Chương 261
Ai cũng nói có so sánh thì mới biết được tốt xấu.
Trong hơn ba năm qua, Lâm mẫu càng ngày càng không thích nhi tức là Giang Thu Dương.
Nhưng nguyên do mà bà ta không thích nàng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Nhưng hôm nay Viện nhi... lại dám động thủ với bà ta, một chưởng vừa rồi nếu võ công Viện nhi cao hơn một chút, sợ là đã đánh chết bà ta rồi.
Lâm mẫu tuyệt đối không đồng ý để nữ nhân ngoan độc như vậy làm nhi tức của mình. Thứ nhi tức dám động thủ với bà bà thì về sau khi bà bà già còn có thể có được ngày sống dễ chịu sao?
Tần Thu Uyển chậm rãi bước vào, nhìn Lâm mẫu hộc máu: "Lâm phu nhân, ngươi đang cắn đầu lưỡi đấy hả?"
Lâm mẫu: "..." Ngươi mới cắn đầu lưỡi!
Tần Thu Uyển không đưa tay dìu bà ta dậy, vượt qua bà ta đi đến trước mặt Viện nhi cũng nằm trên mặt đất, thở dài: "Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, luyện võ mà cũng có thể làm chính mình bị thương. Quả nhiên là trong mắt người tình biến thành Tây Thi, ta nhớ Lâm Khai Đống từng khen võ công của ngươi không kém... hóa ra chỉ là thổi phồng mà thôi."
Viện nhi rũ mắt, không nhìn vào mặt nàng.
Lâm Khai Đống nhíu mày: "Ta chưa từng ở trước mặt ngươi khen nàng."
Tần Thu Uyển vỗ tay một cái: "Đúng rồi nhỉ." Vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc: "Vậy sao ta lại biết?"
Nàng vung tay lên: "Có cần giúp một tay không?"
Lâm Khai Đống nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, quanh thân tỏa ra tầng tầng mồ hôi.
Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, mình từng khen Viện nhi võ công không tệ với mẫu thân.
Và cũng chỉ có với mẫu thân mà thôi.
Nhưng hôm nay viêc mẫu tử bọn họ nói chuyện lại bị Giang Thu Dương biết... Hóa ra nữ nhân này vẫn luôn sai người từ một nơi bí mật nào đó theo dõi bọn họ!
Có lẽ, từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ buông tha cho hắn!
Lúc Lâm Khai Đống ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mang theo ý sợ hãi: "Ngươi lại quay lại làm gì?"
Tần Thu Uyển đã đổi bộ y sam khác, đúng là sau khi trở về lại quay lại đây.
"Ta nghe nói các ngươi ầm ĩ ở trong sân nên mới chạy tới nhìn xem." Nàng cười nhẹ nhàng: "Ngày trước ta và nương ngươi cũng từng huyên náo túi bụi, ta biết làm nhi tức Lâm gia rất khó nên muốn đến khuyên một chút. Không ngờ các ngươi vậy mà. . . Viện nhi cô nương vì muốn được ở cạnh bà bà, thậm chí còn tự mình hại mình, ta quả nhiên không bằng nàng."
"Ngươi bớt châm chọc đi." Ánh mắt Viện nhi âm trầm.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Chẳng lẽ không đúng sao?" Nàng nhìn thoáng qua, bên kia Lâm mẫu đã chậm rãi bò dậy: "Vậy các ngươi đang làm gì vậy?"
Lâm mẫu ngồi dưới đất, không để ý đến nàng.
"Ngươi nói cho ta nghe, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì." Tần Thu Uyển tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay chỉ.
Nha hoàn không dám động.
Lâm mẫu sai bảo: "Tam Diệp, đi tìm xe ngựa, ta muốn đi đến nha môn."
Tam Diệp phi vọt ra cửa.
Viện nhi trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng: "Ta không cho phép."
Bụng nàng bị thương, đang chảy rất nhiều máu nên không dám động đậy. Mắt thấy Tam Diệp không quay đầu lại, nàng lập tức vội vã, mắng to về phía nha hoàn: "Mau mời đại phu cho ta, các ngươi mắt mù rồi sao?"
Bọn nha hoàn lúc này mới dám động, người đi múc nước, người đi mời đại phu.
Tam Diệp rất nhanh đã tìm đại phu về, Lâm mẫu được nàng ta dìu đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
Con mắt Viện nhi gấp đến mức bốc hỏa, gào thét gọi Lâm mẫu dừng lại.
Mắt thấy Lâm mẫu cố tình không nghe thấy, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Khai Đống: "Đó là đồ của ta!"
Lâm Khai Đống nhắm mắt lại: "Viện nhi, về sau ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
Ngụ ý là chấp nhận cách làm của mẫu thân.
Viện nhi choáng váng, nàng rất nhanh đã kịp phản ứng: "Lâm Khai Đống, ngươi dám lấy đồ của ta?"
