Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 259

Chương 259
Dù hai mẫu tử tức giận như thế nào thì cũng không dám phát cáu trước mặt Tần Thu Uyển.

Thứ nhất là việc này không có liên quan gì đến nàng, thứ hai là bọn họ không dám.

Vốn dĩ Giang Thu Dương đã gây cho bọn họ thêm không ít phiền phức, nếu hai mẫu tử dám nổi giận thì về sau càng đừng nghĩ tới việc ở lại Tề thành nữa.

Lâm mẫu tức giận vì bị Viện nhi lừa gạt, nhưng mà, nghĩ lại thì đây đúng là một chuyện tốt.

Sau lưng Viện nhi không có nam nhân nào khác, cũng không có chỗ dựa, hai mẫu tử bọn họ muốn vào ở thì nàng cũng vô pháp cản trở.

Nghĩ đến đây, nỗi tức giận trong lòng Lâm mẫu đã giảm xuống, miễn cưỡng cười nói: "Thu Dương, vào đây ngồi một lát."

Tần Thu Uyển không hề chuyển động, tiếp tục nói: "Ta từ nơi khác trở về đã nghe nói đến tin tức Viện nhi đi theo nam nhân khác, phản ứng đầu tiên của ta chính là không tin, hai người các ngươi trải qua thiên tân vạn khổ, vất vả lắm mới có thể ở gần nhau, sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ như thế?"

Những lời này rơi vào trong tai Lâm Khai Đống thực sự là càng nghe càng khó chịu.

Bọn họ đúng là đã trải qua thiên tân vạn khổ, mấy lần còn suýt nữa bỏ mệnh... Nhưng hôm nay nhìn thấy Viện nhi bội bạc, hắn chỉ cảm thấy thật là châm chọc.

Lâm mẫu cười nói: "Thu Dương, nghe nói ngươi đã đính ước rồi?"

Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Đúng, nhưng mà chuyện này không có liên quan gì đến các ngươi."

Lâm mẫu: "..."

Bà ta còn muốn lôi kéo làm quen, nhưng chỉ thấy bóng lưng rời đi xa của nhi tức cũ.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử, bầu không khí ngưng trệ, Lâm mẫu nghiêng đầu thấy nhi tử còn chưa lấy lại tinh thần. Bà ta trầm ngâm một lát, dặn dò: "Tam Diệp, đi tìm tiểu nhị trả phòng đi, thuận tiện tìm một cái xe ngựa. Nhờ tiểu nhị tới đỡ công tử, chúng ta cùng đi tìm nàng ta!"

Nói đến đây, âm thanh đã tăng lớn.

Lâm Khai Đống lâp tức hoàn hồn, lý trí bảo hắn đừng đi, nhưng nhìn nương già nua tiều tụy, cộng thêm việc hắn thật sự muốn gặp mặt hỏi rõ mọi chuyện với nàng liền đem lời cự tuyệt nuốt ngược vào nói: "Nương, lát nữa để con nói chuyện với nàng."

Hiểu con không ai bằng nương.

Nhìn vẻ mặt của nhi tử, Lâm mẫu cũng không cho rằng nhi tử sẽ tiếp tục mặt dày níu kéo Viện nhi nữa. Hắn đi chuyến này có lẽ chỉ là muốn nhận được một lời giải thích mà thôi.

Lâm mẫu cũng không cần Viện nhi phải giải thích, bây giờ trên người bà ta không có đồng nào, tổn thương của nhi tử đang chờ chữa trị... Viện nhi hại Lâm gia bọn họ thảm như vậy, tại sao có thể được sống những ngày tốt lành?

Muốn hất Lâm gia ra, nàng ta cứ nằm mơ đi!

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại làm ra một bộ dáng sầu khổ, ngữ khí cũng sa sút: "Khai Đống, ta đang nghĩ, lỡ như Viện nhi không chịu cho chúng ta vào cửa... Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Nàng ta tìm cớ như vậy để được rời khỏi Lâm Khai Đống, rõ ràng muốn cắt đứt tưởng niệm của hắn. Không cho hai mẫu tử bọn họ vào cửa là chuyện đương nhiên.

Lâm mẫu buồn phiền nói: "Tổn thương trên người con không thể khinh thường, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Chỉ trách vi nương không có bản lĩnh." Bà ta trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên đứng dậy: "Khai Đống, con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ con, thương thế của con nhất định phải trị! Ta nghe nói có một vài y quán cần dược nhân thí nghiệm thuốc, cùng lắm thì ta lấy thân mình đi thí nghiệm thuốc."

