Chương 269
Mượn vào sắc trời còn chưa quá tối, hai người lộn vòng nhảy vào tường.
Sơn trang rất lớn, cũng may Giang Thu Dương đã đến nơi này mấy lần, khi còn bé còn đi khắp ngóc ngách trong trang. Cho nên lần theo ký ức, rất nhanh đã mò được tới bên ngoài viện của Lý Hoan Hỉ.
Trong chính phòng lóe lên ánh nến, lúc hai người dự định sẽ tìm chỗ ẩn nấp thì Tần Thu Uyển bỗng nhiên nói: "Chàng ở đây tiếp ứng cho ta!"
Dư Trọng Xuyên không cự tuyệt, tìm một chỗ bí mật ẩn thân.
Trong viện có mấy vị trí tỏa ra ánh nến, Tần Thu Uyển đi thẳng đến chính phòng.
Chính phòng trống rỗng không có một người nào, trên giường có một bóng người mảnh khảnh và một nha hoàn buồn ngủ chân đạp trên bảng. Tần Thu Uyển đang định đi vào, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Trời tối, bọn họ mới đi vào đây, bởi vì quen thuộc đường nên bỏ ra gần nửa canh giờ là tới được.
Hiện tại là ngày xuân, nếu là vào ngày hè thì canh giờ này còn chưa có tối.
Những hộ nông dân bình thường nghỉ ngơi khi mặt trời lặn còn dễ hiểu, nhưng người Lý gia trang chắc chắn sẽ không ngủ sớm như vậy.
Nhưng mà cho dù là hoài nghi có mưu kế, Tần Thu Uyển vẫn muốn đi vào thử xem.
Nàng mở cửa sổ nhảy vào, một tay đánh ngất nha hoàn.
Nha hoàn vừa mới té xỉu, nữ tử ngủ mê man trên giường bỗng nhiên như báo săn xoay người ngồi dậy, một chưởng bổ về phía ngực Tần Thu Uyển.
Nữ tử kia có dung mạo thường thường không có gì lạ, trên tay đầy vết chai, rõ ràng không phải là Lý Hoan Hỉ.
Sau khi Tần Thu Uyển lui lại thì cùng lúc đó, ngân châm trên cổ tay đã bắn ra.
Nữ tử kia võ công không tệ, nhưng so với Tần Thu Uyển vẫn kém hơn một chút, thế đi của ngân châm cực nhanh, nàng ta chật vật tránh né, nhưng vẫn phải chịu một châm.
Tần Thu Uyển nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy vội về phía cửa viện, mắt thấy xung quanh đã có rất nhiều hộ vệ vây kín, nàng bèn hô to: "Đi."
Hai người đánh không lại, nhưng bỏ trốn thì vẫn rất dễ dàng.
Một khắc đồng hồ sau, hai người đã đứng trong rừng rậm phía sau núi ở Lý gia trang.
Đây là đường lui mà hai người đã sớm nghĩ kỹ, mắt thấy đằng sau không có ai đuổi theo, Dư Trọng Xuyên nắm chặt tay của nàng: "Có bị thương không?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không, chàng thì sao?"
"Ta cũng không." Dư Trọng Xuyên nhíu mày: "Hẳn là Lý trang chủ đã sớm phòng bị chúng ta, không biết ông ta giấu người đi đâu rồi."
Tần Thu Uyển dựa vào trên tàng cây, sờ lên cằm, trầm ngâm: "Có lẽ, người không còn ở trong trang nữa."
Dư Trọng Xuyên giật mình: "Ý của nàng là, người đã bị cung chủ Thiên Ma Cung đưa đi?"
"Phải điều tra ra nơi ở bây giờ của bọn họ." Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Chúng ta về thủy tạ trước đi. Cùng lắm thì, ta sai người ta mua lại toàn bộ nhà trọ. Tạm thời không tiếp khách thì cũng sẽ không có ngộ thương."
Dư Trọng Xuyên không đồng ý: "Lỡ như bọn họ sai người phóng hỏa?"
"Vậy cứ để bọn họ làm." Tần Thu Uyển cười lạnh: "Chỉ cần bọn họ dám thì Thiên Ma Cung bọn họ lại càng có thêm nhiều tội danh."
Trong khoảng thời gian mấy ngày hai người dưỡng thương, người Thiên Ma Cung cũng không có nhàn rỗi, vẫn luôn ở trong thành tung hoành ngang dọc.
