Chương 272
Giang Thu Dương mặt mũi toàn là u cục nhưng lại vô cùng thoải mái, chắp tay thi lễ về phía Tần Thu Uyển: "Đa tạ ngươi đã giúp ta báo thù, còn kéo dài vinh quang của bậc tiền bối. Lâm Khai Đống là tên hỗn trướng, nên bị nữ nhân ngoại đầu kia quấy rầy đến chết!"
Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó cả người chậm rãi tiêu tán.
*
Lúc Tần Thu Uyển tỉnh lại lần nữa thì lọt vào trong tầm mắt của nàng là một khung cảnh đỏ chót. Nàng ngồi ở chủ vị, khắp phòng tân khách tề tụ, bên tay trái còn có một nam tử nho nhã hơn ba mươi tuổi ngồi cạnh, lúc này đang mang vẻ mặt tươi cười, ánh mắt mong đợi nhìn ra ngoài cửa lớn.
Chỉ nhìn cách bài trí trong phòng và tân khách nơi đây thì đã có thể đoán ra nơi này là hỉ đường.
Quả nhiên, ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng hỉ bà kêu lên, một đôi tân lang tân nương xuất hiện ở cửa chính, nam tử kia ngũ quan tinh xảo, mặt mày như vẽ.
Tân nương tử được trùm khăn voan, không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ nhìn thân hình có lõm có lồi phía dưới cát phục cũng biết nàng sẽ không quá khó coi.
Trong một căn phòng xa hoa, tân lang tân nương mặc hỉ phục được dắt đến đường tiền.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
Tần Thu Uyển vẫn rất bình tĩnh. Ở đây có nhiều khách, nàng không tiện tiếp thu ký ức. Chờ đến khi bái đường xong, nàng lập tức đứng dậy đi ra sau đường.
Có khách trông thấy nhưng cũng chỉ cho là nàng muốn đi thay y phục, thức thời không tiến lên ngăn cản.
Hậu đường rất lớn, các thức vật được trang trí tinh xảo, xem ra nội tình nhà này cũng không phải bình thường.
Tần Thu Uyển bảo nha hoàn chờ ở cổng, tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Nguyên thân Hạ Ngọc Nương xuất thân ở Tùng thành phồn hoa – là một trong những phủ thành nằm trên địa bàn quản lý của Khổng quốc, trong nhà làm kinh doanh buôn bán. Nhưng mà, khi sinh nàng không lâu nương nàng đã qua đời, phụ thân tục cưới, có kế mẫu thì sẽ có hậu gia*. Nàng từ nhỏ đã không được người trong nhà yêu thương, mãi đến năm mười bốn tuổi, phú thương Đàm gia tới cửa cầu thân, Hạ phụ cũng không thương yêu nữ nhi, thấy vụ hôn sự này không tệ nên không cần suy nghĩ nhiều đã đáp ứng.
(*: bố dượng)
Sau khi Hạ Ngọc Nương thành thân, cuộc sống của nàng vô cùng yên bình, mặc dù phu quân không quá ân ái, nhưng cũng tương kính như tân, một năm sau liền sinh ra đích tử. Lại thêm hai năm nữa, sinh ra nhị nữ nhi, nhiều năm như vậy, cũng không xảy ra quá nhiều chuyện phiền lòng.
Nhưng sau khi nhi tử Đàm Khải Lang thành thân thì cuộc sống của nàng luôn luôn không được bình an.
Đàm Khải Lang từ lúc năm tuổi đã thường xuyên đến thư viện ở ngoại thành cầu học, thỉnh thoảng còn bận rộn, ba năm ngày không trở về nhà.
Mẫu tử ở chung không nhiều, tình cảm đương nhiên không sâu.
Nhi tức là do Đàm Khải Lang tự chọn, dung mạo tú mỹ, tính tình hiền lành, mặc dù xuất thân không bằng Đàm gia, nhưng bởi vì có một đồng sinh ca ca đã thi đậu nên mối hôn sự này cũng không quá kém.
Hạ Ngọc Nương thích một người khác làm nhi tức hơn nên không quá hài lòng với việc hôn sự này.
Nhi tức Hồ Mẫn Y đại khái cũng đã nghe nói đến việc này nên sau khi thành thân rất không cung kính với bà bà, mà Đàm Khải Lang lại còn che chở cho nàng. Hạ Ngọc Nương tức thì tức, nhưng rốt cuộc cũng là con của mình nên mới không làm khó gì bọn họ cả.
