Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 266 - Chương 271

Chương 271
Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm, nói ra chuyện xảy ra với cái tên ngu ngốc đánh lén hai người kia.

Lý trang chủ không biết phải làm sao: "Cũng chỉ là lời nói từ một phía."

"Ta đã đoán được ngươi sẽ nói như vậy." Tần Thu Uyển chỉ vào Lý Hoan Hỉ: "Nàng nguyện ý làm chứng giúp ta. Ta chỉ muốn biết tình hình thực tế, nếu như ngươi không nói, ta sẽ chiêu cáo thân phận của nàng cho cả thiên hạ biết, rồi sẽ để cho nàng giúp ta làm chứng chuyện năm đó là ngươi và người Thiên Ma Cung hợp mưu lại hại chết phụ thân ta."

Lý trang chủ: "..." Đồ khuê nữ xui xẻo này, giờ ông ta từ bỏ có được hay không?

Ông ta nhìn về nữ nhi nằm trên đất.

Mặt mũi nàng sưng vù, ngoại trừ đôi mắt quen thuộc thì không thể nhìn ra bộ dáng trước kia.

Lý Hoan Hỉ đưa tay sờ mặt mình: "Phụ thân, con cần dược ngọc."

Chỉ cần nghĩ đến lúc mình và Lâm Khai Đống cửu biệt trùng phùng, hắn nhìn thấy mình thì phản ứng đầu tiên là nôn ra thì trong lòng nàng lại lập tức sụp đổ.

Sắc mặt Lý trang chủ rất phức tạp: "Ta nói."

Ông ta thở dài một tiếng: "Tin tưởng mỗi một nam nhân thuở thiếu thời đều có một giấc mộng cầm kiếm đi khắp chân trời trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu. Ta cũng giống vậy, khi đó song thân ta khoẻ mạnh, việc trong nhà không cần ta quản, ta ở bên ngoài du lịch nhiều năm, quen biết rất nhiều bằng hữu, phụ thân ngươi chính là một trong số đó. Ta và bọn hắn cả đêm uống rượu tâm sự, so tài võ công... Sau này, ta gặp được nương của Hoan Hỉ."

Trong ánh mắt ông ta tràn đầy hồi ức: "Nàng là một nữ tử vừa mỹ mạo lại vừa kiêu ngạo, lần đầu ta thấy nàng, ta đã muốn tới gần nàng. Càng làm cho ta vui mừng chính là, nàng cũng không phải là không có ý gì với ta."

"Sau này ta mang nàng trở về nhà ra mắt song thân, võ công của nàng không yếu, nói là mình một thân một mình không có người thân. Phụ mẫu ta rất thương ta, rất nhanh đã đáp ứng việc hôn sự. Hai chúng ta thành thân xong thì sinh ra song hỷ, cuộc sống rất yên bình. Ta còn cho rằng bọn ta có thể ở gần nhau cả một đời như vậy, nhưng mười năm sau, nàng lại có thai."

"Nhưng mà, lần này không thuận lợi như vậy, khi nàng lớn lên bà đỡ lại phát hiện vị trí bào thai của nàng không đúng, có thể sẽ khó sinh. Ta đi khắp nơi tìm đại phu, nhưng không ai dám cam đoan mẫu tử bọn họ có thể bình an. Trong khoảng thời gian đó, cả đêm bọn ta không ngủ được. Sau này nàng nói với ta, nàng có thể mời một đại phu cao minh giúp mẫu tử bọn họ bình an. Ta nghe vậy thì vô cùng vui mừng, lập tức thúc giục nàng mau mời... Nàng do dự rất lâu, rồi mới nói cho ta biết thân phận thật sự của nàng, còn nói đại phu của Thiên Ma Cung có thể bảo vệ mẫu tử các nàng."

Ngữ khí Lý trang chủ trầm trọng, tuy đã cách nhiều năm rồi nhưng ông ta dường như vẫn còn có thể cảm nhận được sự đắn đo của mình ngay lúc đó.

"Làm phu thê mười năm, khuê nữ đã lớn đến như vậy, ta thực sự không đành lòng nhìn nàng ra đi, trái lo phải nghĩ, ta đã đáp ứng. Nàng cũng liên tục hứa với ta, chờ hài tử được sinh ra, nàng sẽ đưa đại phu về Thiên Ma Cung, về sau cũng sẽ không qua lại với bên kia nữa." Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp: "Ta cứ tưởng mọi việc đều có thể thuận lợi, đáng tiếc lại không như mong muốn. Nàng đưa tin hơn hai tháng nhưng vẫn luôn không có tin tức nào truyền đến, chờ đến tận lúc lâm bồn, cũng không thấy có đại phu nào tới cửa. Ta rất muốn cứu nàng nên đã mời đại phu khắp thành. Nhưng nàng thì..."

Ông ta nhắm mắt lại: "Tang thê là một việc rất thống khổ, làm cho ta vô cùng suy sụp. Sau này phụ thân con nghe nói đến chuyện này đã dẫn mẫu tử các con tới cửa khuyên bảo ta. Nhưng vào lúc này, người Thiên Ma Cung lại đến. Người tới là cung chủ, nghe nói nàng đã không còn, lập tức như lên cơn điên ra tay với ta. Lúc ấy ta đang thương tâm, còn đã vài đêm không ngủ nên toàn thân mỏi mệt không chịu nổi, cho nên không phải là đối thủ của hắn. Sau đó phụ thân con nghe ra động tĩnh, nhìn thấy bọn ta đánh nhau, mắt thấy ta sắp không địch lại, thêm cả là cung chủ Thiên Ma Cung ra tay tàn nhẫn không phải người lương thiện nên đã rút kiếm tương trợ. Sau đó thì..."

Nói đến đây, ông ta nghẹn ngào khó tả.

Tần Thu Uyển nói tiếp: "Sau này phụ thân ta bị hắn ta giết chết, nhưng Thiên Ma Cung chủ lại không nỡ giết ngươi sao?"

Lý trang chủ gật đầu: "Thu Dương điệt nữ, ta có lỗi với con. Những chân tướng này, ta vẫn muốn nói, nhưng lại không dám nói. Ta không cho rằng mình có lỗi, nhưng người sai hình như chỉ có ta..."

