Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 274

Chương 274
Sau đó, bầu không khí trên bàn lâm vào trầm mặc. Hồ Mẫn Y nhiều lần liếc trộm Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển đã nhận ra nhưng không phản ứng lại nàng.

Thật lâu sau, Hồ Mẫn Y mới thử thăm dò hỏi: "Phụ thân nói muốn nạp người đó vào cửa?"

"Chàng không đồng ý." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Không cần phải để ý đến chàng, chàng đã vứt bỏ cả tân khách để chạy tới gặp riêng người ta thì trong lòng chắc chắn là nguyện ý, không chừng là chỉ đang giả bộ thôi."

Hồ Mẫn Y: "..."

Nội tâm nàng còn bận suy nghĩ, bèn vùi đầu vào trong chén, không nói gì nữa.

Ăn sáng xong, Tần Thu Uyển thật sự dẫn nàng trở lại hậu viện, sau đó, bảo bốn vị thiếp thất xếp thành một hàng chờ ở cửa.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển tới, bọn họ lập tức tiến lên hành lễ.

Hạ Ngọc Nương là một đương gia chủ mẫu hợp cách, bên ngoài có thể xã giao cùng người khác, trong nhà cũng có thể quản thúc được thiếp thất. Nhìn các nàng quy củ như vậy thì cũng biết được thủ đoạn của Hạ Ngọc Nương như thế nào.

Đáng tiếc nàng nghìn tính vạn tính lại không tính đến chuyện người bên gối phản bội.

"Đây là Thiếu phu nhân." Tần Thu Uyển kéo Hồ Mẫn Y vào ngồi ở chủ vị: "Tất cả đều kính Thiếu phu nhân một ly trà đi!"

Mấy thiếp thất từng người một tiến lên, miệng lưỡi ngọt ngào, dỗ đến mức mặt mày Hồ Mẫn Y tràn đầy hớn hở.

Giữa bầu không khí vui vẻ, có tùy tùng tới nói: "Phu nhân, lão gia đang ở thư phòng đợi ngài, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Lúc Tần Thu Uyển đến thư phòng, Đàm Thiên đang tính sổ sách.

Vừa rồi lời hắn nói để rời khỏi chính đường cũng không phải là lấy cớ, đúng là có không ít quản gia thừa dịp hôm qua tới cửa chúc mừng đã đem sổ sách tới, lúc này trong tay Đàm Thiên còn chồng chất cả một đống lớn.

Tần Thu Uyển đi lên trước tiện tay cầm lấy một bản, nói: "Ta muốn thương lượng với chàng chuyện này."

Đàm Thiên không cảm thấy việc mình và Yên Vũ qua lại là sai nhưng ở trước mặt thê tử, hắn vẫn có chút chột dạ. Cộng thêm việc hắn muốn lui mối hôn sự này, cho nên, nghe nàng nói thì cũng đành kiên nhẫn đáp: "Nàng nói đi."

Tần Thu Uyển không dài dòng: “Đống sổ sách trong của hồi môn của cửa hiệu, ta muốn thu hồi lại để tự mình xem."

Đàm Thiên kinh ngạc: "Trước kia không phải nàng đều ngại phiền sao? Vì sao giờ lại muốn thu về?"

"Nhìn chàng bận rộn như vậy ta không đành lòng." Tần Thu Uyển giễu cợt: "Nếu ta không làm thì chàng lấy đâu ra thời gian tâm sự cùng tình nhân?"

Đàm Thiên không biết phải làm sao: "Bọn ta không có gì cả, hoàn toàn không phải là như nàng nghĩ. Giữa nam nữ cũng có thể là bằng hữu."

"Vậy các người là thật sao?" Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Dù sao ta cũng không tin, chúng ta là phu thê nhiều năm như vậy, chàng cũng không che chở ta như che chở nàng ta. Hai người so với phu thê còn thân mật hơn, hiện tại còn nói với ta cái gì mà tình bằng hữu giữa nam và nữ... Đàm Thiên, chàng đừng coi ta là đồ đần."

Đàm Thiên trừng mắt nhìn nàng: "Đừng có mà nói lung tung."

Hắn gõ bàn một cái: "Hôm qua ngay trước mặt nhiều quan khách như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, nàng cũng nên bỏ qua chuyện rồi bí mật nói với ta, chứ không bên làm loạn ở trước mặt mọi người như vậy." Hắn chỉ tay về phía cửa sổ: "Nàng ra ngoài hỏi thăm một chút xem, hôm nay trong những trà lâu kia, bọn họ chắc chắn đang nói về chuyện của Đàm gia chúng ta."

Tần Thu Uyển xem thường đáp: "Người mất mặt cũng không phải ta, ai thích nói thì nói."

Sắc mặt Đàm Thiên một lời khó nói hết: "Sao lại không liên quan đến nàng?"

Hạ Ngọc Nương đúng là sẽ phải chịu thanh danh là không quản được nam nhân.

Đàm Thiên cũng sẽ bị người ta nói là phong lưu.