Bản thân mẫu tử đã không thân thiết, nàng cũng không muốn vì một nữ tử mà đối chọi với nhi tử, cho nên mọi thứ nàng đều nhịn.
Có đôi khi lui một bước xong thì thứ đổi lấy không phải trời cao biển rộng, mà là vạn kiếp bất phục.
Hạ Ngọc Nương chính là ví dụ tốt nhất cho câu nói này.
Bản thân nàng thì muốn sống chung yên ổn với Hồ Mẫn Y, nhưng người ta thì lại không muốn như vậy.
Sau khi nhi tức vào cửa. Hạ Ngọc Nương bắt đầu cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, hai tháng sau đã nằm trên giường không dậy nổi.
Nàng nhẫn nhịn nửa tháng, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Trước khi chết, nàng mới biết là mình đã bị lừa. Nhi tử mình khổ cực nuôi dưỡng gần hai mươi năm, vốn dĩ không phải thân sinh của mình. Đã vậy còn có người dương dương đắc ý nói cho nàng biết, con của nàng đã biến thành một tên mã phu, cả ngày trông coi ngựa rồi tắm rửa cho chúng nó.
Hạ Ngọc Nương đúng là bị làm cho tức chết.
"Phu nhân, bên ngoài nhiều khách nhân như vậy, lão gia bảo nô tỳ tới giục ngài trở lại ngoài đó."
Tần Thu Uyển lấy lại tinh thần, nhéo vào mặt một cái, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Đàm gia ở trên thành này cũng coi như là tai to mặt lớn, hôm nay thương hộ to to nhỏ nhỏ trong thành đều đến chúc mừng, thậm chí đến cả Tri phủ đại nhân cũng mang hạ lễ tới.
Nàng vừa đến chính đường, đã có rất nhiều người chạy lên chúc mừng nàng.
Vui vẻ cái rắm!
Trong lòng Tần Thu Uyển nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không để lộ ra một nào. Nàng cười nói hàn huyên với mọi người, ánh mắt lại đang tìm kiếm bên trong đại sảnh.
Nhìn một lúc mới phát hiện, Đàm Thiên đã không còn ở đây nữa.
Nàng đẩy nha hoàn ra, vừa hàn huyên vừa vượt qua đám người, đi ra hồ nước bên vườn.
Xuân hàn se lạnh, buổi sáng đông lạnh nên không khí bên hồ nước có hơi lạnh lẽo, khách nhân đều không thích qua bên này. Tần Thu Uyển càng đi thì chung quanh càng ít người hơn.
Bên hồ nước có một tiểu viện dùng để nghỉ mát, Tần Thu Uyển nhìn xa xa trông thấy có một tùy tùng đang trông coi tiểu viện kia, chính là người hầu thiếp thân bên cạnh Đàm Thiên.
Nàng nhìn thoáng qua khung cảnh náo nhiệt sau lưng, lách qua cửa chính, nhảy qua tường vào trong.
Viện này không lớn, chủ yếu là dùng cho chủ tử nghỉ mát, tổng cộng cũng chỉ có ba gian phòng.
Nàng đi dọc dưới hiên, ở ngay gian phòng bên trái nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện.
"Nàng không cần phải ghen tỵ với nàng ta, lát nữa ta sẽ bảo nhi tức của Khải Lang tới thỉnh an nàng."
Đây là giọng nói của Đàm Thiên, so với trong trí nhớ của Hạ Ngọc Nương thì có hơi khác biệt. Lúc này hắn đặc biệt ôn nhu, còn có sự kiên nhẫn vô tận.
Ngay sau đó có một giọng nữ vang lên, mang theo vẻ ai oán: "Ta biết Khải Lang không tiện gặp, nhưng ta vẫn muốn cả đôi tân lang tân nương cùng quỳ lạy."
Tần Thu Uyển cười nhạo một tiếng, đưa tay đâm thủng cửa sổ giấy, nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm nhau bên trong, nàng lập tức có quyết định.
Nàng bay ra khỏi tường viện, chạy đến một khố phòng cách nơi này không xa khiêng một thùng dầu cây du đồng đến, lặng lẽ tưới vào bên ngoài phòng hai người đang ở, còn cố ý rót lên trên tường không ít.
