Chương 268
Ở tiểu viện nông gia u tĩnh, Tần Thu Uyển đang nấu cơm, còn Dư Trọng Xuyên thì đang giúp sức bên cạnh.
Vào đúng ngày hai người chuyển đi, lúc trời tối người yên, hai người trên giường bỗng nhiên mở mắt. Tần Thu Uyển vừa mới động đậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống.
Mượn sắc trời lờ mờ ánh trăng, có thể nhìn thấy cửa sổ bị người ta mở ra một cái khe nhỏ, có một bóng đen nhảy vào.
Chờ bóng đen tới gần, Dư Trọng Xuyên nhảy lên một cái, hai người trong bóng đêm đánh nhau. Tần Thu Uyển lấy y sam trên đầu giường phủ lên người, rút kiếm tiến lên giúp một tay, chỉ mấy hơi đã chế phục được kẻ xấu.
Ánh nến trong phòng sáng lên, nhìn thấy người nằm dưới đất là một nam tử trẻ tuổi, mặt mũi vô cùng bất mãn. Bị Dư Trọng Xuyên giẫm ở dưới chân còn không ngừng phản kháng.
"Hèn hạ! Có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu đi!"
Tần Thu Uyển phì cười: "Ngươi nửa đêm trèo tường vào cửa thì không hèn hạ, còn hai người chúng ta liên thủ đánh ngươi thì hèn hạ?"
Dư Trọng Xuyên đạp một cước xuống: "Phu thê bọn ta không đắc tội với ngươi, ai sai ngươi tới?"
Nam tử kia nhếch cái cổ lên: "Không sợ nói cho các ngươi biết, đằng sau ta có người che chở. Nếu các ngươi không sợ thì cứ việc giết ta."
Dư Trọng Xuyên tức giận hung hăng đạp hắn một cái.
Nam tử bị đạp phun ra một ngụm máu, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.
Tần Thu Uyển tiến lên hai bước, hỏi: "Ai sai ngươi tới?"
Nam tử không lên tiếng.
Tần Thu Uyển rút kiếm đâm: "Vậy ngươi đi chết đi."
Thấy thế, người trên mặt đất kia vội vàng lăn lộn tránh né, may mắn trốn thoát được một lần, nhưng thấy kiếm đã đến gần cái cổ của mình, rốt cuộc cũng không tránh được, bèn vội vàng nói: "Ta nói."
Thế kiếm trong tay Tần Thu Uyển vẫn không giảm, chỉ là đã bỏ qua chỗ hiểm của hắn, hung hăng đâm vào vai hắn.
Nam nhân che bả vai lại, kêu rên lăn lộn, không biết hữu ý hay là vô ý mà đã lăn lộn đến dưới chân Tần Thu Uyển.
Sau đó, chỉ thấy tay hắn nắm chặt bên hông, đến khi nhấc lên, thì lại có một làn sương mù màu hồng bay tới.
Tần Thu Uyển sớm đã đoán trước, nín hơi tập trung suy nghĩ, lui về phía sau, lúc lui lại vẫn có thể hung ác đạp hắn một cước.
Nam tử kia lại phun một ngụm máu, cười lớn: "Đây là độc chướng, các ngươi đừng hòng giữ được mạng sống, nín thở cũng không được."
Tần Thu Uyển nắm lấy tay của Dư Trọng Xuyên giơ cổ tay lên nói: "Chúng ta có dược ngọc, tránh được bách độc."
Nam tử: "..."
Hắn trừng lớn mắt: "Sao ngươi có thể có thứ này?"
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Nhìn qua cách hành sự của ngươi, có thể đoán được ngươi là người của Ma Cung. Chẳng lẽ ngươi không nghe nói chuyện Lý Hoan Hỉ muốn hãm hại ta, nhưng ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo sao?"
Dược ngọc là đồ tốt.
Nhất là đối với người độc cung mà nói thì càng là chí bảo.
Ai cũng nói tiền tài không để ra ngoài, bảo vật cũng giống vậy. Nếu Lý Hoan Hỉ thấy ai cũng nói thì không phải là giơ tay ra cho người ta tới cướp à?
Cũng chỉ có thể là Tần Thu Uyển biết đây là thứ gì, ra tay đoạt lại. Nếu đổi lại là người không biết thì sẽ chỉ coi đó là một chiếc vòng tay bằng ngọc mà thôi.
Nam nhân trên đất đương nhiên đã nghe nói đến việc Lý Hoan Hỉ bị xử lý, nếu không cũng sẽ không tìm tới đây. Nhưng hắn chưa từng nghe nói đến việc dược ngọc.
