Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 264

Chương 264
Thứ cuối cùng trong trí nhớ của Lâm Khai Đống trước khi hắn ngất đi chính là tiếng hô hoán của Tam Diệp.

Chuyện phát sinh ngoài cửa lớn nhà Viện nhi đã được Tần Thu Uyển nắm bắt rất nhanh, nhưng vì lúc đó nàng đang cùng vị hôn phu bái kiến trưởng bối nên mới không tới.

Dư Trọng Xuyên đến già mới có con, hai phu thê Dư gia đã đến tuổi thất tuần. Nhưng mà người luyện võ trường thọ, tinh thần hai người nhìn vẫn còn sáng sủa, không mảy may già nua.

Ngồi ở chính đường Giang phủ, trong lòng Dư mẫu rất đắn đo, cũng rất thẳng thắn nói ra: "Thu Dương, chúng ta không muốn Trọng Xuyên cưới nữ nhân vọng tộc, cũng chưa hề có ý ngấp nghé đến gia tài nhà khác."

Dư Trọng Xuyên tiếp lời: "Cho nên, về sau con của bọn con sẽ mang họ Giang. Con sẽ một mua một căn nhà ngũ tiến bên ngoài con đường, về sau hai người có thể ở chỗ đó."

Ngụ ý là hắn sẽ ở hẳn Giang phủ.

Dư phụ: "..." Thằng con mình thật có tiền đồ!

Người tập võ động một tí là bế quan, tuổi tác bọn họ càng lớn thì thời gian bế quan sẽ càng nhiều.

Cả đời bọn họ không phải quan tâm đến tôn tử và chắt trai, nhưng điều duy nhất khiến họ không yên tâm chính là Dư Trọng Xuyên suốt bao năm qua vẫn không chịu thành thân.

Bây giờ thì tốt rồi, chính hắn đã đi tìm vị hôn thê cho mình. Thấy hai người ở cùng nhau rất quen thân, so với quan hệ của ba nhi tử khác với thê tử thì cũng khiến cho người ta yên tâm hơn rất nhiều.

Người giang hồ không nhiều quy củ, Dư gia là đại gia tộc, tử tôn đầy đủ, cũng không để ý đến việc thú thê hay ở rể. Với cả dù thấy thế nào thì Giang gia cũng là một cửa hôn sự tốt.

Sau khi hai phu thê biết được việc này đã cẩn thận suy nghĩ, thấy cách hai người ở chung thì một chút lo nghĩ trong lòng cũng đã tiêu hết. Dư mẫu lấy ra một cây chủy thủ: "Đây là hàn thiết chế, rất là hiếm thấy. Hiện tại ta tặng cho con, coi như là một phần tâm ý của ta và phụ thân nó."

Trên dao găm còn khảm bảo thạch, không đề cập tới độ sắc bén, mà chỉ tính miếng bảo thạch này cũng thấy nó có giá trị không nhỏ.

Được trưởng bối yêu thích là một chuyện rất may mắn. Tần Thu Uyển vui vẻ tiếp nhận, cười nói cảm ơn.

Hai phu thê không ngồi lâu nữa, rất nhanh đã cáo từ rời đi.

Tần Thu Uyển cũng cảm thấy giữ bọn họ ở lại cũng chẳng để làm gì nên chỉ có thể tự mình đưa bọn họ đến căn nhà kia, sau đó cẩn thận sắp đặt tất cả đồ dùng, có thể gọi là rất có lòng.

Cẩn thận như thế lại càng khiến Dư mẫu yêu thích.

Dư Trọng Xuyên lại đưa nàng về Giang phủ, cười nói: "Nương ta rất thích nàng."

Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Vậy còn chàng?"

Dư Trọng Xuyên chững chạc đáp: "Nương ta có bốn nhi tức, ta chỉ có nàng nên toàn bộ tâm ta đều dành cho một mình nàng."

Mặt mày Tần Thu Uyển cong cong: "Ta cũng chỉ có mình chàng."

Nghe nàng nói như thế, trong lòng Dư Trọng Xuyên rất là đắc ý, phấn chấn trở về.

Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển ăn sáng xong thì đến nhà trọ nhỏ thăm mẫu tử Lâm gia.

Đây là nơi mà Tam Diệp hao tâm tổn trí tìm kiếm, ở một ngày tính cả ăn uống cũng không đến ba tiền. Đương nhiên, ở Tề thành tấc đất tấc vàng này thì một nhà trọ có giá tiền như vậy sẽ có điều kiện như nào thì ai cũng biết.

Nói là nhà trọ nhưng thật ra chỉ là một tiểu viện tử ở ngoại thành, trong một viện có hơn ba mươi người.

