Chương 267
Nơi này là Bình thành.
Lý gia trang ở đây chiếm cứ nhiều năm, Hình đường kia thật ra chính là toàn quyền của Lý gia.
Mặc dù Lý trang chủ nể mặt nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không vì nàng mà giết nữ nhi của mình. Nếu thật sự bị đưa đi, đến cuối cùng chắc chắn cũng không giải quyết được gì.
Tần Thu Uyển dùng đao đập nàng ta ngất đi, xách nàng ta tựa như con gà con lướt qua tường sau.
Mụ tú bà đằng sau không ngừng vỗ ngực an ủi mình, mấy tên sát tinh này cuối cùng cũng đã đi rồi.
Bình thành rất lớn, phồn hoa thì phồn hoa, nhưng cũng có một vài nơi hẻo lánh. Tần Thu Uyển vứt nàng ta trong một ngõ nhỏ ít người lui tới, trói tay của nàng ta lại, sau đó mới đạp nàng ta tỉnh dậy, nói: "Nói, ngươi lấy đâu ra những thứ thuốc này?"
Lý Hoan Hỉ thấy rõ ràng phong cảnh chung quanh thì sắc mặt hơi đổi một chút, nhưng lại rất nhanh thu liễm lại: "Giang Thu Dương, có bản lĩnh thì cứ giết ta."
"Ta không có bản lĩnh giết ngươi." Tần Thu Uyển tuyệt không e lệ, vuốt mặt của nàng nói: "Nhưng ta có thể đánh ngươi một trận, hoặc là rạch mấy đao lên trên khuôn mặt của ngươi, tựa như là cách ngươi hủy hoại mặt của Viện nhi vậy." Nàng làm như có thật mà gật đầu: "Ta đây cũng là báo thù vì nàng ta."
Lý Hoan Hỉ giận sôi lên: "Hai người các ngươi rõ ràng là kẻ thù, ngươi giúp nàng ta báo thù?"
Rõ ràng chính là kiếm cớ trừng trị nàng ta.
"Ta cũng chưa quên, ngươi mới ném độc về phía ta hai lần!" Tần Thu Uyển cười lạnh: "Chỉ vì những thứ này thì đánh ngươi một trận cũng là đáng đời ngươi."
Nàng cúi người xuống, hiếu kì hỏi: "Đó là thứ gì?"
Sau lưng Dư, Trọng Xuyên nhắc nhở: "Thu Dương, nàng cách xa nàng ta một chút."
Lý Hoan Hỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Tần Thu Uyển xắn tay áo: "Tính cách ta vốn nóng nảy, không cho ngươi biết mùi vị thì ngươi còn tưởng rằng ta không dám động thủ."
Nàng mở vòng tay ra, rút ra một cái ngân châm đen như mực: "Ngươi có muốn thử một chút hay không?" Nghĩ đến cái gì đó, nàng nói: "Lúc trước Viện nhi trúng thứ này xong thì võ công tẫn phế, bây giờ còn chưa thể luyện lại."
Thứ người tập võ muốn bảo vệ ngoại trừ tính mệnh thì quan trọng hơn còn là võ công.
Trong mắt Lý Hoan Hỉ lóe lên ý sợ hãi, mắt thấy ngân châm càng ngày càng gần, nàng ta không nhịn được bèn nói: "Ngươi đã gặp Viện nhi, hẳn là cũng thấy được mặt của nàng ta, chính là thứ đó đó."
Tần Thu Uyển: "..."
Nàng đột nhiên thò tay ra lục soát người Lý Hoan Hỉ, giật chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay nàng ta xuống đeo lên người mình, rồi lại lấy ra năm sáu cái bình thuốc từ bên hông nàng ta.
Lúc nàng lấy đi vòng tay, mắt Lý Hoan Hỉ lập tức lóe lên ý sợ hãi, ra vẻ trấn định nói: "Giang Thu Dương, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi. Thế nhưng cái vòng tay này là di vật nương ta cho ta, ngươi phải trả lại cho ta."
"Ngươi tưởng ta không biết đây là gì hả?" Tần Thu Uyển đưa tay mở bình thuốc ra, cười lạnh nói: "Đây là dược ngọc giải bách độc, không có thứ này, ta xem ngươi có sợ hay không."
Nàng từ trong bình tìm được thuốc bột màu vàng, tung về phía mặt Lý Hoan Hỉ: "Cả ngày nghĩ đến cách hạ độc người này người kia, giờ thì chính ngươi cũng nếm thử tư vị đó đi."
Ngay sau đó, Lý Hoan Hỉ nằm dưới đất, cả người uốn qua uốn lại như một con giun, còn không ngừng kêu thảm.
Nhìn nàng thảm thiết như vậy, sắc mặt Dư Trọng Xuyên khó coi vô cùng.