Giọng nói của bà ta quyết tuyệt, Lâm Khai Đống cảm động trong lòng, vô thức ngăn cản: "Nương, người ta muốn người trẻ tuổi."

Lâm mẫu im lặng, níu vạt áo nói: "Vậy ta cũng chỉ có thể có lỗi với phụ thân của con."

Nghe bà ta nói như thế, Lâm Khai Đống không hiểu làm sao: "Nương, người một tay nuôi con khôn lớn, đã xứng đáng với dòng họ Lâm gia, xứng đáng với phụ thân con rồi, vì sao lại nói như vậy?"

Lâm mẫu cười gượng, vành mắt dần dần đỏ lên: "Không bạc, không chỗ ở, ta chỉ có con đường tái giá mà thôi, không cầu người đại phú đại quý, chỉ cần có người chịu thu lưu mẫu tử chúng ta, có thể ra bạc mua cho con thuốc là được rồi."

Nhìn nương như vậy, trong lòng Lâm Khai Đống khó chịu không thôi.

Nương nuôi hắn lớn lên, bây giờ quả phụ cũng không tính là nhiều, tính tình mẫu thân từ trước đến nay năng nổ kiên cường, chưa từng nghĩ đến việc tái giá... Bây giờ vì hắn mà lại có ý nghĩ này.

Hắn đã là người lớn, nương cũng đã đến giai đoạn bảo dưỡng tuổi thọ, hắn có không hiểu chuyện, cũng không thể chấp nhận nhìn nương tự làm khổ chính mình như thế.

Con đường duy nhất bây giờ... chỉ có Viện nhi bên kia mà thôi.

Nếu nàng vẫn tiếp tế cho hai mẫu tử bọn họ thì còn tạm được, nhưng lỡ như nàng không quan tâm bọn họ nữa thì phải làm sao bây giờ?

Vô luận như thế nào, hắn cũng phải đi hỏi cho rõ!

Thấy nhi tử không nói lời nào, Lâm mẫu cũng không thúc giục.

Có Tần Thu Uyển chỉ đường, bọn họ rất thuận lợi đến viện của Viện nhi, đây cũng là con phố mà bọn họ đã từng ở.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm mẫu càng thêm tức giận.

Vì giải độc cho Viện nhi, mẫu tử bọn họ đã phải bán đi căn nhà. Nếu nàng đã mua lại được thì nên bồi thường lại cho họ.

Còn chưa vào cửa, Lâm mẫu đã hạ quyết tâm. Căn nhà này sẽ là của Lâm gia bọn họ.

Viện nhi không biết mình đã bại lộ, nghe thấy nha hoàn bẩm báo ở bên ngoài có mẫu tử họ Lâm tới cửa, lại còn có một vị công tử trẻ tuổi nằm ở trên ván thì lập tức nhíu mày.

"Cô nương, ngài có biết bọn họ không?"

Viện nhi đứng dậy: "Ta đi xem xem."

Nàng ra khỏi đại môn, nhìn thấy đúng là mẫu tử Lâm gia đứng chờ ngoài cửa, ánh mắt nhìn vào bao lớn bao nhỏ trên thân hai người, cảm thấy rất hồ nghi. Nàng bước từng bước nhỏ xuống bậc thang, ngồi xổm trước mặt Lâm Khai Đống: "Đống lang, chàng có việc gấp gì thì cũng không thể đứng ở trước cửa! Lỡ như để hắn phát hiện ta và chàng còn chưa đứt tơ tình thì cả hai chúng ta đều xong đời."

Nàng nói rất vội vàng, trên mặt tràn đầy vẻ nóng ruột.

Nếu không phải có lời nói của Giang Thu Dương thì Lâm Khai Đống đã tin rồi.

Lâm Khai Đống giả vờ hoảng hốt: "Ban ngày hắn cũng ở đây sao?"

Viện nhi đề phòng liếc nhìn xung quanh: "Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đi vào thiên môn trước đi..."

Lâm mẫu tiếp lời: "Ta cũng cảm thấy đây không phải chỗ để nói chuyện, đi vào rồi nói."

Nghe vậy, mặt mũi Viện nhi tràn đầy kinh ngạc: "Bá mẫu, đây là chỗ ở của hắn cho ta, chuyện ta tiếp tế cho các người hắn đã một mắt nhắm một mắt mở cho qua, nhưng nếu ta đưa các người vào cửa... Hắn sẽ không độ lượng như vậy nữa đâu." Nói xong lại thúc giục: "Các người đi mau đi!"

