Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 279

Chương 279
Sau khi nỗi bất an qua đi, Đàm Thiên chỉ cảm thấy thật buồn cười, cho dù bị phát hiện thì nữ nhân này có thể làm gì hắn?

Đánh hắn? Mắng hắn? Hay đánh một trận?

Những thứ đó nàng ta đều không thể làm, nhiều nhất cũng chỉ có thể khóc một trận.

Hơn nữa, ngày nào nàng ta cũng trong nhà, hắn thì lần nào đi ta cũng đều rất bí mật, nhiều năm như vậy mà còn không có ai biết, nàng có thể phát hiện mới là lạ?

Hai người rất nhanh đã đi tới ngoại viện, phu thê Trần gia đã đợi sẵn, sau khi hai bên hàn huyên vài câu thì ngồi xuống, còn nói đến mấy việc vui trong thành. Tần Thu Uyển nói câu được câu không, thỉnh thoảng chỉ phụ họa đôi lời.

Một khắc đồng hồ sau, Trần phu nhân đang phàn nàn nhi tử chỉ lo bận bịu buôn bán, lại xoay chuyển sang chuyện khác, nói: "Nó vẫn không chịu thành thân, còn nói là do không gặp được ý trung nhân."

Đàm Thiên nghe đến đó, sao còn có thể không hiểu được nữa?

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía thê tử, nói: "Người trẻ tuổi đều có ý nghĩ của riêng mình. Những trưởng bối như chúng ta không cần quá ép buộc."

Trần lão gia cười nói tiếp: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng bình thường nó rất bận, không có cơ hội ở chung với các tiểu cô nương khác..."

Nghe đến đó, Trần phu nhân tiếp lời: "Nghe nói Lâm nhi nhà ngài năm nay đã mười sáu, không biết đã có mối hôn sự nào chưa?"

"Không có." Tần Thu Uyển khẽ cười: "Nó cũng không chịu nghị hôn, từ nhỏ Khải Lang đã đi đến thư viện đọc sách, mẫu tử bọn ta chưa hề có thời gian thân thiết với nhau nên ta làm bạn với Lâm nhi nhiều hơn chút. Ta cũng không nỡ để nó gả đi sớm như vậy."

Trần phu nhân lơ đễnh đáp: "Gia môn hai chúng ta giống nhau nên ta cũng hiểu rõ. Ta cũng nhìn Lâm nhi lớn lên, khi còn bé ta đã cảm thấy nó ngọc tuyết đáng yêu, hiện tại đã là đại cô nương trưởng thành. Ta thấy nó thức thời, hiểu được quy củ, đối nhân xử thế cũng lễ độ, ta càng nhìn càng yêu thích." Bà ta nhìn về phía Đàm Thiên: "Đàm lão gia, hay là, chúng ta để hai đứa bé gặp nhau thử một lần đi?"

Đàm Thiên vốn muốn đáp ứng luôn, nhưng lại nghĩ tới lời Hạ Ngọc Nương dặn dò lúc còn chưa vào cửa, hắn nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Nàng nói xem?" Không đợi nàng trả lời, hắn phối hợp nói tiếp: "Ta biết nàng sủng Lâm nhi, nhưng hôn sự là việc lớn, vẫn nên để trưởng bối chúng ta giúp nó chuẩn bị. Nếu cứ như nàng nói thì chờ chừng hai năm nữa, những hậu sinh tốt đều bị người ta chọn hết, hôn sự của nó khó tránh khỏi sẽ rất xấu hổ."

Mặc dù đang hỏi thăm Tần Thu Uyển, nhưng kỳ thật hắn nói gần nói xa đều có ý đáp ứng chuyện gặp mặt.

Nụ cười Trần phu nhân càng sâu: "Vậy buổi chiều ngày mai chúng ta hãy đến Phú Nguyên lâu để hai bọn nó gặp mặt một lần."

Nàng cũng nghe ra trong lời nói của Tần Thu Uyển có ý không đồng ý, bèn trấn an: "Chúng ta cũng chỉ là trưởng bối, không thể quản lý hết được. Lỡ như hai đứa chúng nó không thích nhau thì chúng ta cũng không cần gò ép."

Trần lão gia đồng ý: "Bất luận chuyên hài tử có thành hay không thì đều không ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà chúng ta."