Dầu cây du đồng có mùi rất nặng, lúc nàng sắp tưới xong thì nghe thấy Đàm Thiên bên trong nói với giọng nghi ngờ: "Nàng có ngửi thấy mùi gì hay không?"
Sau đó, liền có tiếng bước chân đi về phía cửa.
Tần Thu Uyển quẳng nửa còn lại xuống đất, ném một miếng lửa về phía cửa sổ.
Dầu cây du đồng gặp lửa, lập tức liền cháy bừng lên nóc phòng, cả một mặt tường nhanh chóng dấy lên lửa lớn.
Tần Thu Uyển còn suýt chút nữa bị thế lửa chạm vào sợi tóc, cũng may là nàng lui ra nhanh.
"Không ổn, cháy rồi!"
Tiếng của Đàm Thiên vội vàng truyền ra, sau đó thì Tần Thu Uyển không nghe thấy gì nữa. Nàng nhảy ra khỏi tường viện, đi theo tiểu đạo trở về chính phòng.
Lửa lớn như thế, đương nhiên là không giấu diếm được.
Nàng còn chưa trở lại chính phòng đã nghe thấy có người sau lưng hô to hoả hoạn.
Những khách nhân hai mặt nhìn nhau, có người phản ứng nhanh, vội vàng dặn dò người bên cạnh đi giúp cứu hỏa.
Hạ nhân Đàm phủ có rất nhiều, một đám người trùng trùng điệp điệp chạy vội qua. Tần Thu Uyển đứng trong đám người quay qua quay lại tìm người, nói: "Lão gia nhà ta đâu?"
Những đại hộ nhân gia như Đàm phủ mà có tin mừng thì phải chiêu đãi rất nhiều khách hàng, cho nên, có không thấy được chủ nhà thì cũng rất bình thường. Mọi người vốn không để trong lòng, nhưng lúc này nghe Tần Thu Uyển kêu lên, những khách nhân đều phát hiện có gì đó không đúng.
Bởi vì những lão tiền bối có mặt mũi trong thành đều ở chỗ này, Đàm Thiên không ở đây chiêu đãi thì còn có thể đi đến chỗ nào?
Tần Thu Uyển nhìn về phía ánh lửa xa xa: "Lão gia!"
Nàng hô to nhào tới.
Không thiếu nữ quyến lập tức đi theo nàng chạy về bên kia. Thấy thế, tất cả mọi người đều cho rằng Đàm lão gia đã bị hỏa thiêu, nên cũng vô thức đi theo.
Bên hồ nước trong viện tử nhỏ, gian phòng bên trái đang dấy lên lửa lớn rừng rực. Lúc mọi người đến, cánh cửa trước mặt và cả cửa sổ đều đã bị thiêu không còn hình dáng, đến cả xà nhà trên lầu cũng lắc lư như sắp rơi xuống.
Trong phòng còn có người ở kêu to.
Cũng không còn có cách nào khác, cửa sổ và mặt tường đều bị đại hỏa thiêu cháy, muốn đi ra ngoài thì cũng phải đợi tất cả cháy xong.
Đàm Thiên sống an nhàn sung sướng đã lâu, làm gì có chuyện từng bị lửa thiêu?
Nhìn thấy đại hỏa như vậy, trước tiên là bị dọa lui lại.
Sau khi mọi người đuổi tới, đám nha hoàn bọn họ mang tới và đám hạ nhân chủ động tiến lên giúp một tay, cộng thêm bên cạnh chính là hồ nước, nên chỉ một khắc đồng hồ sau thế lửa đã nhỏ dần, hai người nhốt trong phòng cuối cùng cũng có thể chạy ra.
Đàm Thiên bị cháy mấy sợi tóc, y sam đỏ chót trên thân bị phủ lên đầy màu đen xám, trên mặt cũng có mấy vệt đen.
Mọi người thấy hắn vô sự, đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó ánh mắt đều rơi xuống người nữ tử bên cạnh hắn.
Nữ tử kia lúc này đang dùng tay bụm mặt, dường như là vì xấu hổ khi đứng trước mặt mọi người.
Tần Thu Uyển tiến lên, đầu tiên là lo lắng hỏi thăm Đàm Thiên, sau đó bèn chất vấn nữ tử: "Ngươi là người nào?"
Nữ tử trầm mặc, xin sự giúp đỡ từ phía Đàm Thiên.
