Chương 278
Những ngày qua, không ít lần ở trước mặt Đàm Khải Lang, Yên Vũ tỏ ra tiếc hận vì mình không thể được hưởng phúc của nhi tức.
Đàm Khải Lang cũng cảm thấy nương đã oan ức nhiều năm, rất muốn để nàng toại nguyện.
Nghe thấy Hạ Ngọc Nương chủ động đề cập, sao hắn có thể cự tuyệt được?
"Vẫn là nương thương con.”
Thấy thế, Hồ Mẫn Y vội vã nói: "Nương, con phải học cùng ngài nhiều nữa, hơn nữa con mới vào cửa, sao có thể không hiếu đầu gối trước mà lại chạy ra bên ngoài hưởng phúc chứ?"
Tần Thu Uyển còn chưa lên tiếng, Đàm Khải Lang đã không đồng ý nói: "Đây là tâm ý của mẫu thân, chúng ta không nên ngỗ nghịch. Nàng cứ nhớ ở trong lòng, về sau hiếu kính nhiều hơn là được."
Nghe vậy, Tần Thu Uyển mỉm cười: "Nói đến đây thì lúc trước ta cảm thấy thân phận của con quá thấp, còn không muốn cho con vào cửa. Sau này thấy Khải Lang thực sự thích con, ta mới miễn cưỡng đáp ứng việc hôn sự. Ta biết, nó muốn sớm ngày được ở gần với con. Phụ thân con nói đúng, các con là tân hôn tiểu phu thê, phải ngày ngày ở gần nhau mới tốt." Nàng giơ tay ra nắm chặt tay của Hồ Mẫn Y: "Ta đành giao Khải Lang cho con đi đến ngoại thành, không có trưởng bối ở đó, các con cũng có thể tùy ý hơn."
Việc Hạ Ngọc Nương không hài lòng để Hồ Mẫn Y làm nhi tức căn bản cũng không phải là bí mật.
Lúc trước khi thành thân, Hồ Mẫn Y đã nghe nói đến việc này nên lúc này nghe bà bà nhắc đến trong lòng nàng ta cũng không khó chịu. Trải qua hai mươi ngày ở chung, nàng ta đã sớm thấy rõ bà bà khoan dung như thế nào, lúc này nghe bà bà tha thiết dặn dò, lòng Hồ Mẫn Y lại tràn đầy khó chịu.
Lời nói xong, Tần Thu Uyển cũng không ở thêm: "Ta sẽ bảo người chọn từ trong khố phòng vài chất vải tươi sáng cho con, ban ngày Khải Lang không ở cùng, con có thể dùng đống vải đó để thêu hoa giết thời gian."
Nói xong, không đợi hai người nói gì, nàng nhanh chóng ra cửa.
Hồ Mẫn Y nhìn bóng lưng bà bà, cảm thấy rất là không nỡ.
Bên cạnh, Đàm Khải Lang nắm chặt tay của nàng: "Thật tốt."
Hồ Mẫn Y: "..." Tốt cái rắm.
Nàng không ôm hi vọng gì cả: "Nương sẽ ở cùng chúng ta sao?"
"Đương nhiên." Đàm Khải Lang không chút nghĩ ngợi mà nói: "Trước kia ban ngày ta ở thư viện, bà ấy ở một mình rất là nhàm chán, hiện tại có ngươi chăm sóc ta cũng yên tâm hơn chút."
Hồ Mẫn Y á khẩu không trả lời được.
Buổi sáng hôm sau, đôi tiểu phu thê vừa mới thức dậy, Tần Thu Uyển đã tri kỷ chuẩn bị sẵn hành lý cho hai người để hai người có thể lên xe luôn. Sau khi dùng một chút đồ ăn, liền thúc giục hai người lên đường.
"Mẫn Y chưa từng ở viện đó nên sau khi đến con nhớ phải thu dọn. Sớm đi đến đó, buổi tối cũng có thể nghỉ sớm một chút. Ngày mai còn còn phải đọc sách..." Lời nói tha thiết, dặn dò không ít thứ.
Đàm Khải Lang khá là mất kiên nhẫn: "Con biết rồi."
Hồ Mẫn Y cầm tay bà bà không nỡ bỏ: "Nương, mấy ngày nữa còn sẽ trở lại bồi người."
Tần Thu Uyển trách cứ: "Ta không cần con chăm sóc, con giúp ta chăm sóc tốt Khải Lang là được. Chờ ngân lâu có hàng mới, ta sẽ sai người đưa tới cho con."
