Chương 263
Mẫu tử Lâm gia hai mặt nhìn nhau.
Lâm Khai Đống kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã kịp phản ứng. Nói đến đây thì hắn và người trước mặt cũng từng có vài lần gặp mặt.
Người này là ngũ phục bàng chi của Trần gia. Bởi vì võ công không tệ, còn được bản gia đề bạt nên mới có thể ở lại Trần phủ, nhưng không tính là chủ tử. Bàn về chuyện này thì hắn đại khái chỉ là một người tương đối thân cận với Trần gia mà thôi.
Lúc Lâm Khai Đống còn là cô gia của Giang phủ, người này đã từng muốn mời hắn uống rượu.
Khi đó người muốn mời Lâm Khai Đống uống rượu nhiều vô kể, thân phận của Trần Tam gia thì khá tầm thường nên hắn chưa hề gặp mặt. Nhưng mà hai người đúng là có quen biết.
"Trần Tam gia, có chuyện gì thì chúng ta cứ ngồi xuống nói."
Trần Tam gia dò xét hắn: "Ồ, đây không phải là Giang cô gia sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, đã vỗ đầu một cái: "Coi cái đầu óc này của ta này, đã quên mất chuyện ngươi và Giang gia cô nương nhất đao lưỡng đoạn, không được tính là cô gia Giang gia nữa rồi."
Nói gần nói xa, tất cả đều mang ý giễu cợt.
Lâm mẫu không cười nổi.
Bà ta rất tức giận, nhưng không dám trêu vào người trước mặt nên chút tức giận đã nhanh chóng biến mất. Người này nhìn qua đã thấy không bình thường, bà ta trốn vào một nơi hẻo lánh, trong lòng lo lắng, thầm mắng Viện nhi xối xả.
Lâm Khai Đống bị chế nhạo, nụ cười càng thêm miễn cưỡng, nhưng vẫn đưa tay ra mời: "Ngồi xuống trước đã."
Trần Tam gia vung tay lên: "Không cần khách khí như thế đâu. Ta nghe nói các ngươi cướp đồ của nữ nhân của ta, trả đồ lại thì ta sẽ không làm khó các ngươi nữa."
Lâm Khai Đống: "..." Đồ trả rồi thì bọn họ sẽ phải đi đến chỗ nào?
Mắt thấy hai mẫu tử bất động, Trần Tam gia đẩy Viện nhi trong ngực ra, sải bước tiến lên nắm chặt y sam của Lâm Khai Đống: "Ngươi có trả hay không?"
Hắn vốn đã cao tráng, nắm đấm lại như bình thuốc lớn. Lâm mẫu mặt đầy kinh hãi nhào ra: "Tam gia thủ hạ lưu tình."
Trần Tam gia mạnh bạo hét lên: "Vậy thì trả đồ đây!”
Nói xong, còn hung hăng ném Lâm Khai Đống xuống đất.
Lâm Khai Đống bị ném rất là chật vật, hình như còn đụng phải vết thương, đau đến mức hắn nhăn nhăn lông mày.
Lâm mẫu thấy thế, sợ hắn ta làm cho nhi tử tổn thương càng thêm tổn thương, gấp giọng nói: "Ta trả!"
Nhưng đồ không ở trong tay bà ta, bà ta cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía trước: "Khai Đống, đồ đâu?"
Lâm Khai Đống ho khan vài tiếng, cũng biết hôm nay không trả đồ thì sợ là không được, thấp giọng nói: "Bên trong hốc tối trong phòng."
Lâm mẫu ba chân bốn cẳng chạy vào lấy, rất nhanh đã tìm được chồng giấy kia, lúc đang chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó. Bà ta nhìn thoáng qua bên ngoài, lặng lẽ rút hai tấm ngân phiếu trăm lượng nhét vào trong tay áo. Sau đó mới ra vẻ trấn định cầm đồ đi ra.
Bà ta dùng hai tay dâng chồng giấy kia lên, Trần Tam gia không nhận, ánh mắt ra hiệu bà ta đưa cho Viện nhi.
Lâm mẫu cầu còn không được, nam nhân này quá khỏe mạnh, mặt mũi tràn đầy hung ác, bà ta thật sự sợ hắn sẽ đấm mình một cái.
Viện nhi đưa tay tiếp nhận những vật kia.
Mặt mũi Trần Tam gia tràn đầy đắc ý: "Ta đã nói rồi, có ta xuất mã thì chuyện nhất định có thể thành. Thế nào, đồ có đủ hay không?"