Đàm Thiên còn chưa lên tiếng, Tần Thu Uyển đã mở miệng: "Lão gia đừng mềm lòng. Với khí trời như này mà trong viện lại có lửa cháy, rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa."
Nàng chỉ vào căn phòng bị đốt hơn phân nửa: "Đến cả thùng dầu cây du đồng đều ở đây." Nàng giận dữ mắng mỏ: "Nói, ngươi là người nào? Vào bằng cách nào? Thùng dầu lấy ở chỗ nào? Là ai sai ngươi phóng hỏa?"
Một tràng tiếng chất vấn làm nữ tử đỏ cả vành mắt.
Nàng nhìn thoáng qua Đàm Thiên: "Chàng nói gì đi!"
Đàm Thiên đưa tay ra kéo tay áo Tần Thu Uyển: "Nàng đừng làm quá lên, không phải nàng ấy phóng hỏa."
Tần Thu Uyển truy vấn: "Ở nơi này chỉ có mình nàng ta là lạ hoắc, không phải nàng ta thì là ai?"
"Ngọc Nương, ta đã nói là không phải nàng!" Đàm Thiên nói to lên: "Viện tử bị đốt chỉ là gia sự. Còn có nhiều khách ở đây như vậy, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này."
"Bây giờ không phải, vậy khi nào mới phải?" Tần Thu Uyển nhìn về phía mọi người: "Tất cả mọi người cùng giúp đỡ phân xử đi. Cái người lạ hoắc này đột nhiên xuất hiện, phòng nhà ta lại còn vừa vặn bị đốt đi, chẳng phải là bị bắt tại chỗ rồi sao?"
"Cố ý phóng hỏa đả thương tính mệnh người khác, chắc chắn sẽ bị nhập tội." Nàng nhìn về phía một vị phụ nhân trong đó: "Yến phu nhân, ngài là muội muội của Tri phủ đại nhân, chắc chắn hiểu biết về luật pháp nhiều hơn chúng ta. Ngài nói xem, cố ý phóng hỏa hại người thì là tội danh gì?"
"Nếu có người chết thì sẽ phải đền mạng." Yến phu nhân như có điều suy nghĩ: "Nếu không làm người bị thương, cũng có thể xem xét lại, nhưng mà tội cố ý phóng hỏa thì chí ít cũng bị giam ba năm."
Lúc Yến phu nhân nói ra những lời này, nàng cũng có chút chần chờ.
Không chỉ là nàng, ở đây cũng có rất nhiều người phát hiện, Đàm Thiên rõ ràng là muốn che chở cho nữ tử này. Hơn nữa, nếu họ không nhìn lầm thì hai người này vừa nãy đã cùng nhau chạy ra từ bên trong đám cháy.
Nói cách khác, nữ tử này và Đàm lão gia đã ở cùng một chỗ khi căn phòng bị phóng hỏa.
Như vậy, người phóng hỏa, có lẽ không phải là nàng.
Đàm lão gia này. . . Rõ ràng là thừa dịp loạn lạc đã gặp gỡ với giai nhân, sau đó bị người nào đó phóng hỏa ngăn ở trong phòng, lúc này mới bị mọi người bắt tại trận.
Đối với Đàm phu nhân mà nói thì người phóng hỏa này hẳn là ân nhân của nàng ta mới đúng.
"Vậy thì báo quan đi!" Tần Thu Uyển nghe được câu trả lời của Yến phu nhân, lập tức dặn dò nha hoàn.
Đàm Thiên kéo nàng qua một bên: "Ngọc Nương, nàng có nghe hiểu hay không?" Hắn nhấn mạnh, gằn từng chữ: "Ta đã nói rồi, người phóng hỏa không phải nàng!"
Tần Thu Uyển truy vấn: "Không phải nàng thì là ai?"
Hôm nay là ngày đại hỉ, ngay trước mặt đông đảo tân khách xảy ra chuyện như vậy đã rất là mất mặt rồi. Nếu còn phải lên tận công đường thì sợ là Đàm gia sẽ biến thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người mất.
Đàm Thiên hơi trầm ngâm một lát, nói: "Yên Vũ và ta khi nãy ở cùng một phòng." Lại vội vàng bổ sung: "Ngọc Nương, không phải như nàng nghĩ đâu, giữa hai chúng ta không có gì cả, chỉ là ở trong phòng nói mấy câu mà thôi."