Mặt Tần Thu Uyển lộ vẻ giễu cợt: "Ta thấy ngươi vẫn không chịu nói, nếu không, ngươi làm gì mà lại để ta uy hiếp như vậy?"

Nếu thật sự muốn nói cho người trong thiên hạ biết thì chỉ cần nói cho nàng biết chân tướng là được.

Lý trang chủ nhấn mạnh: "Ta không phải chỉ có một mình, đằng sau ta là toàn bộ Lý gia trang, bọn họ không biết nội tình, nếu bọn họ phải vì vậy mà chịu liên luỵ với ta thì cũng quá là vô tội."

"Vậy ngươi có thể nói với ngoại nhân là việc này không liên quan gì đến bọn họ." Tần Thu Uyển cười lạnh: "Trên thế giới này có nhiều người hiểu chuyện lắm, ngươi chỉ cần chủ động đứng ra gánh chịu thì bọn họ cũng sẽ không giận chó đánh mèo."

"Con còn trẻ tuổi lắm." Lý trang chủ lắc đầu thở dài: "Nếu Lý gia trang ta tan rã thì bọn họ đi đến nơi nào, trên lưng cũng sẽ cõng theo tội danh cấu kết với Ma Cung. Cho dù may mắn sống sót cũng sẽ bị tất cả mọi người trên thế giới này cô lập."

Nói trắng ra là ông ta không muốn nhận sai.

Người Lý gia trang được hưởng thụ vinh quang mà Lý trang chủ mang cho bọn họ thì ông ta có làm sai, bọn họ cũng đáng bị liên luỵ.

Lý Hoan Hỉ vội vàng nói: "Giang Thu Dương, ngươi đã biết được chân tướng thì mau đưa dược ngọc cho ta."

Tần Thu Uyển đứng lên, ném dược ngọc vào người nàng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Nàng phải giết Thiên Ma Cung chủ!

Hai phu thê biến mất ở Bình thành.

Hai người mang theo hơn một trăm hộ vệ, xuất hiện ở nơi cách hang ổ Thiên Ma Cung vài trăm dặm.

Như vậy thật không có quy củ chút nào. Một nơi cố ý phóng đại mặt xấu xa trong bản chất con người ra hoàn toàn không nên tồn tại.

Những người ở trong Thiên Ma Cung, ngoại trừ hơn một trăm đệ tử thì hơn phân nửa đều là lão nhân gia và hài tử.

Mà ở trong đó, gần như tất cả nữ tử đều là người bị người Ma cung bắt đi, có nhiều người còn sinh cả hài tử.

Tần Thu Uyển không giết các nàng, sau khi đuổi các nàng ra khỏi viện tử thì nàng phóng hỏa đốt sạch sẽ Thiên Ma Cung, bao gồm cả toàn bộ dược liệu bên trong đó. Sau đó nàng mang theo một vài loại thuốc bột đặc thù đi đến Ma Cung và chung quanh, diệt chết những cái cây vẫn còn đang gieo ở trong đất.

Hai người mang theo một đám người sau lưng, còn có thêm cả một vài người trong giang hồ nhận được tin tức chạy đến giúp một tay. Tất cả hợp sức giết chết hết những tên hộ vệ muốn ngăn cản bọn họ.

Lúc đi đến chân núi, hai người đã đẫm máu toàn thân, cả hai đều phải chịu chút thương tổn.

Phía sau bọn họ là ánh lửa hừng hực trên núi, người thì reo hò, người thì khóc thét, gần như là điên dại.

Tần Thu Uyển phái hộ vệ đưa những nữ tử kia về nhà, những người không nhà thì dàn xếp cho các nàng về những cửa hiệu trên đường phố để các nàng làm việc kiếm sống.

Thiên Ma Cung xảy ra chuyện lớn như vậy làm cung chủ rất tức giận. Không đợi hai người chạy về Bình thành, hắn ta và đồng bọn đã chờ đợi sẵn ngay trên đường bọn họ trở về, muốn đích thân chặn giết bọn họ.

Tần Thu Uyển muốn trốn đi để dưỡng thương trước.

Nhưng nếu bọn họ trốn đi thì Giang gia và Dư gia ở Tề thành cũng đừng mong được sống yên ổn. Người Thiên Ma Cung sở hữu thủ đoạn khó lường, ra tay cũng tàn nhẫn, bọn họ thật sự không muốn để người nhà thay bọn họ tiếp nhận lửa giận của Thiên Ma Cung.

Trên đường trở về, Tần Thu Uyển lại chuẩn bị thêm một chút dược liệu.

Ở khu vực ngoại thành cách Bình thành một trăm dặm, xe ngựa của hai người bị ngăn lại, vén rèm lên, liền thấy một người đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng.

"Ồ, đây không phải là cung chủ Ma Cung sao?" Tần Thu Uyển nhảy xuống xe ngựa: "Nghe nói nhà ngươi bị đốt rồi, sao ngươi còn ở nơi đây?"

Thiên Ma Cung chủ tức giận, một chưởng vỗ ra.

Tần Thu Uyển phi thân lui lại.

Cùng lúc đó, Dư Trọng Xuyên trong xe ngựa bay ra như mũi tên, khí thế một đi không trở lại.

Hai người rất nhanh đã giao thủ với nhau, chỉ trong giây lát đã tiếp qua mười mấy chiêu, Tần Thu Uyển đứng vững thân thể xong thì cũng rút kiếm xông tới.

Đệ tử Thiên Ma Cung bên trong rừng rậm chung quanh nhảy ra, giao thủ với đám hộ vệ.

Dần dần, trong trận chiến ác liệt giữa hai nhóm người xuất hiện những bộ y sam sáng rõ, đều là người trên giang hồ chủ động đến đây giúp một tay. Phàm là có người đến, hộ vệ Giang gia đều sẽ tiến lên đưa cho họ một viên dược.

Mặc dù không đến mức có thể giải bách độc, nhưng cũng có thể ngăn cản hơn phân nửa, không đến mức sẽ lập tức bỏ mình.

Gần đây Thiên Ma Cung ở Bình thành ức hiếp không ít người, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng.

Đời trước, không người nào dám chủ động đến tận hang ổ Thiên Ma Cung, cũng không ai đứng ra đối nghịch với bọn họ. Cho nên, mọi người đều co đầu rút cổ, chuyện gì có thể nhịn được thì sẽ nhịn.