Lâm mẫu điềm tĩnh nói với hai người bê đồ: "Làm phiền hai vị giúp ta mang đồ vào, sau đó ta sẽ cho các người tiền công."

Người bê đồ sợ trì hoãn, nghe vậy lập tức đi làm.

Tam Diệp đưa tay đỡ Lâm Khai Đống, một đoàn người chuẩn bị đi vào.

Thấy thế, trong lòng Viện nhi rất bất an, cẩn thận hồi tưởng một lát, xác định mình không lộ ra sơ hở nào, bèn tiến lên một đoạn kéo cánh cửa lại: "Đống lang, chàng đừng để ta khó xử."

Trong giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào.

Lâm Khai Đống nhìn sự lo lắng và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nàng, không thể tìm ra chút vết tích nào chứng tỏ nàng đang diễn trò. Trong lòng của hắn cũng không xác định... Có lẽ, Giang Thu Dương nói như vậy chính là cố ý để bọn họ tới đây giày vò nàng, chỉ cần nam nhân kia chán ghét vứt bỏ Viện nhi thì mẫu tử bọn họ cũng mất bạc luôn.

Ở trong mắt Lâm mẫu thì Viện nhi là một nữ tử thông minh, bụng đầy tính toán. Tình cảm đối với nhi tử cũng có hạn, chí ít là sẽ không hi sinh mình chạy theo nam nhân để nuôi mẫu tử bọn họ.

Nghĩ như vậy thì mấy giọt nước mắt kia cũng là giả tạo mà thôi.

Lâm mẫu phất phất tay: "Đi vào rồi hẵng nói."

Viện nhi hoảng hốt: "Không thể vào!" Nàng ngăn cánh cửa trước mặt bọn họ: "Đống lang, ta không hiểu vì sao chàng lại đột nhiên muốn xông vào viện của ta. Chàng có nghĩ tới không, nếu chuyện các người tới nơi này quấy rầy để cho hắn biết thì hắn nhất định sẽ chán ghét mà vứt bỏ ta, sau đó chúng ta lại phải trở về hoàn cảnh chật vật trước đó... Xảy ra chuyện như vậy, ta có muốn tìm một vị lão gia hào phú bao nuôi thì cũng không có ai muốn ta."

Như vậy mới thật sự là cùng đường mạt lộ.

Lâm Khai Đống định đánh trống lui quân, ra hiệu người bê đồ dừng lại.

Lâm mẫu cắn răng một cái: "Khai Đống, không đi cũng được, nếu con sợ liên lụy đến nàng ta thì sau này chúng ta cũng không cần lấy bạc của nàng ta nữa, đã đoạn thì phải đoạn sạch sẽ, buông tay để nàng ta sống những ngày tốt lành. Sau đó ta sẽ đi đến y quán... hay là tái giá cũng được..."

Lâm Khai Đống nghe thấy vậy, biết là nương đang cố ý bức bách hắn. Nhìn nữ tử trước mặt một thân y váy mảnh mai, lưu quang sa phát ra màu xanh nhạt, chất vải này chắc cũng không rẻ. Mà nàng còn có tận hai bộ, có lẽ trong phòng còn có nhiều hơn... Hắn hỏi: "Viện nhi, nam nhân của nàng là người nhà nào?"

Viện nhi nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ rơi xuống: "Đống lang, ta không muốn nói, chàng đừng ép ta."

"Nếu như ta muốn biết thì sao?" Lâm Khai Đống nhìn đại môn trước mặt: "Ngày trước ta cũng đã từng ở trên con phố này, nếu như không phải là vì giải độc cho nàng thì mẫu tử bọn ta cũng không trở thành người không có nhà để về."

Viện nhi cắn môi: "Chàng muốn ta trả lại căn nhà cho chàng sao?"

"Đúng vậy!" Lâm mẫu nhảy ra ngoài.

Lâm Khai Đống không nói lời nào, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Như vậy rất không đúng.

Viện nhi nhìn hai mẫu tử nhất định muốn dò hỏi mình đến cùng, trong lòng càng thêm bất an: "Hiện tại ta không trả nổi, chờ sau này..."