Mắt thấy đòn sát thủ của mình vô dụng với đối thủ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nam nhân kia lập tức cúi đầu cầu xin tha: "Giang cô nương, ta sai rồi, các ngươi buông tha cho ta đi." Mắt thấy trên mặt hai phu thê lộ vẻ giễu cợt, hắn vội vàng nói bổ sung: "Ta có thể đền bù."
Tần Thu Uyển đưa tay chỉ vào chóp mũi mình: "Ngươi nhìn ta giống người thiếu bạc hả? Nếu hai phu thê bọn ta không có thứ này thì đã bị ngươi độc hại rồi." Nàng lại nâng kiếm lên: "Chúng ta không cần cái gì cả, chỉ cần ngươi đền mạng."
Nam tử thấy thế, vội vàng xin tha: "Có việc dễ thương lượng!" Hắn một lòng muốn bảo trụ tính mạng: "Các ngươi không thể giết ta, ta là quan môn đệ tử của cung chủ Thiên Ma Cung! Nếu ta xảy ra chuyện thì Thiên Ma Cung sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Vì một mình ta mà đối nghịch với toàn bộ Thiên Ma Cung, các ngươi sẽ không lời chút nào."
Dư Trọng Xuyên dò xét hắn: "Cung chủ Thiên Ma Cung không biết chọn đệ tử sao?"
Sao mà người nào cũng có thể thu làm đệ tử vậy?
Nam tử nghe thấy mình bị khinh bỉ, cũng không dám tức giận, chỉ lên trời thề: "Ta thật sự là quan môn đệ tử của cung chủ."
"Vậy vì sao ngươi muốn giết bọn ta?" Tần Thu Uyển biết rõ, đây rốt cuộc là người Lý Hoan Hỉ mời tới, hay là người dựa lưng cho hắn tìm người giúp nàng nguôi giận.
Nam tử không nói.
Tần Thu Uyển cũng không cho hắn thời gian để đắn đo, dùng sức, mũi kiếm đâm rách da thịt, nhanh như chớp phun ra máu.
Nam tử bị đau, lập tức kêu to: "Là ta tự mình tới."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đó. Bọn ta và ngươi không cừu không oán, vì sao ngươi lại muốn hạ tử thủ với bọn ta?"
Nam tử không dám nói lời nào.
Dư Trọng Xuyên tiến lên tiếp nhận kiếm trong tay Tần Thu Uyển, rút kiếm đâm thêm một nhát.
Nhìn tư thế hung ác, giống như là không đâm ra mấy cái lỗ thủng trên người hắn là sẽ không bỏ qua.
Nam tử trên mặt đất vốn là người tham sống sợ chết, thấy thế bèn kêu to: "Ta báo thù cho tiểu sư muội."
"Tiểu sư muội ngươi là Lý Hoan Hỉ!" Ngữ khí Tần Thu Uyển chắc chắn. Lại nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi nói mình là quan môn đệ tử, vậy lấy đâu ra sư muội?"
Nam tử trầm ngâm.
Dư Trọng Xuyên không để cho hắn suy nghĩ nhiều thế, kiếm trong tay không giảm, tiếp tục đâm xuống.
"Tiểu sư muội về sau mới lên núi!" Mắt thấy kiếm thế không ngừng, bản thân mình sắp mất mạng, hắn cũng không lo được đến việc có nên giữ bí mật nữa hay không, bèn nhắm mắt kêu to: "Nàng là thân ngoại sinh nữ của cung chủ."
Kiếm trong tay Dư Trọng Xuyên dừng lại, hỏi: "Thật chứ?"
"Thiên chân vạn xác!" Hết lần này đến lần khác kinh hãi, nam tử sụp đổ khóc lớn: "Ta muốn lấy lòng tiểu sư muội, muốn để nàng cảm mến ta nên mới tự mình đến đây... Ta thật sự sai rồi, cầu xin các ngươi tha cho ta một mạng, về sau ta sẽ không tìm các ngươi gây sự nữa."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Vậy chuyện hôm nay..."
Nam tử lập tức đã hiểu, nói tiếp: "Ta cam đoan không truyền ra ngoài, sẽ không có người nào biết hết."
Trên thực tế, hắn cũng không muốn để cho người khác biết.
Việc này quá mất thể diện.
Nếu như bị tiểu sư muội biết được thì nàng sẽ càng không coi trọng hắn hơn.