Bây giờ đã khác, có người dám làm chuyện bọn họ không dám làm.

Mắt thấy có người đưa dược hoàn, nhưng người còn đang đứng nhìn cũng rút kiếm xung phong tiến lên.

Người ta còn dám xông vào cả hang ổ, bọn họ chỉ ra tay giúp đỡ mà thôi, có cái gì không dám chứ?

Nếu như góp sức một chút vào việc này thì về sau ngoại nhân có nhắc đến, mình cũng có thể nở mày nở mặt. Hơn nữa, bọn họ đã uống thuốc giải độc thì càng không sợ nữa.

Người giang hồ tuy giúp một tay nhưng vẫn sẽ lo lắng đến cái mạng nhỏ của mình, cho nên vừa đánh vừa lui. Nhưng Tần Thu Uyển và Dư Trọng Xuyên thì khác, hai người vốn dĩ không biết cái gì gọi là e ngại, chỉ cần còn chưa chết thì đều liều mình nhào về phía trước.

Khí thế thấy chết không sờn của hai ngươi cũng lây nhiễm cho những người đến đây giúp đỡ, dần dần, người Ma Cung sau khi dùng xong độc phấn trên người thì đều ngã xuống đất.

Sau khi bọn họ ngã xuống thì khí diễm của người giang hồ càng thêm phách lối.

Sắc trời đã tối đen, mọi người dần dần ngừng tay.

Người Thiên Ma Cung có người thì chết, có người thì trốn, trên mặt đất toàn là máu tươi, còn có rất nhiều người bị thương.

Nhưng mà, người giang hồ cũng bị thương nhưng trên mặt họ đều nở nụ cười.

Hai người Tần Thu Uyển đuổi theo Thiên Ma Cung chủ chạy trốn vào tận trong rừng rậm, phía sau hai người, còn có mấy vị cao thủ rất có danh khí trên giang hồ đi theo.

Đáng nhắc tới chính là, Liễu Quyền cũng ở trong số đó.

Thiên Ma Cung chủ vừa trốn xong thì đã sinh lòng sợ hãi.

Người luyện võ kiêng kỵ nhất là lo sợ, khí thế không đủ là đã thua một nửa rồi.

Lúc trời tối, bọn họ đến bên vách núi, vốn chỉ cần hai người Tần Thu Uyển là cũng có thể làm Thiên Ma Cung chủ bị thương, bây giờ còn có người giúp một tay. Cho nên rất nhanh, kiếm của Tần Thu Uyển đã đâm vào ngực của hắn.

Trong bóng đêm mơ hồ, con mắt Thiên Ma Cung chủ gắt gao trừng mắt nhìn nàng.

Tần Thu Uyển cười lạnh: "Mười năm trước ở Lý gia trang ngươi đã giết một người tên là Giang Đích, ta là nữ nhi của ông ấy. Nay ta thay phụ thân báo thù, lý lẽ chính đáng, ngươi giết người thì nên đền mạng, cho dù có chết, cũng nên nhắm mắt mới đúng."

Nàng rút kiếm ra, hung hăng rạch qua cái cổ của hắn, vết máu bắn tung tóe, sau đó, nàng bay lên đạp hắn xuống sơn nhai.

Toàn thân Tần Thu Uyển đã mất hết sức lực, nằm rạp trên mặt đất há mồm thở dốc. Dư Trọng Xuyên nhìn như đứng được nhưng kỳ thật khí lực toàn thân đều dựa vào trọng kiếm chống xuống đất.

Hắn hít sâu mấy hơi, tiến lên đỡ Tần Thu Uyển dậy: "Đi thôi, trời tối rồi, chúng ta tìm chỗ để dưỡng thương đã."

Trước khi dưỡng thương, Tần Thu Uyển có hỏi những người giang hồ bị thương kia, rồi lại đưa cho họ một đống thuốc.

Về phần phương thuốc đó từ đâu mà ra... Nàng đều nói đó là tổ truyền.

Giang gia là thế gia truyền thừa trăm năm vẫn luôn nổi danh, cho nên có lấy ra cái gì thì cũng không hiếm lạ.

Cũng có người vận khí không tốt, đụng phải độc phấn quá mức tàn bạo cho nên bất trị bỏ mình. Tần Thu Uyển cũng nói, nếu người nhà bọn họ có việc muốn nhờ thì nàng đều sẽ dốc toàn lực tương trợ.

Hai ngày sau đó, cửa hiệu của nàng cũng nhận thêm một vài cô nhi quả mẫu đến đây xin trợ giúp. Trên thực tế, nàng cũng không quan tâm đó có phải là gia quyến của những người đã chết hay không, chỉ cần cùng đường mạt lộ, nàng đều đồng ý giúp đỡ.

Lần này, phu thê hai người dưỡng thương hết một tháng.

Người nhà họ Dư chạy tới, tự mình trông coi hai người. Vì không muốn để hai người phải hao tâm tốn sức nữa, còn từ chối hết tất cả các khách nhân khác đến nhà.

Người tập võ đều nguyện ý trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu.

Phu thê Dư gia rất đau lòng vì nhi tử bị thương, nhưng cũng rất vui mừng vì hai người đã làm được việc lớn.

Sau khi vui mừng, Dư phụ lại không nhịn được trách cứ: "Quá lỗ mãng, lỡ như các con làm việc quá bí mật, không có người giang hồ nào biết được thì cũng sẽ không có ai tiến đến giúp một tay. Vậy thì hai người các con phải làm sao bây giờ?"

Tần Thu Uyển cười cười, không nói gì.

"Bọn họ biết tin..." Ngữ khí Dư Trọng Xuyên rất vững vàng: "Cũng là chúng con cố ý nói ra."

Trước khi bọn họ động thủ, cũng đã nghĩ đến việc cáo tri cho tất cả mọi người cùng đánh dẹp với bọn họ. Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Người có lòng hiệp nghĩa rất nhiều, ai cũng muốn cứu người, nhưng hầu hết đều võ công yếu, vừa đi là có thể mất mạng.

Còn không bằng tung tin ra, ai đồng ý giúp đỡ thì giúp, không nguyện ý thì cũng không bắt buộc. Dù sao hai người bọn họ cũng là chủ lực, phàm là có người phụ một tay thì nhất định có thể thành công.

