Chương 266
Viện nhi vừa vào cửa nhìn thấy hai người đã giật nảy mình.
Nàng vô thức cho rằng hai người trước mặt này đã nhận ra mình.
Nhưng mà, Giang Thu Dương không nói thẳng, trong nội tâm nàng liền ôm một tia may mắn cuối cùng. Bây giờ bị vạch trần thân phận, chút may mắn kia biến mất gần như không còn, trong đáy lòng nổi lên từng tầng từng tầng sợ hãi.
Năm ngoái ở Tề thành, Giang Thu Dương chơi đùa nàng như một con rối. Không ngờ nàng đã tránh sang Bình thành rồi, mà Giang Thu Dương còn có thể đuổi theo.
Viện nhi cười khổ, kéo mạng che mặt xuống: "Vẫn không thể gạt được Giang cô nương." Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống: "Lúc trước ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đã làm một vài chuyện có lỗi với ngài, xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta một lần."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi đánh tì bà ở trà lâu này chắc là cũng có chỗ dựa mới rồi nhỉ!"
Nếu không thì sớm đã bị những kẻ háo sắc kia "nạp" rồi.
Viện nhi cười gượng, chỗ dựa thì làm sao?
Trong thành này, ai dám không nể mặt Lý gia trang?
Viện nhi đã từng qua lại với Lâm Khai Đống lâu như vậy, đương nhiên cũng biết quan hệ thân mật giữa Giang Thu Dương và Lý gia trang. Chỉ cần nàng mở miệng, có Lý trang chủ giúp một tay thì chỗ dựa gì cũng phải buông tay.
"Giang cô nương, xin ngài giơ cao đánh khẽ." Nói xong, nàng đập đầu thật sâu xuống dưới, hèn mọn nằm rạp trên mặt đất, lộ ra tư thái vô cùng duyên dáng.
Nếu không phải là cố ý thì thật sự không thể để lộ ra dáng vẻ câu người như vậy.
Mặc dù nàng một chữ cũng không nhắc tới Dư Trọng Xuyên, nhưng vẻ mặt và động tác không có chỗ nào là không phải đang câu dẫn hắn. Trước ngày hôm nay, Viện nhi đã được Hoa Lâu huấn luyện ra cách lấy lòng nam nhân.
Dư Trọng Xuyên không chớp mắt, coi nàng như không tồn tại.
Viện nhi thấy thế, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Tần Thu Uyển thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi. Chỉ là ngươi đừng có chọc giận ta."
Nghe nàng nói như thế, Viện nhi đột nhiên ngẩng đầu, lúc nằm xuống thì dáng vẻ câu dẫn như có như không kia đã biến mất.
"Ta chỉ là thấy được cố nhân nên đột nhiên hào hứng bảo ngươi đi lên gặp mặt."
Viện nhi còn lâu mới tin.
Khi nàng hoàn hảo vô sự ra khỏi cửa, đứng tại hành lang một lúc, mà vẫn còn cảm giác như đang trong mộng.
Hai ngày sau đó, nàng vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ trà lâu sẽ đuổi mình đi.
Nhưng mà đã ba ngày trôi qua, vẫn chẳng có chuyện gì.
Nàng đã không còn bị đưa cho những nam nhân loạn thất bát tao kia nữa, cũng không có người nào quấy rầy nàng, thậm chí đến cả canh giờ và địa điểm nàng đánh tì bà mỗi ngày cũng không thay đổi.
Dần dần, nàng cũng yên tâm.
Có lẽ sau khi thành thân, Giang Thu Dương đã buông bỏ được chuyện cũ, không còn muốn làm khó nàng nữa. Thời gian dần dần trôi qua, Viện nhi càng thêm chắc chắn với ý nghĩ trong lòng.
Ngày xuân, thời tiết càng ngày càng ấm áp.
Bỏ đi áo choàng nặng nề, đổi lại áo xuân xinh đẹp, cũng là lúc trong thành xuất hiện thêm nhiều mỹ mạo nữ tử y phục thanh lương.
Đúng là rất thanh lương. Bởi vì có rất nhiều nữ tử cố tình để lộ ra cánh tay trắng nõn và tấm lưng trắng ngần, lúc đi lại còn có thể nhìn thấy đôi chân thon dài. So với nữ tử Hoa Lâu thì còn nóng bỏng, lớn mật hơn.