Viện nhi lắc đầu: "Không quá đủ, thiếu tầm sáu trăm."
Lâm mẫu thở gấp: "Ngươi nói bậy!"
Mấy ngày nay mẫu tử hai người bỏ ra không đến trăm lượng. Cộng thêm số ngân phiếu giấu trong tay áo bà ta, thiếu tổng cộng cũng không đến ba trăm lượng, ở đâu ra mà sáu trăm?
Viện nhi tiến lên kéo cánh tay Trần Tam gia: "Mau bảo bà ta lấy ra đi."
Lâm mẫu: "..."
Trần Tam gia nghe nàng nói như thế, nắm chặt Lâm mẫu hung hăng ném xuống đất, nhấc chân định giẫm lên.
Lâm mẫu sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng rút hai tấm ngân phiếu trong tay áo ra, đưa lên: "Đều ở nơi này."
Trần Tam gia thấy bà ta vẫn không thành thật, cười lạnh đưa tay nhận lấy, phát hiện mới có hai trăm lượng, lập tức mặt mũi tràn đầy tức giận: "Còn có bốn trăm lượng nữa?"
"Không còn nữa." Nhìn hắn không tin, Lâm mẫu vội vàng nói: "Thật sự không còn. Không tin ngươi hỏi Viện nhi đi."
Trần Tam gia thậm chí còn không cần hỏi Viện nhi: "Nàng nói còn thì nhất định còn! Không cho đúng không?" Hắn cười lạnh một tiếng: "Vậy ta không thể để nàng oan ức được!"
Lời còn chưa dứt, đã hung hăng đạp mạnh xuống.
Lâm mẫu lập tức phun máu.
Lâm Khai Đống kinh hãi, đưa tay ra muốn ngăn cản, lại bị Trần Tam gia hung hăng kéo qua ném xuống đất.
Xương cốt trên người hắn còn chưa dưỡng xong, bị quăng ra như thế, vết thương cũ chưa lành lại thêm tổn thương mới, xương cốt cột chắc có lẽ cũng đã dời vị, đau đến mức trước mắt hắn dần biến thành màu đen.
Hai mẫu tử một nằm một úp, không thể động đậy, Trần Tam gia có chút thỏa mãn vỗ vỗ tay, rộng lượng mà nói: "Số bạc kia không cần trả lại nữa, coi như là dược phí cho các ngươi."
Nghe hắn nói như thế, Lâm mẫu phun ra một ngụm máu.
Nào phải trả số bạc nào?
Thiên địa lương tâm, ngoại trừ trong khoảng thời gian qua có tiêu xài một chút thì Lâm mẫu thật sự không giữ lại một chút nào!
Nhà có bao nhiêu bạc Lâm Khai Đống cũng hiểu rõ, thấy Trần Tam gia đổi trắng thay đen như thế, Viện nhi bên cạnh lại không lên tiếng gì làm cả trái tim hắn đều lạnh lẽo.
Hắn cố chấp mà nhìn Viện nhi, hỏi: "Đây là thứ ngươi muốn đó hả?"
Viện nhi liếc xéo hắn một cái: "Đều là ngươi bức ta."
Trần Tam gia đã không còn kiên nhẫn nữa, vung tay lên: "Kéo hai tên này ra ngoài cho ta."
Hai mẫu tử không thể chống cự bị người kéo ra đường cái, Lâm Khai Đống vốn đã không thể động đậy, lúc này Lâm mẫu còn bị trọng thương. Trong lúc bị kéo đi đã ngất, chỉ còn lại Tam Diệp đang khóc lóc sợ hãi.
Tam Diệp thân là nha hoàn, tiền tháng vốn không nhiều. Trước đó lúc mẫu tử Lâm gia ở trọ, nàng đã bỏ không ít tiền để mua dược liệu nên trong khoảng thời gian trong tay Lâm mẫu dư dả, vì cảm niệm nàng nên cũng cho nàng mấy lượng bạc.
Bây giờ gia tài còn lại của hai mẫu tử cũng chỉ có mấy lượng bạc kia và cả số tiền mua bán còn lại sáng nay, tổng cộng cũng chỉ có sáu lượng.
Mắt thấy đại môn đóng lại, Lâm mẫu thì bất tỉnh nhân sự, Tam Diệp khóc hỏi: "Công tử, làm sao bây giờ?"
