Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 265

Chương 265
Trần Tam gia muốn hỏi lại, nhưng nữ tử áo đỏ đối diện đã mang theo một luồng kiếm khí sắc bén phi nhanh đến trước mặt hắn.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn vô ý thức đưa tay ra đỡ. Vốn cho rằng nữ tử nhỏ yếu thì không có bao nhiêu sức lực, nhưng lúc hắn vừa mới giơ tay lên đỡ thì trong lòng lập tức kêu lên một tiếng: Thôi chết. Tiếp theo đó, cả người mất khống chế bay vút ra ngoài.

Hắn hung hăng rơi xuống đất, từ đó đến bên lôi đài cũng chỉ cách khoảng nửa người. Ánh mắt hắn thoáng nhìn lên trên, không kịp nghĩ nhiều, hắn liền nằm xuống, chân đạp một cái mạnh mẽ lăn khỏi lôi đài.

Chỉ cần đáp xuống, hắn sẽ bị tính là thua, Giang Thu Dương cũng sẽ không thể đuổi theo đánh hắn nữa.

Động tác hắn rất nhanh, mắt thấy sắp chạm đến đất rồi thì đột nhiên nhận ra động tác lăn xuống của mình lại dừng lại. Quay đầu nhìn lên, hắn liền thấy một cái roi đang quấn ở ngay bên trên chân của mình, ngay sau đó cả người hắn không khống chế được bay lại lên đài.

Trong lòng Trần Tam gia lại kêu lên một tiếng: Chết rồi.

"Đứng dậy, đánh tiếp."

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của nữ tử, Trần Tam gia không biết phải làm sao, đành phải bò dậy.

Lần này, Tần Thu Uyển đã thu hồi kiếm, dùng chiếc roi cực thuận tay của Giang Thu Dương.

Sau đó, mọi người vây xem lại thấy Trần Tam gia trên đài không ngừng bay lên lại đáp xuống, cả người chật vật không chịu nổi, đến cả mặt cũng chịu hai phát roi.

Trần Tam gia nhiều lần muốn lăn xuống dưới đài nhưng không được. Sau khi thấy thương tích càng ngày càng nặng, nhận ra kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn bèn chắp tay cầu xin tha thứ: "Cô nãi nãi, ngài đừng đánh ta nữa, ta biết sai rồi."

Giang Thu Dương dừng tay, nói: "Ta là người chính trực, ngươi đã nhận thua thì hôm nay coi như thôi, ngày mai lại tái chiến."

Trần Tam gia nghe đến chỗ coi như thôi thì trong lòng buông lỏng, nhưng nghe thấy một câu tiếp theo, vẻ mặt hắn cầu xin hỏi: "Cô nãi nãi, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với ngài, xin ngài chỉ rõ."

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Ngươi kiếm bạc mang đi nuôi cừu nhân của ta, ta sẽ để cho ngươi kiếm được sao?"

Nói đến đây, Trần Tam gia mới giật mình nhớ tới. Hai phu thê Giang Thu Dương và Lâm Khai Đống hình như bởi vì Viện nhi nên mới chia tay nhau.

Cái đầu óc này!

Cũng là do Viện nhi lừa gạt hắn. Sau khi hai người quen biết, nàng có nói là Giang Thu Dương đi theo nàng cũng là vì muốn nhằm vào người của Lâm gia, làm cho họ không sống yên lành được. Cho nên nếu hắn xử lý mẫu tử Lâm gia thì Giang Thu Dương sẽ rất vui... Trần Tam gia vỗ đầu một cái: "Cô nãi nãi, ta đã hiểu rồi."

Hắn lộn nhào xuống lôi đài, Tần Thu Uyển đánh xong một trận cuối cùng rồi cầm bạc rời đi.

Dư Trọng Xuyên vẫn ngồi ở chỗ cũ chờ nàng, nhìn nàng vào cửa, khen ngợi: "Võ công của nàng lại tiến cảnh rồi, thật là lợi hại."

Tần Thu Uyển mỉm cười nhẹ nhàng, đặt nén bạc trong tay xuống bàn: "Hôm nay, ta mời!"

Hai người ở cạnh nhau rất là tùy ý, giống như là những lão hữu quen biết nhiều năm.

*

Chính vào hôm đó, sau khi Trần Tam gia trở về đã lập tức đi đến sân nhỏ đòi lại đồ đã cho Viện nhi, nói thẳng ra là không chăm sóc được nàng nữa.

