Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 268 - Chương 273

Chương 273
Tần Thu Uyển quay đầu nhìn chúng tân khách rồi lại nhìn Đàm Thiên trước mặt.

"Cho nên, chàng bỏ mặc hết tất cả khách quý để chạy đến nơi đây chỉ vì nói mấy câu với nàng ta sao?"

Đàm Thiên giật nàng một cái: "Nàng lớn tiếng như vậy làm gì?"

Tần Thu Uyển không chỉ lớn tiếng, mà còn muốn làm rõ chuyện này, nàng kéo nữ tử tên là Yên Vũ tới: "Nhìn bộ dáng này của ngươi, chắc cũng ba mươi tuổi rồi, ngươi chưa thành thân sao? Có biết cái gì gọi là nam nữ hữu biệt hay không?"

Lời nói không khách khí như vậy làm Yên Vũ càng tìm cách trốn về sau, còn định đưa tay che mặt.

Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Ngươi đang xấu hổ?"

Đàm Thiên không nhịn được nữa, một tay kéo nàng lại ngăn cách ở sau lưng: "Hạ Ngọc Nương, nàng làm loạn đủ chưa?"

Tần Thu Uyển lui về sau mấy bước: "Ở đây nhiều nữ quyến như vậy, chàng hỏi các nàng thử xem, ai đụng phải chuyện như này mà không làm loạn lên?" Nàng lớn tiếng nói: "Ta đã cho chàng nạp thiếp, chàng lại còn chạy đến đây để lén lút gặp người ta!"

Lén lút gặp người là một chuyện quá là khó nghe, sắc mặt Đàm Thiên lập tức tái nhợt: "Hạ Ngọc Nương, nàng điên rồi sao?"

"Cho dù ta có điên cũng là bị chàng ép điên!" Tần Thu Uyển kéo Yên Vũ đến gần: "Ngươi nói rõ cho ta, ngươi và lão gia nhà ta rốt cuộc có quan hệ ra sao? Vì sao các ngươi lại gặp riêng nhau ở chỗ này?"

Nam nữ ở cùng một phòng thì còn có quan hệ gì nữa?

Nhìn nàng cãi lộn, nữ quyến ở đây đều có chút không đành lòng.

Trong nhà, Đàm Thiên đã chừng bốn phòng mỹ thiếp, lại còn âm thầm vãng lai với người bên ngoài... Mấu chốt là nữ tử này búi tóc giống như một phụ nhân, tuổi tác cũng không nhỏ, chẳng lẽ Đàm Thiên lại thích trộm thê tử của người khác?

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Đàm Thiên muốn cướp người lại, nhưng Tần Thu Uyển giữ rất chặt, hắn có kéo nhưng căn bản là không nhúc nhích.

Yên Vũ bị hai bên kéo, không chỉ cảm thấy đau đớn mà ở trước mặt nhiều người như vậy, còn cảm thấy sĩ diện đời này cũng đều bị ném đi hết rồi.

"Đàm phu nhân, ta thật sự đến tìm Đàm lão gia để nói chuyện." Nàng khóc lóc giải thích.

Tần Thu Uyển không buông tha: "Vậy ngươi thề với trời đi, dùng chính con của ngươi để thề độc!"

"Nàng quá đáng rồi đó." Đàm Thiên nắm lấy cổ tay Tần Thu Uyển: "Ta và nàng ấy là cố giao, chỉ nói mấy câu mà thôi, sao nàng lại bức người như thế?"

"Vừa rồi hai người các ngươi ôm nhau chạy ra từ đám cháy." Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn hắn: "Nếu chàng yêu thích nàng ta, nàng ta cũng không có nam nhân thì hoàn toàn có thể nạp nàng ta làm thiếp mà!"

Tần Thu Uyển nghiêng đầu trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi không dám thề?"

Yên Vũ dùng khăn bụm mặt, khóc lóc thảm thiết.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, trong nhà ngươi còn có những người nào? Phu quân ngươi ở nơi nào?" Tần Thu Uyển hỏi không ngớt lời xong thì nói: "Ngươi khóc lóc như thế, cứ như là ta khi dễ ngươi vậy. Ta không làm khó ngươi, ngươi chỉ cần nói từ nay về sau sẽ không qua lại với lão gia nhà ta nữa thì ta sẽ để cho ngươi đi."