Dư phụ lập tức hiểu ý của nhi tử, không nhịn được đưa tay ấn vào đầu của nhi tử: "Còn không nhận mình ngốc hả?”

Người Thiên Ma Cung vẫn còn có một số nhỏ chạy thoát ra bên ngoài, nhưng Ma Cung đã bị hủy, cung chủ đã chết, bọn họ chỉ cần ló đầu là sẽ bị tất cả mọi người chặn giết.

Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm thay Lý trang chủ.

Ngay khi tất cả mọi người đang nghị luận chuyện hai phu thê Giang Thu Dương và Dư Trọng Xuyên tiêu diệt hang ổ Ma Cung, còn mượn sức mạnh của hợp chúng nhân giết chết Thiên Ma Cung chủ thì có người lại nói đến cái chết năm đó của Giang phụ.

Giang phụ bị Thiên Ma Cung chủ giết ở Lý gia trang, trước kia tất cả mọi người đều tưởng là Thiên Ma Cung chủ tới cửa để trả thù. Nhưng gần đây, Giang Thu Dương đã tự mình thừa nhận, năm đó Thiên Ma Cung chủ vì muội muội khó sinh mà chết mà giận lây sang Lý trang chủ nên đã xuống tay độc ác.

Sau khi giết Giang phụ, Thiên Ma Cung chủ đã tỉnh táo hơn.

Lời giải thích này vẫn chưa giải đáp hết nghi ngờ trong lòng mọi người.

Người Thiên Ma Cung tùy ý làm bậy, muốn người ta canh ba phải chết thì sẽ không kéo tới canh năm. Nếu Lý trang chủ đã có thù với hắn thì vì sao dù đã nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn có thể bình an vô sự?

Trong lúc nhất thời, Lý trang chủ đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Tần Thu Uyển dưỡng thương một tháng, cơ bản đã khỏi hẳn, gần đây ngày nào cũng bị nhốt trong căn thủy tạ này thực sự là rất nhàm chán.

Thời tiết đầu hạ, phong cảnh vừa đẹp.

Buổi chiều ngày hôm đó, nàng ngồi ở bên trên hành lang thủy tạ, thoát giày, chân đặt ở trong nước đạp lạch bạch.

Bỗng nhiên, động tác trên chân nàng dừng lại, nói: "Đã tới rồi thì cũng đừng trốn tránh."

Tiếp theo sau đó, phía sau nàng xuất hiện một nữ tử che mặt.

Thân hình yểu điệu, nhưng bên ngoài mạng che mặt là da thịt mấp mô, vô cùng xấu xí.

Tần Thu Uyển nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Lý Hoan Hỉ, nàng không bất ngờ chút nào, hỏi: "Ta đã đưa dược ngọc cho ngươi, ngươi còn tới tìm ta làm gì?"

Lý Hoan Hỉ che mặt nên nhìn không ra ánh mắt của nàng ta.

Hồi lâu sau, nàng ta trầm giọng nói: "Phụ thân ta đã quy y trong miếu, không quản chuyện thế tục nữa rồi."

Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ đối với chuyện này.

Tính cách của Lý trang chủ rất là mâu thuẫn, bản tính của ông ta thì chính trực, nhưng đụng vào chuyện của nữ nhi thì lại quá là mù quáng.

Xuất gia... Đúng là chuyện mà ông ta có thể làm ra được.

"Chuyện này có liên quan gì đến ta?"

Lý Hoan Hỉ trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi rõ ràng đã đáp ứng là sẽ không nói ra những chuyện kia."

"Thù giết cha không đội trời chung, nếu ngươi là ta, ngươi có thể nhịn được không?" Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng, giơ chân lên rũ đi giọt nước, bắt đầu đi giày: "Hơn nữa, người không muốn nói ra là chính ngươi, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ đáp ứng chuyện đó."

Lý Hoan Hỉ giận quá hóa cười: "Người Lý gia trang đã đi hết, sơn trang đã thành một cái xác không hồn, ngươi hài lòng chưa?"

Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Người Ma Cung cung chủ qua lại là phụ thân của ngươi, bởi vậy nên ông ta mới bị mọi người giận chó đánh mèo, người Lý gia trang sợ bị phụ thân ngươi liên luỵ nên đã chủ động rời đi, những chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Cũng không phải ta ép phụ thân ngươi và nương ngươi quen biết, thành thân rồi sinh con, ngươi trách trời trách địa cũng không thể trách ta."

Lý Hoan Hỉ gắt gao trừng mắt nhìn nàng: "Giang Thu Dương, ta hận ngươi."

"Vừa hay." Tần Thu Uyển giễu cợt: "Ta cũng hận ngươi!"

Lý Hoan Hỉ đột nhiên đưa tay, một liễu diệp đao lớn bằng ngón trỏ hiện ra màu đen bay về phía Tần Thu Uyển.

"Muốn đánh nhau ư, ta còn chưa đi xong giày mà." Tần Thu Uyển trần trụi một chân phi thân lùi về phía dưới hiên thủy tạ, tiếp theo đó, nàng phá vỡ tấm ván gỗ, cả người bay đến trước mặt Lý Hoan Hỉ, kiếm trong tay không lưu tình chút nào chĩa về phía mặt nàng ta.

Lý Hoan Hỉ kinh hãi, vạn vạn không ngờ đến, tất sát kỹ của mình đã bị nàng tuỳ tiện tránh đi, bèn vội vàng lui về sau.

Nhưng đã không kịp nữa rồi. Ngay sau đó, nàng ta nghe rõ ràng được tiếng kiếm đâm vào da thịt.

Nàng ta hung ác chĩa mũi kiếm về phía trước, chủy thủ trong tay đâm ra.

Tần Thu Uyển không ngờ nàng ta lại ác như vậy, nàng vừa mới dưỡng bệnh xong, đương nhiên là không muốn sinh bệnh nữa, cho nên vô thức rút kiếm phi thân lui lại.

Nàng lui về phía sau, nhưnng Lý Hoan Hỉ cũng không dám hướng về phía trước. Nàng ta lướt lên nóc phòng, rất nhanh đã biến mất ở bên ngoài bờ hồ.

Tần Thu Uyển hừ lạnh một tiếng: "Coi như ngươi chạy nhanh."

Nàng không hạ tử thủ, thật ra là nàng cố ý.

