Chương 275
Đàm Thiên chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngọc Nương, chuyện này nàng nhất định phải nghe ta."
"Xin lỗi, chuyện khác có thể thương lượng nhưng chuyện này thì không được." Tần Thu Uyển còn nghiêm túc hơn so với hắn: "Thân là thê tử của chàng, ta có trách nhiệm phải ngăn cản chàng làm ra những chuyện mất mặt. Ta nạp nàng ta về đây, chàng muốn sủng thế nào cũng được, nhưng chàng muốn qua lại không minh bạch như vậy thì ta tuyệt đối không đáp ứng."
Đàm Thiên bóp trán: "Ngọc Nương, ta phải nói thế nào nàng mới chịu hiểu?"
Tần Thu Uyển nghiêng đầu, nhìn về phía nha hoàn: "Đan Hương, mang Trường An đi thay y phục, về sau hắn là xa phu của ta, đừng vì những chuyện khác mà làm hắn lỡ việc."
Ngụ ý là ngoại trừ làm xa phu, Trường An không cần làm gì nữa.
Trường An ở trong phủ nhiều năm, chỉ luôn ở chuồng ngựa, nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện, nghe vậy lập tức hành lễ: "Tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt."
Nhìn hắn hạ mình như vậy, trong lòng Tần Thu Uyển có cảm giác rất khó chịu.
Đàm Thiên bất mãn nói: "Ngọc Nương, ta đang nói chuyện với nàng."
"Ta không muốn nói nữa." Tần Thu Uyển không muốn nhiều lời, cất bước đi vào trong: "Chàng cảm thấy ta nói chuyện không thông, ta còn cảm thấy chàng lớn tuổi không nghe khuyên nhủ nữa đó. Vụ hôn sự này ta phải quyết định."
"Không được." Mặt Đàm Thiên đanh lại, phẩy tay áo bỏ đi.
Hai người lại tan rã trong tức giận.
Một bên khác, sau khi kết hôn Đàm Khải Lang lại muốn đến thư viện. Giữa trưa hôm sau, người một nhà cùng ăn sáng xong, hắn liền hỏi Hồ Mẫn Y: “Đồ vật đã thu dọn xong chưa?"
Hồ Mẫn Y gật đầu: "Bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường."
Tần Thu Uyển thấy thế, ánh mắt thay đổi, nói: "Mẫn Y, con vừa mới vào cửa, còn có rất nhiều quy củ không hiểu. Không bằng ở lại trước..."
"Nàng nói gì vậy?" Đàm Thiên không đồng ý nói: "Nào có chuyện tiểu phu thê mới lấy nhau đã tách ra?" Hắn nhìn về phía hai người: "Các con cùng đi đi, có thể đi sớm thì cũng đừng trì hoãn, việc học là quan trọng."
Tần Thu Uyển không để ý đến hắn, cười tủm tỉm nói với Hồ Mẫn Y: "Mẫn Y, gần đây ta đang tiếp quản mấy cửa hiệu, ý của ta là, con ở lại để học tập khoảng một tháng, sau đó ta sẽ cho con một gian cửa hiệu để con luyện tập... Khải Lang là học giả, việc buôn bán trong nhà này chỉ có thể dựa vào con."
Hồ Mẫn Y vốn một lòng nghĩ sẽ cùng phu quân trở lại thư viện, nghe được lời nói này thì lập tức đổi ý.
Nàng và huynh trưởng xuất thân không cao, đọc sách phí bạc, bình thường nàng không ít lần nghe thấy song thân nói là bạc không dễ kiếm, chính nàng cũng bởi vì dành bạc cho huynh trưởng đọc sách mà phải chịu không ít oan ức.
Bạc là thứ kiếm cho người khác cũng không bằng tự mình kiếm.
Hồ Mẫn Y đổi ý, nhưng lại sợ mình ở lại thì có vẻ bợ đỡ, bèn chần chờ nói: "Thế nhưng con chỉ biết mấy chữ, chứ chưa từng tính qua sổ sách."
"Không sao." Tần Thu Uyển vung tay lên: "Con còn trẻ, học hỏi rất nhanh, nhiều nhất là hai tháng, ta đảm bảo con có thể hiểu hết tất cả sổ sách."
Hồ Mẫn Y vui mừng trong bụng, lại nhìn về phía Đàm Khải Lang: "Vậy thiếp... Phu quân, lời nương nói cũng có đạo lý. Nếu thiếp học xong cách nhìn sổ sách, về sau chàng cũng có thể an tâm đọc sách."
