Chương 277
Bất luận Đàm Lâm có thông minh bao nhiêu, nếu biết ca ca mình từ nhỏ đã bị người ta thay đi thì đại khái cũng không thể diễn như không biết được.
Cho nên, Đàm Lâm vẫn không hiểu.
Tần Thu Uyển không muốn giải thích với nàng, chỉ nói: "Về sau con sẽ biết."
Đàm Lâm cong miệng lên, bất mãn nói: "Nương, con không thích câu nói này của người nhất."
Tần Thu Uyển bật cười, đưa tay gõ vào trán nàng: "Con chỉ cần nhớ kỹ, có ta ở nơi này thì không ai có thể vượt qua con mà đi. Người ta thương nhất từ đầu đến cuối chỉ có mình con."
Đàm Lâm hừ nhẹ một tiếng: "Người thương ca ca nhất mới đúng. Trước kia ca ca không ở đây, ngươi còn lo lắng huynh ấy đói bụng thì sẽ nóng lên... "
Nói đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy không đúng.
Từ khi ca ca thành thân, nương bởi vì muốn dạy tẩu tẩu xem sổ sách nên không còn ở cạnh nàng nhiều như trước kia, nhưng trong những ngày này, nàng cũng không nghe thấy nương nhắc tới ca ca.
Nàng nghi ngờ nhìn về phía nương: "Ca ca đi mấy ngày rồi ạ?"
Tần Thu Uyển trầm ngâm: "Hôm nay là ngày thứ tư."
Không đúng!
Trước kia ca ca không ở đây, nương thậm chí còn ngỡ một ngày cứ như một năm. Ca ca đi bao lâu, nàng há miệng ra là có thể đáp được. Bây giờ lại còn phải nghĩ... Nàng ta cẩn thận theo dõi mặt mày mẫu thân, muốn nhìn xem có phải người biến thành người khác hay không.
Tần Thu Uyển cười hỏi: "Con nhìn cái gì?"
Đàm Lâm không nhận ra sự khác thường của người trước mặt, chí ít là nương vẫn chưa bao giờ thay đổi vẻ thân thiết với nàng.
"Nói đến, con năm nay đã mười sáu rồi, cô nương thành thân sớm còn đã làm nương. Ta phải bắt đầu giúp con nghị thân mới được..."
Đàm Lâm: "..." Không ngồi được nữa rồi.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, rất nhanh đã biến mất.
Tần Thu Uyển lắc đầu bật cười.
Nàng duỗi lưng một cái, dự định đến thư phòng xem sổ sách, tu sửa lại những cửa hiệu không kiếm nhiều được kia.
Mới vừa đi vào không bao lâu, Đàm Thiên đã từ bên ngoài tiến đến. Thấy nàng ở đây, hắn vào cửa xong thì cầm một cái bút lông rồi xoay người rời đi.
Tần Thu Uyển nhìn thấy, nói: "Bên ngoài không có bút lông sao?"
Đàm Thiên không được tự nhiên lắm: "Cái này dùng quen hơn."
Nói dối!
Rõ ràng là không muốn ở cùng với nàng.
Tần Thu Uyển cúi đầu nhìn xuống sổ sách: "Đúng rồi, Tứ di nương gần đây không còn thèm ăn, hình như là có bầu rồi, chàng đi tìm đại phu xem cho nàng đi!"
Đàm Thiên cũng không quay đầu lại: "Được."
"Chúc mừng lão gia, già mới có con." Tần Thu Uyển cười tủm tỉm: "Có thể không bao lâu nữa Mẫn Y cũng sẽ có tin tức tốt, đến lúc đó chính là song hỉ lâm môn. Dòng dõi thịnh vượng là phúc của Đàm gia."
"Chớ nói nhảm." Đàm phủ nổi danh như vậy, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị người truyền đi khắp nơi.
Mấy vị di nương kia không thể có thai, nếu những lời nói của Hạ Ngọc Nương bị truyền đi, đến lúc đó lại là một đề tài nói chuyện cho người khác.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ta chỉ nói trước mặt chàng mà thôi, lại nói, lão gia hùng phong như vậy, có thể làm cho di nương có thai, đúng là chuyện tốt mà!"
Đàm Thiên cả giận: "Lát nữa ta sẽ bảo đại phu đến xem, chuyện còn chưa xác định, không thể nói lung tung!"
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng của hắn đã biến mất ở dưới hiên.
Tần Thu Uyển chọn trúng bốn gian cửa hiệu cần tu sửa nên phải thường xuyên theo dõi, cho nên gần đây cũng đi ra ngoài nhiều hơn một chút.
Trường An vẫn luôn tôn trọng nàng, dù nàng nói hắn đứng thẳng, hắn cũng vẫn hành lễ.
Ngày hôm đó, lúc Tần Thu Uyển lên xe ngựa, phát hiện sắc mặt hắn khác thường, hỏi: "Ngươi gần đây sống như thế nào?"
Trường An thi lễ: "Hồi bẩm phu nhân, tiểu nhân sống rất tốt."
Tần Thu Uyển nhìn hắn cong eo, dặn dò: "Ta đã nói là ngươi không cần phải cung kính như vậy."