Mắt thấy nương đi ra ngoài lên xe ngựa, Lâm Khai Đống không nhanh không chậm đáp: "Ở trong đó cũng có không ít đồ là của ta cho ngươi."
Nghe hắn nói như thế, Tần Thu Uyển lại hào hứng: "Nói thử xem, khi đó ngươi đã cho Viện nhi bao nhiêu thứ?"
Đối đầu với ánh mắt của hai người, nàng nói năng hùng hồn: "Lúc Lâm Khai Đống quen biết ta, cũng chỉ có bỏ bạc ra mua một gian nhà ở con đường này, cát phục lúc thành thân cũng là ta tự chi trả. Tất cả những gì hắn có đều là của Giang gia, hắn đưa bạc và lễ vật cho ngươi, đương nhiên đó đều là bạc của ta."
Nàng vươn tay về phía Viện nhi: "Không biết thì thôi, nếu ta đã biết thì ngươi nên trả lại cho ta đi!"
Viện nhi: "..."
Nàng quay mặt đi: "Ta không biết hắn lấy bạc ở đâu đưa cho ta. Có trả hay không thì bây giờ bạc cũng không còn ở trên tay ta, chuyện này không liên quan đến ta." Nàng đề nghị: "Ngươi có thể đòi từ nương hắn."
Tần Thu Uyển còn lâu mới bị nàng lừa, nằm xuống, dùng tay che mắt: "Ta sẽ ở chỗ này chờ."
Viện nhi rất muốn đuổi theo đi đến nha môn, nhưng vết thương trên người nàng chỉ cần khẽ động là sẽ đổ máu... Bạc có quan trọng cũng không quan trọng bằng tính mạng.
Lâm mẫu sửa lại xong thì có thể thế nào?
Cùng lắm thì về sau lại đổi lại là được.
Rất nhanh, đại phu đã đến, sau khi băng bó kỹ vết thương cho Viện nhi thì đã là hoàng hôn.
Trời lúc hoàng hôn phong cảnh rất đẹp, cũng chính là thời điểm này Lâm mẫu trở về.
Bà ta trở về, bộ dạng tinh thần phấn chấn. Lúc vào cửa hình như vẫn còn bị thương, đưa tay che ngực, dặn dò: "Mau mời đại phu tới."
Lúc vào trong viện, hét lên: "Vị nào là trù nương?"
Một bà đỡ tiến lên.
Lâm mẫu không nhìn bà ta, vừa đi lên phía trước, vừa dặn dò: "Ngày mai lúc đi mua thức ăn, nhớ là phải mua nhiều xương cốt để hầm cho công tử uống." Lại dặn dò một nha hoàn khác: "Lát nữa ngươi đến Tú Lâu mời quản gia ở đó tới đây một chuyến, mang cho ta chất vải mới nhất, bọn ta muốn làm một bộ đồ mới. Nhớ là phải bảo hắn mang nhiều một chút, nếu đẹp thì ta sẽ làm luôn mười bộ tám bộ, mùa đông sắp tới, mang theo cả da lông cũng được. Tốt nhất là màu trắng và màu đen... Còn cả đồ trang sức nữa, bảo bọn họ phối sức cho trung niên nhân và nam tử thành niên, chỉ cần ta thấy ổn thì bạc không thành vấn đề."
Bà ta mang theo bộ dáng của một phú bà phân phó xong thì đi đến dưới mái hiên, cười với Lâm Khai Đống: "Ăn cái nào bổ cái đó, con phải gặm xương cốt thì mới tốt lên nhanh được. Sau đó ta sẽ cho người mua một chút máu yến, trước đó con mất nhiều máu như vậy nên phải tẩm bổ nhiều. Đúng rồi, nghe nói người luyện võ các con sau khi bị thương thì cần thuốc trị thương đặc biệt để điều trị, lát nữa ta cũng hỏi thăm một chút, tìm một đại phu tốt nhất tới cửa chẩn trị cho con, từ ngày mai, thuốc của con không thể sơ sài như trước được."
Lâm Khai Đống từ chối cho ý kiến, đưa tay về phía nương: "Nương, người đưa khế nhà cho con nhìn một chút."
Lâm mẫu cười mỉm lấy ra một chồng giấy đưa cho hắn.
Không chỉ là khế nhà, khế ước bán thân bà ta cũng đã sửa lại.
Vốn dĩ, sư gia không thấy được chủ phòng nên không muốn giúp bà ta đổi lại, cũng may là Lâm mẫu đã sớm chuẩn bị. Lúc bà ta đi trên đường, đã lấy ra một tờ ngân phiếu, trực tiếp cho sư gia mười lượng bạc.
Sư gia cầm được phí nên lúc đổi có nói rõ, nếu có người tìm tới cửa thì chuyện cũng không liên quan tới hắn.
Tóm lại, khế nhà đã biến thành tên của nhi tử.
