Chương 276
Một bên khác, hai người ngồi gần một canh giờ, xe ngựa mới dừng lại.
Đệ tử trong thư viện Lam Sơn ngoài thành có chừng ngàn người, gần như toàn bộ phủ thành và địa bàn quản lý thư sinh đều ở chỗ này. Cho nên, nơi này có một dạng phồn hoa khác xa so với với phủ thành.
Ở địa phương khác, địa thế càng bằng phẳng thì càng quý, nhưng ở nơi này càng gần trên núi thì nhà lại càng quý.
Thư viện có một thư xá, một tháng ăn uống ngủ nghỉ ở đây cũng phải tiêu xài một khoản không nhỏ.
Đàm phủ thì khác, vì để cho Đàm Khải Lang an tâm đọc sách, thậm chí còn đặt mua một căn nhà cách thư viện không xa để cho hắn ở, còn có người hầu hầu hạ.
Hai người vừa vào cửa, người gác cổng đã đi ra đón: "Phu nhân đang chờ."
Ở chính viện công đường, một phu nhân mặc bộ đồ đỏ chót, tuổi chừng hơn ba mươi đang ngồi, nhìn thấy hai người tiến đến, lập tức mặt mày hớn hở. Đưa tay ra nói: "Mẫn Y, mau tới đây để ta xem."
Hồ Mẫn Y tiến lên đưa tay đặt vào trong tay nàng, nói: "Nương."
Nụ cười Yên Vũ càng rạng rỡ, ánh mắt nhìn về phía bà đỡ bên cạnh.
Tiếp theo đó, bà đỡ đưa một cái khay tới trước mặt Hồ Mẫn Y: "Thiếu phu nhân."
Hồ Mẫn Y hơi sửng sốt, một bà đỡ khác thì đặt một cái đệm bồ đoàn lên trước mặt nàng.
Nhìn thấy bồ đoàn, nàng nhanh chóng hiểu ra, đây mới là mẫu thân của phu quân, cũng nên quỳ lạy kính trà. Nàng nhu thuận quỳ xuống, bưng nước trà đưa lên: "Nương, uống trà."
Yên Vũ mỉm cười tiếp nhận, hốc mắt ứa ra nước mắt: "Được."
Trà kính xong, người một nhà ngồi xuống dùng bữa.
Hồ Mẫn Y thật sự rất đói bụng, sau khi ngồi xuống còn chủ động bưng canh. Khi nàng đưa canh tới trước mặt bà bà, thấy bà bà không tiếp, nàng ngờ vực ngẩng đầu: "Nương?"
Yên Vũ nhìn nàng: "Đã là nhi tức thì phải hiểu quy củ." Nói xong thì nhìn thoáng qua chậu nước và khăn mặt đặt ở bên cạnh.
Thấy thế, Hồ Mẫn Y chợt nhớ tới trước khi xuất giá nương đã dặn dò. Nếu như đang dùng cơm mà có nha hoàn đưa bồn và khăn cho nàng thì phải nhớ kỹ đó không phải là cho nàng, mà là để nàng hầu hạ bà bà sử dụng.
Hồ Mẫn Y lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên bưng cái chậu qua đưa tới trước mặt Yên Vũ.
Mỗi động tác của nàng đều là do Yên Vũ chỉ bảo từng bước, đợi đến khi Yên Vũ bỏ tay vào trong chậu, nàng mới giật mình nhớ ra, Hạ Ngọc Nương còn không quy củ như thế.
Nhưng mà nàng biết nam nhân nhà mình rất kính trọng mẫu thân, cho nên nàng không có lên tiếng, còn tri kỷ đưa khăn lên.
Đợi đến khi tay Yên Vũ đã sạch sẽ, Hồ Mẫn Y cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, không ngờ lại có nha hoàn đưa cho nàng cái đũa và một cái đĩa nhỏ.
Việc này, nương cũng đã từng nói.
Cái đĩa nhỏ này không phải để nàng ăn cơm, mà là để nàng chia thức ăn cho bà bà.
Những chuyện này, những nhà vốn xuất thân tầm thường như Hồ gia cũng không biết. Chỉ là sau khi hai nhà định ra việc hôn sự, Hồ mẫu mới cố ý nghe ngóng từ một nha hoàn đại hộ nhân gia.
Hồ Mẫn Y đã rất đói bụng rồi.
Nàng không muốn chia thức ăn mà chỉ muốn ngồi xuống ăn luôn thôi.