Thấy nàng ta vẫn không lên tiếng, nàng thúc giục: "Nhà trượng phu ngươi ở nơi nào? Ta gọi phu quân ngươi tới đón ngươi."

Yên Vũ lắc đầu: "Tự ta có thể trở về."

Tần Thu Uyển không cho: "Vậy cũng không được, chuyện hôm nay, ta phải để cho hắn biết."

Yên Vũ muốn tránh nhưng cánh tay lại bị kéo lại, căn bản không tránh được. Bị buộc không biết phải làm sao, nàng chỉ đành phải nói: "Phu quân ta không còn nữa."

"Vậy thì thật là tốt!" Tần Thu Uyển nhìn về phía Đàm Thiên: "Lão gia, vừa nãy hai người mới ôm nhau chạy ra khỏi đám cháy, trước đó còn đơn độc ở chung, giữa hai người đã không trong trắng, ta cũng không phải là loại người ghen tị. Nếu các ngươi đã tình chàng ý thiếp như vậy thì ta cũng nguyện ý thành toàn."

Nàng đưa tay giật hầu bao từ trên lưng Đàm Thiên xuống: "Cái này coi như là đính ước."

Yên Vũ còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị nhét vào một cái hầu bao, nàng cảm thấy vô cùng phỏng tay, vô thức muốn trả lại.

Tần Thu Uyển ấn tay của nàng xuống: "Nếu ngươi không nhận thì về sau đừng qua lại với lão gia nhà ta nữa!"

Đàm Thiên đưa tay ra cướp: "Trả lại cho ta."

Ba người lôi kéo cả buổi, tất cả mọi người đều không cho rằng Đàm Thiên và Yên Vũ thật sự trong sạch, chỉ là hai người này chẳng biết tại sao lại không muốn quang minh chính đại.

Các nam nhân trao đổi ánh mắt với nhau, đầy ý vị thâm trường.

Có thể Đàm lão gia lại thích như vậy. Không phải từng có chuyện, thiếp không bằng trộm sao?

Đàm Thiên đã nhận ra ánh mắt của khách nhân, thật sự muốn mắng Hạ Ngọc Nương đến mức cẩu huyết lâm đầu. Còn Yên Vũ phía bên kia muốn chạy trốn mà Hạ Ngọc Nương lại ngăn cản không thả.

Càng quấy rầy thì sẽ chỉ càng mất mặt, Đàm Thiên cũng không gò ép nữa, bèn trấn an: "Yên Vũ, ta sẽ nhờ người ta đưa nàng trở về, về phần cái hầu bao này thì sau này hẵng nói!"

Chỉ có người trong nhà thì nói thế nào cũng được.

Đến lúc đó lặng lẽ cầm hầu bao về, rồi nói đây chỉ là hiểu lầm, việc này cũng sẽ giải quyết xong, không cần thiết phải tranh cãi vào lúc này.

Yên Vũ đứng dưới ánh mắt của mọi người, mỗi một hơi thở đều là dày vò, nghe Đàm Thiên nói thì lập tức xoay người rời đi.

Sau đó, những khách nhân tụm năm tụm ba lại cùng một chỗ, đều đang nghị luận về việc này.

Đàm Thiên chỉ cần khẽ đến gần là bọn họ sẽ lập tức im ngay, rồi nói đến việc khác. Hắn ta cảm thấy hơi uất ức, lại càng thêm oán hận Hạ Ngọc Nương.

Màn đêm buông xuống, những khách nhân dần dần tán đi, nữ quyến phải đi trước, Tần Thu Uyển thì đã trở về phòng nằm ngủ.

Về phần hai phụ tử, nghe nói còn phải mời khách đến tận bình minh.

Buổi sáng hôm sau, lúc Tần Thu Uyển tỉnh dậy thì Đàm Thiên trong thư phòng sát vách đã rửa mặt. Gần như suốt cả đêm không ngủ, cả người hắn khốn đốn không chịu nổi, dù đã rửa mặt rồi nhưng khắp nơi đều là mùi rượu.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển, hắn ngoắc tay nói: "Ngọc Nương, nàng qua đây."

Tần Thu Uyển đứng ở cổng: "Nếu như chàng muốn lấy lại hầu bao thì sớm thu lại tâm tư đi, chàng đã qua lại với nàng ta, ta nhất định phải mang nàng ta về đây. Ta thân là Đàm gia chủ mẫu, tuyệt đối không cho phép ngoại thất tử xuất hiện."

