải ăn một chút đồ vật bổ một chút. Trên người của ta không có bạc, những thứ này... Coi như ta mượn của Viện nhi, về sau trả lại cho nàng, được chưa?"

Bất luận ngoài miệng nói kiên cường như thế nào thì việc hai mẫu tử cùng đường mạt lộ cũng là sự thật.

Nếu quả thật trả lại những đồ vật này cho Viện nhi thì qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, chỉ có thể ngủ ngoài đường.

Thật lâu sau, Lâm Khai Đống mới ừ một tiếng.

Lâm mẫu muốn nói lại thôi, nhi tử trốn sâu vào trong chăn, có một số việc không nhìn thì không hiểu. Nếu bà ta nói quá nhiều thì hắn còn tức giận nữa. Trầm ngâm hồi lâu, bà ta vẫn quyết định nuốt lại những lời nói không mấy xuôi tai kia.

Đợi đến khi Tần Thu Uyển từ nơi khác trở về, liền biết được buổi tối Lâm Khai Đống đã bị người ta đánh gãy xương.

"Hắn có bạc trị bệnh hả?"

Sắc mặt Thành thúc một lời khó nói hết: "Có. Viện nhi cô nương lại tìm một nam nhân khác, người đó rất sủng ái nàng ta."

Mặt Tần Thu Uyển lộ vẻ kinh ngạc: "Lại tìm người khác rồi?"

Đời trước không có những việc này, chỉ có cảnh tượng đôi uyên ương số khổ này trải qua ngàn khổ cực cuối cùng cũng có thể gần nhau. Lúc Giang Thu Dương sắp chết, Viện nhi đã rất đắc ý.

"Vừa nãy ta cũng nghe nói nhưng ta còn tưởng rằng là mình nghe lầm." Thành thúc lắc đầu: "Ta đã nghe ngóng rồi, Viện nhi ở trong một tiểu viện ở Nam Thành, cũng không nghe nói có nam nhân nào ra vào."

Tần Thu Uyển hiếu kì: "Chẳng lẽ là không có ai hết?"

"Có lẽ vậy." Thành thúc cũng không xác định.

Tần Thu Uyển vừa về, phải xử lý một đống chuyện lớn. Tất cả đều được nàng làm xong hết ngay trong đêm, hôm sau lại luyện thuốc suốt một ngày.

Lúc thu lô, trăng đã lên giữa trời.

Tần Thu Uyển cẩn thận cất kỹ dược hoàn, duỗi lưng một cái, cất bước đi ra ngoài. Nàng xoay người nhảy lên đầu tường, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Tiểu viện nơi nào đó ở thành nam, bên trong chính phòng ánh nến tươi sáng, ở cổng có hai tiểu nha hoàn trông coi.

Tần Thu Uyển tránh khỏi tầm mắt hai người, đẩy cửa sổ ra đi vào, đứng ở chỗ bóng tối bên giường.

Trước bàn trang điểm, Viện nhi đang cởi búi tóc, đồ trang sức tinh xảo từng cái từng cái được gỡ xuống, bỏ vào trong hộp đồ trang sức bên cạnh. Tóc dài như thác nước, nàng lấy dầu vừng cẩn thận xoa xoa, trọn vẹn một khắc đồng hồ sau nàng mới đi trở về giường nằm xuống, sau đó thổi tắt nến.

Tần Thu Uyển ẩn núp trong chỗ tối, từ đầu tới đuôi, Viện nhi cũng không phát hiện ở chỗ đó có người.

"Cô nương, tổ yến còn chưa uống."

Bên ngoài truyền đến tiếng của tiểu nha đầu.

Ngay sau đó, Viện nhi trên giường phát ra âm thanh uể oải: "Các ngươi uống đi."

Cách qua cánh cửa cũng nghe được tiếng hai tiểu nha đầu nhảy cẫng lên.

Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ, nhảy cửa sổ đi ra ngoài, bắt được một nha đầu đi một mình. Vào lúc nàng ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhét vào miệng nàng ta một viên thuốc rồi bụm miệng nàng ta lại.

Sau đó, đè ép cuống họng tiểu nha đầu đã sợ đến mức hồn phi phách tán nói: "Ngươi thành thật trả lời ta, sau đó ta sẽ đưa giải dược cho ngươi!"

"Trong viện tử cô nương nhà ngươi còn ở người khác không?"

Nha hoàn lắc lắc đầu giống như trống lúc lắc.

