Chương 262
Địa thế còn mạnh hơn người.
Viện nhi cũng đã nghĩ đến việc sẽ đi đến hộ tịch ti để đòi lại khế nhà, Lâm mẫu dùng cách đút lót để nhờ sư gia đổi tên, cũng không dám tự tin sẽ thắng chắc. Chỉ cần nàng ra mặt thì tên này chắc chắn đổi về được.
Nhưng sau đó thì sao?
Dù sao bọn họ cũng đã ở cùng nhau mấy tháng, cộng thêm người trong thành truyền tai nhau không ít chuyện phát sinh với Giang Thu Dương, lại có cả chuyện Lâm Khai Đống bán nhà giúp nàng giải độc nữa... Nên nàng chắc chắn sẽ bị hai người này quấy rầy không dứt.
Cho dù tìm người phân xử thì nàng cũng không thể thoát được khỏi hai mẫu tử này.
Nghĩ đến đây, Viện nhi giơ tay để tay vào trong lòng bàn tay của hắn: "Đống lang, chàng có trách ta không?"
Lâm Khai Đống đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng hôm nay nương đã sửa lại khế nhà, ngân phiếu cũng bị hắn giữ, hai mẫu tử đã được lời thì lúc này nên dỗ dành nàng cho tốt.
"Ta hiểu nàng mà."
Không nói không trách, vậy càng quái hơn.
Viện nhi che khuất ý trào phúng trong mắt, che miệng vết thương, mặt mũi tràn đầy thống khổ: "Ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Lâm Khai Đống nhìn thoáng qua bài trí trong phòng: "Chúng ta cùng ở đi!"
"Vẫn nên tách ra thôi, trên thân hai chúng ta đều đang có tổn thương, lỡ như đạp phải đối phương thì sẽ chỉ càng tổn thương thêm." Viện nhi suy yếu nằm ở trên giường: "Lúc chàng ra ngoài, nhớ đóng kỹ cửa giúp ta."
Nàng nằm ở bên giường, Lâm Khai Đống muốn nằm ở trên đó thì phải vượt qua nàng.
Hắn bây giờ bị gãy mất mấy khúc xương, căn bản không dám động đậy lung tung, đương nhiên là sẽ không chuyển vào làm gì. Hắn cũng không nhất quyết muốn ở lại, nhưng so với ở nhà trọ thì ở tại căn nhà mang tên của mình đương nhiên an tâm hơn nhiều. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, thứ hắn cần nhất bây giờ là chữa khỏi thương thế của mình.
Đến lúc đó, muốn ở muốn đi thì đều có thể.
Có Giang Thu Dương nhằm vào nên chuyện bí mật gì của hai mẫu tử cũng bị nàng biết. Lâm Khai Đống đã xác định, Tề thành thật sự không thể ở lại.
Chờ chữa khỏi thương thế rồi, hắn sẽ lập tức đi ngay!
Viện nhi chảy rất nhiều máu, nhưng thương thế không nặng. Dù gì đây cũng là nữ nhân mình yêu thích nên lúc ra tay Lâm Khai Đống cũng hạ thủ lưu tình.
Sau năm ngày, nàng đã có thể tùy ý đi lại.
Mấy ngày nay nằm ở trên giường dưỡng thương, không ít lần Viện nhi nghe thấy Lâm mẫu vênh mặt hất hàm sai khiến hạ nhân ở bên ngoài, ăn uống đều dùng loại đồ ăn tốt nhất, điểm tâm nước trà sau giờ ngọ còn sai trà lâu đưa tới.
Ngày hôm đó, Viện nhi ở trong vườn phơi nắng, Lâm mẫu lại sai người ta mang điểm tâm tới. Ngay trước mặt Viện nhi, bà ta có hơi không được tự nhiên, bèn giải thích: "Hồi ta ở Giang gia, điểm tâm ở trà lâu này đều được trả bạc một tháng, sau đó thì ngày nào cũng có người đưa tới."
Ngụ ý là Giang Thu Dương hiếu kính bà ta như thế thì Viện nhi cũng nên như thế.
Viện nhi hiểu rõ ý tứ của bà ta, nhịn không được mà châm chọc: "Giang phủ là thế gia truyền thừa trăm năm, trong nhà có vô số bí tịch võ công và trân bảo. Giang Thu Dương đương nhiên có thể trả nổi."
Lâm mẫu thở dài: "Cho nên, ta cũng không biết ngươi có chỗ nào tốt mà Khai Đống lại vì ngươi mà cam nguyện từ bỏ cả Giang phủ lẫn Lý gia trang."