"Bớt giả vờ đi!" Lâm mẫu không kiên nhẫn được nữa, cười lạnh nói: "Có người nói với ta, tòa nhà này vốn chính là của ngươi. Nam nhân gì đó chính là lý do ngươi bịa ra để lừa gạt mẫu tử bọn ta."

Viện nhi giật mình.

Nàng rất nhanh đã đè xuống tâm tư lo lắng của mình, cau mày nói: "Là ai nói hươu nói vượn?" Nàng hơi giận: "Nếu ta mua được căn nhà này thì sẽ cùng các ngươi ở trong cái nhà trọ kia ăn chay mỗi ngày sao?"

Lâm mẫu cất bước đi vào bên trong, nhi tử có lẽ sẽ tin tưởng lời nói của Viện nhi nhưng bà ta thì một chữ cũng không tin.

Viện nhi chạy theo vào cửa, cất giọng nói: "Người đâu, mau ném bà già gây chuyện này ra bên ngoài cho ta."

Nha hoàn và hạ nhân từ chỗ tối chạy ra bắt người.

Viện tử không lớn, Lâm mẫu vừa vào cửa đã đi thẳng đến chính phòng, mắt thấy cửa phòng đang mở, bà ta vui mừng quá đỗi, không chút nghĩ ngợi vọt vào. Nhìn thấy đây chính là khuê phòng nữ tử, khắp nơi tràn đầy màn tơ tiên diễm, bèn hô to: "Khai Đống, nàng ta thật sự đã lừa chúng ta, trong căn phòng này căn bản cũng không có đồ vật nào của nam nhân cả!"

Lâm Khai Đống vốn đang bán tín bán nghi bỗng nhiên mở trừng mắt, nhìn Viện nhi, ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Vì sao nàng lại làm như thế?"

Hắn đi chuyến này chính là vì muốn hỏi câu này.

Viện nhi không thừa nhận, dậm chân một cái nói: "Hắn thích bố trí như nào sao ta biết được? Đống lang, sao chàng có thể không tin ta chứ?"

Lâm Khai Đống nhìn vẻ mặt vô cùng nóng ruột của nàng: "Ta muốn tin nàng. Nhưng sự thật bày ở trước mặt, nàng bảo ta tin như thế nào? Hoặc nàng nói cho ta biết, nam nhân phía sau nàng là ai? Khế nhà này viết tên ai?"

Viện nhi gấp đến độ khóc lên: "Rốt cuộc là ai nói hươu nói vượn với các người?"

Lâm Khai Đống cũng không giấu diếm: "Giang Thu Dương."

Viện nhi sững sờ, lập tức giật mình.

Cũng chỉ có Giang Thu Dương mới hao tâm tốn sức đi điều tra những chuyện này.

Nàng vô thức nhìn về phía các tiểu nha đầu chung quanh, Lâm mẫu chắc chắn như thế thì hẳn là tin tức đã được xác thực.

Nàng lau nước mắt: "Đống lang, vậy mà chàng lại tin nàng ta, chàng bảo ta phải nói với chàng thế nào đây? Chàng mau đưa nương chàng đi đi, còn trì hoãn nữa thì hai người không chỉ là không có nhà để về nữa đâu."

"Ồ, nhìn bộ dạng này của các ngươi có vẻ là không thuận lợi lắm nhỉ?" Giọng nói quen thuộc của nữ tử truyền đến từ góc đường, hai người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Giang Thu Dương đang ngồi ở trên ngựa, vó ngựa cộc cộc có chút nhàn nhã.

Viện nhi hận đến mức nghiến răng, giận dữ mắng mỏ: "Giang Thu Dương, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho bọn ta?"

Tần Thu Uyển từ trên cao nhìn xuống mấy người đứng ở cổng, nói: "Ta chỉ muốn làm việc thiện thôi mà. Hai người các ngươi đã từng vì muốn ở gần nhau mà toan tính bao nhiêu chuyện, còn âm mưu sau lưng ta không ít lần, ngay cả ân tình phụ thân của ta cũng suýt nữa bị ta dùng mất. Mắt thấy hai người các ngươi sắp phải tách ra, ta đương nhiên phải giúp các ngươi một tay."

Nàng kéo dây cương, móng tay sắc nhọn nghịch ngợm quấn quấn mấy vòng: "Viện nhi cô nương, người hữu tình trên đời này hiếm thấy. Đã có thể gần nhau, vì sao phải buông bỏ?"

Viện nhi: "..." Ai cần ngươi xen vào việc của người khác.

 
Bình Luận (0)
Comment