Mắt thấy chuyện đã được định ra, phu thê Trần gia đang chuẩn bị cáo từ, Tần Thu Uyển bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu tùy tiện gặp mặt một chút thì ta cũng không ngăn cản làm gì, chỉ là... Vào tháng giêng hôm trước, lúc ta đi ra ngoại thành cầu phúc, đạo trưởng đã nói với ta là Lâm nhi không hợp thành thân quá sớm, chí ít cũng phải qua mười tám tuổi."

Nàng nở nụ cười ôn nhu: "Hai nhà chúng ta đều hiểu rõ, Trần công tử là người tốt. Nếu sau khi gặp mặt hai đứa nó đều có ý với nhau thì ta cũng không dị nghị mối hôn sự này nữa, nhưng mà hôn kỳ phải đợi ba năm sau mới quyết được."

Phu thê Trần gia hai mặt nhìn nhau.

Đàm Thiên trừng mắt nhìn.

Phu thê như một thể, ở trước mặt người ngoài cũng không tiện tranh chấp.

Phu thê Trần gia chỉ có Trần Khai Thịnh là độc đinh nên đã sớm hạ quyết tâm sẽ cho hắn thành thân sớm. Hai năm sau... Nếu hết thảy thuận lợi thì có thể còn có hai hài tử.

Trần phu nhân không muốn từ bỏ: "Ta thật sự yêu thích Lâm nhi, nhưng đợi đến khi nàng mười tám thì còn phải cần những hai năm rưỡi, cái này thì. . ."đọc truyện miễn phí tại vip truyen full. net

"Đạo trưởng đã phê mạng thì ta thà rằng tin là có. Hơn nữa, mệnh cách của nữ tử không hỏi thì còn có thể không kị, nhưng đã hỏi rồi thì cũng nên kiêng kị một chút." Tần Thu Uyển ngượng ngùng cười cười: "Ta chỉ có một người khuê nữ này, đương nhiên muốn cho nó sống cả một đời trôi chảy không lo không nghĩ. Lúc đạo trưởng dặn dò ta xong thì ta đã sớm quyết định, trước khi mười tám tuổi, ta tuyệt không để nó xuất giá!"

Sắc mặt nàng ôn hòa, ngữ khí lại nghiêm túc: "Trần phu nhân, nếu các ngài nguyện ý chờ thì chúng ta cũng sẵn lòng."

Nếu như không chờ được thì cũng không cần thiết phải chờ.

Phu thê Trần gia trầm ngâm hồi lâu, nói muốn trở về thương lượng với nhau nên rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.

Người bên kia vừa ra cửa, Đàm Thiên đã trầm mặt xuống: "Ngọc Nương, rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào vậy? Việc hôn sự tốt như vậy..."

Tần Thu Uyển cũng giận tái mặt: "Chỉ riêng chuyện Trần Khai Thịnh dưỡng nhân tình thì cũng đủ để cho ta bỏ đi ý nghĩ kết thân với Trần gia." Nàng đứng lên: "Chàng đừng trách ta không nhắc nhở chàng, nếu chàng dám tự mình đáp ứng hôn sự thì đến lúc đó chính chàng tự kiếm một nhi nữ mà gả đi đi."

Đàm Thiên: "..."

Hai phu thê lại một lần nữa tan rã trong không vui.

Trần gia bên kia rất nhanh đã trở về nói chuyện, bọn họ không đợi được hai năm, vụ hôn sự này coi như bỏ.

Đàm Thiên rất tiếc nuối, lúc đối diện với Tần Thu Uyển vẫn luôn bày ra bộ mặt thối. Đồng thời, hắn còn cố ý đi đến phòng mấy vị di nương khác để nghỉ ngơi.

Tần Thu Uyển cảm thấy sắp có biến, cố ý tìm mấy đại phu am hiểu phụ khoa chẩn trị cho mấy vị di nương.

Lúc những di nương này nhập phủ cũng mới mười sáu tuổi, di nương lớn tuổi nhất năm nay đã hai mươi chín, trẻ tuổi nhất cũng đã nhập phủ gần một năm. Đã qua nhiều năm như thế mà mãi không truyền ra tin vui.

Mọi người mặt ngoài không nói nhưng đều lén lút nghị luận nói Hạ Ngọc Nương thủ đoạn cao minh, đến cả các di nương cũng không được sinh con.

Nàng cố ý chọn lúc Đàm Thiên không ở trong phủ mời mấy vị đại phu tới. Đám di nương bị gọi vào chính phòng, lúc nhìn thấy đại phu, bọn họ đều bày ra vẻ mặt hờ hững, Lan di nương trẻ tuổi nhất còn lộ ra vẻ khinh thường.