"Ta không ép hắn phải từ bỏ." Viện nhi cãi lại.
"Cho nên ta mới nói thủ đoạn của ngươi thật cao minh, chẳng cần chủ động yêu cầu, Khai Đống đã tự mình từ bỏ các nàng để một lòng với ngươi." Lâm mẫu nói xong trong lòng lại dâng lên nỗi bức xúc. Nhưng người đang ở dưới mái hiên, bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn, nói: "Khai Đống vì ngươi đã trả giá rất nhiều, ngươi cũng không nên cô phụ nó."
Bà ta xuyên thấu qua ngọn cây nhìn vào ánh nắng: "Chờ hai người các ngươi dưỡng thương xong thì chọn một ngày đẹp trời để thành thân đi."
Đây là quyết định Lâm mẫu đã nghĩ sâu tính kỹ từ trước.
Chỉ nhìn thái độ của Giang Thu Dương mấy ngày qua đối với mẫu tử bọn họ, cộng thêm việc nàng đã có vị hôn phu khác thì việc vãn hồi nàng chắc chắn là không có khả năng. Bên Lý Hoan Hỉ bây giờ... cũng không rõ tung tích.
Cho nên lựa chọn tốt nhất ở bên cạnh nhi tử bây giờ chính là Viện nhi.
Hơn nữa, Lâm mẫu sửa lại khế nhà bằng cách lén lút như thế nên thật ra cũng có hơi chột dạ, vì vậy phải dỗ dành người cho thật tốt.
Viện nhi giống như cười mà không phải cười: "Chính bà đã từng nói, ta không xứng với Lâm gia..."
"Cái đứa nhỏ này, chuyện quá khứ còn nhắc lại làm gì?" Lâm mẫu thân tình nói: "Ngươi đừng trách cái tính nịnh nọt của ta, tất cả mọi người trên thế giới này đều phải bận rộn bôn ba kiếm sống, sở cầu cũng chỉ xoay quanh hai chữ danh lợi. Nếu ngươi có hài tử thì có thể thông cảm cho tâm tình của ta, vì mẫu thì từ, bất kỳ nữ nhân nào trên đời cũng muốn mang đến những điều tốt nhất cho hài tử của mình. Bất luận ngươi có nguyện ý hay không thì sự thật chính là Khai Đống dù có lựa chọn Giang Thu Dương hay là Lý Hoan Hỉ thì cũng sẽ sống tốt hơn so với ở cùng với ngươi."
"Nhưng bây giờ Khai Đống bị trọng thương, ngươi không rời không bỏ nó, bạc trong tay các ngươi cũng đủ để sinh hoạt... Cứ như vậy đi. Ta không lay chuyển được nhi tử nên chỉ có thể theo nó."
Viện nhi cầm một miếng điểm tâm, gió nhẹ lướt nhẹ trên tay, lá cây xuyên thấu qua khuôn mặt nàng lấp lánh, làm cho người ta không thấy được rõ ánh mắt của nàng.
Một lúc lâu sau, Viện nhi hoàn hồn, cho điểm tâm vào trong miệng, đứng lên nói: "Người đâu, chuẩn bị ngựa xe."
Lâm mẫu kinh ngạc: "Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, sao có thể đi ra ngoài?"
"Ở trong nhà lâu đâm ra buồn bực, ta muốn ra ngoài đi dạo." Viện nhi vươn tay về phía bà ta: "Cho ta một tờ ngân phiếu."
Lâm mẫu không muốn cho: "Trong nhà cái gì cũng có, ngươi còn muốn mua cái gì?"
Sắc mặt Viện nhi đanh lại, nàng nói: "Để ta nhắc nhở bà một câu, bạc Lâm Khai Đống lấy của Giang Thu Dương cho ta, thật ra cũng là của ta!"
Lâm mẫu bất động: "Giang Thu Dương rõ ràng đã cho ngươi ba trăm lượng."
"Ta đã xài hết rồi." Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bà ta, Viện nhi khẽ nói: "Trước kia ta phải mua nhiều đồ dùng linh tinh, cộng thêm mấy ngày nay ta phải uống thuốc trị thương nên đã tiêu hết."
Không có đồ gì đáng tiền, chân không bước ra khỏi nhà mà trong năm ngày tiêu hết ba trăm lượng, lừa gạt ai vậy?
Một chữ Lâm mẫu cũng không tin, cũng không nói không cho, chỉ lo lắng nói: "Vết thương của ngươi cũng không nhẹ, đừng đi ra ngoài đón gió nữa, ở nhà hai ngày nữa rồi hẵng đi!"