Viện nhi không hiểu làm sao, nàng có níu kéo vài câu nhưng thấy bất thành nên cũng không gò ép nữa.

Thật ra cũng là bởi vì tướng mạo Trần Tam gia rất xấu, lông tóc trên thân thì rậm rập, tới gần là sẽ có một mùi rất kỳ lạ.

Cùng lắm nàng lại tìm một nam nhân khác là được.

Viện nhi nghĩ thì hay nhưng người ta không cho nàng cơ hội này. Chân trước Trần Tam gia vừa đi, chân sau hai mẫu tử đã đến.

Viện nhi biết được hai người đang ở ngoại thành, nhưng nhanh như vậy đã nhận được tin tức. Nàng liền đoán ra, có lẽ việc Trần Tam gia rời đi có liên quan đến bọn họ.

"Lâm Khai Đống, ngươi định làm cái gì?"

Lâm Khai Đống còn chưa lên tiếng, Lâm mẫu đã chen vào, dương dương đắc ý: "Thu Dương nói, con ta và ngươi là chân ái, giữa các ngươi chỉ cần xuất hiện những người khác thì nàng đều sẽ hỗ trợ đuổi đi."

Nghe bà ta nói như thế, móng tay sắc nhọn của Viện nhi trắng bệch nắm chặt vào khung cửa, suýt nữa thì cắn nát răng ngà.

Thời gian trôi qua mấy ngày, mẫu tử Lâm gia lại lần nữa được trở về ngủ trên chiếc giường mềm mại. Có so sánh mới biết được tốt xấu. Viện tử bên này yên tĩnh, lại có người hầu hạ, so với tiểu viện ngoại thành kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Lần này, Lâm mẫu đã có kinh nghiệm nên không khiêu khích Viện nhi nữa, cũng không còn bắt bẻ chuyện ăn mặc, chỉ cần có là được.

Hai người không thèm nhìn mặt nhau, Viện nhi cũng không muốn nuôi bọn họ. Thừa dịp hai mẫu tử không chú ý, nàng lén ra ngoài bán căn nhà, rời khỏi Tề thành trong đêm.

Đây là quyết định nàng đã sớm nghĩ kỹ. Đến cả người Trần gia cũng không dám chăm sóc nàng thì muốn tìm chỗ dựa trong thành này đối với nàng đúng là còn khó hơn so với lên trời.

Hai mẫu tử ngủ một giấc, vừa tỉnh lại đã có người môi giới và người mua cầm khế nhà đuổi bọn họ đi.

Hai mẫu tử chỉ ở được ba buổi tối đã lại bị đuổi ra khỏi cửa.

Lâm mẫu tức giận chửi ầm lên.

Nhưng lúc này Viện nhi đã cách xa nơi đó trăm dặm, đương nhiên là không nghe thấy.

Không có cách nào khác, hai mẫu tử chỉ có thể trở về viện tử ngoại thành, dùng chút bạc còn lại sinh hoạt qua ngày.

Chỉ chớp mắt đã đến hôn kỳ, Tần Thu Uyển cưỡi ngựa, đi đến viện ngũ tiến mà Dư Trọng Xuyên đặt mua đón người về nhà, hai người quỳ trước bài vị tổ tông Giang gia làm lễ bái thiên địa, kết làm phu thê.

Sau khi thành thân, Tần Thu Uyển có đi đâu cũng đều có người đi cạnh, rất nhiều thứ cũng có người để chia sẻ.

Mà ở bên khác, Lâm mẫu sau một thời gian nghèo đói đã bắt đầu phải đi giặt quần áo cho người ta để kiếm sống.

Lúc Tần Thu Uyển thành thân, Lâm Khai Đống đã khỏi bệnh, lại có thể đi đến đấu chiến đài.

Phải nói là hắn rất nhanh trí, hắn đoán Giang Thu Dương sẽ không cho hắn được sống dễ chịu nên cố ý chọn ngày nàng thành thân để đến đấu chiến đài.

Lâm Khai Đống cũng coi như là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi. Hắn liều mạng đánh một hồi, chiến được hai vòng, cầm gần trăm lượng bạc, mang theo nương rời khỏi Tề thành.

Lần này, Tần Thu Uyển không đuổi theo.