Tuy mặc như vậy, nhưng chỉ cần có nam nhân tiến lên tỏ ý muốn đem người về nhà thì còn chưa mở miệng, đã bị một chưởng đánh bay.
Những nữ nhân này đều là võ giả.
Gần đây Tần Thu Uyển thường ra cửa, nghĩ đến, nếu nàng đụng phải người Ma Cung hoành hành ngang ngược thì sẽ xen vào.
Nhưng các nàng chỉ đang tự vệ, cũng không chủ động đả thương người ta.
Lúc Tần Thu Uyển còn cho rằng bọn họ đã sửa lại tác phong làm việc đời trước thì Viện nhi lại tìm tới cửa.
So với bộ dáng thanh lương ở trong trà lâu, lúc này nàng che phủ cực kỳ chặt chẽ, hận không thể che kín luôn cả con mắt.
Tiểu nhị nói có người tìm, Tần Thu Uyển còn tưởng rằng là có người tới cửa thăm hỏi. Nàng ta vừa vào cửa, Tần Thu Uyển liền nhận ra người.
Viện nhi vào cửa cũng không nói nhảm, trực tiếp xốc mặt sa lên.
Tần Thu Uyển tùy ý nhấc mắt đã thấy trên mặt nàng lít nha lít nhít đầy vết tím xanh, tất cả đều là u cục, lớn chừng một ngón cái, vô cùng đáng sợ.
Nàng vội vàng dời mắt đi chỗ khác nhìn sang phía Dư Trọng Xuyên để rửa mắt, miệng nói: "Ngươi đừng đến đây dọa người!"
Nước mắt Viện nhi thuận theo những u cục kia chảy xuống: "Giang cô nương, cầu xin ngài cứu ta."
Tần Thu Uyển không hiểu: "Chỉ bằng những chuyện ngươi đã từng làm, ta không truy cứu ngươi không làm khó ngươi, đã là rộng lượng lắm rồi. Sao ngươi lại cho là ta sẽ cứu ngươi?"
"Ta bây giờ không còn biện pháp nào nữa." Viện nhi khóc không thành tiếng: "Không còn người nào giúp ta cả."
Tần Thu Uyển giật mình.
Hóa ra là lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Nếu để cho Giang Thu Dương biết nàng ra tay cứu giúp Viện nhi thì chỉ sợ là sẽ không hài lòng đâu.
"Ta không giúp được ngươi." Nghĩ đến đó, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Là ai hạ độc ngươi?"
Trên giang hồ người cố ý dùng độc đả thương người khác đều sẽ bị người người khinh bỉ. Dần dà, chỉ có một số nhỏ người dùng độc để tự vệ, thí dụ như Giang Thu Dương, chỉ cho một chút lên ngân châm, với lại chuyện bên trong vòng tay của nàng cũng không có nhiều người biết.
Nếu không bất ngờ thì mặt mũi của Viện nhi lúc này rất có thể là do người Thiên Ma Cung ra tay, càng thậm chí hơn, có thể là Lý Hoan Hỉ đã trở về.
"Lý Hoan Hỉ!" Viện nhi cực kỳ phẫn nộ.
Tần Thu Uyển không ngạc nhiên: "Nàng ta ở đâu?"
Viện nhi khóc lắc đầu, nức nở nói: "Hôm qua nàng phát hiện ta ở trà lâu thì chế nhạo ta vài câu. Ta tưởng là chỉ như vậy mà thôi, nhưng không ngờ tối hôm qua trên mặt ta bắt đầu ngứa, sau đó liền hiện lên u cục, chắc chắn là nàng ta rồi!" Nàng quỳ xuống: "Giang cô nương, lúc trước người đắc tội nàng ta không chỉ có một mình ta, nàng ta rất có thể sẽ ra tay với ngài... Cầu ngài nể tình ta báo tin cho ngài, nếu như lấy được giải dược thì nhớ chia cho ta một phần."
Nói xong, nàng khóc lóc thảm thiết, tưởng chừng như muốn ngất đến nơi.
Tần Thu Uyển nhìn mặt của nàng, hỏi: "Lúc trước Lâm Khai Đống muốn mượn tay ta hất nàng ta ra, ngươi có biết không?"
Viện nhi ngừng khóc: "Không biết!"
Nàng đáp lại vừa nhanh vừa chắc chắn, ngược lại còn khiến cho người ta hoài nghi hơn.
Nếu như quả thật không biết thì mặt mũi nên tràn đầy bi phẫn mới đúng.