Đàm Khải Lang tưởng tượng thấy cũng đúng, hắn là nhi tử độc nhất trong nhà, về sau tất cả mọi thứ trong nhà này đều sẽ là của hắn, chính hắn không rành xem sổ sách, nếu như ngay cả thê tử cũng không biết thì chẳng lẽ về sau mọi thứ sẽ mặc cho quản gia lừa bịp sao?
"Vậy nàng cứ ở lại, mỗi tuần ta sẽ trở về. Chờ nàng học xong thì hẵng dọn đến ngoại thành. ."
Như vậy thì tất cả đều vui vẻ.
Đàm Thiên cũng không tức giận vì nhi tức cãi lại mình, mà ngược lại, nhìn thấy Hạ Ngọc Nương chân tâm thật ý lo lắng cho tiểu phu thê mà nỗi uất ức trong lòng của hắn không hiểu sao lại xuôi đi không ít.
Người một nhà đứng ở cửa ra vào tiễn biệt Đàm Khải Lang, nhìn xe ngựa hắn đi xa, Đàm Thiên lách mình, nhấn mạnh nói: "Hầu bao kia ta sẽ tự đi lấy lại, mối hôn sự này tuyệt đối không thành, nàng đừng phí tâm nữa."
Nói xong, cũng đi ra phía sau xe ngựa.
Ở cổng chỉ còn lại có hai người, Tần Thu Uyển cũng không tức giận, cười nói: "Mẫn Y, ta sẽ dẫn con đi đến cửa hiệu nhìn qua hàng hóa trước, rồi sẽ nói cho con giá tiền. Như thế, con chỉ cần nhìn mục thì cũng biết đó là thứ gì, coi như là làm ít công to. Hơn nữa, nếu con thích cái gì thì cũng có thể mang một chút về."
Hồ Mẫn Y cao gả vào Đàm phủ, sớm đã nghe nói Đàm phủ là nhà hào phú. Lúc ở trong phủ được mọi người cung kính tôn xưng là Thiếu phu nhân đã khiến cho nàng ta rất là hoan hỉ. Bây giờ có thể đi đến cửa hiệu tùy tiện lấy đồ trong đó, nàng ta chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hai người ngồi xe ngựa, đi trên đường đi phồn hoa nhất nội thành, đáng nhắc tới chính là, người kéo xe ngựa là Trường An.
Trường An đã thay đổi từ đầu đến chân, bây giờ hắn mặc một thân trường sam màu xanh, không còn dơ dáy bẩn thỉu như lúc tắm cho ngựa nữa.
Lúc xe ngựa đi đến ngân lâu của Đàm phủ, Trường An xoay người mời hai người xuống xe ngựa.
Tần Thu Uyển nhìn thấy, dặn dò: "Về sau ngươi không cần xoay người, cứ đứng thẳng cho ta."
Trường An kinh ngạc.
Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười nói: "Với ta mà nói, ngươi và người khác hoàn toàn khác biệt."
Trường An một mặt ngỡ ngàng.
Hồ Mẫn Y đã chờ sẵn ở cửa, mắt thấy Tần Thu Uyển đi chậm rãi ung dung, nàng ta còn quay người lại đỡ nàng.
Đời trước sau ngày thành thân thứ hai, bà tức hai người đều lén lút ganh đua tranh giành lẫn nhau. Chí ít là không hòa thuận như bây giờ.
Đây cũng là sự khác biệt ở tâm tính. Khi Hạ Ngọc Nương còn sống, yêu cầu của nàng đối với nhi tức là phải luôn tôn trọng mình, cũng muốn nhi tức phải hiểu quy củ đỡ khiến cho nhi tử mất mặt, thuyết giáo chiếm đa số, hiền hoà thì lại rất ít.
Tần Thu Uyển thì khác, nàng không quan trọng nhi tức hiếu thuận hay không hiếu thuận, dù sao thì duyên phận bà tức xưa nay đã không tốt đẹp, làm gì phải phí tâm tư như vậy?