Lý Hoan Hỉ không thể chết, bởi vì nàng ta còn phải thương nhớ tình lang nữa.

Suy nghĩ của Tần Thu Uyển không sai chút nào. Sau khi Lý Hoan Hỉ bị thương bỏ chạy, mắt thấy sau lưng không ai đuổi theo, bèn thở dài một hơi. Nàng ta tìm một nơi hẻo lánh băng bó vết thương, sau đó có chút trầm ngâm, cuối cùng đi đến tửu lâu mà người Thiên Ma Cung từng ở trước đó.

Lâm Khai Đống vẫn bị giam ở bên trong.

Khế nhà căn trà lâu này trên danh nghĩa là của Lý Hoan Hỉ, sau khi Thiên Ma Cung xảy ra chuyện, trà lâu đã vắng tanh, bởi vì là chỗ ở có chủ nên cũng không có người nào vào ở.

Lúc Lý Hoan Hỉ đi vào trà lâu, nàng ta lảo đảo hai bước dựa tường mới miễn cưỡng đứng vững được thân thể. Nàng ta lại cẩn thận băng bó vết thương, sau đó mới chậm rãi lên trên một gian phòng ở trên lầu.

Đẩy cửa ra, liền thấy Lâm Khai Đống dùng cả thân thể để nhảy trên mặt đất như một con cá sắp chết.

Lâm Khai Đống ngày nào cũng nghĩ đến việc bỏ trốn, hôm nay vất vả lắm mới cởi được dây thừng trên tay, đang muốn xoay người lại cởi nốt trên chân thì lại nghe thấy âm thanh đẩy cửa.

Ngẩng đầu lên, liền thấy Lý Hoan Hỉ đang che mặt.

Mặt Lý Hoan Hỉ trúng độc quá lâu, tùy đã lấy được dược ngọc để giải độc, nhưng khuôn mặt bị hủy hoại cũng không được khôi phục.

Lâm Khai Đống vốn là người háo sắc, thấy mặt nàng thành ra như vậy, làm gì còn yêu thương nàng nữa?

Sắc mặt hắn đại biến, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Nàng trở về rồi à?"

Lý Hoan Hỉ từ trên cao nhìn hắn: "Chàng định trốn?"

Lâm Khai Đống nhìn mình đã cởi trói hai tay, cười giải thích: "Vừa nãy lưng ta ngứa quá, không cào đến được... Nàng biết cảm giác đó đúng chứ? Cho nên ta mới tìm cởi dây thừng trên tay, chứ ta không hề muốn chạy."

Cho dù muốn chạy thì hắn cũng không dám nói thật!

"Vừa nãy sau khi rời khỏi đây, ta đã đi giết Viện nhi." Nói đến việc này, trong mắt Lý Hoan Hỉ dần dần lộ ra chút điên cuồng: "Vốn ta còn muốn giết luôn cả Giang Thu Dương, ta biết, trước kia chàng nhớ thương ta, nhớ thương Viện nhi, mà bây giờ người chàng yêu thương hơn cả chính là nàng ta."

Lâm Khai Đống nhìn dáng dấp của nàng, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Sau đó thì sao? Có thuận lợi không?"

Lý Hoan Hỉ nhìn hắn bởi vì bị nhốt quá lâu mà sắc mặt tái nhợt, nói: "Chàng muốn nàng ta sống? Hay là muốn nàng ta chết?"

Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào thì Lâm Khai Đống vẫn bày ra vẻ mặt chân thành nói: "Nàng ta đã gả cho người khác, có chết hay không cũng đâu liên quan gì đến ta? Hơn nữa, ta đã có nàng, ta không nhớ thương gì nàng ta nữa." Hắn chỉ cần nhìn Lý Hoan Hỉ là lại cảm thấy hơi sợ hãi, chỉ lên trời thề: "Ta có thể thề với trời, tất cả lời ta nói với nàng đều là thật."

Lý Hoan Hỉ đang bị thương, đứng như thế cả buổi nên vết thương đã bắt đầu thấy đau, nàng tựa lên trên cửa, nói: "Thân phận của ta đã bại lộ, hiện tại ta giống như chuột chạy qua đường, chỉ cần ló ra là sẽ có người muốn giết ta."

Lâm Khai Đống: "..."

Thế thì mau trốn đi.

Hắn thử thăm dò: "Không bằng chúng ta tìm một nơi hẻo lánh ẩn cư, không có ai quen biết chúng ta, chúng ta sẽ làm một đôi phu thê bình thường. Sinh hai ba hài tử, cả một đời đều không rời xa nhau, có được hay không?"

Lý Hoan Hỉ nghĩ đến cảnh tượng như thế, trong ánh mắt lại tràn đầy mơ ước, sau một lúc lâu, nàng lắc đầu: "Giang Thu Dương sẽ không bỏ qua cho ta."

"Không đâu, nàng ta đã có cuộc sống của mình rồi, nếu như chúng ta không xuất hiện, nàng ta sẽ không tìm đến đâu." Lâm Khai Đống thuận miệng nói.

Thật ra theo hắn thấy, nữ nhân Giang Thu Dương này có tính tình rất kiên quyết, phàm là người đắc tội với nàng ta đều không kết cục tốt đẹp.

Đến cả Thiên Ma Cung chủ nàng ta còn dám giết. Nàng ta chính là người điên, có liều cả tính mạng mình cũng không muốn cho kẻ thù được sống thoải mái.

Nghĩ rõ ràng những thứ này, Lâm Khai Đống càng hối hận hơn. Những mảnh gai cứng này của Giang Thu Dương đều là đối với ngoại nhân, lúc trước rõ ràng hắn đã có được mặt mềm mại của nàng, nhưng chính hắn lại đẩy nàng ra.

Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng hối hận.

Lý Hoan Hỉ tiến lên hai bước, giận dữ mắng: "Chàng lại đang nghĩ đến nàng ta?"

Lâm Khai Đống: "... Không!" Hắn nói năng hùng hồn: "Ta đang nhớ đến chuyện chúng ta nên đi đâu thì mới có thể không bị ngoại nhân tìm được."

Hắn nghĩ tới cái gì đó, rồi vội vàng hỏi: "Đúng rồi, nàng bảo đã cho người đi nói cho nương ta biết tung tích của ta, vậy đã có tin tức gì chưa?"