Nghe nói còn có mấy người chạy tới tiệm thuốc khóc lóc om sòm, nhất định phải mua được dược giải bách độc.
Không cần hỏi cũng biết, những thứ dược kia hẳn là chuẩn bị cho Lý Hoan Hỉ.
Hai người về ở nhà trọ, chính là viện tử trước đó. Nhưng điều khác biệt chính là, giờ đây trong khách sạn chỉ có phu thê bọn họ và mấy tên hộ vệ.. . Còn khách hàng trước đó, Tần Thu Uyển đã trực tiếp trả lại tiền thuê nhà cho bọn họ.
Cho dù đúng ngày đó bọn họ mới tới, nàng cũng cho thêm ba ngày tiền thuê nhà.
Vì vậy mà tất cả đều vui vẻ.
Người Thiên Ma Cung rất đông, hai ngày sau khi Tần Thu Uyển phái người đi điều tra thì đã xác định được chỗ ở của bọn họ.
Đó là một trà lâu ngay trên đường phố tọa lạc của Hoa Lâu kia.
Trà lâu này ngày trước làm ăn cũng khá khẩm, nhưng gần đây vì bên trong xuất hiện đông đảo người Thiên Ma Cung nên rất nhiều khách nhân đã không còn tới nữa.
Ban ngày đến đó uống trà, chắc chắn sẽ không lấy được kết quả vừa lòng, hơn nữa, độc thuật của người Thiên Ma Cung không phải bình thường, Tần Thu Uyển sẽ không ăn đồ mà bọn họ bưng tới.
Thừa dịp lúc ban đêm, hai phu thê lén lút đi vào hậu viện.
Vừa leo tường, Tần Thu Uyển vừa nói thầm: "Gần đây ngày nào ta cũng phải leo tường, người không biết chắc còn tưởng rằng ta là hái hoa tặc."
Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ của Dư Trọng Xuyên: "Nàng có muốn hái, cũng chỉ có thể hái đóa hoa là ta thôi."
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng: "Nói linh tinh."
Hai người không nói gì nữa, bởi vì bọn họ đã tới gần hậu viện.
Một loạt phòng ốc thấp bé phía sau chắc là chỗ ở của tiểu nhị, đương nhiên, lúc này ở phía trước đang rất náo nhiệt, bởi vì tiểu nhị đang bận làm việc, còn trong phòng thì tối đen như mực.
Lúc hai người đi ngang qua, Tần Thu Uyển loáng thoáng nghe thấy bên trong có động tĩnh truyền ra, lập tức liền dừng lại.
Đây chính là cứ điểm của Thiên Ma Cung, sơ ý một chút là sẽ vạn kiếp bất phục.
Vì tính mạng của mình, Tần Thu Uyển phải cẩn thận hơn một chút. Không buông tha bất luận điểm đáng ngờ nào.
"Ta nghe thấy ở trong đó có động tĩnh, đứng lại nghe đi."
Đang nói chuyện, nàng đã đi đến một gian phòng ốc gần nhất.
Trong phòng là ánh sáng lờ mờ, khi nàng tới gần thì động tĩnh bên trong càng rõ ràng hơn.
Truyền ra tiếng xột xoạt, giống như có người dùng đao cùn đang cắt dây thừng.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, động tác người bên trong lập tức dừng lại.
Trong phòng là một vùng tăm tối, nàng không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng từ tình hình vừa mới xảy ra thì hình như người ở bên trong còn sợ hơn cả nàng.
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua đầu tường cách đó không xa, nếu như thấy tình thế không đúng, từ nơi này nhảy ra ngoài chắc là sẽ rất dễ dàng. Nàng cắn răng một cái, từ trong tay áo móc ra cây châm lửa rồi đốt lên.
Cây châm lửa chỉ mới sáng lên một chút, nàng đã thấy được tình hình trong phòng, chỉ thấy trên chiếc giường đơn sơ là một nam tử khôi ngô đang bị trói lại.
Hóa ra lại là người quen.
Cùng lúc đó, người trên giường cũng nhìn thấy Tần Thu Uyển, đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, sau đó càng phản kháng dữ dội hơn.
Người nằm trên giường không phải ai khác, chính là Lâm Khai Đống.