"Đây là ngân lâu, bên trong có không ít đồ trang sức, cũng là một trong những cửa hiệu kiếm lợi nhuận nhiều nhất trong phủ chúng ta." Tần Thu Uyển vừa đi, vừa kiên nhẫn giải thích với nàng: "Cửa hiệu dạng này muốn kiếm bạc thì cần có nhiều kiểu dáng, ví dụ như hoa trâm, phải làm đến mấy chục loại. Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, đó là tay nghề thợ thủ công phải tốt. "
Nàng hạ giọng: "Thợ thủ công bên trong ngân lâu chúng ta đều là tiền bối tay nghề lâu năm, nhà bọn họ đều mua ruộng đưa trạch, sống tốt hơn so với người bình thường nhiều. Cửa hiệu muốn giữ họ lại thì phải cho họ đầy đủ lợi ích. Thứ ba, chính là chất lượng đồ bán phải tốt, ví dụ như ngân, chúng ta dùng tuyết hoa ngân để làm, khách hàng mua về nếu cần tiền thì còn có thể bán gấp. Như thế, cho dù là khách hàng không nỡ bỏ tiền thì cũng sẽ cắn răng mua về, không chỉ tồn đươc bạc mà đồng thời còn có thể giúp cho mình vui vẻ, đương nhiên là ai cũng nguyện ý xuất tiền túi ra."
Hồ Mẫn Y nghe rất nghiêm túc, nhìn bà bà thao thao bất tuyệt, cũng có thể cảm thụ được nàng đang thật sự dốc lòng dạy bảo mình.
Không hiểu sao, nàng ta lại hơi cảm động.
Vào phòng, Tần Thu Uyển bảo chưởng quỹ bày ra một bàn ngân sức, nói giá tiền và tiền vốn từng cái cho Hồ Mẫn Y.
Cuối cùng, lại chọn cho nàng ba bộ, còn cho nàng mang thêm hai bộ trang sức khá cồng kềnh về tặng lại cho mẫu thân và tẩu tẩu.
Hồ Mẫn Y vừa cảm thấy vui sướng, lại vừa cảm thấy không ổn, nói: "Nương, cái này có phù hợp không?"
"Ta tặng con thì con cứ cầm lấy đi." Tần Thu Uyển lại chọn thêm một vòng tay bạc dầy nhất bên cạnh: "Người lớn như mẫu thân con rất yêu thích những loại trang sức nặng một chút như vậy, kiểu dáng chỉ là thứ yếu."
Nàng dặn dò quản gia gói kỹ mấy thứ đồ vào, nói: "Mấy thứ này cứ ghi vào, nói rõ cho lão gia biết."
Đi ra khỏi ngân lâu, Hồ Mẫn Y nhìn thấy hai nha hoàn đang bưng hộp sau lưng, không nhịn được liền đi sát gần lại Tần Thu Uyển nói: "Nương, người có đói không?"
Tần Thu Uyển chỉ tay về phía tửu lâu ba tầng đối diện: "Đến đó đi, đó chính là tửu lâu của quý phủ chúng ta, vào đó ăn cũng như ăn ở nhà mình thôi."
Đi dạo hơn nửa ngày, trên đường trở về, Hồ Mẫn Y sờ vào vòng tay trên tay, thật sự có một loại ảo giác như vừa bước lên trời. Chuyện mẫu thân và tẩu tẩu lo lắng nàng bởi vì thân phận thấp mà sau khi vào cửa sẽ bị bà bà làm khó dễ lại hoàn toàn không xảy ra.
Tần Thu Uyển thấy nàng vui vẻ, nói: "Sắc trời không còn sớm, bữa tối con bảo phòng bếp làm cho con đi, ta sẽ không ăn cùng con nữa. Nhớ kỹ, đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta sẽ dạy cho con cách tính toán sổ sách."
Động tác của Hồ Mẫn Y dừng lại, thử thăm dò: "Con nghe nói, sau khi thành thân phải hầu hạ bà bà rửa mặt dùng bữa, bởi vì ngày hôm trước con quá mệt mỏi, buổi tối không được ngủ ngon. Hôm qua con đã trở về ngủ bù, nên hôm nay... con nên hầu hạ người dùng bữa mới đúng."
Tần Thu Uyển vung tay lên: "Không cần đâu. Bên cạnh ta có nhiều hạ nhân như vậy, không cần đến con. Con cứ việc trở về nghỉ ngơi, nếu con tới hầu hạ, ta còn sợ không quen đấy."
Hai người tách nhau ra ở chỗ cửa ra vào, Tần Thu Uyển đã đi thật xa, nhưng vẫn có thể nhận ra được ánh mắt phức tạp sau lưng.
Từ ngày đó trở đi, nàng thật sự bắt đầu dạy Hồ Mẫn Y cách tính toán sổ sách.