Dư Trọng Xuyên hung ác đá hắn một cước: "Cút." Một tên ngu như vậy, giữ hắn lại thì Thiên Ma Cung cũng không thể tốt đẹp hơn được.
Nam tử nghe vậy thì vô cùng vui mừng, lộn nhào đứng dậy, lúc nhảy ra cửa sổ còn bị ngã xuống đất, sau đó lại phải chật vật trèo tường, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Nương Lý Hoan Hỉ lại là người của Thiên Ma Cung.
Chuyện này ở đời trước, đến tận lúc chết, Giang Thu Dương cũng không biết.
Cũng khó trách, thái độ của Lý trang chủ đối đãi với nữ nhi lại phức tạp như vậy.
Bởi vì thân phận của mẫu thân Lý Hoan Hỉ, Lý trang chủ đối với nàng mới có vài chỗ khúc mắc. Nguyện ý đưa nàng đi xa, nhưng lại không muốn để nàng chết, cho nên mới tới cửa xin dược ngọc.
Vào lúc trời tờ mờ sáng, lại có ba người tới.
Lần này ba người đều che mặt, không nói nhiều, đại khái là biết trên thân hai người có dược ngọc nên cũng không dùng độc, vào cửa là xông vào đâm giết.
Hai người Tần Thu Uyển võ công không yếu, trừ phi những lão cổ đổng không ra mặt kia nhất kích tất sát bọn họ thì đổi lại là người khác, bọn họ cho dù không địch lại, cũng có thể bảo trụ tính mạng.
Vào lúc hừng đông, trong viện lại có thêm ba bộ thi thể.
Ban ngày, hai người tiến vào thành, ngẫu nhiên thấy người của Thiên Ma Cung trắng trợn cướp đoạt dân nữ, bọn họ còn ra tay đưa người tới Hình đường.
Cũng không phải chỉ đưa người đến Hình đường là xong việc, Tần Thu Uyển còn sai người lén lút theo dõi, chỉ cần Lý trang chủ dám thả người thì nàng sẽ vạch trần ông ta.
Cho dù không đề cập tới mẫu thân của Lý Hoan Hỉ, chỉ riêng việc bao che chở cho người của Thiên Ma Cung cũng đã đủ để mọi người trở mặt với ông ta.
Lúc hoàng hôn, hai phu thê ra khỏi thành trở lại nông gia tiểu viện, phát hiện ở bên trong đã có người chờ.
Một người mang theo mặt nạ mặt xanh nanh vàng đại mã kim đao ngồi ở giữa, đứng bên cạnh là một nam một nữ yêu diễm. Nhìn thấy hai người vào cửa, nữ tử bịt mặt kia bèn vung ống tay áo lên, trực tiếp xông ra cửa.
"Đưa đồ các ngươi cướp của Lý Hoan Hỉ giao ra cho ta." Người đeo mặt nạ mở miệng nói, âm thanh khàn đặc, vô cùng khó nghe.
Tần Thu Uyển thở dài lắc đầu: "Các ngươi tới cửa không đưa bái thiếp, còn dám đòi hỏi đồ vật. Có hiểu quy củ không hả!"
Người đeo mặt nạ giơ tay lên, năm móng tay như ưng trảo, hiện ra sắc màu đen như mực, nhìn qua là biết không dễ chọc.
"Độc trên tay ta đến cả dược ngọc cũng không phòng được." Người đeo mặt nạ nói ra chất giọng khàn đặc khó nghe: "Các ngươi tự mình giao ra, hoặc là để ta lấy trên thi thể các ngươi?"
"Ngươi muốn lấy thì đến mà lấy!" Lời còn chưa dứt, ngân châm trên cổ tay Tần Thu Uyển đã bay ra.
Kèm theo đó là tiếng gió nhẹ nhẹ, kiếm trong tay nàng tuốt ra khỏi vỏ, khí thế dũng mãnh đè lên.
Cùng lúc đó, trọng kiếm trên lưng Dư Trọng Xuyên cũng ra khỏi vỏ, tấn công về phía người đeo mặt nạ ngồi trên ghế.
Năm người trong sân đánh nhau túi bụi, chỉ nhìn thấy được những vệt tàn ảnh, nội lực phóng xuống mặt đất, làm dâng lên những màn sương mù màu xám. Trong sương mù xám có xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt.
Bỗng nhiên có mười mấy người từ đầu tường bay vào, tất cả đều là hộ vệ Giang gia.