Lý Hoan Hỉ lắc đầu: "Nơi này cách La Thành ngàn dặm xa, không nhanh như vậy đâu, chàng cứ bình tĩnh chờ xem!"

Lâm Khai Đống bị nàng chuốc thuốc, toàn thân như nhũn ra, còn bị nhốt trong căn phòng này, đã rất lâu rồi chưa được ngắm nhìn ánh mặt trời. Sau khi hắn và Giang Thu Dương trở mặt thì đi đâu cũng bị mọi người phỉ nhổ, người duy nhất có thể trông cậy được chỉ có mẫu thân.

Đáng tiếc, hai người lại cách quá xa.

Sớm biết vậy, lúc trước hắn đã dẫn nương đến Bình thành, như vậy thì hiện tại cũng không trở thành người đơn độc.

Hắn đã từng một lần vượt qua tường viện nhưng vẫn bị bắt trở về. Nếu có người cho hắn một con ngựa ở đó thì hắn chắc chắn đã sớm chạy thoát rồi.

Lý Hoan Hỉ truy vấn: "Chàng lại đang nghĩ đến cái gì đó?"

Lâm Khai Đống hoàn hồn, thở dài nói: "Ta nghĩ đến nương ta."

Lý Hoan Hỉ không tức giận, nàng chậm rãi tiến lên, đưa tay sờ mặt của hắn.

Nàng tới gần, Lâm Khai Đống lập tức có thể thấy được vết sẹo trên trán nàng, đến cả mí mắt cũng có một cái hố to, thật sự là rất đáng sợ. Hắn cực lực nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, nói: "Nàng bị thương à?"

Hắn nhấn nàng lên trên giường: "Nàng có thuốc chữa thương không, ta giúp nàng băng bó."

Lý Hoan Hỉ không cự tuyệt, vừa nãy nàng tự mình quấn lung tung, vết thương hình như lại còn chảy máu nhiều hơn. Nàng lấy ra một cái bình thuốc đưa cho hắn.

Người nàng không trúng độc nên da thịt trắng nõn, Lâm Khai Đống giúp nàng băng bó ngực, nhưng trong lòng lại không có một chút kích động của nam tử bình thường nào khi đối mặt với cảnh đẹp mà chỉ một lòng nghĩ đến việc tránh ra thật xa.

Vết thương đã băng bó xong, hắn đưa tay giúp nàng kéo y sam lên nhưng tay lại bị nàng ấn xuống.

Hắn ngờ vực ngẩng mặt lên, bỗng nhiên đối mặt với khuôn mặt đầy sẹo, lập tức sợ hãi nhảy dựng lên.

Sau đó hắn vội nhớ tới là không thể để cho nàng nhìn ra mình sợ hãi và chán ghét nên vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

"Hoan Hỉ, nàng định làm gì?"

Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng hơi một tí là cởi mạng che mặt chứ!

Thật là dọa người.

So với gặp quỷ còn đáng sợ hơn.

Lý Hoan Hỉ nhìn hắn: "Chàng chê ta xấu ư?"

Lâm Khai Đống đúng là cảm thấy rất ghê, nhưng hắn không dám nói.

Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy thật khó xử.

Cũng không biết đời trước mình đã làm ra chuyện gì thất đức mà bây giờ cả ngày phải đối mặt với một bà điên dáng dấp xấu xí như vậy.

Nếu như có thể trở lại lúc trước, hắn sẽ không bao giờ tới gần Lý Hoan Hỉ. Nàng ta không khác gì kẹo mạch nha, dính vào một cái là không vung ra được.

"Không." Ánh mắt Lâm Khai Đống liếc xéo qua một cái, lập tức kiếm cớ: "Phi lễ chớ nhìn."

Lý Hoan Hỉ quay mặt hắn qua: "Hai chúng ta đã thẳng thắn với nhau từ lâu, có cái gì không nhìn được cơ chứ?" Ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn vào hắn: "Nếu chàng đã không chê ta xấu, vậy chàng hôn ta đi!"

Lâm Khai Đống: "..."

Đối đầu với ánh mắt của Lý Hoan Hỉ, hắn cảm thấy vô cùng khiếp người.

Bây giờ trên thân hắn đang có Nhuyễn Cân Tán, muốn chạy trốn cũng không trốn đươc. Nếu nàng thật sự tấn công thì hắn cũng không kịp tránh. Người ở dưới mái hiên, hắn cắn răng một cái, nhắm mắt lại, mặc kệ tất cả hôn lên.

Lý Hoan Hỉ hơi hoài niệm, liếm liếm môi của hắn, nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này đi."

Lâm Khai Đống: "..."

Nàng nhìn hắn: "Ta đột nhiên phát hiện ra, so với những ân oán kia thì chàng vẫn quan trọng hơn. Như chàng đã từng nói, đi tìm một nơi không ai quen biết chúng ta, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ."

Lâm Khai Đống không muốn như vậy!

Nhưng hắn không dám nói.

Lý Hoan Hỉ ngồi dậy, mặc lại y sam, từ trong tay áo móc ra một bình thuốc, bóp cằm của hắn rót vào bên trong miệng.

Lâm Khai Đống trừng lớn mắt, trên người hắn vẫn còn có vị thuốc trước đó nên phản ứng tương đối chậm, lúc hắn muốn phản kháng thì dược vật đã vào trong bụng.

Hắn thò tay ra móc yết hầu, vội vàng hỏi: "Nàng cho ta uống cái gì thế?"

Lý Hoan Hỉ hờ hững nhìn hắn: "Nếu không hành tẩu giang hồ nữa thì võ nghệ của chàng cũng không cần dùng, ta cũng không muốn mỗi ngày đều phải đề phòng chàng, thuốc kia... là để phế võ công."

Mắt Lâm Khai Đống tối sầm lại.

Hắn trừng mắt nhìn nàng: "Lý Hoan Hỉ, ngươi bắt ta làm cái gì ta cũng có thể làm cho ngươi, nhưng ngươi không thể phế đi võ công của ta!"

Hắn vất vả luyện tập nhiều năm mới có được một thân võ nghệ như bây giờ, dù có mất đi tất cả, hắn cũng chưa từng từ bỏ.

Bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn có võ công thì tất cả mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Dù có làm hộ vệ cho người ta thì cũng được bao ăn bao ở, còn có thể có tiền tháng.