Lâm Khai Đống nhìn đại môn, giống như không nghe thấy gì cả.
Hắn không lên tiếng, nhưng vừa rồi Lâm mẫu phải chịu một cước, thương thế như thế nào còn chưa biết được. Lỡ như đạp phải chỗ hiểm, chết luôn tại chỗ thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Tam Diệp tràn đầy lo lắng, tăng thêm ngữ khí hỏi lại: "Công tử, hay ta đi tìm xe ngựa trước tiên mang hai người đi mời đại phu. Hiện tại nên đến y quán trước, chờ phu nhân khám bệnh xong thì hẵng tìm chỗ ở sau?"
Lần này, Lâm Khai Đống nghe được.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía nương đang hôn mê bất tỉnh: "Mời đại phu đến đây luôn đi."
Tam Diệp: "..." Đây là đường cái mà!
Thật sự muốn ngủ ngoài đường sao?
Nàng không hiểu, hỏi lại: "Ở chỗ này?”
"Đúng vậy." Lâm Khai Đống nhìn về phía đại môn: "Ta không tin nàng sẽ đối xử với ta như vậy."
Tam Diệp không nói gì, chạy đi một chuyến, lúc đi trên đường lớn có mời vài người qua đường giúp một tay. Lúc về lại ngoài cửa lớn thì nhịn không được nói: "Công tử, thân thể phu nhân yếu đuối, người bình thường ngủ ở bên ngoài còn sinh bệnh, huống hồ bây giờ bà ấy còn đang bị thương..."
Lâm Khai Đống cũng không quay đầu lại: "Đi mua một cái giường tới đây."
Tam Diệp muốn nói lại thôi, bây giờ bạc trong tay bọn họ không nhiều, nhưng mang người đi đến nhà trọ thì cái gì chẳng có. Thực sự không nên mua những thứ đồ vật không cần thiết này.
Nhưng nhìn bộ dáng này Lâm Khai Đống, có vẻ như là sẽ không nghe theo.
Tam Diệp không biết phải làm sao, đành phải sai người đi mua giường.
Đại phu và giường cùng đến, sau khi bắt mạch xong thì nói: Lâm mẫu bị nội thương rất nghiêm trọng. Tam Diệp lại xin nhờ người qua đường giúp nàng ta đi lấy thuốc, còn mình thì chạy đi mua lò và bình thuốc, nấu thuốc ngay bên đường.
Mãi cho đến khi trời tối, đại môn mới một lần nữa mở ra. Bộ dáng Trần Tam gia thoả mãn vô cùng, Viện nhi thì tùy ý khoác áo ngoài, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, mặt mày đều tràn đầy mị thái, dựa vào trong ngực nam tử, tay còn chọc chọc lung tung trên thân nam nhân. Làm cho Trần Tam gia vui vẻ không thôi, bóp lấy cằm của nàng rồi hôn một cái thật sâu.
Chỉ nhìn bộ dáng này của hai người bọn họ cũng không khó đoán được vừa nãy bọn họ ở trong phòng đã làm chuyện gì.
Lâm Khai Đống thấy mà đỏ ngầu cả mắt.
Trần Tam gia hôn đủ rồi, lại véo nhẹ lên mặt nàng: "Tiểu yêu tinh, lát nữa ta lại đến xử lý ngươi."
Nói xong thì cười ha ha đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua hai mẫu tử, hắn cười lạnh nói: "Các ngươi còn chưa cút, muốn tìm đánh sao?"
Lâm Khai Đống đương nhiên là không muốn bị đánh.
Ánh mắt hắn rơi vào người Viện nhi, thấy nàng từ trên cao nhìn xuống bên này, ánh mắt bễ nghễ, không có ý mở miệng. Hắn không cam lòng nói: "Bọn ta sẽ đi ngay."
Hắn dặn dò Tam Diệp: "Ngươi đi tìm người bê đồ tới nhấc chúng ta đi."
Cuối cùng cũng có thể rời đi, Tam Diệp không kịp chờ đợi chạy ra đường tìm người.
Trần Tam gia đã chậm trễ hơn nửa ngày nên không kiên nhẫn chờ nữa. Chỉ phân phó nói: "Tiểu yêu tinh, nếu hắn còn dám làm khó ngươi thì cứ việc tìm người nói cho ta!"
Viện nhi cám ơn, lại thẹn thùng hôn lên mặt hắn một cái, lúc này mới dựa vào khung cửa, mỉm cười tiễn hắn rời đi.