Trong phút chốc, cuộc chiến trong viện càng bất phân thắng bại, đồ vật trong phòng vì trận đánh cũng đã bắt đầu nghiêng ngả.
Bọn hộ vệ đánh nhau với một nam một nữ kia dường như đã không địch lại, chỉ trong giây lát đã có mấy người bị đánh bay ra ngoài.
Hai người Tần Thu Uyển quấn lấy hai người đeo mặt nạ, hai phu thê phối hợp dệt lên tầng tầng kiếm võng. Động tác của người đeo mặt nạ vô cùng điêu luyện, chủ động tấn công Tần Thu Uyển.
Rất rõ ràng, mục đích của hắn chính là chiếc vòng ngọc kia.
Tình thế vô cùng gấp gáp, chỉ hai khắc đồng hồ sau, người đeo mặt nạ đập thẳng một chưởng vào ngực Dư Trọng Xuyên.
Dư Trọng Xuyên liều mạng chịu thương, tiến lên đâm một kiếm vào ngực của hắn.
Người đeo mặt nạ ngẩn người, dường như không ngờ mình lại bị thương, sau khi kịp phản ứng hắn đã nhảy lên đầu tường, rất nhanh đã biến mất.
Đôi nam nữ kia cũng chịu chút tổn thương, chật vật chạy trốn ra ngoài.
Tần Thu Uyển nhìn thấy Dư Trọng Xuyên bị thương, lập tức giận dữ, mang theo kiếm đuổi lên phía trước, cuốn lấy nữ tử kia.
Nữ tử kia am hiểu cách dùng độc, nhưng thứ này không có tác dụng với Tần Thu Uyển, một khắc đồng hồ sau, nữ tử kia đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Cánh tay Tần Thu Uyển cũng bị thương, oán hận cắn răng nhìn về phương hướng người đeo mặt nạ kia biến mất.
Sớm muộn gì nàng cũng tìm ra hang ổ của bọn chúng!
Nói đến hang ổ, Tần Thu Uyển giật mình.
Trở lại trong viện, nàng tìm thuốc bôi cho Dư Trọng Xuyên, đau lòng nói: "Chàng hoàn toàn có thể tránh mà."
Dư Trọng Xuyên chỉ cần cười một tiếng là sẽ động vào vết thương, vì để mình bớt đau, hắn đành phải bày ra sắc mặt nghiêm túc: "Nếu còn dây dưa nữa thì người nộp mạng chính là chúng ta." Hắn cầm tay Tần Thu Uyển: "Ta không nỡ."
Tần Thu Uyển nhìn vào ánh mắt hắn, phát hiện hắn đang nhìn lên vết thương trên cánh tay của mình, bèn nói: "Đây chỉ là vết thương ngoài da."
"Vết thương ngoài da cũng sẽ đau, còn lưu lại sẹo." Dư Trọng Xuyên chân thành nói: "Ta sợ nàng đau."
"Ta cũng sợ chàng đau." Tần Thu Uyển tức giận.
Dư Trọng Xuyên nhìn nàng nổi giận, thấp giọng nói: "Lần tiếp theo ta sẽ cố gắng để không bị thương."
Cầm kiếm hành tẩu giang hồ, nào có chuyện không bị thương?
Tần Thu Uyển không đồng ý với cái kiểu đấu pháp liều mạng đó.
"Nếu ta không đoán sai thì người đeo mặt nạ kia là cung chủ Thiên Ma Cung. Trên mặt hắn có vết thương, là năm đó phụ thân ta đã đâm hắn."
Dư Trọng Xuyên cũng đã được nghe nói đến chuyện Giang phụ liều mạng cứu Lý trang chủ.
Bây giờ biết được Lý trang chủ âm thầm qua lại với Thiên Ma Cung, vậy thì cái chết của Giang phụ... thật là quá oan uổng.
Chuyện này nhất định phải tra ra rõ ràng!
Sau khi Tần Thu Uyển biết được thân phận của mẫu thân của Lý Hoan Hỉ thì cũng đã nghĩ đến chỗ này. Cái chết của Giang phụ có lẽ còn có ẩn tình khác. Nhưng mà thân phận của Lý Hoan Hỉ chỉ là lời nói một phía của nam tử kia, tuy Tần Thu Uyển đã tin, nhưng nàng không có chứng cứ.
Cho nên, nàng cũng không tiện chạy đi tìm Lý trang chủ chất vấn.
Muốn chứng cứ thật ra cũng rất đơn giản, hai ngày sau đó hai người Tần Thu Uyển đi đến thiên môn Lý gia trang.