Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 255 - Chương 260

Chương 260
Tần Thu Uyển cầm dây cương con ngựa trong tay, móng tay sắc nhọn quấn mấy vòng, tiếp tục nói: "Viện nhi cô nương, cách ngươi thuê một nam nhân để đẩy Lâm Khai Đống ra thực sự quá ngu ngọc."

Viện nhi: "..." Chân tướng đã bị điều tra ra hết rồi sao?

Nàng ta đương nhiên sẽ không thừa nhận, nức nở nói: "Ta không hiểu lời ngươi nói là gì."

Lâm Khai Đống bán tín bán nghi.

Hắn thấy, Viện nhi nguyện ý liều cả tính mệnh để cứu hắn, tình cảm đối với hắn sâu đậm như vậy, vì hắn ủy thân cho nam nhân khác cũng không có gì lạ.

Lâm mẫu chạy trốn vào trong vườn cuối cùng cũng bị bọn nha hoàn túm ra, bà ta hô lớn: "Viện nhi, ngươi là cái đồ không có lương tâm, lúc trước con ta vì ngươi mà bán cả căn nhà, bây giờ ngươi ăn ngon uống say vậy mà lại quên đi chúng ta..."

Lúc Lâm mẫu bị ném ra, suýt nữa thì cắm mặt xuống đất.

Sau khi đứng vững, bà ta chống nạnh mắng to: "Thứ hồ mị tử chỉ có thể cùng ngọt không thể chung khổ, nhà bọn ta xui xẻo lắm mới đụng phải thứ rác rưởi như ngươi. Đáng hận là con ta không thấy rõ diện mục thật sự của ngươi. Nếu không, sao Lâm gia ta lại lâm vào tai họa này?"

Lời mắng thực sự khó nghe, bọn nha hoàn tức giận, Viện nhi rũ mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Lâm Khai Đống nhíu mày: "Nương, có thể chúng ta đã hiểu lầm Viện nhi."

"Hiểu lầm cái rắm." Lâm mẫu phỉ nhổ.

Tần Thu Uyển lại cười nói: "Đúng là không có hiểu lầm." Nàng từ trên cao nhìn xuống Lâm Khai Đống, cười tủm tỉm nói: "Ta thật tâm muốn cho đôi người hữu tình các ngươi thành thân thuộc. Bây giờ Viện nhi cô nương hình như có chút lo lắng, muốn tìm lý do tách khỏi ngươi... Như vậy đi, mẫu tử các ngươi cứ vào ở, nếu quả thật bị người nào đó đuổi ra thì về sau dược phí của các ngươi ta sẽ bao hết."

Viện nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.

Sắc mặt Lâm Khai Đống rất khó coi.

Không có người nào hiểu rõ Giang Thu Dương hơn hắn, nàng oán hận hắn như vậy, tuyệt đối sẽ bỏ bạc ra trị thương cho hắn. Nói cách khác, hắn sẽ không bị người nào đuổi ra cả.

Như vậy cũng chứng minh nam nhân trong miệng Viện nhi... Căn bản chỉ là một nhân vật mà nàng ta bịa ra.

"Ta có lòng tốt, ngươi không lĩnh tình thì thôi." Nàng ghìm con ngựa lại: "Có vào hay không thì tùy ngươi."

Tần Thu Uyển đánh ngựa rời đi, Lâm mẫu ở sau lưng giống như đã nắm được nhược điểm của Viện nhi, chống nạnh rống to: "Hôm nay ta càng muốn vào ở thử xem!"

Sắc mặt Viện nhi rất khó coi: "Đống lang, lát nữa hắn tới..."

Lâm Khai Đống không nhìn nàng, sai bảo: "Vào đi, ta phải ở chính phòng."

Tiến vào vườn, mắt thấy Viện nhi còn muốn nói nữa, hắn trầm giọng nói: "Nếu quả thật bị người ta đuổi ra thì cũng có người giúp ta trị thương, chuyến này ta không lỗ."

Viện nhi: "..."

Thời gian qua đi mấy tháng, Lâm Khai Đống lại được nằm lên giường chiếu mềm mại, không khí xung quanh cũng là hương thơm của nữ tử. Không bao lâu sau, người làm đồ ăn Lâm mẫu sai bảo đã đưa đồ đến.

Ngoại trừ canh gà, còn có tổ yến.