Nhưng mục đích của Tần Thu Uyển là muốn đem việc này cho tất cả mọi người cùng biết nên nàng cũng không sợ mất mặt. Chuyện huyên náo càng lớn thì sẽ có thể ngăn cản chuyện Đàm Thiên muốn lấy nàng ta làm thê.

Trên thực tế, nàng đã hạ quyết tâm, là sẽ nạp nữ nhân kia vào cửa.

Trong những di nương kia thì có Đại di nương và Tứ di nương cũng là bởi vì có tướng mạo giống Yên Vũ nên mới được vào cửa. Đến lúc đó, để chính phẩm và đồ dỏm đặt chung một chỗ, không biết Đàm Thiên sẽ chọn ai.

Tần Thu Uyển không trả lời hắn, đưa tay ra lật sổ sách: "Cửa hiệu này trước kia có lợi nhuận là năm mươi lượng bạc, sao bây giờ chỉ có hơn hai mươi hai?"

Làm phu thê nhiều năm, lại còn có một nam một nữ. Lúc Hạ Ngọc Nương sinh hạ nữ nhi đã giao cửa hiệu cho hắn nên những năm gần đây thỉnh thoảng nàng chỉ đi nhìn một chút, mà khong hề đụng vào sổ sách.

Cũng bởi vì Đàm Thiên chưa từng hạn chế việc tiêu xài của nàng, tất cả việc ăn ở đều lãnh ở phòng thu chi. Trong tay Hạ Ngọc Nương không thiếu bạc nên đương nhiên cũng không muốn nhìn sổ sách.

Đàm Thiên liếc nhìn nói: "Cửa hiệu này cứ ba tháng là nhận một đợt hàng, vừa vặn tháng trước là tháng cuối cùng, không có kiểu dáng nào mới nên lợi nhuận mới giảm bớt."

"Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, cửa hiệu của nàng cũng đã cổ xưa rồi, việc buôn bán vốn không được như nhà khác. Ta còn dự định qua hai tháng nữa sẽ đóng cửa tu sửa."

Tần Thu Uyển lại lật thêm mấy cuốn sổ sách ra: "Cứ để ta trông chúng đi! Về sau tất cả sổ sách đều đưa đến chính phòng cho ta."

"Sổ sách đặt ở trong phòng, nàng không thấy mệt sao?" Đàm Thiên không đồng ý: "Nàng đến thư phòng mà xem, dù sao ta cũng không ở thường xuyên, cũng sẽ không quấy rầy đến nàng."

Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến, lật sổ sách lên thuận miệng hỏi: "Chàng đã định được ngày tốt giờ lành chưa?"

Đàm Thiên gọi nàng tới vốn là vì việc này, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, Hạ Ngọc Nương rất là mâu thuẫn với chuyện này, cho nên nàng mới liên tục nhắc tới.

"Ta và nàng ta thật sự không phải như nàng nghĩ, hôn sự còn cần nói làm gì nữa." Đàm Thiên thấy nàng không đồng ý, giảm thấp giọng xuống một chút: "Nàng đã hơn ba mươi tuổi, là mỹ nhân hết thời, nếu thật sự nạp vào cửa thì sẽ chỉ làm cho người ta chê cười."

Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười giỡn: "Chẳng lẽ chàng còn muốn lấy làm thê?"

Đàm Thiên run lên, sắc mặt trong phút chốc cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: "Nàng nói bậy bạ gì đó?"

Mấu chốt là thật sự không nói bậy.

Hạ Ngọc Nương chết chính là vì để chỗ cho nữ nhân kia. Tần Thu Uyển không buông tha: "Vậy chàng thề với trời là về sau sẽ không gặp lại nàng ta nữa đi, nếu không chàng sẽ chết không yên lành. Chỉ cần chàng thề, ta sẽ tin chàng, lát nữa ta sẽ đi lấy lại hầu bao."

Đàm Thiên: "..." Không thề là không được chứ gì?

Hắn không thể thề, nhưng vụ hôn sự này nhất định phải lui. Mắt thấy Hạ Ngọc Nương không đồng ý mà chỉ cố chấp ép hắn phải thề thốt, hắn bèn đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Thấy hắn tức giận bỏ đi, Tần Thu Uyển cũng không sốt ruột. Nàng buông sổ sách trong tay xuống, lại đi tìm tất cả sổ sách của tất cả cửa hiệu thuộc về Hạ Ngọc Nương, ôm hết trở về phòng của mình.

Hồ Mẫn Y và thiếp thất đã sớm rời đi, Tần Thu Uyển còn có chuyện, nói là tự mình muốn yên tĩnh nên đã để nha hoàn ở lại trong viện, một mình đi đến chỗ hẻo lánh trong phủ.

Ngựa trong phủ đều được cho ăn ở góc Tây Bắc, cho nên bên này ít ai lui tới, đến cả hạ nhân cũng không có mấy. Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy hương vị nồng đậm trên người đám ngựa.

Sắc mặt Tần Thu Uyển như thường, nàng chậm rãi tới gần, sau đó liền thấy ở chỗ trống trải bên ngoài chuồng ngựa, có một nam tử tuổi trẻ đang cầm chổi dùng sức chà lên thân ngựa.