Đàm Thiên không kiên nhẫn: "Không có chuyện gì đâu, là nàng hiểu lầm đó."

Tần Thu Uyển đâu dễ bị lừa gạt: "Hôm qua chàng còn che chở cho nàng ta, nhiều người nhìn thấy như vậy mà chàng còn nói là hiểu lầm, tưởng ta mù lòa hả?"

Nói xong, phất tay áo nói: "Sắc trời không còn sớm, đừng để phu thê Khải Lang đợi lâu, chàng nhanh lên đi."

Đàm Khải Lang là tân lang quan, hôm qua vào lúc hoả hoạn, hắn đang ở trong hậu viện uống chén rượu giao bôi nên căn bản là không rảnh qua đó xem tình huống. Sau này chỉ nghe thấy khách nhân khẽ bàn tán, nghe một lát xong, lại tìm người nghe ngóng mới biết được chân tướng.

Cho nên, khi nhìn thấy Tần Thu Uyển, sắc mặt hắn liền tái nhợt.

Hồ Mẫn Y bên cạnh đỡ lấy hắn: "Lần sau ta sẽ không cho chàng uống nhiều như vậy đâu."

Hai người đi tới gần, bà đỡ đưa khay lên. Đầu tiên là quỳ xuống kính trà Đàm Thiên.

Sau khi phát sinh chuyện ngày hôm qua, trong lòng Đàm Thiên tràn đầy tức giận. Nhưng mà tân hôn nhi tử đúng là một chuyện vui, lúc hắn tiếp nhận nước trà cũng nở nụ cười.

Sau đó chính là Tần Thu Uyển, Đàm Khải Lang rất không muốn quỳ xuống, nhưng vẫn phải quỳ xuống.

Hồ Mẫn Y cũng quỳ theo, chỉ là, lúc nàng ta đưa nước trà qua, giống như bị vấp mà hướng chén trà trong tay về phía Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển đưa tay ra đón, giống như là chỉ đụng nhẹ vào cái chén, nhưng lại nghiêng nó trở về.

Hồ Mẫn Y đang quỳ, cái chén vừa vặn rơi vào đầu gối của nàng.

Váy áo trên người nàng nhanh chóng ướt sũng.

Tần Thu Uyển vội mở miệng: "Có bị thương không?" Lại trách cứ: "Đã lớn như thế rồi mà đến cả chén trà cũng bưng không xong."

Hồ Mẫn Y móc khăn ra, lau đi lá trà trên đầu gối, đang muốn phản bác thì bà đỡ bên cạnh lại nâng một cái khay khác lên: "Thiếu phu nhân, lễ không thể bỏ."

Đàm Khải Lang bưng cái cốc kia qua, trực tiếp đưa tới trước mặt Tần Thu Uyển, lớn tiếng nói: "Nương, uống trà!"

Tần Thu Uyển không đưa tay ra đón, nói: "Nhìn bộ dáng của con có vẻ không cao hứng lắm, xảy ra chuyện gì thế?"

Đúng là như vậy nhưng Đàm Khải Lang không thể nói ra.

Đương kim hạ xuống trị thiên hạ, thân là nhi tử, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được trách cứ nương.

Tần Thu Uyển nhìn về phía Hồ Mẫn Y: "Hai người các con giận dỗi nhau?"

Đang là tân hôn, giận dỗi cái gì chứ, nghe cũng quá xúi quẩy đi mà. Hồ Mẫn Y mặt lạnh đáp lại: "Không."

"Mạnh miệng!" Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Khải Lang uống rượu không giỏi lắm, hôm qua là tân hôn, những đồng môn kia cố ý rót rượu cho nó nên nó mới uống nhiều hơn một chút. Cũng bởi vì phải bồi khách, cho nên nửa đêm mới trở về, cũng đâu phải ngày nào nó cũng như thế. Con phải thông cảm cho nó, không nên tức giận!"

Hồ Mẫn Y: "..." Nàng ta đâu tức giận với Đàm Khải Lang chứ!

Lòng Đàm Khải Lang tràn đầy uất ức, không nhịn được bèn nói: "Nàng không giận con."

Nghe vậy, Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn Đàm Thiên: "Đều tại chàng."