Đã biết rồi thì còn có tư cách nói cái gì?
Đưa tiễn Viện nhi khóc lóc sướt mướt, Tần Thu Uyển vừa nghiêng đầu liền đối diện với ánh mắt của Dư Trọng Xuyên.
Ngón tay hắn gõ nhẹ trên mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Bình thường nữ tử bị Ma Cung mang đi hơn phân nửa đều sẽ trở thành độc nhân. Lý Hoan Hỉ này được thả ra nhanh như vậy, còn có thể hạ thủ người khác, việc này có chút kỳ quái."
Giang Thu Dương cũng hoài nghi.
Nhưng khi đó trên người nàng trúng độc rất nặng, không được đi ra ngoài, Lâm Khai Đống giữ hết nhân thủ và đồ đạc của Giang gia nên nàng cũng không thể tìm người giúp điều tra.
"Rất kỳ quái." Tần Thu Uyển sờ cằm: "Không biết nàng ta có tới đây hay không."
Dư Trọng Xuyên nhìn nàng, mặt mũi tràn đầy kích động, đầu tiên là bật cười, sau đó nhắc nhở nàng: "Nhân thủ Ma Cung giảo quyệt, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, nàng phải cẩn thận một chút."
Tần Thu Uyển không lo lắng cho mình, dặn dò: "Chàng cũng phải cẩn thận."
Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, Tần Thu Uyển nhận được một tờ giấy.
Là Viện nhi thông báo nơi ở bây giờ của nàng ta, chỉ nhìn địa danh kia là biết đó là một nơi hẻo lánh.
Rất rõ ràng, nàng ta đã bị chỗ dựa kia ruồng bỏ rồi.
Lại hai ngày trôi qua, buổi sáng, tiểu nhị đưa đồ ăn sáng đến, Tần Thu Uyển vốn không để ý nhiều, chỉ thuận miệng dặn dò: "Mang sang bàn bên kia."
Tiểu nhị bỏ đồ xuống, không lập tức lui ra, hành lễ nói: "Phu nhân có chỗ không biết, cháo này hôm nay có thêm vào lòng đỏ trứng, dùng thủ pháp đặc thù quấy nên vô cùng mỹ vị. Nếu phu nhân có nhã hứng, tiểu nhân có thể tự mình làm cho ngài một bát."
Nghe hắn nói một đoạn dài như thế, Tần Thu Uyển thử dò xét hắn.
Nếu nàng không nghe lầm thì thanh âm này là cố ý giảm thấp xuống, lại xem xét thân hình của hắn, mặc dù khỏe mạnh khôi ngô, nhưng cẩn thận nhìn lên sẽ phát hiện có mấy chỗ cơ bắp không quá phù hợp.
Chẳng lẽ thịt người này lại bị mấp mô sao?
Tần Thu Uyển hào hứng đáp: "Được thôi."
Nàng rửa mặt xong ngồi ở trước bàn, mỉm cười chờ hắn làm.
Tiểu nhị đưa tay lấy cái lòng đỏ trứng, không thả vào trong cháo, ngược lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai ném về phía mặt Tần Thu Uyển.
Gần như vào lúc hắn đưa tay, Tần Thu Uyển cũng khoát tay, ống tay áo rộng vung ra một cỗ kình phong, vung món đồ kia trở về.
Ngay sau đó, trong phòng nổi lên một cỗ sương mù màu vàng, Tần Thu Uyển nín hơi nhắm mắt, cả người phi thân lui lại, lúc lui lại thì nhấc tay áo vung lên một chút.
Tiểu nhị đứng vào giữa nơi sương mù tràn ngập, hình như còn ho khan hai tiếng.
Tần Thu Uyển nghe thấy rõ ràng, thanh âm kia là của nữ tử.
Sương mù tràn ngập bên trong phòng, lúc cửa mở ra làm sương mù tán đi, tiểu nhị đã không còn nữa.
Dư Trọng Xuyên còn ở bên trong nội thất, nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì nhô đầu ra, nhưng liền bị Tần Thu Uyển nhấn trở về: "Có độc!"
Nàng mở cửa sổ bên giường rồi nhảy lên, nhảy đến nóc phòng tiền viện, tiểu nhị thấy nàng đuổi theo thì đề khí chạy vội.
Tần Thu Uyển đuổi theo rất nhanh, Dư Trọng Xuyên sau lưng cũng nhắm mắt theo đuôi.