Hắn chà vô cùng nghiêm túc, tẩy rửa quanh thân một lần xong thì lại đánh thêm một thùng nước. Mắt thấy con ngựa đá chân, hắn cười nói: "Hồng huynh, huynh đừng không biết điều như vậy, ta làm thế là vì muốn tốt cho huynh. Nếu để lão gia ngửi thấy mùi trên người huynh thì huynh sẽ không được ra khỏi cái viện này đâu, sơ sót một cái, có thể còn phải bỏ mệnh."

Một bên nói một bên rửa, lại hỏi: "Liệu tiền bối trong nhà Lục nhi có thể đáp ứng cho chuyện chung thân của bọn ta hay không?"

Con ngựa phì mũi ra một hơi, hắn lập tức cười: "Đến Hồng huynh cũng cảm thấy sẽ đáp ứng, vậy thì chắc chắn sẽ được. Nếu tất cả thuận lợi, chờ ta lấy được mỹ kiều nương thì ta cũng sẽ cho huynh ăn thật nhiều."

Tần Thu Uyển chậm rãi tới gần, vào lúc hắn lại một lần nữa chuẩn bị đứng dậy đổ nước, cuối cùng cũng phát hiện người trước mặt.

Khi thấy rõ Tần Thu Uyển, hắn lập tức xoay người hành lễ: "Thỉnh an phu nhân." Hắn không ngẩng đầu, chỉ vội vàng hỏi: "Sao phu nhân lại đích thân đến đây? Ngài muốn đi ra ngoài sao? Tiểu nhân chuẩn bị xe ngựa sẽ mất khoảng một khắc đồng hồ, ngài..."

"Ta không đi đâu hết, chỉ là rảnh rỗi tới xem một chút." Tần Thu Uyển chậm rãi tiến lên, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Phu nhân, bên này bẩn thỉu, ngài đừng tới đây, cẩn thận làm bẩn giày."

Tần Thu Uyển dừng chân lại, hỏi: "Ngươi tên gì?"

Đầu hắn vẫn không nhấc: "Hồi bẩm phu nhân, người ta đều gọi ta là Mã Quan, có người gọi ta là Mã Nhi, phu nhân gọi ta là cái gì cũng được."

"Về sau chỗ này của ngươi sẽ do người khác tiếp nhận, bên cạnh ta đang thiếu một xa phu, ngươi đi theo ta đi!"

Nam tử kinh ngạc, hắn được giao nhiệm vụ hầu hạ đám ngựa, người bên cạnh chủ tử trong phủ này hắn đều biết, bên cạnh phu nhân rõ ràng có xa phu, sao giờ lại đột nhiên thiếu?

Tần Thu Uyển nhận ra hắn không đi lên, bèn nói: "Nhanh lên."

Nam tử buông cái chổi nhỏ trong tay xuống, vỗ vỗ lưng con ngựa kia: "Về sau ta sẽ bồi thường cho huynh."

Tần Thu Uyển nghe thấy, hiếu kì hỏi: "Ngươi rất quen thân với nó à?"

Nam tử lắc đầu: "Đám ngựa trong này tới rồi lại đi, một năm đều phải thay mất mấy con, con này tháng trước mới tới."

Tần Thu Uyển lại hỏi: "Bình thường ngươi đều nói chuyện với ngựa sao?"

Hắn cười nói: "Hồi bẩm phu nhân, tiểu nhân ở nơi đây chỉ có con ngựa bầu bạn, nếu không nói chuyện thì cũng quá nhàm chán."

"Ngươi còn chưa có tên, về sau gọi là Trường An đi." Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện con mắt hắn đúng là có hơi giống với Hạ Ngọc Nương. Lại hỏi: "Ngươi được sinh ra ở Đàm phủ sao?"

"Không phải." Trường An cười cười: "Ta nghe người trong phủ nói, lúc còn nằm trong tã lót ta đã bị ném ở thiên môn, sau đó được bà đỡ về."

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía chủ viện, vừa vặn đụng phải Đàm Thiên cũng đang trở về.

Nhìn thấy nam tử bên cạnh Tần Thu Uyển, Đàm Thiên thuận miệng hỏi: "Đây không phải là Mã Quan sao, nàng gọi hắn tới làm gì?"

"Ta muốn hắn làm xa phu cho ta." Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Ta đã dự định sẽ tự mình tiếp nhận cửa hiệu, về sau phải ra cửa nhiều nên sợ một xa phu thì không đủ dùng."

Đàm Thiên cũng có hai xa phu nên nghe vậy cũng không kỳ quái. Hơn nữa, Đàm phủ gia đại nghiệp đại, cũng không cần để ý một hai hạ nhân.

"Cái hầu bao kia, nàng vẫn nên đi lấy về đi."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lão gia, chàng nói ba câu thì không câu nào không nhắc đến hầu bao. Nếu đã ghét bỏ người ta như vậy, vì sao lại muốn gặp riêng nàng?"

Đàm Thiên: "..." Cũng không phải là ghét bỏ.

 
Bình Luận (0)
Comment