Thời gian đã qua đi mấy tháng, Tần Thu Uyển có được tin tức, rõ ràng là mẫu tử bọn họ đã dọn đi đến La Thành - nơi cách Tề thành ở ngoài ngàn dặm, không biết tại sao hắn lại đến nơi này.
Lâm Khai Đống phản kháng cả buổi, thấy nàng chỉ nhìn, cũng không có động tác gì hết thì cử động của hắn càng thêm kịch liệt hơn. Bởi vì tay chân đều bị trói nên lúc này trông hắn giống như là một con cá mất nước, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Nếu động tĩnh của hắn quá lớn, rất có thể sẽ dẫn dụ mọi người tới. Tần Thu Uyển thổi tắt cây châm lửa, nhảy vào.
Nàng đang định đưa tay rút miếng vải trong miệng hắn ra hỏi thăm tình hình thì bên cạnh bỗng nhiên có một đôi tay thon dài duỗi ra, lấy đống vải đen như mực từ trong miệng hắn ra.
Chỉ ngửi cái mùi thôi thì cũng biết bản thân cuộn vải này không phải là màu đen.
Vải trong miệng Lâm Khai Đống bị tháo ra xong hắn cũng không la to. Cắn răng, cố gắng hoạt động cái quai hàm đang run cầm cập, thấp giọng nói: "Thu Dương, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lâm Khai Đống trầm mặc một lúc: "Ta bị bắt tới đây, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ ta không thể động đậy, ngươi có thể cứu ta ra ngoài được không?" Dừng một chút, lại bổ sung: "Nếu ngươi cứu ta thì ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
"Ngươi thiếu ta nhiều như vậy, cả đời này cũng không đền đáp nổi đâu." Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Nhìn bộ dáng của ngươi, có vẻ là dù đã rời khỏi Tề thành thì cũng không sống tốt lắm!"
Lâm Khai Đống: "..."
Bị chế nhạo không quan trọng, quan trọng chính là có thể ra ngoài.
Hắn hạ giọng kể khổ: "Nơi này là cứ điểm của người Thiên Ma Cung!" Thấy sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn như thường, hắn mới giật mình nhớ tới, hai người này vụng trộm đi vào đây, chắc chắn đã phát hiện ra thân phận của những người trong này.
Thế là, hắn tiếp tục nói: "Ta nghe truyền ngôn nói, người Thiên Ma Cung thích bắt cóc dân nữ. Nhưng ta cũng không ngờ bọn họ lại còn bắt cóc cả nam nhân..." Nói đến đây, Lâm Khai Đống lại nhớ tới cảnh ngộ mấy ngày này của mình, lập tức đôi mắt đong đầy nước mắt: "Ngươi không biết bọn họ lạ thế nào đâu, sau khi bắt cóc ta đi thì còn ép ta phải cưới một ả sửu nữ... Mặt mũi ả ta toàn là u cục, nhìn mà muốn ói..."
Tần Thu Uyển nghe thấy thì hết sức vui mừng, ngắt lời hắn hỏi: "Trên mặt sửu nữ kia có phải có những u cục màu đỏ rất lớn hay không?" Nàng đưa ngón trỏ ra, căn chừng khoảng một đốt ngón tay.
"So với cái đó thì u cục của nàng ta còn lớn hơn, lại còn có mủ, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ." Lâm Khai Đống phẫn nộ, nhưng đột nhiên lại cảm giác có gì không đúng, hồ nghi hỏi: "Ngươi cũng quen biết ả sửu nữ kia?"
Hắn nhìn về phía Dư Trọng Xuyên ở bên cạnh vẫn không lên tiếng gì, ý vị không rõ: "Nữ nhân kia rất thích ta, Dư tứ công tử có tướng mạo không kém, cẩn thận bị nàng trông thấy đấy."
Tần Thu Uyển che miệng cười ra tiếng.
Lâm Khai Đống cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, nghi ngờ dò xét nàng: "Ngươi cười cái gì?"
Tần Thu Uyển mỉm cười nói: "Ả sửu nữ kia cũng từng thích ngươi đó."
"Không thể nào!" Lâm Khai Đống không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Ta chưa từng có qua lại với người Thiên Ma Cung."
Tần Thu Uyển nhắc nhở: "Năm ngoái, người Thiên Ma Cung đã bắt Lý Hoan Hỉ đi đó."