Nàng là người cuối cùng vào cửa, cũng được sủng ái vô cùng, bình thường không dám công khai đối đầu với chủ mẫu, nhưng khi nổi nóng thì lại hơi xúc động: "Phu nhân cứ nửa tháng lại mời đại phu đến bắt mạch cho chúng ta vẫn còn chưa đủ à?"

Thiên địa lương tâm, tất cả đại phu đều là Đàm Thiên phái đến.

Nói thật, lúc Hạ Ngọc Nương vào cửa, nàng thật sự không muốn để cho thiếp thất có thai. Khi đó nàng vẫn rất để bụng, luôn nhờ người âm thầm chú ý đến động tĩnh của các di nương, còn cho họ uống canh tránh thai.

Sau này sinh ra trưởng tử, nàng cũng dần dần buông lỏng khống chế với các di nương. Lúc hài tử mắc bệnh, nàng lo lắng quá mức nên cũng không đoái hoài tới đám di nương bên kia nữa.

Mấy lần canh tránh thai kia chưa kịp dặn dò, nàng cũng dứt khoát mặc kệ.

Sau này Đàm Khải Lang sáu tuổi, đến cả Đàm Lâm cũng đã bốn tuổi, nàng mới đột nhiên phát hiện, mấy di nương đó vậy mà vẫn không có tin tức tốt truyền ra.

Nhị di nương và Tam di nương là những người nàng chủ động nạp về.

Đáng tiếc, vẫn không có tin tức tốt.

Hạ Ngọc Nương đến thiếp cũng nạp, còn có Đàm Thiên phân phó đại phu mỗi nửa tháng bắt mạch một lần.

Hai đứa bé đã lớn như thế, mà đám di nương này lại vẫn không có động tĩnh gì, thỉnh thoảng Hạ Ngọc Nương cũng hoài nghi rốt cuộc có phải chính mình động thủ gì đến bọn họ hay không.

Tần Thu Uyển chững chạc đáp: "Lão gia đến phòng các ngươi không ít lần mà các ngươi vẫn không có tin tức tốt, ta cảm thấy chuyện này rất không bình thường. Cho nên mới tìm đến mấy vị đại phu am hiểu phụ khoa trong nội thành đến để cho bọn họ nhìn xem trong chuyện này có chỗ nào không đúng."

Lan di nương còn trẻ còn đỡ, ba vị còn lại đều xem thường.

Nhất là Đại di nương, vào phủ nhiều năm, kiểm tra bao nhiêu lần thì thất vọng bấy nhiêu lần. Hiện tại nàng đã gần ba mươi tuổi, cũng đã mất đi hi vọng muốn sinh con rồi.

Mấy vị đại phu thay nhau tiến lên bắt mạch, cả đám đều nhíu mày lại.

"Như thế nào?"

Mấy người thương lượng một chút, một vị trong đó tiến lên: "Phu nhân đã mời chúng ta, vậy cứ để chúng ta nói thẳng. Mấy vị di nương đều có chứng bệnh lạnh, di nương nào càng lớn tuổi bị bệnh càng nặng."

Bốn người kinh ngạc.

Vốn cho rằng chỉ là đến đây xem trò vui, không ngờ bọn họ vậy mà lại bị bệnh.

Trong lời nói của vị đại phu này gần như đã nói rõ ràng, mấy người bởi vì bị bệnh nên mới không thể có hài tử.

Nhất là Đại di nương, bệnh còn nặng nhất.

Chẳng lẽ có người cố ý hại các nàng không thể có thai?

Nhưng trong phủ này cũng chỉ có đại phòng là gia đình Đàm Thiên, không có người nào tranh giành gia tài, ngoại trừ Hạ Ngọc Nương thì chắc là cũng không sẽ ai để ý đến dòng dõi của hắn.

Nhưng nếu là Hạ Ngọc Nương động thủ thì nàng cần gì phải tìm nhiều đại phu như vậy tới để vạch trần chính mình?

Mấy người tâm tư khác nhau, Tần Thu Uyển không quan tâm các nàng nghĩ gì, nhìn về phía mấy vị đại phu: "Có biện pháp trị liệu không?"

"Phải chậm rãi điều trị." Đại phu nhìn về phía Đại di nương: "Chỉ là, nàng..."

Đại di nương cười khổ: "Ta đã đến cái tuổi này rồi nên cũng không quan tâm nữa. Đại phu cứ trị liệu cho ba vị muội muội đi!"