Nếu không còn võ công nữa... Hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Lâm Khai Đống sợ hãi vô cùng, vội vàng thò tay ra móc yết hầu.

"Trễ rồi." Lý Hoan Hỉ hờ hững: "Đây là thuốc cữu cữu cho ta, đặc biệt nhằm vào những cao thủ giống như ngươi. Chỉ cần uống vào một ngụm thì tất cả nội lực đều sẽ biến mất hết."

Đây là quyết định nàng đã sớm nghĩ kỹ, bởi vì nàng không đánh lại hắn.

Nếu như hắn thật sự chạy trốn thì có thể cả một đời này nàng cũng không tìm được hắn, cho dù tìm được thì cũng không thể cam đoan Lâm Khai Đống có thể sẽ vì quá tức giận mà một kiếm bổ chết nàng hay không.

Cho nên, võ công của hắn vẫn nên phế đi thì hơn.

Nàng yêu hắn, chứ không phải yêu võ công của hắn. Phế đi rồi thì hắn sẽ ngoan ngoãn hơn.

Lâm Khai Đống bi phẫn vô cùng, bởi vì hắn phát hiện, tuy đã trúng Nhuyễn Cân Tán nhưng hắn cũng có thể nhận ra được nội lực của mình đang càng ngày càng ít đi, sau đó thì dần biến mất không còn chút nào.

Ngực hắn phập phồng, trong phút chốc, suy nghĩ muốn giết nàng cũng đã dần hiện lên trong đầu hắn.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, bây giờ hắn không phải là đối thủ của nàng.

Lâm Khai Đống hít sâu mấy hơi, cố gắng đè xuống tức giận trong lòng, nói: "Được rồi."

Hắn hỏi: "Khi nào chúng ta lên đường?"

"Tối nay đi." Lý Hoan Hỉ bị thương, vừa nãy cũng cử động hơi nhiều, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

Lâm Khai Đống vẫn không dám nhìn vào mặt của nàng, quay đầu sang bên, thấy được bình sứ trắng trên đất.

Hắn lặng lẽ đưa tay nhặt lên, sau đó sờ soạng tìm kiếm một chén trà lạnh trên bàn, dùng mấy giọt nước trà hòa tan dược trong bình sứ trắng rồi đỏ mấy giọt nước đó vào trong bình thuốc trị thương.

Hắn làm tất cả những việc này rất nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng vẫn phát ra mấy tiếng xột xoạt. Lý Hoan Hỉ trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, bực bội hỏi: "Chàng đang làm gì đấy?"

Động tác trong tay Lâm Khai Đống dừng lại, trái tim nhấc lên, nói khẽ: "Ta muốn hòa tan thuốc trị thương để lau vết máu trên người nàng."

Lý Hoan Hỉ bị thương, hình như còn chưa kịp tẩy rửa.

Nàng rất hưởng thụ sự quan tâm của nam nhân, ừ một tiếng, nói: "Chàng nhẹ nhàng chút."

"Được." Ngữ khí của Lâm Khai Đống vô cùng ôn nhu.

Hắn cởi dây thừng trên chân đi, đi ra trong góc lấy một chậu nước đặt ở bên giường, cầm khăn lau vết máu cho nàng, lại nói: "Ta tẩy rửa vết thương cho nàng xong thì sẽ băng bó vết thương lại."

Lý Hoan Hỉ không lên tiếng.

Thấy nàng không cự tuyệt, Lâm Khai Đống coi như là nàng ngầm đồng ý, lúc tẩy rửa thương thế cho nàng để băng bó, hắn thấp giọng kêu lên một tiếng.

Lý Hoan Hỉ bất mãn mở to mắt, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Khai Đống áy náy: "Ta thô tay đần chân, để một giọt nước chui vào trong bình thuốc trị thương rồi."

Miệng bình nhỏ như vậy, cho dù nước có vào thì cũng chẳng được bao nhiêu, Lý Hoan Hỉ nhắm hai mắt lại: "Không sao, cứ đắp lên đi! Thấy ổn ổn rồi thì lại đi lấy thêm."

Lâm Khai Đống khẩn trương đổ thuốc trị thương ra đắp lên cho nàng.

Cũng không biết chút thuốc từ trong chiếc bình cũ kia có đủ để phế đi võ công của nàng hay không.

Trên thực tế là đủ. Vết thương được băng bó xong xuôi, Lâm Khai Đống cũng không chịu nổi nữa, lập tức ngủ thiếp đi.

Sau đó, hắn lại bị tiếng thét chói tai của nữ tử đánh thức.

"Ngươi đã làm cái gì với ta?"

Lý Hoan Hỉ tóc tai bù xù, không mang theo mạng che mặt, lúc này mặt mũi vô cùng hung ác: "Lâm Khai Đống, ngươi đừng giả bộ ngu ngốc."

Lâm Khai Đống lấy lại tinh thần, nhìn nàng tức giận như thế, vô thức lánh sang một bên.

Lý Hoan Hỉ nhìn tay mình, giọng the thé nói: "Ngươi trả lời ta mau."

Đương nhiên là Lâm Khai Đống sẽ không thừa nhận, hắn lắc đầu: "Ta không biết."

Đối với lời nói của hắn, Lý Hoan Hỉ một chữ cũng không tin.

Nàng rất rõ từ lúc mình trúng chiêu ở chỗ của Giang Thu Dương thì trên đoạn đường trở về nàng cũng không đụng phải người nào, chỉ có ở cùng Lâm Khai Đống suốt nửa ngày trời. Ánh mắt nàng đảo quanh trong phòng, sau đó nàng thấy được một cái bình sứ trắng được đặt ở trên bàn nhỏ.

Bình sứ này... Vừa nãy nàng rót thuốc rất nhanh, rót xong thì liền quăng bình thuốc ra, không thể nào để ở chỗ này.

Nói cách khác, Lâm Khai Đống đã dùng nốt số thuốc còn lại bên trong để phế đi võ công của nàng.

Lâm Khai Đống thuận theo tầm mắt của nàng nhìn theo, ánh mắt rơi vào cái bình thuốc kia, trong lòng thầm kêu một tiếng: Chết rồi.

Bình thuốc được hắn nhặt lên từ dưới đất, nhưng bởi vì lúc lấy thuốc sợ bị nàng phát hiện, hắn đã nhẹ nhàng đặt lên cái bàn nhỏ đó.