Hai mẫu tử đã nhiều ngày rồi không được ăn ngon như vậy, ngồi ở bên cạnh vừa cắn vừa ăn nhồm nhoàm. Viện nhi toàn thân cứng ngắc ngồi ở bên cạnh, như một mộc mỹ nhân.

Lâm Khai Đống ăn uống no đủ, ngước mắt nhìn nàng: "Nàng không có lời gì muốn nói với ta à?"

Viện nhi hờ hững nhìn hắn: "Ta nói chàng cũng không tin, nói ra chỉ uổng phí môi lưỡi mà thôi."

"Nàng lấy chứng cứ ra đi!" Lâm Khai Đống ngước mắt nhìn căn phòng hoa lệ thuộc về nữ tử: "Nam nhân có giàu thế nào, cũng không đến mức chỉ trong một đêm đã đặt mua cho nàng viện tử lớn như vậy. Nếu như bên cạnh nàng thật sự có một nam nhân thì tên trên khế nhà chắc chắn không phải là nàng."

"Hơn nữa, váy áo mà nàng mặc một bộ phải hơn mười lượng, vừa rồi ta nhìn qua một lượt, nàng chí ít có bảy bộ, các loại hình dáng đều đủ. Còn cả những món đồ trang sức của nàng, chắc là mới đặt mua... Cộng thêm bài trí trong phòng này, người kia ra tay lớn như vậy, hẳn cũng không phải là hạng người vô danh. Vậy nàng nói thử xem, nam nhân này là lão gia nhà nào?"

Căn bản không có người nào như vậy, Viện nhi có thể nói thế nào?

Trước đó nàng thuê một nam nhân ở chỗ này để lừa gạt hai mẫu tử, bởi vì có nằm mơ nàng cũng không ngờ bọn họ lại dám xông tới chính phòng.

Chính phòng làm thành như vậy, dù có giải thích như thế nào cũng không thông.

Viện nhi cười gượng: "Vì có thể lấy được bạc, ta đương nhiên phải tìm một người tốt nhất với ta, việc hắn cho ta căn nhà và vải áo đồ trang sức cũng không có gì kì lạ, về phần bài trí... Trong nhà hắn có phu nhân môn đăng hộ đối, nghe hắn nói là một phụ nhân rất ghen tuông. Hắn biến căn phòng này thành khuê phòng nữ tử cũng là vì sợ phu nhân hắn tìm tới cửa sẽ nhận ra điều khác thường, những lời này ta đều giải thích qua với chàng..."

"Có cái rắm." Bên cạnh Lâm mẫu vỗ bàn một cái: "Viện nhi, ngươi coi bọn ta là đồ đần đó hả!"

Bà ta chỉ tay vào căn phòng xanh xanh đỏ đỏ: "Cho dù hắn có sợ phu nhân hắn tới kiểm tra thì cũng không cần bài trí đẹp đẽ như vậy! Ngươi há mồm là đã nói dối, mắt còn không thèm nháy. Mà cũng đúng, nếu không có kỹ năng này thì ngươi cũng không thể khiến cho nhi tử ta cam tâm tình nguyện bán cả căn nhà vì ngươi!"

Bà ta cầm lấy khăn tay, khoanh tay dựa vào ghế: "Căn nhà kia của bọn ta cũng lớn y như căn này, bán đi là vì giải độc cho ngươi. Ngươi không bồi thường nổi thì thôi, nhưng nếu đã bồi thường được thì ngươi phải dùng căn nhà này chống đỡ cho bọn ta!" Lời nói âm vang, ngữ khí không cho phép nàng ta phản bác.

Viện nhi trừng mắt nhìn bà ta: "Đây là người khác tặng cho ta!"

"Ta không tin." Lâm mẫu quét mắt ra phía cái vườn tao nhã: "Đi đến nha môn đổi thành tên của ta, nếu quả thật có người ngăn cản thì mẫu tử bọn ta sẽ đi luôn, về sau chắc chắn cũng sẽ không làm ngươi khó xử. "

Viện nhi suy nghĩ một lát.

Nhưng không để nàng suy nghĩ, Lâm mẫu lại nói: "Nhưng cũng giống như con ta vừa nói, người nguyện ý cho ngươi căn nhà và vải áo hẳn không phải hạng người vô danh, ngươi tùy tiện tìm người tới ngăn cản cũng không được đâu."