Nghĩ tới đây, nàng lại bất mãn nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh.
Đàm Khải Lang đang khẽ nói đùa với nương, không thấy được ánh mắt của nàng. Thế là, trong lòng Hồ Mẫn Y càng khó chịu hơn.
Một bàn đồ ăn đẹp đẽ thơm ngon bày ra trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, trong nội tâm nàng dần dần sinh ra tức giận. Nàng không nhịn được khẽ đá Đàm Khải Lang, đối diện với ánh mắt hắn nhìn qua, nàng nói: "Buổi sáng vì sao chàng không cho ta ăn nhiều?"
Đàm Khải Lang chỉ tay vào giữa mâm đồ ăn: "Đây là món ăn nương đặc biệt làm vì chúng ta, lát nữa nàng phải ăn nhiều hơn."
Từ lúc nha hoàn mang thức ăn lên, Hồ Mẫn Y đã phát hiện, trên bàn có hai món ăn nhìn thì chẳng bằng những món khác mà lại được bày ở vị trí quan trọng nhất, quan trọng đây cũng không phải là món ăn cao quý gì. Lúc này nghe Đàm Khải Lang nói, nàng mới hiểu được tầm quan trọng trong đó.
Trong nội tâm nàng dần sinh ra một chút bất mãn với người bà bà này, nhưng lại không thể phản kháng, thế là, nàng đưa tay ra gắp.
Đũa còn chưa đụng đến đồ ăn, đã nghe thấy bà bà lạnh giọng nói: "Đây là thức ăn ta làm cho phu thê các con ăn."
Hồ Mẫn Y: "..."
Thế là, nàng chỉ có thể gắp món bên cạnh.
Nếu nói bà bà tuân thủ quy củ thì tại sao cứ nói chuyện phiếm với nhi tử mãi, đã hai khắc đồng hồ rồi mà đồ ăn trên bàn vẫn chẳng nhúc nhích. Còn nếu nói bà bà không tuân thủ quy củ, thì tại sao lại cứ muốn nhi tức hầu hạ mình như thế.
Quan trọng chính là, Hồ Mẫn Y sáng nay đã không được ăn, hiện tại còn bị đói mà nhìn người khác nói chuyện phiếm.
Mắt thấy Yên Vũ vẫn chưa ăn, Hồ Mẫn Y không nhịn được lên tiếng hỏi: "Nương, con đói lắm rồi, có thể ngồi xuống chưa ạ?"
Yên Vũ hoàn hồn, giật mình nói: "Lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng không được tốt. Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi, đừng để bi đói bụng."
Hồ Mẫn Y ngồi xuống xong thì ăn như hổ đói, đại khái là bởi vì quá đói nên dù đồ ăn đã nguội nàng cũng ăn vô cùng ngon miệng.
Nhìn nàng ăn nhanh, Yên Vũ nhíu nhíu mày: "Ở trong phủ con cũng ăn như vậy sao?"
Hồ Mẫn Y ngỡ ngàng ngẩng đầu, gật đầu một cái.
Yên Vũ không tin: "Nữ nhân kia không nói gì con?"
"Không ạ!" Hồ Mẫn Y nhìn cái chén trong tay: "Không chỉ ăn uống, bà bà cũng không bắt bẻ con chuyện gì cả."
Yên Vũ nghe thấy lời này, nhanh chóng cảm giác như nhi tức đang nói mình.
Từ chỗ Hạ Ngọc Nương tới đây lại dám nói nàng bắt bẻ sao?
Nhưng mà, có một số việc không nói là không được, nàng ngữ trọng tâm trường nói: "Mẫn Y, con là thê tử Lang nhi, bình thường nó hay qua lại với những thư sinh nhã nhặn, có người là tú tài, có người thậm chí là cử nhân. Bọn họ đều rất hiểu quy củ, con cứ dùng tướng ăn như vậy thì sẽ khiến cho nó mất mặt."
Hồ Mẫn Y: "..."
Nàng nhìn thoáng qua Đàm Khải Lang.
Đàm Khải Lang vuốt cằm nói: "Nương nói đúng."
Hồ Mẫn Y vốn xuất thân người bình thường, từ nhỏ không được học quy củ, cộng thêm tình cảm của nàng với Đàm Khải Lang rất tốt nên lúc nói chuyện làm việc đều không cẩn thận được như vậy. Hôm nay đến nơi này lại bị ủy khuất.