Lý Hoan Hỉ nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì còn có cái gì không hiểu nữa?

Nàng rút dao găm bên hông ra, phi thân nhào tới: "Ta phải giết ngươi!"

Trong người Lâm Khai Đống vẫn còn Nhuyễn Cân Tán nên động tác rất chậm chạp.

Lý Hoan Hỉ đang bị thương, hai người đều mất sức nên có đánh nhau cũng không dễ dàng.

Bỗng nhiên, trong lúc Lâm Khai Đống đang tránh né thì vô tình đụng phải ngọn đèn dầu bên cạnh, dầu thắp đổ xuống, dính vào màn tơ ở dưới đất làm màn tơ cháy hừng hực, trong phòng bốc lên làn khói đặc.

Lâm Khai Đống thấy tình thế không ổn, định chạy trốn thì lại bị người đứng phía sau ôm chặt.

Hắn không có chút nội lực nào, toàn thân lại như nhũn ra, bị ôm như thế thì thật sự không thể động đậy.

Căn phòng được làm bằng gỗ nên lửa lan ra rất nhanh, Lâm Khai Đống cố gắng muốn chạy. Cánh tay ôm eo hắn mặc dù rất mảnh khánh nhưng vô cùng chặt chẽ, không cho phép hắn tránh thoát.

Trướng mạn bắt lửa từ trên nóc nhà rủ xuống phủ lên hai người, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của hai người vang lên.

Lý Hoan Hỉ gắt gao ôm lấy hắn.

Nàng đã không còn phụ thân, đã không còn cữu cữu yêu thương mình, cũng đã không còn Lý gia trang, đến cả võ công cũng không còn. Thứ duy nhất có thể giữ được chỉ có nam nhân trước mặt này.

Nếu như không phải vì hắn, nàng sẽ không trở về Bình thành. Như vậy, nàng vẫn sẽ là tiểu sư muội được tất cả mọi người ở Thiên Ma Cung sủng ái.

Tên nam nhân này hại nàng đến mức này mà muốn hất nàng ra để sống những ngày tốt lành, hắn nghĩ hay lắm!

Tiếng kêu thảm thiết truyền đi rất xa, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nam tử gào thét: "Ngươi là đồ điên!"

"Ngươi thả ta ra..."

"Lý Hoan Hỉ, ngươi điên thật rồi..."

Trận hỏa hoạn ở trà lâu rất nhanh đã bị người ta phát hiện, cả đường phố này đều là Hoa Lâu và tửu lâu san sát nhau, lỡ như dấy lên thì cả đường phố đều sẽ bị đốt thành tro bụi.

Cho nên người đến đây xem náo nhiệt đều cầm theo một thùng nước, rất nhiều người cứu hỏa, gần như kinh động đến cả nửa thành.

Tần Thu Uyển ở thủy tạ cách nơi này hơi xa, lúc nàng chạy tới thì lửa đã bị dập tắt gần xong.

Giữa một vùng phế tích, có một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau, từ bộ dạng của hai người họ thì có thể thấy được nữ tử kia đang ôm thật chặt nam nhân trước mặt.

Hai người ôm rất chặt, căn bản không thể tách rời.

Thế là có người hảo tâm mua một bộ quan tài mỏng, hợp táng hai người cùng một chỗ.

Nói thật khi nhìn thấy tình hình như vậy, Tần Thu Uyển cũng có chút hoang mang.

Lúc ấy nàng cố ý thả Lý Hoan Hỉ đi, đúng là muốn để nàng ta trở về để chèn ép Lâm Khai Đống, nhưng nàng cũng không ngờ mới ngắn ngủi nửa ngày, hai người bọn họ đã thành ra như vậy.

Lâm mẫu ở La Thành cách xa nơi này cả ngàn dặm, đợi cả một đời cũng không thấy được nhi tử trở về.

Vụ hỏa hoạn ở trà lâu được mọi người nghị luận suốt mấy ngày.

Đủ loại suy đoán đều có, trong đó tin tức được truyền đi nhiều nhất chính là đôi người hữu tình kia vì không được người nhà chấp nhận nên đã hẹn nhau tuẫn tình.

Tiên sinh kể chuyện ở trà lâu sau khi kế xong chuyện hai phu thê Giang gia chủ tiêu diệt hang ổ Ma Cung thì lại nói đến chuyện một đôi nam nữ hữu tình không được gần nhau nên đã tuẫn tình mà chết.

Suốt khoảng thời gian đó, các buổi diễn trong trà lâu đều rất đông khách.

Sau chuyện này, Tần Thu Uyển lại về lại Tề thành. Hai phu thê đến tận lúc trung niên vẫn còn cầm kiếm đi khắp nơi, gặp phải chuyện bất bình là sẽ ra tay tương trợ.

Trong lúc này, cũng có nghe nói không ít chuyện Giang gia chủ dũng mạnh chiến đấu với Ma Cung cung chủ.

Nghe người ta nói một chưởng nàng bổ ra làm thiên địa lung lay, nhật nguyệt vô quang, nàng còn vô cùng ngỡ ngàng.

Thực sự là nói nàng sao?

"Sao đến cả thiếp còn không biết mình lợi hại như vậy nhỉ?"

Bên cạnh, Dư Trọng Xuyên dở khóc dở cười: "Người ta khoa trương thế thôi, nếu không khoa trương thì cũng không ai muốn nghe."

Khó trách lúc trước khi bọn họ truyền tin tức ra bên ngoài, lại có nhiều người nguyện ý xuất thủ tương trợ như vậy. Kết hợp với chuyện này thì cũng có thể khiến cho nửa đời sau của người ta đều vinh quang vô cùng. Chuyện này thậm chí còn lấn át chuyện nàng từ phu đi tái giá.

Hai người ra khỏi thành, tiếng cười nói dần dần vang lên theo từng bước đi, nam tử cao lớn, nữ tử mảnh khảnh, rất thân mật với nhau, người ngoài nhìn vào liền biết đây là một đôi phu thê ân ái.

Rất nhiều năm sau, vẫn còn có người đề cập đến chuyện hai phu thê đồng lòng vây quét Thiên Ma Cung chủ. Chuyện liên quan tới võ công của hai người thì được người người truyền đi là thần hồ kỳ thần.

 
Bình Luận (0)
Comment