Bởi vì nàng đã bấm ngón tay tính toán, ngay qua tết thôi thì Lý Hoan Hỉ bị Ma Cung mang đi sẽ trở về.

Bình tĩnh qua hai tháng, trong mấy ngày này, Tần Thu Uyển đã sắp xếp xong xuôi chuyện ở Giang gia, chuẩn bị đi xa.

Đời trước sau khi Lý Hoan Hỉ trở về, Giang Thu Dương bị trúng độc, một thời gian sau Thiên Ma Cung lại ra gây sóng gió.

Người Ma Cung hành sự vô kỵ, không cho bạc thì sẽ trực tiếp cướp, người háo sắc nhìn thấy mỹ nhân sẽ trực tiếp mang đi, lúc nào hào hứng thậm chí còn khi nhục người bên đường. Người tập võ còn đỡ, đánh không lại thì có thể trốn nhưng bách tính phổ thông cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, trong lúc nhất thời, lời oán thán vang lên bốn phía.

Mấu chốt là người Ma Cung am hiểu việc hạ độc, võ giả trên giang hồ chỉ sơ ý một chút là sẽ trúng chiêu. Sau khi có mấy cao thủ nổi danh bị độc phát thân vong thì tất cả mọi người mỗi khi nhìn thấy Thiên Ma Cung đều vô thức tránh né.

Như vậy nên bọn họ càng thêm vô pháp vô thiên.

Sang năm, Tần Thu Uyển và Dư Trọng Xuyên cùng trở về Bình thành. Ngày bọn họ thành thân, Lý trang chủ còn nhờ người mang hạ lễ tới.

Lúc đến Bình thành, Tần Thu Uyển đã nhờ người ta gửi tin đến cho Lý gia trang, còn mình thì vào ở thủy tạ lúc trước.

Vào ngày mùa đông, thủy tạ lạnh hơn rất nhiều cách nơi khác, ưu điểm duy nhất chính là thanh tịnh. Người chấp nhận xuất tiền để mua phần thanh tịnh này không nhiều, nên một dãy lớn thủy tạ chỉ có hai người Tần Thu Uyển ở.

Nghỉ ngơi hai ngày, phu thê hai người bắt đầu ra ngoài đi dạo. Vừa qua một năm, thành đô rất náo nhiệt, nghe nói trong trà lâu bên cạnh có tiên sinh kể chuyện, cứ buổi chiều là sẽ có rất nhiều người đến để cổ động. Tần Thu Uyển cũng tới góp vui, còn kéo thêm cả Dư Trọng Xuyên.

Lúc bọn họ đến, tiên sinh kể chuyện đã nói xong cố sự ngày đó. Vừa ngồi xuống không lâu, bên trên đã đổi người.

Tiên sinh kể chuyện nói năng trầm bồng du dương bên môi có ria mép đã đổi thành một nữ tử áo trắng mang theo mạng che mặt.

Nữ tử kia tuy có mạng che mặt, nhưng chỉ nhìn cặp mắt linh động của nàng thì cũng đoán được tướng mạo của nàng sẽ không quá kém. Lúc đi lại thì lắc lư vòng eo, tuy là ngày xuân rét lạnh nhưng chỉ mặc một kiện sa mỏng, ẩn ẩn lộ ra da thịt trắng noãn, vừa ra sân đã khiến mọi người kinh hô.

Tần Thu Uyển nghe tiếng nhìn sang, lòng thích cái đẹp thì ai cũng có. Nàng cũng nhìn vị mỹ nhân ôm tì bà kia một cái, sau đó, động tác uống trà lập tức dừng lại. Cất giọng dặn dò: "Tiểu ca, sau khi khúc nhạc kết thúc, gọi mỹ nhân tì bà các ngươi lên lầu cho ta."

Tiểu nhị đẩy cửa đi vào: "Nhan Nhan cô nương không muốn gặp khách. Nhưng mà nếu khách hàng thực sự yêu thích thì có thể..."

Tần Thu Uyển để một nén bạc lên: "Như thế nào?"

Mặt mày tiểu nhị đều là ý cười, tiến lên nhận bạc, hành lễ lui xuống.

Một khắc đồng hồ sau, vị Nhan Nhan cô nương kia chậm rãi rời khỏi đài, tiểu nhị tiến lên nói nhỏ vài câu, hai người liền lên lầu.