Yên Vũ bảo nàng tập quy củ thì cứ tập quy củ, nhưng nàng cũng đã nói là nàng quá đói bụng, cho nên mới không để ý đến bộ dáng, vậy mà nàng ta còn cố tình nói như vậy.
Đúng là dối trá!
Người lớn bình thường khi thấy con cái đói bụng còn quan tâm gắp cho nó thêm món ăn, sao Yên Vũ lại có thể làm như không thấy như vậy chứ?
Mắt thấy đến cả Đàm Khải Lang cũng đứng về phía nương không chịu nói giúp mình, nàng càng thêm oan ức, đến cả đồ ăn trong chén cũng dần nhạt như nước ốc.
Hồ Mẫn Y không giỏi che giấu, Yên Vũ nhanh chóng cảm giác được nhi tức không vui lắm, hẳn là do mình nói chuyện không khách khí làm cho nàng mất hứng.
Dùng cơm xong, nàng ta bèn thành tâm khuyên: "Ta thật tâm vì tốt cho con nên mới nói nhiều như vậy."
"Nương, con hiểu rồi." Bất luận là vì Yên Vũ là trưởng bối, hay là vì nam nhân nhà mình thì nàng đều không thể phản bác.
Lúc này, hai mẫu tử lại ngồi ở dưới mái hiên phơi nắng, Hồ Mẫn Y quan tâm đưa nước trà lên, rồi đứng đợi ở một bên.
Cả ngày, Hồ Mẫn Y luôn âm thầm liếc trộm bóng mặt trời không ít lần, trong lòng tính toán thời gian về thành, chỉ cảm thấy ở đây mình bị dày vò vô cùng.
Lên xe ngựa, Yên Vũ kéo nàng tha thiết dặn dò, chờ đến khi xe ngựa rời đi, Hồ Mẫn Y mới thở dài một hơi.
Trở lại trong phủ, hai người liền đi ngủ sớm.
Buổi sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Đàm Khải Lang đã đứng dậy ra khỏi thành.
Nếu là lúc trước, hắn cũng không cần phải dậy sớm như vậy, lúc rời giường có nói với nàng: "Tốt hơn là nàng nên ra ngoại thành sống, đến lúc đó chờ ta rảnh rỗi, chúng ta còn có thể ra ngoài đạp thanh du ngoạn."
Hồ Mẫn Y không lên tiếng.
Đạp thanh du ngoạn thì được, nhưng cả ngày đối mặt với Yên Vũ... Dù chỉ mới một ngày, nàng còn cảm thấy đến cả tâm cũng mệt mỏi.
Đưa tiễn người đi xong, nàng lại trở về ngủ một giấc.
Tần Thu Uyển nhìn Hồ Mẫn Y đối diện, cười hỏi: "Hôm qua đi ra ngoài chơi như thế nào?"
Lần trước, nàng ở bên hồ nước nghe thấy Yên Vũ phàn nàn với Đàm Thiên là mình không được nhi tử quỳ lạy.
Hôm qua Đàm Khải Lang hiếm có thời gian rảnh rỗi, chắc chắn là sẽ cố ý dẫn theo Hồ Mẫn Y đến kính trà. Nhìn bộ dáng này, hẳn là mọi sự không được tốt lắm.
Nghĩ đến chỗ này, nụ cười của nàng càng thêm ôn nhu: "Chúng ta đi chỗ nào chơi? Giữa trưa ăn gì?" Nói xong còn tri kỷ đưa lên một bát canh gà: "Hôm qua thấy con cả buổi sáng chưa ăn gì nên hôm nay ta cố ý sai người làm cho con."
So với Yên Vũ ngày hôm qua, bà bà trước mặt mới thật sự giống như là một trưởng bối hiền lành, nàng bưng chén canh lên, trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.
"Bọn con tùy tiện đi lòng vòng, giữa trưa ăn mì chay trong trà lâu bên đường, hương vị không tốt lắm, con cũng không ăn hết."
Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Theo ta thấy, cho dù ra ngoài cũng không cần thiết phải đến tận ngoại thành đạp thanh, ngay tại nội thành cũng rất tốt. Mua một vài đồ vật nghe một vài khúc nhạc, hoặc là đi vài điệu hí cũng đều rất tốt, đến giờ ăn cơm thì đến các nhà tửu lâu thay đổi khẩu vị."