Ngữ khí không cho phép nàng phản bác, cũng không có ý muốn đưa bạc.
Viện nhi cũng không trông cậy vào việc bà ta sẽ tin tưởng nàng, sở dĩ nàng mở miệng cũng là vì muốn thăm dò mà thôi. Kết quả như vậy càng khiến nàng thêm kiên định vào suy nghĩ trong lòng mình.
Nha hoàn chuẩn bị ngựa xe đã tới: "Cô nương, chuẩn bị xong chưa?"
Lâm mẫu trách mắng: "Không có mắt hả, không nghe cô nương nhà ngươi nói là hôm nay không ra khỏi cửa rồi sao?"
"Không ra khỏi cửa là bà nói," Viện nhi dựa vào tay nha hoàn, cất bước ra ngoài: "Ta không nói thế."
Không khách khí, không có ý chút tôn kính nào. Lâm mẫu ngồi ở trên ghế, tức giận gặm gặm mấy khối điểm tâm cho bớt tức.
Viện nhi thật sự muốn đi dạo nên mới đi ra ngoài, trực tiếp đi vào đường phố mà các nam nhân thích đi dạo nhất, chung quanh toàn là Hoa Lâu, nhưng cũng có trà lâu. Nàng tìm một lầu sát đường, ngồi ở tầng hai cạnh cửa sổ, bất luận kẻ nào đi ngang qua trên đường, chỉ cần vừa nhấc mắt là đều có thể thấy được vẻ mặt xinh đẹp của nàng, cộng thêm thân thể mỏng nhẹ của nàng khiến cho người ta vừa thấy một lần đã sinh lòng thương yêu.
Từ ngày đó trở đi, ngày nào Viện nhi cũng đi ra ngoài.
Có nàng trong nhà, Lâm mẫu không được tự nhiên, nhưng thấy nàng không hỏi xin bạc nữa thì cũng vui vẻ nhẹ nhõm hơn.
Trôi qua nửa tháng, bỗng nhiên có một ngày, đã hoàng hôn mà Viện nhi vẫn chưa trở lại.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống cũng không thấy bóng dáng của nàng.
Lâm mẫu không quan tâm lắm, bảo hai nha hoàn đi ra ngoài phố tìm. Còn mình và nhi tử thì dùng bữa tối.
Lâm Khai Đống không nhìn thấy người, hiếu kì hỏi: "Nương, Viện nhi đâu?"
Lâm mẫu không để ý lắm, phất phất tay nói: "Ai biết chạy đi đâu rồi? Không cần phải để ý đến nàng ta, chúng ta cứ ăn trước, ta sẽ sai người ta để lại món ăn cho nàng ta."
Nghe vậy, Lâm Khai Đống bưng bát đũa lên, lại hỏi: "Gần đây ngày nào nàng cũng đi ra ngoài, người biết nàng đi đâu không?"
"Không biết." Lâm mẫu đưa tay múc canh: "Ngày đó ta có hỏi, nhưng hình như nàng ta không nghe thấy..." Nói tới chỗ này, bà ta không nhịn được lại phàn nàn với nhi tử: "Cô nương tiểu môn tiểu hộ vốn không hiểu quy củ, trước kia lúc mà Thu Dương không giận con thì bất luận trong lòng không cao hứng đến mấy, chỉ cần ta hỏi một lời, nó cũng sẽ đáp lại. Mà trong mắt Viện nhi này thậm chí còn không có ta, trở về cũng cúi gầm mặt..."
"Nương, người bớt ầm ĩ lại đi." Lâm Khai Đống không thích nghe những thứ này: "Bây giờ chúng ta ở viện tử của nàng, lấy bạc của nàng, nàng không cao hứng cũng là hợp tình hợp lý."
Lâm mẫu vốn chỉ thuận miệng phàn nàn, thấy nhi tử nói đỡ Viện nhi thì lập tức không vui: "Ta là trưởng bối, đối đãi trưởng bối phải biết lễ phép. Nàng ta như thế rõ ràng là không để con ở trong lòng. Nếu đã không thèm để ý đến con thì đương nhiên cũng không thèm tôn trọng ta."
Lâm Khai Đống bỗng nhiên buông bát đũa xuống: "Người có thôi đi hay không? Bữa cơm này còn muốn ăn nữa không?"
Lâm mẫu: "..."
Bà ta oán hận nói: "Ta không nói nữa là được."