Nếu phu thê bọn họ không phòng bị với tiểu nhị thì lúc này người nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại không phải là Lý Hoan Hỉ, mà là bọn họ.
Lý Hoan Hỉ đang lăn lộn, nhưng vẫn không quên đòi lại chiếc vòng tay kia: "Giang Thu Dương, ta sai rồi, ngươi trả vòng tay cho ta đi!"
"Trả lại cho ta!"
Mắt thấy Tần Thu Uyển bất động, nàng ta lại bắt đầu uy hiếp: "Phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi... Ma Cung sẽ không bỏ qua cho ngươi... Sư phụ ta càng không bỏ qua cho ngươi..."
Trong lúc lăn lộn, trên mặt nàng ta đã nổi lên những u cục.
Thấy hiệu quả nhanh như vậy, sắc mặt Dư Trọng Xuyên càng thêm khó coi.
"Ngươi có thật nhiều chỗ dựa." Tần Thu Uyển tiếc hận nói: "Nếu không phải bọn họ dung túng ngươi thì ngươi cũng sẽ không lớn mật như vậy."
"Ngươi làm chuyện này mà bọn họ còn muốn bao che, thì mấy người đó cũng không phải người tốt lành gì. Nếu bọn họ tìm tới cửa, ta sẽ coi như là vì dân trừ hại."
Nghe nàng nói như thế, Lý Hoan Hỉ giễu cợt nói: "Chỉ dựa vào ngươi?"
Tần Thu Uyển nắm vuốt viên dược ngọc kia, cầm mấy cái bình thuốc, rất nhanh đã rời đi.
Trước đó nàng còn nghĩ, Lý Hoan Hỉ có lẽ sẽ không động thủ với nàng.
Dù sao thì lần này nàng cũng không ngăn cản Lý Hoan Hỉ vào cửa, việc nàng ta bị Ma Cung mang đi cũng không có liên quan gì đến nàng. Không ngờ Lý Hoan Hỉ lại còn tìm tới đây để trả thù. Bởi vậy mới có thể thấy được, bản thân Lý Hoan Hỉ cũng không phải người tốt lành gì.
Lúc trở lại nhà trọ, Tần Thu Uyển tự mình dọn dẹp dược phấn dưới đất, rồi lại nhờ người ta tới quét dọn phòng, xong xuôi, sắc trời đã qua buổi trưa.
Vốn đang ăn sáng cũng đổi thành ăn trưa.
Phu thê hai người đang ăn cơm, tiểu nhị lại dẫn Lý trang chủ tiến vào thủy tạ.
Lý trang chủ vẫn mang theo bộ dáng trưởng bối từ ái kia, sau khi vào cửa hàn huyên cả buổi, hỏi về tình trạng của hai phu thê lúc bình thường, còn hỏi trưởng bối Dư gia có khó hay không.
Tần Thu Uyển đoán được ý đồ ông ta đến nên chỉ tùy tiện ứng phó vài câu.
Trên thực tế, Lý trang chủ cũng đang mất tập trung, mắt thấy không thể nói được gì nữa, ông ta cuối cùng cũng không nhịn được, bèn nói: "Hôm nay sớm tinh mơ, Hoan Hỉ và con có xung đột gì sao?"
Tần Thu Uyển giật mình: "Đúng, con còn muốn tự thân lên cửa báo cho người. Nàng ta giả dạng làm tiểu nhị, sau khi vào cửa thì vung một mảng bột phấn màu vàng lên trước mặt con, cũng may là con cảnh giác. Lúc ấy con không biết là nàngta, đuổi theo ra cửa, sau đó nàng ta lại hạ độc con tiếp..."
Lý trang chủ cười gượng: "Giáo nữ vô phương, để con chê cười."
"Người không cần nói lời xin lỗi, con người con có thù tất báo!" Tần Thu Uyển chững chạc đáp: "Người đừng giận con là được."
"Sẽ không đâu." Lý trang chủ đứng dậy: "Thu Dương điệt nữ, phụ không dạy tử cũng là tội. Hoan Hỉ động thủ với con, cũng có trách nhiệm của ta. Con muốn trách thì trách ta, chỉ là việc giải dược... Ta nghe nói con đã lấy đi một cái vòng tay từ chỗ nó, có đúng không?"
Nói thật, Tần Thu Uyển cũng không hiểu Lý trang chủ đang muốn làm gì.
Nếu nói ông ta thương nữ nhi thì tại sao trước đó lúc Giang Thu Dương tìm tới cửa không đồng ý cho Lâm Khai Đống và Lý Hoan Hỉ qua lại thì ông ta lại không ngần ngại đuổi nữ nhi đi luôn.
Còn nếu nói ông ta không thương nữ nhi thì tại sao khi Lý Hoan Hỉ xảy ra chuyện ông ta lại tới cửa xin tha.