Viện nhi: "..."

Lâm mẫu vỗ vỗ tay, đứng lên nói: "Thừa dịp sắc trời còn sớm, ngươi cầm khế nhà đi, chúng ta đi sớm về sớm."

"Đây là căn nhà hắn cho ta, ta không thể cho bà." Viện nhi muốn nói đạo lý: "Ta trúng độc là bởi vì Đống lang mà ra, Đống lang vốn nên giải độc cho ta. Huống chi lúc trước việc bán căn nhà giải độc cũng không phải do ta yêu cầu, mà là chính Lâm Khai Đống cam nguyện làm thế."

Lâm mẫu cười lạnh: "Lúc tình nồng thì gọi là Đống lang, hiện tại lại thành Lâm Khai Đống, đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Ngày xưa có câu “Biểu tử vô tình”, quả nhiên là không sai."

"Bà đừng có mà mắng người." Viện nhi trầm mặt xuống.

"Mắng thì có sao?" Lâm mẫu nhặt chén trà lên, ném vào mặt của nàng: "Ta còn muốn đánh người đó."

Viện nhi là người luyện võ, nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi. Trong cơn tức giận, chén trà trong tay cũng bay ra ngoài.

Lâm mẫu không phản ứng nhanh được như nàng, bị nàng ném trúng, cái trán nhanh chóng sưng đỏ.

Lâm Khai Đống thấy thế, giận dữ hét lên: "Viện nhi dừng tay!"

Hắn còn muốn tin tưởng Viện nhi, nhưng những sự thật này bày ra trước mặt, cho thấy nữ nhân này rõ ràng đang lừa hắn.

Không chỉ lừa hắn mà còn muốn đánh người!

"Viện nhi, ta rất thất vọng vì nàng."

Viện nhi trừng mắt: "Lâm Khai Đống, từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghĩ, ngươi lại là người không nói lý như thế." Nàng đưa tay chỉ vào ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ: "Giờ là ban ngày, hắn không biết viện tử này đang phát sinh chuyện gì, nếu hắn biết nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, đến lúc đó, ngươi cũng đừng mơ đến tiền thuốc. Nữ nhân Giang Thu Dương kia nói mà ngươi cũng tin, ngươi đặt ta ở chỗ nào?"

Lâm mẫu bị đánh một cái, đau đến mức nước mắt bà ta chảy ròng ròng, đau đớn làm bà ta càng thêm bực bội, cũng không kiên nhẫn nghe Viện nhi nói nhảm nữa, gọn gàng dứt khoát: "Đi đổi phòng khế mau."

Bà ta đứng lên: "Ngươi nhanh lên!"

Viện nhi bất động, cắn môi, nước mắt rưng rưng mà nhìn Lâm Khai Đống.

Lâm mẫu thấy thế, tự mình chạy đến bàn trang điểm tìm kiếm.

Viện nhi tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp cũng trở nên trắng bệch, cất giọng sai: "Người đâu, tiễn hai người này ra ngoài cho ta."

Lâm mẫu vung tay lên: "Ngươi hại Lâm gia bọn ta thảm như vậy, bây giờ lại muốn bỏ lại bọn ta sống những ngày tốt lành. Quả thực là mơ mộng hão huyền!"

Động tác trên tay của bà ta rất nhanh, chỉ trong giây lát bàn trang điểm đã loạn tung hết lên.

Lục lọi mấy lần mà vẫn không tìm được vật mình muốn, bà ta lại chạy đến trên giường kéo chăn mền.

Viện nhi tức giận đến mức ngực phập phồng: "Ngươi là thổ phỉ hả?"

Lâm mẫu không để ý đến nàng, tiếp tục tìm kiếm.

Lâm Khai Đống trầm mặt nhìn, đột nhiên nói: "Nương, trên cột giường có một hốc tối, người sờ vào phần đệm xem."

Nghe vậy, nhãn tình Lâm mẫu sáng lên, đưa tay móc ra, ngay sau đó, hốc tối mở ra, lộ ra một chồng trang giấy bên trong.

Viện nhi lặng lẽ nhìn Lâm mẫu tìm kiếm, không ngờ Lâm Khai Đống vậy mà lại có thể nhìn ra cơ quan đã được ẩn núp... Người môi giới bán căn nhà cho nàng đã nhắc đến, dạng hốc tối như này rất ít gặp, cũng chỉ có thế gia mới có.