Trường An liếc trộm vẻ mặt của nàng, phát hiện nàng không nói đùa, hắn lập tức đứng thẳng: "Vâng."
Tần Thu Uyển trực tiếp hỏi: "Sắc mặt này của ngươi không đúng lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trường An muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: "Một bằng hữu của ta xảy ra chuyện. Nàng không cẩn thận làm vỡ bình hoa của người khác nên cần bồi thường tám lượng bạc, tiểu nhân không có nhiều bạc như vậy..."
Tần Thu Uyển đưa người đến trước mặt xong thì cơ bản mỗi ngày đều sẽ được gặp một hai lần, cộng thêm việc Trường An không có người thân, lâu dài ở chuồng ngựa nên cũng không có bằng hữu.
Hơn nữa, thân phận Trường An khác biệt, nàng không cho người theo dõi hắn, chỉ dặn dò xa phu hay đi cùng hắn, nếu phát hiện hắn có dị dạng thì phải lập tức bẩm báo.
"Bằng hữu như nào?" Tần Thu Uyển hỏi xong, lại bổ sung: "Ngươi có thể mượn bạc của ta."
Trường An đại hỉ: "Thật sự có thể sao?”
Lại vội vàng đáp lời: "Nàng và ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nàng cũng đã từng là hạ nhân Đàm phủ. Sau này người nhà nàng tích lũy đủ bạc chuộc thân.. . Nhưng mà bọn ta mỗi tháng đều sẽ gặp nhau mấy lần."
Tần Thu Uyển nhớ tới lần đầu tiên mình thấy hắn tắm cho ngựa hình như cũng nghe thấy hắn nhắc tới cái người gọi là Lục nhi cô nương, bèn hỏi: "Ngươi năm nay đã mười tám rồi đúng không?"
Trường An lập tức đáp: "Vâng."
"Nên nghị hôn rồi, nhưng mà, việc hôn sự là việc lớn không thể đùa bỡn, phải thận trọng." Tần Thu Uyển dặn dò: "Tốt nhất là ngươi nên dành một năm rồi hẵng bàn lại."
Đến lúc đó, thân phận của hắn sáng tỏ, cơ hội lựa chọn sẽ càng nhiều hơn.
Trường An ngượng ngùng cười nói: "Đa tạ phu nhân hao tâm tổn trí, tiểu nhân đã có người trong lòng. Chỉ còn chờ tích lũy đủ sính lễ sẽ tới nhà cầu thân."
Tần Thu Uyển buông rèm xuống: "Có thể một năm sau ngươi sẽ đổi chủ ý. Đi thôi!"
Trường An không hiểu làm sao, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Lúc xuống xe ngựa, Tần Thu Uyển đưa ra một nén bạc mười lượng: "Mấy ngày qua ngươi cùng ta bôn ba bên ngoài cũng vất vả. Coi như là ta thưởng cho ngươi, không cần trả lại."
Trường An cầm nén bạc, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
*
Đã đến ngày thứ mười, Đàm Khải Lang lại trở về.
Hồ Mẫn Y vốn rất cao hứng, lúc hai người cười cười nói nói đi về viện tử, nàng đề nghị: "Trong thành có mấy nhà tửu lâu làm món ăn khá ngon, ngày mai ta dẫn chàng đi nếm thử."
Đàm Khải Lang trầm mặc: "Nương nói người rất lâu đã không gặp nàng, bảo ta ngày mai mang nàng ra khỏi thành."
Hồ Mẫn Y: "..." Lại đi?
Nàng rất không muốn đi.
Nhưng trực tiếp cự tuyệt thì không tốt lắm, nàng thay đổi tâm tư, nói: "Lần trước chúng ta đi ra ngoại thành, chàng cũng không ngủ ngon được. Thật vất vả mới được nghỉ một ngày, người khác còn có thể nằm xuống thở một hơi, mà chàng lần nào cũng đi ra bên ngoài, gần đây còn sắp có thi huyện... Tâm ta thương chàng lắm."
Đàm Khải Lang hơi cảm động, cầm bàn tay nhỏ của nàng: "Biết nàng đau lòng cho ta, nhưng mà nương ta ngày nào cũng ở một mình trong viện ngẩn người đến nhàm chán, nàng đi đến trò chuyện cùng bà ấy đi! Đúng rồi, nếu nàng ở trong nhà không có việc thì cũng có thể bảo xa phu dẫn nàng đi." Hắn trầm ngâm: "Cứ nói nàng đi thăm ta. Nhớ là mang theo nhiều điểm tâm chút, đừng để người ta nghi ngờ."
Ai đang rảnh rỗi lại tự làm cho mình ngột ngạt chứ?
Hồ Mẫn Y có điên rồi mới muốn đi ra ngoại thành.
"Nhưng mà ngày nào nương cũng nhìn ta tính sổ sách, sợ là sẽ không đi được."
Nghe nàng nói như thế, Đàm Khải Lang dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn nàng, nhíu mày nói: "Ta nghe nói mấy ngày trước nàng đi về nương gia, bà ta đã đáp ứng cho nàng về nương gia thì càng sẽ không ngăn cản nàng đi thăm ta. Nếu bà ta dám ngăn cản, nàng cứ đi nói cho phụ thân ta biết."