Ra khỏi nhà trọ, nàng hướng thẳng đến đường phố chỗ Hoa Lâu kia.
Sau đó, nhanh chóng chui vào một gian phòng trong đó, Hoa Lâu chỉ náo nhiệt buổi tối. Còn vào canh giờ này, khách hàng và cô nương còn chưa có tỉnh, chỉ còn lại mấy bà đỡ đang vẩy nước quét nhà.
Tần Thu Uyển chạy vào, lập tức có một mụ tú bà tiến lên đón: "Phu nhân, đây không phải là nơi mà ngài nên tới."
Bà ta chặn con đường phía trước, Tần Thu Uyển đưa tay đẩy người ra: "Ta tìm người."
Mụ tú bà kêu to: "Người đâu."
Nhanh như chớp có mười mấy tên côn đồ đồng loạt xông ra, vây Tần Thu Uyển lại ở giữa.
Tần Thu Uyển nhíu mày: "Ta tìm tới người xong là sẽ đi, các ngươi đừng làm khó dễ ta, nếu không, đừng trách ta thủ hạ không lưu tình."
Mụ tú bà lơ đễnh, cười to nói: "Nếu như khách hàng đến chỗ chúng ta bị phu nhân tìm về thì bọn ta còn có thể làm ăn thế nào nữa? Phu nhân, phu quân ngài họ gì tên gì, xưng tên ra, ta sẽ giúp ngài gọi. Phu thê các ngươi muốn đánh muốn ồn ào thì về nhà mà nói..."
Lời còn chưa dứt, Tần Thu Uyển đã nhìn thấy tên tiểu nhị kia nhanh trí chui vào viện tử phía sau.
Nàng né tránh mấy tên côn đồ, tiếp tục xông vào.
Mụ tú bà thấy được thân hình lưu loát của nàng, nhịn không được há to miệng.
Vừa quay đầu lại thì liền phát hiện một thân ảnh màu mực tới gần. Chỉ nhìn thế tới cũng biết được võ công không kém.
Mụ tú bà vội vàng vọt sang một bên.
Lúc Dư Trọng Xuyên đi ngang qua bà ta, còn thuận tiện giải thích một câu: "Ta cũng đến tìm người."
Vào hậu viện, tiểu nhị đã biến mất không còn tăm tích. Tần Thu Uyển đứng ở trong sân, cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Chợt nghe thấy phòng phía đông có tiếng nam nữ kinh hô, nàng cất bước chạy vội vào. Trên giường, một đôi uyên ương bị dọa đến mức run lẩy bẩy, Tần Thu Uyển chạy đến cửa sổ phía trước, tóm chặt tên tiểu nhị chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tiểu nhị quay đầu lại, tay nhấc lên, lại là một mảnh sương mù bay ra.
Cái thứ này có hương vị đặc biệt khó ngửi, vừa sáng sớm đã liên tiếp phải nhận nó hai lần. Tần Thu Uyển còn đuổi theo cả buổi, đã bắt đầu nóng tính, đưa tay ra chính là một tay đao.
Người tới tránh đi, thân hình uốn éo, lướt ra ngoài cửa sổ.
Tần Thu Uyển giật roi bên hông xuống, hung hăng tung một roi ra ngoài.
Người kia bị đánh trúng, lảo đảo hai bước, vừa vặn bị Dư Trọng Xuyên đuổi tới tóm được nhấn lên trên mặt đất, một chân dẫm vào giữa hai cánh tay hắn.
Cánh tay kia non mịn, nhìn qua là biết không phải của nam tử.
Tần Thu Uyển càng chắc chắn hơn về thân phận của nàng, cười lạnh tiến lên: "Vừa sáng sớm mà ngươi đã biết đến kiếm chuyện với ta rồi."
Nàng tiến lên, thô bạo xoa mặt người kia, rất nhanh đã lộ ra một khuôn mặt phù dung.
Chính là Lý Hoan Hỉ.
"Ồ, đã lâu không gặp." Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Ngươi liên tục xuống tay với ta, nhưng ta cũng không nhớ là có đắc tội gì với ngươi!"
Lý Hoan Hỉ oán hận quay mặt đi: "Nội thành không cho phép động võ! Có bản lĩnh thì chúng ta đến Hình đường phân xử đi!"
Hình đường là do Lý gia quản, Lý Hoan Hỉ đi đến đó khác gì về nhà.
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta không có bản lĩnh!"
Lý Hoan Hỉ: "..."