Không nói lời gì nữa, nàng đưa hai người lên xe ngựa, sau đó thì thúc giục xa phu mau đi.
Nhìn xe ngựa biến mất ở góc đường, Tần Thu Uyển ngáp một cái: "Ta phải trở về ngủ một lát."
Bên cạnh, Đàm Thiên nghi ngờ nhìn nàng: "Sao nàng lại đột nhiên đồng ý vậy?"
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng.
Nàng không muốn ngày nào cũng để kẻ đáng ghét kia kè kè ở bên cạnh, mục đích đạt được đương nhiên là phải sớm đưa tiễn đi rồi.
Tất nhiên, những ý nghĩ này cũng không cần phải nói cho Đàm Thiên biết. Nàng thuận miệng nói: "Chàng cho rằng chỉ có mình chàng muốn ôm tôn tử à?"
Đàm Thiên nghe thấy lời này, quả nhiên không còn hoài nghi nàng nữa.
Hắn cũng dặn dò tùy tùng chuẩn bị ngựa xe: "Ta phải ra khỏi thành, hôm nay có thể sẽ không trở về."
Đi theo để một nhà đoàn tụ à?
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lão gia, đừng trách ta không nhắc nhở chàng. Chàng nạp một thiếp thất hơn ba mươi tuổi chắc chắn sẽ làm trò cười cho người ta, nhưng nếu chàng lén lút qua lại với một nữ nhân hơn ba mươi tuổi lại còn luôn quan tâm đến nàng ta, sợ là còn khiến cho người ta cười đến rụng răng đấy."
Tâm tư bị nói trúng, Đàm Thiên lập tức không được tự nhiên, hắn đanh mặt lại: "Ta có chính sự."
Tần Thu Uyển lại ngáp một cái: "Chuyện xấu nói trước, nếu để cho ta phát hiện một lần nữa thì nàng ta nhất định phải vào cửa."
Mặt mũi Đàm Thiên tràn đầy xem thường: "Nàng cho rằng ta giống như nàng, trong đầu toàn là phong hoa tuyết nguyệt ư?"
Nói xong thì một mình lên xe ngựa.
*
Tần Thu Uyển không đi cùng, còn nhiều thời gian, hiện tại cũng không vội.
Vừa mới trở về nằm xuống, lại có nha hoàn tới bẩm, nói là phu nhân Trần gia tới chơi.
Trong thành này có rất nhiều phú thương, Đàm phủ và Trần phủ đều là thương hộ truyền thừa nhiều năm, địa vị và buôn bán của hai nhà đều không khác nhau là mấy.
Tần Thu Uyển trở mình: "Nói là thân thể ta khó chịu, sợ là đã phát bệnh, không tiện gặp khách."
Nếu nàng nhớ không lầm thì lần này Trần phu nhân tới cửa là vì việc hôn sự của nhi nữ mà tới.
Đàm gia có nữ tử mới lớn, trong thành có không ít người theo dõi. Đời trước, Hạ Ngọc Nương trái chọn phải tuyển, cảm thấy nhà ai cũng không thích hợp. Sau nhiều lần cân nhắc, nàng đã lựa chọn trưởng tôn của nguyên phối Trần phủ. Vừa mới thương lượng với Đàm Thiên xong thì nàng liền mắc bệnh nặng, không bao lâu liền buông tay khỏi nhân gian.
Trước khi chết, nàng còn tưởng sau khi nữ nhi thành thân, cho dù không thể đầu ấp tay gối thì chí ít cũng sẽ tương kính như tân.
Đáng tiếc, đó chỉ là nàng tưởng tượng mà thôi.
Sau khi thành thân, Đàm Lâm sống cũng không tốt lắm, trên đầu có biết bao trưởng bối, bình thường đều phải tôn kính bọn họ, còn phải chịu không ít oan ức. Lúc nàng có thai thì bên kia lại mang về một nữ tử sắp chuyển dạ.
Hai nhà môn đăng hộ đối, không chênh lệch nhiều lắm thì hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau mới đúng. Nếu như Trần gia muốn nạp thiếp, hoặc là phát hiện thiếp thất nha hoàn vừa mới có thai thì đều có thể ngăn cản, nhưng người ta chỉ thiếu mấy ngày nữa là sẽ lâm bồn. Vào lúc này mà cứ khăng khăng phá thai thì chỉ sợ là sẽ một thi hai mạng.