Lúc Tần Thu Uyển đi vào, tất cả mọi người đều rối rít ghé mắt.

Lúc đó, hai mẫu tử cũng đã tỉnh dậy, chỉ là không thể động đậy, nằm ở trên giường không làm cái gì. Vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì ngay sau đó cửa đã bị đẩy ra, hai người liền thấy một Giang Thu Dương mặc hồng y bước vào.

Lâm Khai Đống vẫn nhớ như in lời nói của Viện nhi. Hắn cũng tin nếu như khi mình biết Viện nhi lừa gạt không tới cửa chất vấn nàng thì Viện nhi thật sự sẽ vẫn tiếp tế cho hắn để chữa bệnh.

Cho nên, khi nhìn thấy Giang Thu Dương, sắc mặt hắn nhanh như chớp khó coi trở lại.

"Ở chỗ như vậy thật là quá oan ức cho Lâm công tử mà.” Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Ta nhớ mấy tháng trước, Lâm công tử còn ở thủy tạ đó."

Khi đó tiêu bạc của Giang phủ, hắn đương nhiên là rất sẵn lòng.

Hơn nữa, Lâm Khai Đống giúp đỡ Giang Thu Dương làm ăn buôn bán suốt hai năm. Những cửa hiệu dưới quyền hắn, mỗi tháng cho hắn không ít lợi nhuận. Bằng chính thứ đó thôi thì đã xài không hết rồi.

Thân là cô gia Giang phủ nên chi phí ăn mặc của hắn luôn là tốt nhất.

Lâm Khai Đống rũ mắt, thản nhiên nói: "Ngươi tới làm gì? Đến xem trò cười của ta à?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng vậy!"

Lâm Khai Đống: "..." Da mặt này quả nhiên lại dày thêm.

Người bình thường cho dù hi vọng người khác nghèo túng thì cũng không nói ra ở ngay trước mặt người ta.

Lâm mẫu tức giận: "Đây là phòng ta mướn, ngươi đi ra ngoài cho ta."

"Ta tới giúp bà mà!" Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Ta biết chuyện Viện nhi tìm được chỗ dựa nên đã đuổi các ngươi ra ngoài, cho nên mới cố ý tới cửa."

Lâm Khai Đống trầm giọng nói: "Ngươi ngoại trừ nghĩ cách khiến ta và Viện nhi oán hận lẫn nhau thì còn biết hỗ trợ cái gì?"

Tần Thu Uyển sờ cằm: "Không phải ngươi giận ta lần trước mắc chuyện Viện nhi lừa gạt ngươi để ngươi đi chất vấn nàng ta đấy chứ?" Nàng thản nhiên nói tiếp: "Chuyện này không liên quan đến ta, rõ ràng là chính ngươi tự mình giận rồi đi chất vấn mà."

Lâm Khai Đống: "..." Hình như đúng là như vậy.

Lúc ấy nương vừa biết được tin tức đã lập tức muốn đi tìm nàng tính sổ.

Lúc đó trong lòng của hắn cũng tràn đầy phẫn nộ, Viện nhi đã có thể tự mình mua căn nhà còn mời hạ nhân hầu hạ, vậy mà lại để hắn ở lại trong nhà trọ tiếp tục ăn khan nuốt khô. Không những thế còn tìm ra lý do như vậy để lừa hắn làm hắn cảm động.

Đấy là lừa gạt tình cảm của hắn! Cố ý khiến hắn áy náy với nàng!

Nhưng mà trên thực tế thì hắn không hề áy náy.

Lúc hắn có được hết thảy mọi thứ, Viện nhi gần như là muốn cái gì là có cái đó, từ trước đến nay hắn không hề tính toán chuyện tiền bạc với nàng, nhưng Viện nhi thì sao?

Chuyện ăn mặc thì thôi đi, nhưng lúc hắn bị trọng thương cần đại phu cứu chữa, nàng còn không chịu bỏ bạc ra, chuyện đó mới thật quá đáng.

Lâm mẫu nhìn thấy nhi tức cũ thì rất là phẫn nộ, nghe thấy nàng nói là đến giúp đỡ thì trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Hai mẫu tử chỉ còn lại mấy lượng bạc, nhiều nhất là chịu được một tháng, cộng thêm tiền thuốc nữa. Có lẽ chỉ nửa tháng sau, bọn họ sẽ cùng đường bí lối.

Người duy nhất hai người có thể xin giúp đỡ đại khái chỉ có Viện nhi, nhưng nàng không cho, có Trần Tam gia ở đấy, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nếu như Giang Thu Dương có thể làm cho Trần Tam gia không chống lưng cho Viện nhi nữa... Nghĩ đến đây, Lâm mẫu hiếu kì hỏi: "Ngươi chịu giúp bọn ta sao?"

