Chương 280
Mấy người bí mật gặp mặt thương lượng một chút, quyết định sẽ nghe theo phu nhân, tạm thời không nói việc này cho lão gia.
Mấy ngày sau đó, Tần Thu Uyển biết được phu thê Trần gia lại lại tìm đến mấy phú thương khác, chưa được mấy ngày đã đính ước. Thương hộ kia không phú quý bằng Đàm phủ, có thể kết thân với Trần phủ coi như là trèo cao.
Thời tiết dần dần nóng bức.
Đảo mắt đã đến cuối tháng tư, cuộc thi huyện trong thành bắt đầu diễn ra, chuyện này từ trước tới nay chưa từng có ai đề cập trước mặt Hạ Ngọc Nương.
Đây là lần thứ ba Đàm Khải Lang tham gia thi huyện.
Tần Thu Uyển nghe ngóng tốt thời gian, cố ý buổi chiều tới cửa đón hắn.
Chỗ thi huyện do Hậu Nha thay đổi, Tri phủ đại nhân không chỉ muốn xử lý các chuyện bất bình trên địa bàn quản lý mà còn muốn xây cầu đường, nhưng bạc triều đình ban phát xuống có hạn, có nhiều lúc phải tự mình tìm cách.
Tri phủ Lưu đại nhân tiền nhiệm năm năm, cho tới bây giờ chưa cần các thương hộ phải ra tay. Hắn là người hữu tâm, phàm là có cuộc thi huyện thì nha môn lại có thể kiếm được một món hời.
Hắn tách khu vực ngoài cửa lớn cuộc thi huyện ra, đẩy địa bàn tiến dần lên, muốn tới gần cổng thì phải giao bạc.
Nơi cửa quý nhất thì phải trả mười lượng một người.
Thêm nữa là danh ngạch có hạn, chỉ có thể chứa được hơn mười người. Chỗ càng xa điểm thi thì chỉ lấy năm lượng, tầng ngoài cùng không thu bạc, khoảng cách đến điểm thi huyện cũng chỉ có hơn trăm mét.
Tóm lại, mục đích kiếm tiền của bọn họ chính là những người không thiếu tiền bạc.
Tần Thu Uyển thân là Đàm gia chủ mẫu, đương nhiên không phải người thiếu bạc. Nàng mang theo nha hoàn và Trường An, xin nhờ Yến phu nhân trực tiếp thanh toán bạc cho ba người có thể tới cửa đón.
Lúc tiên đế còn sống, thương hộ không thể tham gia khoa cử, nhưng mà sau khi đương kim hoàng thượng lên ngôi rất nhanh đã ban luật pháp xuống nói là thương nhân cũng có thể tham gia. Người đứng tại trước cửa này cũng chính là mấy nhà phú thương trong nội thành.
Tần Thu Uyển đứng trên xe ngựa cùng Triệu phu nhân nói chuyện phiếm, một bên khác, ba vị lão gia cũng đang nhỏ giọng bàn luận.
Triệu phu nhân nhìn thoáng qua mấy người đứng đầy cổng, nói: "Hẳn nơi này chỉ có chúng ta thôi nhỉ?"
Tần Thu Uyển không đáp lại câu hỏi kia: "Không biết Triệu công tử lần này có chắc chắn hay không?"
Triệu phu nhân khoát khoát tay: "Năm nay nó chỉ muốn thi thử một chút, dù sao nó cũng mới mười bốn, bọn ta không vội. Nghe nói có người thi đến năm sáu mươi tuổi mới có thể trở thành đồng sinh... Chỉ cần trước ba mươi tuổi nó trúng tuyển đồng sinh thì ta đã rất thỏa mãn rồi."
Lời nói không thể quá vẹn toàn, phải tỏ ra khiêm tốn.
Nàng cười hỏi: "Đàm công tử lần này thì sao?"
Tần Thu Uyển không trả lời nàng mà nhìn về phía giao lộ.
Nơi đó đang ầm ĩ tưng bừng, ở giữa con đường, có một chiếc xe ngựa thêu khung hoa mẫu đơn màu đỏ chậm rãi đi tới, nhìn qua là biết của nữ tử.
Triệu phu nhân thuận theo ánh mắt nàng nhìn qua, chậc chậc lắc đầu: "Thật là hào hoa."