Không nói đến chuyện Đàm Lâm có chấp nhận gánh vác hai đầu nhân mạng hay không thì mấy vị trưởng bối Trần phủ bên kia đã trực tiếp ngăn cản không cho nàng gặp người ta. Từng người từng người một đứng ra thuyết phục, ai cũng nói tôn bối Trần gia chỉ có một người nên hài tử này tuyệt đối không thể bỏ. Nàng thân là đương gia chủ mẫu thì phải lấy đại cục vi quý.
Bên này thì nói phải giữ lại mẫu tử, bên kia thì nói phải đưa hai mẫu tử đến điền trang, cả ngày cãi nhau túi bụi. Đàm Lâm cảm thấy phiền phức vô cùng, tâm trạng buồn bực, cuối cùng đã xảy thai.
Sau đó, Đàm Lâm không còn mang thai nữa, tuổi còn trẻ đã buồn bực sầu não mà chết.
Khi đó Hạ Ngọc Nương đã trở thành một u hồn, phiêu phiêu đãng đãng nhìn thấy những này, oan hồn không thể hộc máu, nếu không nàng có lẽ cũng đã bị tức chết thêm lần nữa.
Không bao lâu, nha hoàn rời đi đã quay lại, thấp giọng nói: "Trần phu nhân nói, hai ngày nữa đợi thân thể ngài khỏe hơn chút thì sẽ lại đến cửa kính cẩn thăm hỏi."
Hồ Mẫn Y rời đi, Đàm Thiên không ở, Tần Thu Uyển cảm thấy rất nhẹ nhõm. Buổi trưa nàng hẹn Đàm Lâm cùng uống trà, nói về chuyện Trần phu nhân tới cửa.
"Mặc dù ta không gặp bà ta, nhưng cũng lờ mờ đoán được có lẽ bà ta cố ý tới đây để cầu thân. Cả năm không thấy đến hỏi, giờ lại đến cũng có thể dễ dàng hiểu được lý do."
Đàm Lâm kinh ngạc, cúi đầu xuống hỏi: "Nương, vậy ý của người thì sao?"
"Vụ hôn sự này ta không đồng ý." Tần Thu Uyển cười, sờ lên tóc của nàng: "Đương gia chủ mẫu nhìn thì vinh quang nhưng kỳ thật đều phải chịu không ít oan ức, nhất là tôn bối Trần gia cũng chỉ có một mình Trần Khai Thịnh. Đến lúc đó, mọi kỳ vọng của bọn họ đều sẽ dồn hết lên trên người một mình con."
Đàm Lâm lập tức hiểu ra.
Hoặc là tự mình phải sinh thật nhiều con, hoặc là phải dễ dàng tha thứ cho thiếp thất, thậm chí là thiếp thất có hài tử.
Nàng từ nhỏ đã học hỏi không ít từ nương, liền nói ngay: "Nương, người nhất định phải giúp con cự tuyệt."
Tần Thu Uyển lắc đầu bật cười: "Được thôi!"
Hai người đang nói giỡn, Tần Thu Uyển trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trường An đi ngang qua cửa viện, bèn cất giọng gọi hắn tới.
Trường An tiến lên, thi lễ với hai người. Vì để tránh hiềm nghi, nên hắn tận lực cúi đầu để không nhìn phải Đàm Lâm.
"Phu nhân có gì phân phó?"
Tần Thu Uyển cười nói: "Đúng là có chuyện tìm ngươi." Nàng đưa tay chỉ lên đống điểm tâm không ai động tới trên bàn: "Những thứ này, ngươi mang về đi."
Trường An kinh ngạc.
Đồ ăn của chủ tử đều là đồ tốt, bình thường cũng chỉ có nha hoàn bên người mới có thể ăn vài miếng. Loại xa phu giống như hắn căn bản là không được chạm vào.
Nha hoàn lập tức tiến lên, đặt món điểm tâm vào trong tay hắn.
Trường An hơi luống cuống nhưng không dám cự tuyệt, sau khi thi lễ mới cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận.
Thấy hắn biến mất ở cửa viện, Đàm Lâm hiếu kì: "Nương, người phu xe này có chỗ nào đặc biệt?"
Tần Thu Uyển bật cười: "Đối với ta mà nói hắn là đặc biệt nhất."
Đàm Lâm: "..."
Nàng nhìn chăm chú vào nương mình. Gần đây thời tiết dần dần nóng lên, nương lại đặt mua hạ y, nhưng có điều khác biệt so với trước kia chính là lần này nương dùng màu lam nhạt tím nhạt và rất nhiều những màu sắc tươi sáng làm cho cả người trẻ trung hơn rất nhiều, tinh thần cũng có sự khác biệt lớn so với trước kia.
Nhìn qua đại khái cũng chỉ ba mươi tuổi.