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng đã mắng Viện nhi xối đầu. Nghĩ đến khi nàng trở lại thì vô luận như thế nào cũng phải để nàng luyện tập một vài quy củ.
Đáng tiếc, hai nha hoàn không tìm được người, cả một buổi tối, Viện nhi cũng chưa trở lại. Lâm mẫu vốn đã tức giận, lại thêm một đêm nữa nàng không về ngủ, trong bà ta càng tức giận hơn.
Giữa trưa hôm sau, xe ngựa của Viện nhi mới trở về.
Nghe được tiếng mở cửa, Lâm mẫu mỉa mai: "Ngươi còn biết đường trở về hả?"
Viện nhi mặc một bộ sa y mỏng nhẹ, lúc đi lại mông eo lắc lư, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, càng lộ ra da thịt như ngọc của nàng, cộng thêm mị ý toát ra giữa lông mày làm nàng có chút khác biệt so với ngày xưa.
Lâm mẫu cảm thấy ngờ vực, nhưng bà ta còn chưa kịp nghĩ, Viện nhi đã chậm rãi tiến lên: "Đây là nhà của ta, vì sao ta không được trở về?"
Nàng ta miệt thị nhìn Lâm mẫu ngồi trên ghế: "Bàn về chuyện này thì mẫu tử các ngươi mới là người phải cút ra ngoài mới đúng."
Bình thường nàng không chào hỏi, Lâm mẫu đã ghi tạc trong lòng, nay nghe thấy Viện nhi trắng trợn cãi lại như thế, bà ta lập tức giận không chỗ phát tiết: "Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như vậy?"
"Ta cứ nói, bà định làm như nào?" Ngữ khí Viện nhi càng thêm lạnh lẽo: "Ta không chỉ nói mà ta còn muốn mắng chửi người đó. Cái đồ lão bà tử nhà ngươi, chiếm tiện nghi của ta còn chưa thấy đủ, mau cút đi cho ta!"
Lâm mẫu: "..." Nàng ta điên rồi sao?
Khế nhà còn ở trong tay mình, ngân phiếu của nàng hơn phân nửa cũng do mình giữ, chẳng lẽ nàng ta không còn muốn những thứ này nữa?
Từ bỏ thì càng tốt!
Lâm mẫu bỗng nhiên đứng dậy, cất giọng dặn dò: "Người đâu, khiêng công tử ra đi, chúng ta cùng cút."
Bà ta cười lạnh nói: "Trước khi đi, gọi người môi giới tới, ta muốn bán căn nhà này."
Giống như lúc Giang Thu Dương lấy căn nhà của bọn họ đã trực tiếp bán đi, muốn lấy lại thì đến hỏi người mua là được!
Viện nhi giống như cười mà không phải cười: "Hai người các ngươi có thể cút, nhưng thứ thuộc về ta phải để lại."
Lâm mẫu không sợ chút nào, nói năng hùng hồn: "Mấy thứ này rõ ràng là ngươi bồi thường cho Lâm gia bọn ta!"
Viện nhi khoát khoát tay: "Ta không bồi thường, là các ngươi cướp."
Lâm Khai Đống nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng sai người khiêng mình ra, sau đó liền thấy hai người đối chọi gay gắt. Hắn nhìn thấy vẻ mặt và động tác của Viện nhi mạnh mẽ kiên quyết như vậy thì trong lòng dần dần bất an. Trên mặt nở một nụ cười: "Viện nhi, đêm qua nàng không trở về, vì sao không nhờ người truyền tin? Ta đi khắp nơi tìm cũng không tìm thấy nàng nên rất là lo lắng, tối hôm qua còn không ngủ ngon được..."
Viện nhi không kiên nhẫn vung tay lên: "Ta trở về không phải để nghe ngươi nói nhảm." Nàng vươn tay: "Đưa đồ cho ta."
Lâm mẫu đương nhiên là không đưa.
Mắt thấy hai mẫu tử không động đậy gì, Viện nhi chậm rãi đi trở về cửa chính, dịu dàng nói: "Tam gia, bọn họ không chịu trả, làm phiền ngài thay thiếp thân đòi lại công đạo..."
Ngay sau đó, có một nam nhân trung niên mập mạp từ trong xe ngựa nhảy ra, mặc dù béo nhưng rất linh hoạt. Hai bước chạy vào cửa, hắn ôm Viện nhi vào lòng hôn một cái, sau đó cười lạnh nói: "Ở Tề thành này, vẫn chưa có người nào dám giật đồ của Trần tam gia ta đâu! Ta muốn xem xem, là ai có lá gan lớn như vậy."