Nàng thở dài một tiếng: "Hôm qua phụ thân con làm ra cái chuyện kia đúng là quá mất mặt, nếu truyền ra bên ngoài thì những người đồng môn kia có thể sẽ châm biếm con. Đều do phụ thân con già rồi mà không hiểu chuyện, muốn tâm sự với người ta lúc nào mà không được? Còn chọn ngày tân hôn của con để làm, lại còn để cho người ta bắt tại trận..." Nàng dừng một chút, nói: "Lão gia, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tựa như là có người cố ý phóng hỏa để bọn ta phát hiện hai người gặp riêng nhau. Chàng và Yên Vũ kia âm thầm qua lại bao lâu rồi?"

Bị nhiều người bắt tại trận như vậy, mỗi lần Đàm Thiên nhớ tới là lại xấu hổ, toàn thân nổi da gà.

Hắn không muốn trò chuyện về việc này nữa, bèn nói sang chuyện khác: "Uống trà trước đi!"

Tần Thu Uyển nhận lấy nước trà để uống, hai tiểu phu thê nhìn về phía nữ tử tuổi trẻ ở bên cạnh.

Chính là nhị nữ nhi của Hạ Ngọc Nương - Đàm Lâm.

Bởi vì Đàm Khải Lang lâu ngày không trở về nhà nên tình cảm của hắn với muội muội cũng cực kì lạnh nhạt, nhận lễ gặp mặt xong thì kết thúc buổi lễ.

"Con phải trở về ngủ một lát." Đàm Khải Lang không muốn ở lại đây thêm một khắc nào, thật sự là muốn trở về ngủ bù, bèn kéo theo Hồ Mẫn Y đi ra bên ngoài.

Tần Thu Uyển cất giọng nói: "Con có thể đi, nhưng phải để Mẫn Y ở lại. Trước đó nó và người trong nhà không qua lại nhiều nên không biết cách đối nhân xử thế. Nhưng quý phủ chúng ta thì khác biệt, nó có thể không làm nhưng nhất định phải học."

"Mẫn Y, con qua đây, chúng ta cùng ăn sáng."

Bà bà có lệnh, với cả lúc này mới là ngày đầu tiên tân hôn, Hồ Mẫn Y cũng không dám không nghe theo.

Nàng trở lại trước bàn ngồi xuống, vốn Đàm Thiên còn định sau khi uống trà sẽ nói chuyện với thê tử, bây giờ thì chỉ có thể nuốt lời đến bên miệng vào lại trong bụng. Nhưng trong lòng của hắn đang rất tức giận, không tìm được cơ hội nói rõ với thê tử thì hắn càng tức giận.

Mắt không thấy tâm không phiền, hắn đứng dậy phất tay rời đi.

Chú ý đến tâm trạng của Hồ Mẫn Y, hắn còn nói bổ sung: "Hôm qua có không ít quản gia đến đây chúc mừng, thuận tiện mang theo sổ sách, ta phải đi nhìn một chút."

Cho nên giờ đây, trong phòng ngoại trừ người hầu thì chỉ còn lại hai bà tức.

Hồ Mẫn Y không thích vị bà bà này nên đương nhiên sẽ nghĩ cách khiến cho nàng khó chịu: "Nghe nói phụ thân có mấy vị di nương, sao con lại không nhìn thấy bọn họ?"

Di nương không được đến nơi này, Tần Thu Uyển cũng không tức giận: "Về sau còn có rất nhiều cơ hội, buổi chiều con đến chính viện, ta sẽ bảo các nàng thỉnh an con."

Nàng nói đến thiếp thất xong còn cảm khái: "Hôm qua trong phủ xảy ra chuyện đó con có nghe nói đến không?"

Hồ Mẫn Y khẽ gật đầu.

Tần Thu Uyển thở dài: "Phụ thân con chỗ nào cũng tốt nhưng chỉ có cái tội háo sắc, năm ngoái ta mới giúp chàng nạp một thiếp thất, còn cho chính chàng chọn người. Mà bây giờ chưa được bao lâu chàng đã ngán rồi."

"Hôm qua ta đã đưa đính ước, tiếp theo ta sẽ mau chóng nạp nàng ta vào cửa, đến lúc đó, cũng sẽ bảo cả nàng ta thỉnh an con."

Nghe thấy câu nói cuối cùng, bàn tay cầm đũa của Hồ Mẫn Y đột nhiên kẹp chặt lại.

 
Bình Luận (0)
Comment