Hồ Mẫn Y không muốn nói thêm việc này nữa, mắt thấy đã đến cửa viện, nàng cười nói: "Ta sai người làm cho chàng không ít món ăn chàng thích ăn, chúng ta đi trước dùng bữa đi!"
Nói đến dùng bữa, Đàm Khải Lang lại dò xét nàng: "Nàng ở nhà đã ăn bao nhiêu vậy?" Hắn đưa tay đo một chút: "Eo của nàng đã lớn hơn rồi đó."
Hồ Mẫn Y: "..."
Bởi vì ca ca của nàng đọc sách nên cuộc sống trong nhà rất khó khăn, từ nhỏ đến lớn nàng dù là ăn mặc hay tiêu dùng đều rất là tiết kiệm.
Cho nên, sau khi đến Đàm phủ, bởi vì được Hạ Ngọc Nương dung túng nên hai ngày trước nàng lại lựa chọn kiểu dáng mới, để cho người ta cắt áo cho mình. Lý do cũng đã có sẵn, đó là sắp đến mùa hè rồi nên phải làm y phục mùa hè.
Sau lần đó, nàng liền biết được eo của nàng so với lúc đo giá y đã lớn hơn ba tấc.
"Chàng hiếm có một lần trở về, ta và chàng dù gì cũng phải ăn một bữa. Chờ chàng đi rồi, ta sẽ ăn ít đi."
Đàm Khải Lang cũng không ghét bỏ nàng béo, trên thực tế, bây giờ Hồ Mẫn Y cũng không khác gì trước kia. Hắn chỉ là không thích nghe nàng từ chối đi ra ngoại thành mà thôi.
Hắn nghiêm mặt nhấn mạnh: "Người ở ngoại thành mới là mẫu thân của ta, nàng là thê tử của ta, phải cung kính với bà ấy một chút."
Hồ Mẫn Y: "..."
Có câu xa thơm gần thối, thành thân hai mươi ngày đến nay, nàng ngày nào cũng đối mặt với bà bà trong nhà nhưng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, ngược lại cái người ở ngoại thành kia, mặc dù chỉ ở chung hơn nửa ngày mà nàng mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy có cảm giác ngạt thở.
Thỉnh thoảng, nàng cũng sẽ nằm mơ, nếu người trong phủ là thân bà bà thì tốt rồi.
Nàng thử thăm dò: "Chàng xác định đó là mẫu thân của chàng sao?"
"Đương nhiên là xác định." Đàm Khải Lang không hiểu thấu, đưa tay chỉ mặt mình: "Mẫu tử hai ta giống nhau như vậy, nếu như không phải thân sinh thì làm gì có chuyện trùng hợp thế chứ? Hơn nữa, phụ thân sẽ không gạt ta. Những năm qua, tình yêu thương nương dành cho ta cũng không phải là giả... Lời này về sau nàng chớ nói nữa."
Nói đến đây thì đã không vui.
Hồ Mẫn Y thở ra một hơi thật dài. Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Về sau, nương dự định sẽ cứ như vậy sống đến hết đời sao?"
Đàm Khải Lang nhìn về phía chính viện: "Có vị kia ở đây, nương ta sẽ không về được."
Lòng Hồ Mẫn Y run lên.
Nàng nghe nam nhân nhà mình nói chuyện thì cũng biết công công rất coi trọng vị nhân tình kia, cộng thêm vào ngày bọn họ thành thân đã bị bắt gặp, nhưng mà công công vẫn không đồng ý việc hôn sự. Xem ra, bọn họ thật sự có suy nghĩ dùng cách lén lút để rước Yên Vũ vào cửa.
Suy nghĩ tỉ mỉ thì sẽ cực đáng sợ, Hồ Mẫn Y nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ hoang đường trong đầu: "Chàng hiếm khi trở về, có muốn đến chính viện thỉnh an hay không?"
Đàm Khải Lang thuận miệng nói: "Không cần. Không muốn gặp."
Hắn không muốn đi, nhưng nương lại tìm tới cửa.
Lúc Tần Thu Uyển vào cửa, hai người đã dùng bữa xong. Nàng đối mặt với Đàm Khải Lang sắc mặt lạnh nhạt, nói: "Mẫn Y là một cô nương thông minh, những ngày qua đã học xong cách tính toán sổ sách. Hai người các con là tân hôn, tách ra như thế cũng không tiện, mỗi tuần con trở về cũng mệt mỏi..."
Nghe đến đó, trong lòng Hồ Mẫn Y đã tỏa ra dự cảm không tốt, quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy bà bà nói: "Theo ta thấy, con vẫn nên đưa nó ra ngoại thành ở cùng nhau đi, về sau mỗi tuần trở về ta lại chỉ điểm nó thêm vài câu là đươc. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, muốn học tính sổ sách cũng không vội lúc nhất thời này."
Đàm Khải Lang rất vui mừng.
Hồ Mẫn Y: "..." Không muốn!