Lan di nương còn trẻ, vẫn luôn mong đợi có được hài tử, vội vàng nói: "Phu nhân, ngài có thể cho đại phu đến phòng nhìn qua cho ta hay không?"

Dù nàng không đề cập tới, Tần Thu Uyển cũng muốn dặn dò, vuốt cằm nói: "Mỗi phòng đều tra một chút."

Một khắc đồng hồ sau, nha hoàn bưng một vài món đồ trang sức và cả thảo mộc đến. Bổ canh của Lan di nương sau giờ ngọ đã nấu xong, lập tức phát hiện ở bên trong đó có những dược vật gây bất lợi cho nữ tử có thai.

Tần Thu Uyển nghiêm mặt nói: "Có người mưu hại di nương và dòng dõi trong phủ, việc này không thể tuỳ tiện buông tha. Ta sẽ cho người nghiêm tra, sau đó sẽ trả lại công đạo cho các ngươi. Trước đó cứ để cho đại phu chữa bệnh cho các ngươi đã."

Vành mắt Lan di nương đỏ bừng: "Phu nhân, ngài trông coi hậu viện có hoài nghi người nào hay không?"

Đại phu đã viết xong phương thuốc, các nha hoàn tự mình đi lấy thuốc, căn phòng an tĩnh trở lại. Đầu tiên là Tam di nương khóc nức nở, sau đó mấy vị di nương đều khóc lên.

Cuộc đời của các nàng nếu như không có hài tử thì đến tuổi già cũng sẽ mất hoàn toàn hi vọng.

"Chuyện này không phải ta làm." Tần Thu Uyển nhìn về phía Đại di nương: "Năm đó ta đưa ngươi một bát canh tránh thai nhưng ta cũng đã chọn loại dược hiệu lành nhất. Từ sau lúc đó, ta không còn quản nữa."

Đại di nương không còn trông mong dòng dõi, nhưng biết được mình bị người ta làm hại, cũng tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng: "Nhưng trong phủ này có ai không thích lão gia nhiều tử nhiều phúc?"

Mặc dù Tần Thu Uyển đã tìm đại phu tới tra ra chứng bệnh của bọn họ và mấy thứ đồ không sạch sẽ xảy ra với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không tín nhiệm nàng.

Nếu không là nàng thì còn có thể là ai?

Tần Thu Uyển đỡ cằm, ý vị thâm trường nói: "Chuyện này cũng khó mà nói. Ta khuyên các ngươi một câu, chuyện hôm nay, tốt nhất đừng khóc lóc trước mặt lão gia."

Lan di nương trẻ tuổi nóng tính, lập tức phúc thân thi lễ: “Thiếp thân không hiểu vì sao lại không thể tìm lão gia làm chủ, còn xin phu nhân chỉ rõ."

"Ngươi muốn làm thế, ta cũng không ngăn ngươi." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Các ngươi trở về muốn làm gì thì làm."

Ý của nàng giống như muốn nói người không cho các nàng có dòng dõi là Đàm Thiên vậy.

Mấy người vốn dĩ không tin, nhưng sau khi ra cửa thương lượng một chút thì đã quyết định quan sát thử xem.

Trước hết phải điều tra nha hoàn phối thuốc đầu tiên.

Mấy người sau khi gặp chuyện kia liền cảnh giác, cố ý bảo nha hoàn đi đến ngoại thành tìm một y quán nhỏ nhờ đại phu phân biệt dược liệu. Biết được đây đúng là dược liệu điều trị cho nữ tử thì mới bắt đầu uống.

Uống thì uống, nhưng nỗi ngờ vực trong lòng mấy người lại càng ngày càng nặng.

Ở trong phủ này, người có thể thần không biết quỷ không hay ở bên cạnh các nàng nhiều năm, còn có thể đầu độc các nàng, ngoại trừ phu nhân thì cũng chỉ có lão gia.

Nếu phu nhân đáng tin thì lão gia nhất định có vấn đề.

Nếu nói phu nhân giả làm người tốt thì cũng không quá giống. Ngoại trừ Đại di nương, ba người còn lại đều bí mật tìm đại phu hỏi thăm. Tất cả đều nói, chỉ cần uống thuốc thật tốt, nhiều thì hai ba năm, ít thì hai ba tháng, các nàng sẽ có thể có thai.

Phu nhân thấy thế nào cũng giống như là rất thực tình giúp các nàng điều trị.

Chẳng lẽ thật sự là lão gia sao?

 
Bình Luận (0)
Comment