Lâm Khai Đống cẩn thận tra xét rồi định cho vào trong lòng.
Lâm mẫu đoạt lấy: "Để ta cầm cho."
Lâm Khai Đống nhắc nhở: "Nếu như Viện nhi muốn cướp thì người không ngăn được đâu."
Lâm mẫu: "..."
Bà ta không muốn nhi tử giữ chút nào nên liên tục dặn dò: "Con phải giữ cho tốt, không được mềm lòng nữa. Nữ nhân kia là người vô tâm, con có yêu thương nàng nhiều hơn nữa thì cũng là dư thừa thôi."
Viện nhi ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt mong đợi nhìn về phía Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển không phụ kỳ vọng của nàng, mở miệng nói: "Lâm phu nhân, có một số việc có lẽ ngươi không biết. Vừa rồi sau khi ngươi đi, Lâm Khai Đống đã nói trong đống ngân phiếu kia có không ít là của hắn... Lúc hắn cho những ngân phiếu kia, bọn ta còn là phu thê. Gia tài của Lâm gia có như nào thì chính ngươi cũng rõ ràng, bạc và lễ vật hắn cho thật ra đều là bạc của ta. Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần trả lại phần của ta là được!"
Lâm mẫu không tình nguyện lắm: "Chuyện cũng đã lâu rồi, sao ngươi vẫn còn nhớ chứ?"
Trong nội tâm bà ta cũng rõ ràng, lúc trước khi Giang Thu Dương còn là nhi tức Lâm gia, chi phí ăn mặc của mẫu tử bọn họ đúng là của Giang phủ hết... Nghĩ đến những hậu đãi đó, lòng bà ta lại tràn đầy hối hận.
Khi đó đúng là thân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Tần Thu Uyển nhìn về phía Lâm Khai Đống: "Ngươi cho bao nhiêu?"
Lâm Khai Đống mím mím môi: "Khoảng hai ba trăm hai."
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin?"
Nàng nhìn về phía Viện nhi: "Hắn cho ngươi bao nhiêu?" Không đợi trả lời, nàng nói bổ sung: "Ta có thể cho ngươi ba phần."
Lâm mẫu: "..."
Viện nhi nghĩ nghĩ: "Khoảng một ngàn lượng."
Nói xong, đối diện với ánh mắt tức giận của Lâm mẫu, trong nội tâm nàng vô cùng khoái ý.
Mẫu tử hai người và Viện nhi đều bị thương, cộng thêm Lâm gia bọn họ đã từng bị Tần Thu Uyển xử lý mấy lần nên cũng không dám không cho.
Tần Thu Uyển nhận ngân phiếu một ngàn lượng, phân cho Viện nhi ba trăm lượng, sau đó cười lớn rời đi.
Trước khi đi vẫn không quên dặn dò: "Các ngươi cố gắng sinh hoạt cho tốt, tuyệt đối đừng cô phụ nỗi lòng lo lắng của ta."
Vừa đóng cửa xong thì ba người trong viện lại bắt đầu đề phòng lẫn nhau.
Trong bầu không khí ngưng trệ, Lâm Khai Đống thở dài một tiếng: "Viện nhi, ta thật sự muốn ở cùng nàng cả đời. Về sau chúng ta đã là người một nhà rồi, phải sống cho thật tốt."
Viện nhi: "..." Ai muốn là người một nhà với ngươi? Ai muốn sống tốt với ngươi?
Lúc trước khi nàng rời đi đã cẩn thận nghĩ qua, mẫu tử Lâm gia đắc tội với Giang Thu Dương, nếu còn sống ở Tề thành thì đừng nghĩ sẽ được sống những ngày tốt lành. Lâm gia đã bị phế đi, nếu nàng còn ở lại thì sẽ phải chịu chung số phần bị Giang Thu Dương nhằm vào với bọn họ.
Cho nên, nàng mới rời khỏi.
Nhưng nhìn điệu bộ này, Giang Thu Dương hình như cũng không có ý định buông tha cho nàng.
Không thể ở lại Tề thành được nữa!
Viện nhi rũ mắt: "Ta không tin ngươi."
Nàng cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm nào với Lâm Khai Đống, nếu không thì lúc rời đi cũng sẽ không trở về tiếp tế hai mẫu tử bọn họ. Đáng tiếc, hắn lại cô phụ phần tình ý này của nàng.
Cẩu nam nhân này nói trở mặt liền trở mặt, không hề lưu tình chút nào.
Lâm Khai Đống vươn tay về phía nàng: "Viện nhi, tình cảm ta đối với nàng là thật. Nàng không nên lừa gạt ta, nàng yên tâm, chờ đến khi tình cảm của chúng ta khôi phục lại như trước thì ta sẽ trả bạc của nàng lại cho nàng."
Viện nhi rũ mắt, che khuất vẻ mỉa mai trong mắt.