Tần Thu Uyển lại hỏi: "Có nam nhân nào và cô nương nhà ngươi ở cùng nhau không?"

Nha hoàn sững sờ, chần chờ lắc đầu.

Tần Thu Uyển giận dữ mắng: "Vì sao phải chần chờ?"

Nàng hơi buông lỏng tay ra, nha hoàn không dám nói to, thấp giọng nói: "Cô nương nhà ta cố ý tìm nam nhân tới cửa để chúng ta nói với bên ngoài đó là nam nhân của ngài..."

Nha hoàn vừa mới bị mua chưa đến hai ngày, thực sự không thể lý giải việc này.

Tần Thu Uyển nhướng mày, đưa tay đưa lại cho nha hoàn một viên thuốc khác: "Nhìn ngươi nhu thuận, ta thưởng cho ngươi giải dược!" Trước khi đi, còn dặn dò: "Nếu ngươi dám để chuyện ta tìm ngươi rò rỉ ra ngoài thì đừng trách ta thủ hạ không lưu tình."

Nha hoàn vội vàng xua tay: "Nô tỳ không dám."

Lúc nhảy xuống đầu tường, Tần Thu Uyển bỗng nhiên nhận ra có người ở sau lưng, còn chưa quay người thì kiếm trong tay đã đâm ra ngoài.

Cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp bắt được, Tần Thu Uyển cả kinh trong lòng, đang định phản kích, liền nghe thấy giọng nói nam tử quen thuộc: "Là ta!"

Tần Thu Uyển rút tay về. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn nam tử thon dài trước mặt, dưới bóng đêm thấy không rõ dung mạo của hắn, chỉ lờ mờ nhìn thấy một đôi mắt đen bóng.

"Đã lâu không gặp, dạo gần đây Dư công tử sống ổn chứ?"

Dư Trọng Xuyên thu tay lại, ngón tay không ngừng nắn vuốt, nói: "Thật là trùng hợp."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Huynh đến nơi này làm gì?"

Dư Trọng Xuyên ho nhẹ một tiếng: "Ta muốn đến nhìn xem trong viện tử này rốt cuộc có người nào ở." Lại bổ sung: "Ta cảm thấy muội sẽ rất hứng thú với việc này nên cố ý đến đây nghe ngóng."

Cũng không phải là hắn có ý nghĩ gì với Viện nhi.

Tần Thu Uyển nhếch khóe môi lên: "Uống rượu không?"

Dư Trọng Xuyên chắp tay: "Cô nương đã dặn dò, Dư mỗ nhất định phải tuân theo."

"Có thật vậy không?" Trước đó Tần Thu Uyển còn muốn chờ hắn chủ động, nhưng hiện tại đã bỏ đi ý nghĩ đó. Nhân sinh khổ đoản, sớm ngày thành thân sớm ngày gần nhau, không cần thiết phải so đo chi tiết làm gì.

Dư Trọng Xuyên gật đầu.

Tần Thu Uyển nhìn hắn gật đầu, nói: "Ta muốn lấy chàng."

Dư Trọng Xuyên: "..."

"Ta gả cho nàng?"

"Đúng vậy!" Tần Thu Uyển nhấp chân một cái bay ra ngoài: "Nếu chàng không muốn thì ta sẽ gả cho chàng."

Dư Trọng Xuyên bật cười, đề khí đuổi theo, đưa tay ôm nàng vào lòng: "Ta gả."

Giọng nói trầm thấp của nam tử mang theo ý cười vang lên bên tai, Tần Thu Uyển cảm thấy gương mặt nóng lên, đưa tay tóm lấy eo hắn: "Trước đó vì sao chàng không đề cập tới việc muốn lấy ta?"

Hai người qua lại mấy tháng, sớm đã hiểu rõ tâm ý của đối phương.

Dư Trọng Xuyên không biết phải làm sao: "Trước đó nàng đã nói, muốn lấy nàng thì trước tiên phải đánh thắng được nàng, ta sợ nàng bị thương."

Tần Thu Uyển động thủ với hắn quả thật có chút tùy ý.

Hoặc là nói, có chút liều mạng. Có đôi khi nàng vì công kích mà sẽ khiến mình lướt qua mũi kiếm tránh đi.

"Ta lấy chàng, chàng không cần đánh thắng ta."

Dưới ánh trăng, giọng nói của Tần Thu Uyển tràn đầy vui vẻ.

*

Dư tứ công tử và Giang Thu Dương đính ước.