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Dĩ nhiên là không. Ta không có bạc cho các ngươi, cũng sẽ không giúp các ngươi tìm chỗ ở."

Lâm mẫu thử thăm dò: "Ngươi có thế khiến cho Trần Tam gia không còn giúp đỡ Viện nhi nữa không?"

"Có thể." Tần Thu Uyển xoay người rời đi: "Các ngươi chờ tin tức tốt của ta đi!"

Lúc đi ra bên ngoài viện, Tần Thu Uyển cũng không nghe thấy Lâm Khai Đống hét lên ngăn cản mình.

*

Đấu chiến đài là địa phương náo nhiệt nhất Tề thành, mỗi ngày trời tờ mờ sáng là sẽ có không ít võ giả tới đây. Bởi vậy, tửu lâu nhà trọ bên này cũng rất đông khách, xung quanh còn có không ít quán nhỏ chật kín chỗ.

Hôm nay Tần Thu Uyển tới rất sớm, vừa mới ngồi xuống không lâu thì đối diện đã có thêm một người. Nàng cười hỏi: "Sao chàng biết ta ở đây?"

Dư Trọng Xuyên bật cười: "Ta đoán."

Hành tung Tần Thu Uyển lung tung không cố định, cách nàng làm việc cũng rất tùy tâm, chính mình cũng không biết ngày mai mình sẽ đi đâu, vậy mà Dư Trọng Xuyên lại có thể đoán được?

Thấy nàng không tin, Dư Trọng Xuyên cười, hạ giọng: "Ta biết hôm nay nàng đến để giáo huấn Trần Tam gia."

Tần Thu Uyển cũng theo đó hạ giọng: "Đúng vậy! Lát nữa ta sẽ lên đài đối chiến với hắn."

Dư Trọng Xuyên không ngạc nhiên: "Có muốn ta giúp một tay hay không?"

"Không cần." Tần Thu Uyển nhéo nhéo ngón tay: "Hai ngày rồi không lên đài, tay ta đã có chút cứng, vừa vặn mượn cơ hội này luyện tập một chút."

Trần Tam gia là người không đáng tin tưởng, hắn háo sắc, lại ham mới mẻ, mỗi tháng hắn tiêu xài ở Hoa Lâu rất nhiều. Mặc dù tiền tháng ở Trần phủ không tệ, nhưng cũng không cung cấp nổi cho hắn. Cho nên phàm là người quen biết hắn thì đều biết, chỉ cần hắn nghỉ ngơi là sẽ chạy đến đấu chiến đài kiếm chút bạc.

Võ công của hắn khá cao, thắng nhiều thua ít, hơn phân nửa thời điểm thì đều có thể hài lòng mà về.

Mắt thấy hắn đã đánh xong ba trận, Tần Thu Uyển bèn nhờ sư gia nơi đó ghi danh.

Trần Tam gia mới có được một tiểu yêu tinh quấn người, bất luận động tác hay là lời nói đều có thể cào đến chỗ ngứa của hắn. Khuyết điểm duy nhất đại khái chính là tiểu yêu tinh này có khẩu vị rất lớn, thường đòi hắn phải mua cho bạc và đồ trang sức.

Ngàn vàng khó mua người trong lòng, nhưng cũng chỉ là chuyện đánh thêm mấy trận cùng người ta mà thôi.

Hôm nay thắng ba lượt đã có hơn một trăm lượng, trở về cũng có thể chống đỡ thêm mấy ngày. Đã đến vòng cuối cùng, đột nhiên hắn cảm thấy thật hoa mắt, bởi vì trước mặt xuất hiện một thân ảnh đỏ chót thật xinh đẹp.

Trần Tam gia yêu thích mỹ nhân, lúc này mắt liền sáng lên, nhưng khi thấy rõ dung mạo người trước mặt, hắn chợt cảm thấy mắt tối sầm lại.

Sát tinh này, sao lại tới đây?

Hắn không trêu chọc nổi đâu!

Lần trước hắn dạy dỗ mẫu tử Lâm gia, cũng coi như là gián tiếp thay Giang Thu Dương xả giận. Sao mà còn khiến nàng động thủ xử lý hắn chứ?

Đến cả Trần Dậu hắn cũng đánh không lại, sao dám động thủ với tên sát tinh này?

Hắn chắp tay, thử thăm dò cười hỏi: "Giang cô nương, có phải cô đi nhầm chỗ rồi hay không?"

"Không." Kiếm trong tay Tần Thu Uyển vẽ lên một kiếm hoa diễm lệ: "Ngươi không cần hoài nghi, người ta muốn đánh chính là ngươi."

Trần Tam gia: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment