Chương 270
Mắt Lâm Khai Đống lóe lên ánh sáng, vội vàng hỏi: "Thu Dương, nàng ta thực sự là người của Thiên Ma Cung sao?"
"Từ xưa nam nhi đã phụ bạc, lời này quả nhiên không sai." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Một ngày phu thê bách nhật ân, hai người các ngươi âm thầm qua lại lâu như vậy, nàng với ngươi tình thâm một vùng trời, dù biến thành như thế nàng cũng vẫn nhớ ngươi. Mà ngươi lại muốn tìm cách hất nàng ra, nếu để nàng biết thì thực sự nàng sẽ rất đau khổ thất vọng."
Sắc mặt Lâm Khai Đống một lời khó nói hết: "Ngươi không biết nàng ta xấu như thế nào, đương nhiên có thể nói ra lời như vậy."
"Ta biết nàng ta xấu như thế nào, nói đến chuyện này thì thật ra độc trên mặt nàng ta vốn là từ trên người của nàng ta rơi ra, kết quả hại người không thành, làm bản thân chịu nạn." Tần Thu Uyển cười tít mắt nhìn hắn, lưu loát nhét miếng vải kia vào mồm hắn: "Người ta thâm tình với ngươi như vậy, ngươi tuyệt đối đừng cô phụ nàng."
Lâm Khai Đống trừng lớn mắt, ư ư kêu lên.
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Hai chúng ta là cừu nhân! Ta sẽ không bao giờ cứu ngươi! Hơn nữa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn động phòng với nàng ta thì cũng sẽ bảo toàn được tình mạng. Các ngươi sẽ sống chung đến già, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ."
Lâm Khai Đống: "..." Hưởng thụ cái rắm!
Chỉ nói mấy câu đó, hai người không trì hoãn nữa, sau khi ra cửa thì đi thẳng đến trà lâu phía trước.
Trước kia vào buổi tối trong trà lâu rất là náo nhiệt, hiện tại cũng giống vậy. Điều khác biệt chính là, khách nhân trước kia ở chỗ này nghe hát xem trò vui đều là người bình thường, hiện tại thì tất cả đều là người Thiên Ma Cung.
Lúc này trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, khắp nơi tràn ngập đủ loại mùi thơm ngọt ngào. Nữ tử quần áo thanh lương trên đài đang khiêu vũ, mà dưới đài có không ít nam nhân đều ôm một nữ tử bên cạnh, còn có người ở ngay trước mặt mọi người hôn hít nhau, làm cho mọi người ồn ào lớn tiếng liên tục khen hay.
Những nử tử kia gần một nửa là thích thú, còn phần lớn thì là miễn cưỡng vui cười.
Nhóm người Thiên Ma Cung này quả nhiên là không có chút quy củ nào.
Tần Thu Uyển nhìn thấy tất cả, trong lòng càng thêm vững tin, muốn giải cứu những nữ tử này thì phải sớm ngày đánh tan đám người Thiên Ma Cung.
Dư Trọng Xuyên nhìn nàng, hỏi: "Nàng vẫn đang suy nghĩ đến kẻ ở hậu viện kia hả?"
Tần Thu Uyển: "..." Nếu đúng thì chàng muốn đánh hắn sao?
"Không đâu, chúng ta lên lầu trước đi."
Mục đích hai người tới đây là muốn đưa Lý Hoan Hỉ đi.
Phòng trên lầu đại đường trà lâu là chỗ ở cho khách hàng, so với dãy nhà sau đơn sơ cứ như một trời một vực.
Tần Thu Uyển đánh ngất một tên tiểu nhị, thay y phục của hắn, rồi bưng khay lên lầu.
Đi trên hành lang, còn có thể nghe thấy tiếng nam nữ trêu chọc nhau bên trong.
Lúc đến chỗ rẽ, nàng còn nghe thấy hai nam nhân đang nói chuyện phiếm.
"Bất luận là cô nương cương liệt thế nào thì chỉ cần không muốn chết, sớm muộn gì cũng sẽ nghe lời."
"Để nàng đói mấy trận, rồi đánh nàng mấy lần thì cũng không sợ nàng không theo!"
"Đúng vậy! Hồng nhi của ta cũng như vậy đó, ban đầu thì chết sống không đồng ý, nhưng sau khi ta đem người về mới chỉ hai ngày thôi mà hiện tại nàng đã ngoan ngoãn phục tùng ta, còn sợ ta không quay về tìm nàng nữa..."
"Còn có một số cô nương, bản thân thì không sợ chết, nhưng lại sợ người trong nhà xảy ra chuyện. Đụng phải loại này, chỉ cần đe dọa mấy câu thì cũng sẽ ngoan ngoãn trở về hầu hạ."
Tần Thu Uyển cảm thấy thật kinh tởm, bèn cùng Dư Trọng Xuyên tiến vào che miệng hai người đó xong đánh một trận.
Đánh hai người đến mức ngất xỉu, xong xuôi mới lên lầu ba, nhìn thấy trước cửa một gian phòng có hai tên nha hoàn đang chờ, mà ở bên cạnh có một tên hộ vệ đang đứng đấy, chính là cái tên đứng bên cạnh người đeo mặt nạ mà bọn họ từng có một lần gặp mặt. Chỉ cần đoán cũng biết, người ở trong đó có lẽ là cung chủ.
Hôm nay hai người đến để tìm người, đương nhiên sẽ không đâm đầu vào hắn ta, cho nên lập tức ẩn núp vào sâu hơn.
Căn phòng có hai nha hoàn trông coi cũng không yên bình lắm. Lúc này ở bên trong có tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền ra, còn có tiếng nữ tử thét lên.
Nha hoàn nghe thấy động tĩnh bên trong, mặt mũi không biết làm sao, sau khi nhìn nhau xong thì đều không muốn đi vào nhận lấy xui xẻo. Ánh mắt liếc xéo qua thấy Tần Thu Uyển ở trên bậc thang thì như thấy được cứu tinh, lập tức ngoắc ngoắc tay: "Tiểu ca, ngươi mau tới đây."
Tần Thu Uyển giả bộ làm một tiểu nhị hèn mọn tiến lên, nói đến đây thì trước đó nàng còn từng làm nha đầu bưng trà ở trà lâu, cho nên cũng rất là thông thạo.
"Cô nương đang phát cáu, ngươi vào trong đó dọn chén trà vỡ ra đi, tránh cho cô nương bị thương."
Tần Thu Uyển đang lo không được đi vào, nghe vậy thì lập tức đáp ứng, lúc vào cửa vẫn không quên mang theo một cái giỏ nhỏ.
Cửa phòng vừa mở ra, liền thấy trên đất bừa bộn đủ thứ, nước trà mảnh sứ vỡ đầy một chỗ, ở giữa mặt đất có một nữ tử tóc tai bù xù đang ngồi, lúc này đang khóc hu hu.
Tần Thu Uyển đóng cửa lại, xoay người nhặt đồ sứ trên mặt đất, sau đó dần dần tới gần Lý Hoan Hỉ.
Lý Hoan Hỉ đang đau lòng muốn chết, cộng thêm cả Thiên Ma Cung cũng coi như là nhà của nàng. Nàng không cho rằng có người nào có gan đến bên cạnh mình, cho nên, khi tiểu nhị phía đối diện tiến tới thu thập đồ vật thì nàng không có chút phòng bị nào.
Bên ngoài có hai người đang chờ, để phòng mọi chuyện ổn thỏa, Tần Thu Uyển không tùy tiện động thủ, sau khi nhặt mảnh vỡ đồ sứ một lượt thì rời đến sau lưng Lý Hoan Hỉ, đôi tay mau lẹ đập nàng ngất xỉu.
Sau đó, đưa tay ra tiếp lấy người.
Sau khi mở cửa sổ ra, Tần Thu Uyển ôm người nhảy xuống.
Bên ngoài cửa sau là đường cái, ngoài tường viện có người phòng thủ. Nhìn thấy bóng người bay qua thì lập tức kêu to: "Có người!"
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong trà lâu đều náo động.
Tần Thu Uyển đã thành thạo việc đào tẩu, dù bây giờ đang khiêng một người thì sau khi đi vòng vèo thêm mấy cái ngõ nhỏ, sau lưng nàng đã không còn ai nữa.
Về phần Dư Trọng Xuyên, hai người đã sớm nói với nhau, nếu như bị tách ra thì trước hết hãy thoát thân trước, sau đó trở lại thủy tạ rồi nói tiếp.
Bởi vì Tần Thu Uyển phải cắt đuôi người Thiên Ma Cung sau lưng nên tốn thêm một khắc đồng hồ, lúc trở lại thủy tạ, Dư Trọng Xuyên đã đợi sẵn. Thấy nàng đi vào, hắn thở dài một hơi, lập tức tiến lên đón: "Nàng mau thả người xuống đi."
Qua nhiều ngày như vậy, đám u cục trên mặt Lý Hoan Hỉ đã bắt đầu sinh mủ, chảy ra dịch mủ vàng vàng trắng trắng, cũng khó trách Lâm Khai Đống lại nôn mửa.
Động tác thả người của Tần Thu Uyển cũng chẳng ôn nhu gì.
Lý Hoan Hỉ rơi đập trên mặt đất, sau khi bị đau thì lập tức bừng tỉnh, một tay che mặt, một tay khác che eo. Đến khi nhận ra khung cảnh trước mặt không đúng, nàng mới bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lúc nhìn thấy đôi phu thê trước mặt, nàng không nhịn được hoảng hốt hỏi: "Sao hai người các ngươi lại ở đây?" Nàng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện cái nhà này hơi quen thuộc, hình như là thủy tạ của Lâm gia ở Bình thành.