Tin tức này được truyền ra, mọi người cũng không quá bất ngờ.

Trước đó hai người qua lại mật thiết, thành thân là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là Dư Trọng Xuyên muốn gả vào Giang phủ.

Mọi người cảm thấy chuyện này rất hiếm lạ nên đã nghị luận mấy ngày.

Người trong cuộc thì mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào, rất mau đã ấn định hôn kỳ vào tháng mười.

Nhi nữ giang hồ không chú ý nhiều như vậy.

Rất nhanh, người Tề thành đã tiếp nhận việc này.

Tâm trạng Trần Dậu hơi phức tạp, nhưng mà, chính hắn cũng đã có vị hôn thê, rất nhanh đã không để ý đến việc này.

Lúc Lâm Khai Đống nhận được tin tức này, chỉ cảm thấy rất khó để tiếp nhận.

Nếu không phải hành động bất tiện, hắn thật sự muốn gặp Giang Thu Dương một lần.

Hắn đang muốn gặp liền biết được Giang Thu Dương đã đến cửa.

Người muốn gặp ở ngay trước mắt, Lâm Khai Đống lại bắt đầu bất an. Sau khi hai người trở mặt, mỗi một lần Giang Thu Dương đến tìm hắn thì đều không có chuyện gì tốt.

Lâm mẫu vui như thấy kỳ thành.

Giang Thu Dương một lần nữa đính ước, bà ta không hi vọng xa vời hai người có thể quay về mà chỉ hi vọng Giang gia đừng nhằm vào hai mẫu tử bọn họ nữa.

Đương nhiên, việc Giang Thu Dương tới cửa rất có thể là để gây chuyện, nhưng lỡ như nàng đến để cầu hòa thì sao?

Lâm mẫu không muốn bỏ qua chuyện lỡ như này, nghe thấy Tam Diệp bẩm báo, bà ta lập tức tự mình ra cửa nghênh đón.

Tần Thu Uyển không quan tâm bà ta, trực tiếp tiến vào phòng Lâm Khai Đống.

Vừa bước vào cửa, một cỗ mùi thuốc đã bay thẳng chóp mũi, nàng khẽ nhíu mày: "Lâm Khai Đống, ta có lời muốn nói với ngươi."

Lâm Khai Đống giương mắt nhìn nữ tử hăng hái xông vào, thấy sắc mặt nàng hồng hào, rõ ràng là cuộc sống không tệ, bèn nói: "Thu Dương, ta cũng có lời muốn nói với ngươi."

Tần Thu Uyển tâm tình không tệ, ngồi xuống ghế đối diện hắn: "Ngươi nói trước đi."

Nhìn nàng hồi lâu, Lâm Khai Đống mới mở miệng: "Lúc trước ngươi nói muốn bạch thủ giai lão với ta..."

Tần Thu Uyển không khách khí chút nào ngắt lời hắn: "Ngươi còn nói là một đời một thế một đôi người mà, nếu như thứ ngươi muốn nói là mấy chuyện nhảm nhí đó thì không cần nhắc lại đâu." Nàng khoát khoát tay: "Hôm nay ta đến là có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi."

Lâm Khai Đống bán tín bán nghi.

Mặt mũi Lâm mẫu tràn đầy chờ mong.

Chẳng lẽ Giang Thu Dương thật sự muốn tha cho mẫu tử bọn họ rồi?

Ánh mắt Tần Thu Uyển đảo qua trên mặt mẫu tử hai người, nói: "Ta lặng lẽ đi vào viện Viện nhi nghe ngóng, nàng ta không tìm đến nam nhân nào khác. Viện tử và nha hoàn cũng là chính nàng ta đặt mua, hai ngày này người ra vào viện tử nàng ta cũng là nàng ta xài bạc để thuê."

Lâm mẫu sớm đã quên dự tính ban đầu của mình, tức giận đến mức suýt nữa thì bật dậy: "Việc này là thật sao?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Thiên chân vạn xác! Ta nghe ngóng rồi, căn nhà là do chính ta nàng mua, viết tên của nàng ta. Bên người nàng ta cũng không có nam nhân nào hết... Chuyện này với các ngươi mà nói là thiên đại hảo sự đó!"

Lâm Khai Đống như nằm trong mộng, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, thật lâu cũng không phản ứng.

Viện nhi giấu hắn cất giữ nhiều bạc như vậy có thể coi là chuyện tốt gì chứ?

 
Bình Luận (0)
Comment