Giống như ý nghĩ ngay từ đầu của Tần Thu Uyển, Lý Hoan Hỉ làm ra chuyện lớn như thế mà trưởng bối còn bao che cho nàng ta thì bản thân người trưởng bối đó cũng chẳng tốt lành gì.
"Đúng là có chuyện này." Tần Thu Uyển gật đầu: "Coi như là đồ nhận lỗi vì nàng ta động thủ với con."
Lý trang chủ cười gượng: "Ta có thể sử dụng những vật khác thay thế được không?"
"Đây chính là đồ tốt, có thể giải bách độc, có thể cứu mạng luôn đó!" Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Thế bá cho rằng đồ vật như thế nào có thể thay thế được?"
Lý trang chủ bất mãn: "Thu Dương, lúc trước ta và phụ thân con là huynh đệ kết bái..."
"Đừng đề cập đến phụ thân của ta!" Tần Thu Uyển trầm mặt xuống: "Ông ấy liều mạng cứu ngươi, ân tình lớn như thế mà ngươi còn không biết xấu hổ để nữ nhi của ngươi hãm hại ta? Nếu ngươi còn nhớ rõ ân tình của phụ thân ta thì hôm nay đáng lẽ ngươi không nên tới. Mà tới cũng phải là bồi tội chứ không phải là đòi đồ của ta!"
Thấy giọng nói của nàng kích động, Lý trang chủ kinh ngạc ngẩng đầu: "Mấy năm nay qua ta đã không ít lần chăm sóc con."
Bình thành cách Tề thành trăm dặm xa, bất luận ông ta ở chỗ này có quyền lực lớn bao nhiêu thì ở Tề thành cũng không dùng được.
So với ông ta thì Trần gia còn chăm sóc Giang Thu Dương hơn một chút.
Nhưng Trần gia xưa nay không coi đây là ân tình, mà chỉ muốn cầu hôn... Mặc dù tâm tư đúng là không thuần, nhưng sau khi bị cự tuyệt, người ta cũng không thẹn quá hoá giận, vẫn còn qua lại như thường.
Đây mới là đại khí mà người giang hồ nên có.
Tần Thu Uyển không chút khách khí: "Nếu phụ thân ta vẫn còn sống thì cần gì ngươi phải chăm sóc cho ta?"
Nàng đứng dậy mở cửa, chìa tay ra: "Nếu như còn muốn lấy dược ngọc, ta không thể nào cho ngươi. Lý trang chủ, xin mời trở về cho!"
Lý trang chủ cười gượng: "Con giận ta cũng là hợp tình lý, thế nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì cả.” Tần Thu Uyển ngắt lời ông ta, tiếp tục chìa tay ra: "Độc vật này Lý Hoan Hỉ dùng thuận tay như vậy, xem xét cũng không phải là võ công đứng đắn gì. Lý trang chủ cũng không hi vọng ta công khai những chuyện Lý Hoan Hỉ đã làm đó chứ?"
Gần đây trong thành xuất hiện nhiều người Ma Cung như vậy, Lý Hoan Hỉ rõ ràng đã sử dụng thủ pháp của Ma Cung.
Nếu để cho người giang hồ biết được Lý trang chủ và người Ma Cung qua lại thì chắc chắn bọn họ sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ nhằm vào. Kiến nhiều cắn chết voi, mặc cho Lý gia trang có quyền thế lớn thế nào thì cũng không dám đối nghịch với tất cả người trên giang hồ.
Nghe thấy cách nói cứng ngắc của nàng, Lý trang chủ cảm thấy thật bất lực. Vừa nãy còn là Thế bá, bây giờ đã là Lý trang chủ. Rất rõ ràng, bởi vì chuyện này, Giang Thu Dương đã triệt để chán ghét ông ta.
Đưa tiễn người xong, Tần Thu Uyển trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Trọng Xuyên, chúng ta dọn ra khu vực ngoại thành ở đi."
Lý Hoan Hỉ có thể luyện độc công thành thạo chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, còn có cả thứ dược ngọc mà có bạc cũng không mua được này thì hẳn vị sư phụ kia của nàng ta cũng không phải là hạng người bình thường. Người Ma Cung hành sự tùy ý, không hề cố kỵ, chưa từng coi trọng nhân mạng. Nếu còn ở đây, để sư phụ nàng ta tới cửa báo thù thì chắc chắn sẽ ngộ thương những người ở cùng nhà trọ, như vậy cũng không tốt lắm.
Ở khu vực ngoại thành, người ở thưa thớt, cộng thêm việc ra khỏi thành cũng không còn quy củ gì nữa, vừa vặn có thể tùy ý hành động. Bắt được kẻ xấu, muốn đánh muốn giết đều có thể.