Lâm Khai Đống trừng lớn mắt: "Đó là nàng ta?"
Sắc mặt hắn một lời khó nói hết: "Người Thiên Ma Cung biến thái như vậy sao? Sao có thể biến nàng ta thành ra xấu xí như thế, còn ép ta phải cưới... Chẳng lẽ bọn họ còn muốn nhìn ta và ả sửu nữ kia động phòng?"
Tần Thu Uyển chậm rãi nói: "Ngươi không nhận ra cũng không có gì lạ, dù sao thì với dung mạo bây giờ của Lý Hoan Hỉ, cho dù nương nàng ta gặp nàng ta thì chắc cũng không nhận ra."
Ánh mắt nàng liếc nhìn toàn thân hắn: "Ngoại trừ ép ngươi cưới nàng, bọn họ còn làm chuyện khác không?"
Sắc mặt Lâm Khai Đống rất phức tạp: "Cái khuôn mặt xấu như vậy, lúc ấy ta còn đi đường xóc nảy, đang choáng đầu. Vừa nhìn thấy đã không nhịn được phun ra. Sau đó..."
Tần Thu Uyển chỉ cần nghĩ đến kết cục của hắn đã không nhịn được cười.
Đến cả Dư Trọng Xuyên cũng không nhịn được.
"Ngươi đừng cười ta!" Lâm Khai Đống vô cùng bi phẫn.
"Ngươi có bị đánh không?" Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Đánh ngươi một trận cũng là đáng đời, ai bảo ngươi lại đi trêu chọc nữ nhân người ta?"
Nói thật, đến giờ phút này, Lâm Khai Đống đã rất hối hận.
Trước kia hắn cưới Giang Thu Dương thật ra cũng là vì thích nàng, nhưng càng nhiều hơn cả là vì hắn có ý đồ với quyền thế và gia tài của Giang gia. Tất cả sự kiên nhẫn và quan tâm hắn dành cho nàng cũng đều là vì quyền thế.
Giang Thu Dương là người có tính tình ngay thẳng, rất dễ thân cận. Nhưng mẫu thân và nàng ở cùng nhau nhiều năm không hợp, hắn bị kẹp ở giữa rất là khó xử.
Đồng thời cũng không biết vì sao, thời gian dần qua Giang Thu Dương đã không còn khiến hắn yêu quý như trước kia nữa.
Sau này, hắn ngẫu nhiên gặp được Lý Hoan Hỉ, cũng là nữ tử xuất sinh cao quý giống như Giang Thu Dương. Nàng ôn nhu xinh xắn, hoạt bát linh động, càng ngày càng khác biệt với Giang Thu Dương. Cho nên, hắn mặc kệ tất cả tự mình sa vào.
Qua mấy tháng, hắn lại đụng phải Viện nhi.
So với hai vị quý nữ vọng tộc kia thì Viện nhi lại là một đóa kiều hoa cần người che chở, trong lòng của hắn không nhịn được bèn thương tiếc nàng... Đương nhiên, hiện tại hắn đều đã thấy rõ, mấy nữ nhân này đều không đơn giản.
Nếu như có thể trở lại lúc ban đầu, Lâm Khai Đống nhất định sẽ quản thúc mình thật tốt, yên phận làm một cô gia Giang gia, không đi hái hoa ghẹo bướm nữa.
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, có hối hận cũng không làm nên chuyện gì.
Biết được ả sửu nữ kia là Lý Hoan Hỉ, nhớ tới việc nàng có bản lĩnh đưa mình từ La Thành ở ngoài ngàn dặm tới chỗ này... Nghĩ đến đây, Lâm Khai Đống đã hơi tuyệt vọng, hắn thật sự có thể trốn thoát được sao?
Một nghìn dặm còn có thể đuổi được, vậy thì có xa nữa thì cũng chỉ là vấn đề thời gian, trừ phi hắn vào trong rừng sâu núi thẳm ẩn cư thì may ra thoát được.
Nhưng bản thân Lâm Khai Đống rất yêu thích phồn hoa, sao có thể đi ẩn cư được?
Hắn suy nghĩ một lát, rồi bỗng nhiên nói: "Lý Hoan Hỉ và người Ma Cung qua lại với nhau? Lý Hoan Hỉ và người Ma Cung qua lại với nhau!"
Phía trước là câu nghi vấn.
Phía sau là vô cùng vui sướng.