Hồ Mẫn Y đã bắt đầu ăn mì nên không mở miệng, chỉ gật đầu một cái. Kỳ thật lòng nàng cũng vô cùng đồng ý, đi chơi chuyến này, ngoại trừ ngột ngạt và mệt mỏi thì cũng không cảm thụ được cái gì.
Tần Thu Uyển phát hiện, sau khi Hồ Mẫn Y đi ra ngoại thành trở về thì càng tôn trọng và thân cận nàng hơn rất nhiều.
Lại một ngày buổi chiều, ba người ngồi dưới tàng cây uống trà.
Ngoại trừ hai bà tức, còn có Đàm Lâm.
Đàm Lâm là một cô nương rất ôn nhu hiểu chuyện, dưới sự dạy bảo của Hạ Ngọc Nương nên chuyện gì cần hiểu đều hiểu. Mắt thấy nương rất ân cần với tẩu tẩu, nội tâm nàng có chút ngờ vực, nhưng chưa bao giờ mở miệng hỏi.
Bầu không khí vừa vặn, Hồ Mẫn Y liếc trộm nàng một lát, hỏi: "Nương, có phải con không đủ tôn trọng với người hay không?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Sao con lại nói vậy?"
Hồ Mẫn Y thử thăm dò: "Con nghe nói, thân là nhi tức phải hiểu quy củ, bà bà không ngồi thì không thể ngồi, mà người còn giúp con châm trà..."
"Chuyện này có gì đâu?" Tần Thu Uyển bật cười: "Trong mắt ta, nhi tức cũng giống nữ nhi, thậm chí thời gian ở cạnh ta còn dài hơn. Chuyện bưng trà đưa nước, có nương nào mà không làm vì hài tử chứ?"
Hồ Mẫn Y á khẩu không trả lời được.
Hồi lâu, nàng chân tâm thật ý nói: "Nương, gặp gỡ người là phúc khí của con."
Nếu như là thân bà bà thì càng tốt hơn.
Đàm Lâm nghe thấy lời của mẫu thân, cảm thấy có hơi bất ngờ.
Nàng từ nhỏ đến lớn từng nghe nói qua không ít chuyện về bà tức, nhưng bà bà như nương, đại khái trên đời này cũng chỉ có một người như thế. Nói thật, mỗi lần nhìn thấy nương cưng chiều Hồ Mẫn Y, trong nội tâm nàng đều có chút bất bình.
Nhưng nàng nhớ rõ nương đã từng nói một câu, trưởng bối cưng chiều hài tử, có thể sẽ làm hại hài tử.
Nàng nhìn thoáng qua hai bà tức trước mặt, trong đầu càng thêm ngờ vực.
Thấy bà bà nói chuyện hiền lành như vậy, Hồ Mẫn Y lại thử thăm dò nói: "Nương, con vào cửa đã gần nửa tháng, bởi vì phu quân đi thư viện nên con còn chưa có thời gian trở lại nương gia."
Tần Thu Uyển vung tay lên: "Muốn về cứ về. Lát nữa ta sẽ cho người chuẩn bị lễ vật cho con."
Hồ Mẫn Y kinh ngạc, vội vàng nói: "Đồ trang sức lần trước người cho con đã đủ rồi."
Đó đã là lễ vật rất quý giá.
Tần Thu Uyển không đồng ý: "Những cái kia là chính con hiếu kính nương con, còn ta chuẩn bị thì là nhà trượng phu con để con mang về, ý nghĩa khác biệt." Nàng nhìn sắc trời: "Con sớm trở về chuẩn bị đi."
Hồ Mẫn Y không kịp chờ đợi muốn về nương gia nói cho mẫu thân nói mình sống tốt lành như nào, nghe nàng nói như thế thì lập tức đứng dậy cáo từ.
Nhìn bóng người nàng ta biến mất ở cửa viện, Đàm Lâm như có điều suy nghĩ, hỏi: "Nương, sao người lại tốt với tẩu tẩu như vậy? Trước kia người không phải..."
Hạ Ngọc Nương rất là thân cận với nữ nhi nàng một tay nuôi lớn, lời nàng không thể nói với người ngoài cũng có thể nói trước mặt nàng ta.
Ví dụ như, nàng không thích Hồ Mẫn Y xuất thân tầm thường. Còn từng nhắc đến trước mặt nữ nhi, chờ đến khi Hồ Mẫn Y vào cửa, sẽ dạy nàng ta quy củ. Ngay từ đầu nghiêm khắc một chút, không học là không được.
"Trước kia là trước kia." Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Lâm nhi, con người phải nhìn về sau."