Nàng không ngờ Lâm mẫu lại tìm được, chờ nàng nhào tới thì Lâm mẫu đã nhấc chồng giấy kia lên lùi lại bên cạnh nhi tử.

Lâm mẫu mở ra nhìn từng tờ, phát hiện ngoại trừ một tờ ngân phiếu ngàn lượng, còn có mười mấy tờ ngân phiếu trăm lượng, phía dưới chính là khế nhà và mấy khế ước bán thân của hạ nhân.

Nhìn thấy những vật này, Lâm mẫu giận sôi lên: "Viện nhi, ngươi quả nhiên là kẻ độc ác, trong tay cầm gia tài khổng lổ như thế mà lại có thể trơ mắt nhìn bọn ta chịu khổ."

"Trước đó ngươi còn đi theo bọn ta ăn khan nuốt khô, hóa ra chỉ là ngươi nhẫn nhịn."

Lâm Khai Đống nhìn thấy những thứ này, nhắm mắt lại. Niềm hi vọng cuối cùng trong lòng đối với nàng đã biến mất: "Viện nhi, hoá ra mối tình thâm của ngươi... Không hơn được cái này."

Viện nhi đã từng vô số lần miễn cưỡng vui cười, ủy thân cho những nam nhân mình chướng mắt mới có thể để dành được số gia tài lớn đến vây. Nói thật, dù cho người khác một chút nàng cũng không nỡ.

Trước đó nàng nguyện ý tiếp tế mẫu tử Lâm gia, cũng là vì tình ý với Lâm Khai Đống vẫn còn. Nàng chậm rãi quay người, mị ý và ôn nhu trên mặt đã sớm biến mất không còn, trầm giọng nói: "Trả đây."

"Ngươi hại bọn ta thảm như vậy, những vật này coi như là bồi thường." Lâm mẫu vừa nói, vừa nhét đồ vào trong ngực.

Ánh mắt Viện nhi bỗng nhiên mãnh liệt, hai bước lướt qua.

Nội lực của nàng không nhiều, thân pháp cũng không nhanh, Lâm mẫu vô thức chạy ra bên ngoài, Lâm Khai Đống cũng đưa tay ra đón lấy: "Viện nhi, có chuyện gì từ từ nói!"

Viện nhi bị hắn ngăn lại, cười lạnh nói: "Nương ngươi đã lấy đồ đi rồi, ta còn nói gì nữa?"

Lời còn chưa dứt, người đã lướt ra ngoài cửa.

Lâm mẫu hô to: "Đánh chết người, mau tới cứu người... A!"

Tiếng hét cuối cùng là bởi vì bà ta phải chịu một chưởng của Viện nhi.

Trong phòng, Lâm Khai Đống nằm trên trên giường êm nhìn thấy nương bị thương, ngay lập tức khoát tay, một vòng hàn quang từ trong lòng bàn tay bay ra.

Ngay sau đó, người hét lên biến thành Viện nhi.

Nàng che vết thương ở giữa eo, chỉ mấy hơi, chỗ ấy đã loang lổ đầy vết máu, nàng quay đầu lại, mặt mũi không thể tin nhìn Lâm Khai Đống: "Ngươi..."

Lâm Khai Đống rũ mắt: "Viện nhi, ngươi không nên động thủ với nương ta."

Lâm mẫu nằm rạp trên mặt đất ho khan vài tiếng, miệng đầy máu tươi. Mắt thấy Viện nhi bị thương, bà ta mặc dù đau, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy khoái ý.

Giữa bà ta và Viện nhi, nhi tử vẫn lựa chọn bà ta.

Vừa nãy Lâm mẫu hét lên rất to nên ở bên ngoài đã có người gõ cửa.

Nha hoàn hai mặt nhìn nhau, được Viện nhi ra hiệu đã tiến lên mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một nữ tử áo đỏ, chính là Giang Thu Dương vừa mới đánh ngựa rời đi.

Lâm Khai Đống hơi lo lắng: "Sao ngươi còn chưa đi?"

Tần Thu Uyển không trả lời, nhìn hai người nằm trong viện, chậc chậc tán thưởng: "Các ngươi quả nhiên là bà tức tình thâm."

Lâm mẫu: "..." Tình thâm cái quỷ gì!

 
Bình Luận (0)
Comment