Nàng đương nhiên không dám nói đại nhân vơ vét của cải mà chỉ nói một câu, sau đó thì không nhiều lời nữa.
Xe ngựa đi tới gần, rèm vén lên, người nhảy xuống đầu tiên là Hồ Mẫn Y, nàng còn phàn nàn: "Ngoại thành thật là xa, chúng ta chen chúc suốt một đường, suýt nữa đã không đến kịp."
Ngay sau đó, có một vị phu nhân mặc y sam màu đỏ lộng lẫy đi ra khỏi xe ngựa, chính là Yên Vũ.
Sau khi nàng xuống xe ngựa, ánh mắt không nhìn qua những người tại cửa ra vào, mà nhìn đến chỗ Hậu Nha đóng chặt: "Còn bao lâu nữa?"
Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng tiến lên: "Mẫn Y, ta còn tưởng rằng con sẽ không tới."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân thể Hồ Mẫn Y cứng đờ, trong phút chốc tâm tư rối loạn, đầu óc trống rỗng, chậm rãi quay đầu. Khi thấy rõ người trước mặt quả nhiên là bà bà trên danh nghĩa của mình, lập tức nhịp tim như nổi trống. Nàng ngập ngừng hỏi: "Nương, sao người lại tới đây?"
Tần Thu Uyển cười tít mắt kéo tay nàng qua: "Khải Lang thi huyện, ta đương nhiên phải tới đón nó. Nghe nói rất nhiều người thi xong sau còn bị ngất nên nửa canh giờ trước ta đã chờ đợi ở đây rồi." Nói xong, liền vươn tay sờ mặt nàng: "Mặt của con trắng như vậy, con bị say nắng rồi sao?"
Hồ Mẫn Y nở một nụ cười cứng ngắc: "Sao người lại biết hôm nay phu quân thi huyện?"
Tần Thu Uyển chỉ tay về phía người xung quanh: "Chuyện này còn cần hỏi sao? Ta và phu nhân nhà khác nói chuyện phiếm thì liền biết được, Khải Lang từ nhỏ đã hiểu chuyện, còn cố ý không nói cho ta. Thật là không ra gì, con phải khuyên bảo nó."
Hồ Mẫn Y: "..."
Nàng chỉ cảm thấy như có gai ở sau lưng, chậm rãi quay đầu lại nhìn vẻ mặt thân bà bà.
Lúc quay đầu, nàng còn phát giác cổ của mình ken két, xoay chuyển vô cùng gian nan.
Sắc mặt Yên Vũ trắng bệch, đã suýt không đứng thẳng nổi.
Tần Thu Uyển thuận theo ánh mắt Hồ Mẫn Y nhìn sang, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?" Lại liếc mắt nhìn đại môn Hậu Nha: "Chẳng lẽ con của ngươi cũng tham gia thi huyện?"
Nói không phải cũng không ai tin!
Trời nóng như vậy, nếu không phải bởi vì có hài tử ở tham gia thi huyện thì ai sẽ bỏ ra nhiều bạc như thế để chạy đến phơi nắng?
Nhận ra được ánh mắt của mấy vị lão gia và phu nhân bên cạnh, Yên Vũ vội vàng gật đầu: "Đúng."
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Ngươi cũng ở thư viện Lam Sơn sao?"
Yên Vũ xấu hổ cười cười.
Tần Thu Uyển bày ra bộ dáng khéo hiểu lòng người: "Nhìn cái đầu óc của ta này, Mẫn Y ở bên kia, ngươi và nó đi cùng nhau, tất nhiên cũng phải ở chung quanh thư viện Lam Sơn rồi. Quan phu nhân ăn mặc như vậy, không phải ngươi là hàng xóm với nhi tử ta đấy chứ?"
"Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, tiểu phu thê bọn nó đều con trẻ, nếu đụng phải chuyện gì, còn xin phu nhân phụ giúp một tay."
Yên Vũ: "..."
Nàng cũng không biết phải nói tiếp làm sao.
Bên cạnh Triệu phu nhân tiến tới góp lời, trên dưới dò xét xong thì kinh ngạc nói: "Đây không phải vị kia..."
Vị này chính là phụ nhân vào lúc Đàm Khải Lang tân hôn đã gặp riêng Đàm Thiên.