Ban đầu Hồ Mẫn Y còn sợ mình không học được, nhưng gần nửa ngày sau đã có thể miễn cưỡng điều khiển được hạt châu, không còn ngỡ ngàng như ban đầu nữa, nàng cũng cảm giác tính sổ sách cũng không khó như mình nghĩ.
Chỉ là có hơi tốn thời gian.
Hai người ngày nào cũng ở chung một chỗ, Tần Thu Uyển ngoại trừ mỗi ngày ăn ba bữa ra thì thỉnh thoảng cũng nhờ người ra bên ngoài mua chút điểm tâm và đồ ăn vặt.
Hồ Mẫn Y sống thư thái nên cũng càng ngày càng cung kính với nàng.
Chỉ chớp mắt đã qua mười ngày, Đàm Khải Lang từ ngoại thành trở về.
Trước kia hắn có đôi khi phải hai ba tuần mới trở về một lần, Tần Thu Uyển cười trêu đùa: "Người thành thân đúng là khác biệt, đã biết về nhà rồi đấy."
Đàm Khải Lang vẫn như ngày xưa, rất là lạnh nhạt với mẫu thân, chỉ tùy tiện gật gật đầu rồi nhìn về phía Hồ Mẫn Y: "Dạo gần đây nàng ổn chứ?"
Hồ Mẫn Y đầy mắt toàn là ý cười: "Rất tốt."
Đàm Khải Lang dò xét nàng, xác định nàng không sao thì mới yên tâm.
Dùng xong bữa tối, trên đường trở về phòng, Đàm Khải Lang lại hỏi lần nữa: "Nương có làm khó nàng không?"
Hồ Mẫn Y lắc đầu: "Không."
Đàm Khải Lang còn tưởng là nàng tốt khoe xấu che, tiếp tục nói: "Nương hơi cứng nhắc, quy củ nghiêm ngặt, tính cách cũng không tốt lắm. Nếu người răn dạy nàng, nàng cứ nhịn đi, chờ nàng học xong cách tính toán sổ sách rồi thì ta sẽ dẫn nàng đến thư viện..." Nói đến đây, hắn nghĩ tới cái gì đó, nói: "Nàng chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai, ta sẽ dẫn nàng ra khỏi thành."
Hồ Mẫn Y tới gần, hạ giọng: "Đi thăm nương chàng sao?"
Đàm Khải Lang bất mãn: "Đó cũng là nương của nàng."
Hồ Mẫn Y nở nụ cười dịu dàng tựa đầu lên cánh tay của hắn, làm nũng nói: "Ta nhất thời quên mất."
Hai người cười cười nói nói, tân hôn phu thê cửu biệt trùng phùng đương nhiên là vô cùng ấm áp.
*
Trong mười ngày đó, Đàm Thiên luôn đi sớm về trễ.
Nay bởi vì nhi tử trở về nên hắn cố ý ở lại trong nhà, lúc người một nhà dùng đồ ăn sáng, Đàm Khải Lang chỉ ăn mấy miếng đã để bát đũa xuống: "Phụ mẫu, hai người từ từ dùng."
Hồ Mẫn Y bưng một bát mì gà lên ăn rất nghiêm túc, Đàm Khải Lang bỗng nhiên đưa tay qua cầm cái chén của nàng: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Các con đi đâu đấy?"
Không biết sao, Hồ Mẫn Y lại hơi chột dạ.
Đàm Khải Lang rất thản nhiên: "Nương, con hiếm khi có thời gian rảnh nên muốn dẫn Mẫn Y ra ngoài đi dạo."
Nói xong thì kéo Hồ Mẫn Y ra cửa.
Đàm Thiên không đồng ý mà nhìn Tần Thu Uyển: "Nhi tử đã thú thê, là người lớn rồi, nàng đừng có chuyện gì cũng quản lý nó như vậy, bọn nó cũng có thể biết được mình sẽ làm gì mà. Hơn nữa, vẫn nên để nhi tức cùng đi theo... Chúng ta cũng có thể sớm ngày ôm tôn tử."
Nếu như là Hạ Ngọc Nương, đương nhiên là muốn ôm tôn tử, mà Tần Thu Uyển thì lại khác, lúc này nàng nói năng hùng hồn lý lẽ: "Tôn tử quan trọng, nhưng để nó ở lại học tính sổ sách cũng rất quan trọng mà!"
Quan trọng nhất là phải cho Hồ Mẫn Y ở lại bên nàng để có thể tận hưởng cuộc sống sung sướng ít ỏi còn lại chứ.
Có so sánh mới biết được tốt xấu đấy.