Chẳng lẽ nương coi trọng người phu xe này?
Nghĩ như vậy xong, Đàm Lâm lập tức phủ nhận. Hồi tưởng lại một chút, nàng luôn cảm thấy người phu xe kia có chút quen mắt, suy nghĩ hồi lâu mới chợt phát hiện người phu xe kia rất giống cữu cữu.
Nghĩ đến đây, trong đầu nàng nhảy một cái, giương mắt nhìn mặt nương.
Quả nhiên là càng nhìn càng giống.
Nàng thật sự không suy nghĩ nhiều. Trên đời này chú trọng duyên phận, có một vài người thấy một lần là đã rất hợp ý. Có thể bởi vì hắn có dung mạo tương tự nên nương mới nhìn hắn với con mắt khác.
Sáng sớm tinh mơ ngày thứ ba, Đàm Thiên mới trở về.
Tần Thu Uyển đang ở thư phòng xem sổ sách, nhìn thấy hắn vào cửa thì lập tức nở nụ cười, nói: "Lão gia còn nhớ là mình có nhà hả?"
Nghe nàng nói như thế, Đàm Thiên đanh mặt lại: "Nàng có ý gì?"
Tần Thu Uyển thu tầm mắt lại: "Vừa ra khỏi cửa thì ba ngày mới về, đi đến phủ thành khác vừa đi vừa về chắc cũng chỉ mất thời gian lâu như vậy, lão gia đi đâu thế?"
Đàm Thiên nhấn mạnh: "Ta có chính sự!"
Tần Thu Uyển không tin một chữ nào hắn nói.
Đã nhiều năm như thế, Đàm Thiên luôn lấy cớ làm ăn ra để nói. Tuy thỉnh thoảng có đợt nhập hàng, mỗi đầu tháng hắn sẽ bận bịu một chút nhưng bình thường phần lớn đều rất nhàn rỗi.
Hai người ngồi trong thư phòng đối diện nhau, hồi lâu không nói gì.
Không khí yên tĩnh, bốn vị di nương thay nhau đưa canh, mặt Tần Thu Uyển vẫn luôn rất thản nhiên.
Vừa mới quá trưa, lại có nha hoàn đến đây bẩm báo: "Trần lão gia và phu nhân tới cửa thăm hỏi."
"Mau mời vào!" Đàm Thiên đứng dậy đi ra ngoại viện, lúc ra cửa phát hiện người phía sau không nhúc nhích, bèn thúc giục: "Trần phu nhân tới, nàng đi cùng ta đi."
Tần Thu Uyển buông sổ sách xuống, chậm rãi đứng dậy: "Bọn họ tới cửa chắc là để cầu thân. Đừng trách ta không nhắc nhở chàng, ta không đồng ý vụ hôn sự này."
Đàm Thiên nghe thấy nàng nói vậy, sắc mặt vui mừng. Nghe đến phía sau lập tức mặt mũi tràn đầy ngờ vực: "Vì sao? Lâm nhi thành thân xong, sau này sẽ là đương gia chủ mẫu, con của nó sẽ là gia chủ Trần gia đó!"
Đây cũng là lý do mà đời trước Đàm Thiên đã đồng ý mối hôn sự này.
Tần Thu Uyển nói thẳng: "Trần Khai Thịnh nuôi nữ nhân ở bên ngoài, thành thân xong thì vẫn sẽ giống như đây, sau này sẽ chỉ còn quá đáng thêm. Ai gả cho hắn đều không may!"
Đàm Thiên kinh ngạc: "Nam nhi phong lưu vốn là chuyện thường..."
"Ta thừa nhận trên đời này đúng là rất khó tìm ra được nam nhân không phong lưu." Tần Thu Uyển nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhưng nạp thiếp về hầu hạ cho thê tử và chủ động đi ra ngoài nuôi nhân tình là hai chuyện khác nhau."
Đàm Thiên không được tự nhiên quay mặt đi: "Ra nói chuyện xong rồi hẵng bàn tiếp, có thể người ta có chuyện khác."
Tần Thu Uyển dẫn đầu đi lên phía trước: "Lão gia, phu quân của nữ nhi ta không thể nuôi nhân tình, ta cũng không cho phép. Nếu để cho ta phát hiện, chàng đừng trách ta không nể mặt chàng."
Đàm Thiên: "..."
"Nàng nói bậy bạ gì đó?"
Tần Thu Uyển quay lại, nửa thật nửa giả cười nói: "Có phải nói bậy hay không, trong lòng chàng rõ ràng."
Đàm Thiên cảm thấy hơi bất an.