Tiếng bước chân tới gần cửa, mới nghe thấy vị Nhan Nhan cô nương kia dịu dàng nói: "Ta chỉ đàn một khúc!"

Tiểu nhị nhẫn nại giải thích: "Ngươi yên tâm, khách trong này là một đôi phu thê, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa với ngươi."

Nói xong, cửa phòng được đẩy ra, Nhan Nhan cô nương chậm rãi bước vào. Lúc này khác biệt với lúc trên đài chính là nàng đã phủ thêm một cái áo choàng.

Tiểu nhị tươi cười vào cửa: "Nhà này không nóng, mặc áo choàng đánh tì bà không tiện lắm. Có thể từ khúc sẽ không dễ nghe..."

Tần Thu Uyển hiểu rõ, đây cũng thủ đoạn vơ vét tiền của trà lâu. Đổi lại là nam nhân khác, nếu thấy mỹ nhân vào cửa, có bỏ ra chút bạc thì họ cũng không quan tâm lắm.

Tần Thu Uyển khoát khoát tay, đối đầu với ánh mắt tránh né của Nhan Nhan cô nương, nói: "Không ngại."

Tiểu nhị cũng không giận, mỉm cười lui ra.

Cửa phòng đóng lại, Tần Thu Uyển nhìn nữ tử cố gắng trấn định trước mặt, nói: "Đánh đi."

Nhan Nhan cô nương cúi đầu, làm cho người ta không thấy được rõ vẻ mặt của nàng: "Không biết phu nhân muốn nghe loại nào?"

Tần Thu Uyển đầy hứng thú đánh giá nàng: "Hôm nay là ngày tháng tốt, đàn bài nào vui một chút."

Người không biết còn tưởng nàng có ý nghĩ xấu với cô nương này.

Nhan Nhan ngồi trên ghế, ngón tay khẽ phẩy, tiếng tỳ bà âm vang truyền ra.

Ánh mắt Tần Thu Uyển vẫn luôn dò xét trên người nàng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay chặn ngang tầm mắt của nàng.

"Ta không thể so với nàng ta sao?"

Giọng nói mang đầy vẻ ai oán.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu, nhìn hắn cười cười: "Trên đời này bất luận người nào cũng không sánh bằng chàng."

Dư Trọng Xuyên hài lòng: "Trong mắt ta, nàng cũng là người đẹp mắt nhất trên đời này."

Hai người nói chuyện, tiếng tỳ bà dừng lại, Nhan Nhan cô nương đứng dậy hành lễ, chuẩn bị lui ra.

"Đừng có gấp." Tần Thu Uyển mở miệng, ngăn động tác mở cửa của nàng: "Nghe nói ngươi còn bồi khách nói chuyện, vậy nói với bọn ta một chút đi."

Nhan Nhan cúi đầu: "Muốn tiểu nữ tử bồi chuyện cũng chỉ có nam nhân mới yêu cầu, phu nhân cần gì làm khó ta?"

"Làm khó ngươi?" Tần Thu Uyển bỗng nhiên bật cười: "Ta tự nhận là không làm khó ngươi, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không thể để mình chịu oan ức được. Người muốn làm khó dễ người khác chính là ngươi mới đúng."

Nhan Nhan lui về sau một bước nhỏ, dường như bị dọa: "Trong lời nói của tiểu nữ tử có chỗ nào không ổn, xin phu nhân chớ trách."

Nói xong còn liếc nhìn Dư Trọng Xuyên một cái.

Cái nhìn kia quả nhiên là muốn nói nhưng ngại, trông rất điềm đạm đáng yêu.

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ngươi... Coi trọng nam nhân của ta?"

Dư Trọng Xuyên lập tức nói: "Thu Dương, trong mắt của ta chỉ có nàng."

Nhan Nhan: "..."

Nàng ta lại thi lễ: "Phu nhân, ngài hiểu lầm rồi."

Lúc này Tần Thu Uyển đã uống đầy một bụng nước trà, muốn đi ra ngoài tiêu cơm một chút, cũng không kiên nhẫn nói nhảm với nàng: "Nhan Nhan?"

Nhan Nhan cô nương cúi đầu: "Rõ!"

"Tên này nghe hay đấy." Tần Thu Uyển khen ngợi: "Viện nhi, ngươi làm ra cái trò đổi tên thay họ này cũng hay lắm."

Nghe nàng nói như thế, Nhan Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu.

 
Bình Luận (0)
Comment