Trần Tam gia đánh ngựa rời đi, sắc mặt Lâm Khai Đống một lời khó nói hết.
Nương đã từng nói Viện nhi là nữ tử trăng hoa, nói nàng đã từng tiếp khách, nói hắn có mắt không tròng, vứt bỏ thế gia quý nữ để chọn trúng một thứ rẻ mạt như thế... Khi đó Lâm Khai Đống không tin, cũng chưa từng cho là mình sai.
Nhưng vừa nãy nhìn thấy Viện nhi và nam nhân khác ở chung... Dù Trần Tam gia kia mập như một con lợn, nàng cũng có thể nói cười vui vẻ, thậm chí còn có thể hôn lên gương mặt mập đó.
Chỉ một vài giây qua, tất cả những gì tốt đẹp của Viện nhi trong lòng hắn đều biến mất.
Con ngựa chuyển qua góc đường, Viện nhi thu hồi nụ cười trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi cút nhanh lên, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Sắc mặt Lâm Khai Đống phức tạp: "Hắn còn không cho ngươi chỗ ở, ngươi có mưu đồ gì?"
Viện nhi kéo quần áo trên người, có lẽ là y sam quá mỏng quá lộ, dù có che được gia thịt cũng không ngăn được xuân quang bên trong. Nàng nhếch cái môi đỏ lên: "Đó là ngươi bức ta."
Lâm Khai Đống không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Ta không có."
"Mẫu tử các ngươi không chịu rời đi, vậy ta cũng chỉ có thể tìm một nam nhân đến để đuổi các ngươi đi." Viện nhi mặt mày hờ hững: "Lúc trước ngươi nói ta lừa gạt ngươi, hiện tại đã thật sự có một nam nhân mà các ngươi không chọc nổi xuất hiện, ngươi nên hài lòng mới đúng."
Lâm Khai Đống: "..." Hài lòng cái rắm.
Hắn tận tình khuyên bảo: "Viện nhi, ngươi đừng làm mình trở nên ti tiện như thế."
Viện nhi nhướng mày: "Ta đi theo hắn thì không có người nào dám khi dễ ta, đây là phúc khí của ta, sao có thể nói là làm mình trở nên ti tiện?" Nàng cười lạnh nói: "Lâm Khai Đống, không phải ngươi vẫn tưởng rằng trên thế giới này chỉ có mình ngươi là nam nhân tốt đó chứ?"
Nàng quay người đi vào, lời nói nhàn nhạt theo gió bay ra: "Lâm Khai Đống, đừng quá tự cao tự đại, ngươi và bọn họ không có gì khác biệt. Nếu như có thì cũng là ngươi bội bạc hơn so với bọn họ."
"Viện nhi, ta không tin." Lâm Khai Đống hét lên: "Đây là lời thật lòng của ngươi sao?"
Viện nhi dừng chân lại, không quay đầu: "Ta không cần tiếp tục lấy lòng ngươi nữa, lời nói này đương nhiên là thật rồi."
Lấy lòng?
Lâm Khai Đống trừng mắt nhìn nàng, tiếp tục truy vấn: "Chân tình ngươi dành cho ta trước kia cũng là ngươi giả vờ lấy lòng ta sao?"
"Lúc ngươi liều mạng cứu ta, ta đã động chân tình. Lúc ngươi bị Giang Thu Dương nhằm vào, ta biết là đi theo ngươi sẽ chỉ chịu khổ, bạc trong tay cũng không thể nào giữ được, cho nên ta mới muốn rời đi. Vốn ta định viện một cớ để lừa ngươi, nhưng cũng trách ta nhất thời mềm lòng không đành lòng vứt bỏ ngươi, bản ý muốn chữa khỏi thương thế cho ngươi, cho ngươi thêm một chút tiền đưa ngươi rời khỏi Tề thành, cũng coi như là toàn vẹn mối duyên phận của chúng ta... Nhưng ngươi lại nghe lời Giang Thu Dương tới cửa phá đám, chuyện cho tới bây giờ, không phải lỗi của ta."
Tiếng nói vừa dứt, cửa đã đóng lại.
Giống như là tấm lòng dành cho Lâm Khai Đống cũng triệt để đóng lại.
Lâm Khai Đống bị thương không nhẹ, nhưng vẫn cố nhịn hơn nửa ngày. Lúc này khí huyết dâng lên, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.