Nàng vừa sợ vừa hỏi: "Tại sao ta lại ở đây?"
"Ta khiêng ngươi tới." Tần Thu Uyển thẳng thắn đáp: "Ta tìm ngươi đến là có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Lý Hoan Hỉ rủ mắt xuống: "Ta sẽ không nói gì hết."
Tần Thu Uyển làm bộ như không nghe thấy, hỏi tiếp: "Cung chủ của Thiên Ma Cung là cữu cữu của ngươi, có đúng không?"
Lý Hoan Hỉ quả nhiên không đáp.
Tần Thu Uyển thấy thế, cho rằng nàng là con thỏ muốn chờ đến khi nhìn được cà rốt mới bằng lòng chạy. Nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như ngươi làm cho ta hài lòng, ta có thể sẽ trả lại dược ngọc cho ngươi."
Lý Hoan Hỉ bỗng nhiên giương mắt: "Thật chứ?"
Tần Thu Uyển khẽ gật đầu: "Trả lời ta."
"Được!" Mắt Lý Hoan Hỉ tràn đầy chờ mong: "Năm ngoái ta mới biết được."
Tần Thu Uyển không muốn biết những thứ này, nàng truy vấn: "Năm đó cung chủ Thiên Ma Cung tìm phụ thân ngươi là vì chuyện gì?"
Lý Hoan Hỉ lắc đầu: "Ta không biết."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Vậy ra cái gì ngươi cũng không biết, trí nhớ ta cũng không tốt lắm, quên mất dược ngọc kia đặt ở chỗ nào rồi."
"Ngươi!" Lý Hoan Hỉ tức giận không thôi: "Ngươi muốn biết chuyện gì?" Nàng nghĩ nghĩ, liền nghĩ tới cái chết của Giang phụ năm đó, nàng trầm giọng nói: "Ngươi muốn ta nói cái chết của phụ thân ngươi là do phụ thân ta và cữu cữu hợp mưu hại sao? Ta đáp ứng ngươi, về sau ta sẽ giúp ngươi làm chứng." Nàng vươn tay ra: "Đưa đồ cho ta."
Thứ Tần Thu Uyển muốn là chân tướng.
Lý Hoan Hỉ vì dược ngọc nói hươu nói vượn, nàng không chấp nhận, trầm giọng nói: "Tuổi tác chúng ta tương tự nhau, ta không biết chân tướng, chắc ngươi cũng không biết. Vậy chúng ta phải đi tìm người biết chân tướng!" Nàng tóm người lên, thừa dịp ban đêm cùng Dư Trọng Xuyên tiếp tục ra ngoài.
Lý gia trang cách Bình thành hơi xa, mãi đến hừng đông hai người mới tới được đó. Không cần gõ cửa, trực tiếp xoay người nhảy qua đầu tường.
Người trong trang gần đây rất là đề phòng, hai người vừa hạ xuống đất đã có một nhóm lớn hộ vệ xông tới.
"Ta là Giang Thu Dương, ta muốn gặp trang chủ của các ngươi."
Thân phận của Giang Thu Dương ở Lý gia trang vô cùng đặc biệt.
Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau, đều không dám quyết định. Cuối cùng, một người trong đó tiến đến thông bẩm.
Chưa tới một khắc đồng hồ sau, Lý trang chủ đã chạy tới.
Khi thấy nữ nhi bị Tần Thu Uyển xách trong tay, ông ta nhắm mắt lại, sửa sang vẻ mặt trên mặt: "Thu Dương điệt nữ, chúng ta đi vào rồi nói."
Hộ vệ rời đi. Lúc đi đến nội viện, Lý trang chủ đã nhiều lần liếc trộm người trong tay Tần Thu Uyển.
Tiến vào thư phòng, Tần Thu Uyển đi thẳng vào vấn đề: "Ta có thể trả lại dược ngọc, chỉ cầu một chân tướng. Rốt cuộc năm đó là ai đã giết phụ thân ta? Việc người Thiên Ma Cung tới đây trước đó ngươi có biết hay không?"
Lý trang chủ cười khổ: "Thu Dương điệt nữ, phụ thân con có đại ân với ta, nếu con cần ta giúp một tay thì cứ việc mở miệng, nhưng mà..."
Tần Thu Uyển không muốn ông ta nói tiếp, ngắt lời nói: "Bây giờ ta đang cần ngươi giúp ta, ta cần ngươi nói cho ta biết chân tướng." Nàng siết chặt Lý Hoan Hỉ: "Hiện tại thứ ta biết chính là, Lý Hoan Hỉ là ngoại sinh của cung chủ Thiên Ma Cung. Lý trang chủ, ngươi đừng ép ta công khai việc này."
Mặt mũi Lý trang chủ tràn đầy kinh ngạc: "Con biết được lời nói dối này ở đâu?"
Nói đến cái này, còn phải cảm tạ cái tên ngu ngốc một lòng muốn lấy lòng Lý Hoan Hỉ kia.