Tần Thu Uyển cười: "Lần đó ta quá kích động, sau này lão gia nhà ta nói với ta đó chỉ là hiểu lầm, chết sống không chịu nạp nàng vào cửa. Bây giờ quan phu nhân cũng có nhi tử tham gia thi huyện, xem ra ta đúng là hiểu lầm nàng rồi."
Triệu phu nhân: "..."
Nàng quan sát Yên Vũ, ngày đó mặc một thân Hồng Y, hôm nay lại mặc y sam chất vải như này, hẳn là xuất thân bất phàm.
"Chất vải của vị phu nhân này là hoán sa mới bán gần đây, ta đã muốn lâu rồi mà không có được. Không biết phu nhân xuất thân nhà ai?" Có thể mua được hoán sa thì cũng không phải là hạng người vô danh, Triệu phu nhân tràn đầy phấn khởi: "Về sau nếu rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng uống trà. Đúng rồi, nhi tử của ngài bao nhiêu tuổi, đã đính ước chưa?"
Tần Thu Uyển không ngớt lời đồng ý: "Nếu gặp được cô nương thích hợp, chúng ta cũng có thể giúp ngươi giật dây."
Hai nhà Đàm Triệu ở trong thành cũng là một trong những thương hộ giàu nhất, nếu người bình thường có thể được phu nhân hai nhà đáp cầu dắt mối thì phàm là những người muốn tốt cho hài tử nhà mình đều sẽ cầu còn không được.
Yên Vũ bị một loạt tiếng tra hỏi làm trong lòng càng thêm hoảng hốt.
Trong lòng bối rối nên cũng không dám nói lung tung. Chỉ sợ câu nào của mình nói không đúng thì sẽ bị người ta vạch trần.
Nàng đỡ đầu, thống khổ đáp: "Ta hình như bị say nắng rồi." Nàng quay người đi lên trên xe ngựa: "Ta phải đi xem đại phu."
Càng đến gần cuộc thi huyện thì người chung quanh càng chen chúc nhiều.
Tiến đến không dễ dàng, muốn ra ngoài thì càng khó khăn. Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua đám người đang chen chen lấn lấn: "Ta có dược hoàn giải nóng, ngươi ăn trước hai viên đi."
"Không cần!" Yên Vũ cũng không dám nhận đồ Hạ Ngọc Nương cho.
Nàng cự tuyệt vừa nhanh vừa vội, sau khi leo lên xe ngựa thì rất nhanh đã buông rèm xuống: "Xin lỗi, ta phải nghỉ một lát."
Bộ dáng không muốn nói nhiều.
Triệu phu nhân tự dưng có cảm giác không đúng.
Người này từ khi thấy các nàng sắc mặt đã mất tự nhiên. Không phải nàng tự kiêu, nhưng dựa vào thân phận của nàng thì sẽ không có người nào dám tỏ vẻ thờ ơ như vậy. Cho dù là Tri phủ phu nhân, nàng muốn nói chuyện phiếm thì nàng ta cũng sẽ khách khách khí khí đáp lại.
Bộ dáng chỉ sợ tránh không kịp này thấy thế nào cũng không đúng.
Nàng giật tay áo Tần Thu Uyển, thấp giọng hỏi: "Người này bị sao vậy?"
Vẻ mặt Hồ Mẫn Y cứng ngắc, mắt thấy Yên Vũ đi vào xe, cảm thấy thật nhẹ nhõm, bèn giải thích: "Lúc đi trên đường bá mẫu đã nói là bản thân rất lo lắng, kỳ thật, nhi tử của bà ấy cũng không cho bà ấy đến, chỉ sợ bà ấy không chịu nổi đoạn đường xóc nảy này. Là chính bà ấy khăng khăng muốn tới nên mới đi nhờ xe ngựa của con." Nàng càng nói càng thuận miệng: "Nương, lát nữa nhi tử của bà ấy ra, chúng ta cũng sẽ làm bộ nhìn không thấy. Nếu không, để cho nhi tử của bà ấy trông thấy bà ấy suy yếu thành ra như vậy thì lúc trở về nhất định sẽ rất lo lắng, có thể còn trách tội con."
Tần Thu Uyển không đồng ý: "Sao con lại ôm theo đống phiền toái như vậy?"
Hồ Mẫn Y: "..."
"Nương, người cũng lên xe ngựa đi. Lát nữa phu quân ra, con dẫn chàng ấy đến là được."
Tần Thu Uyển không đồng ý, cất bước đi về phía cổng huyện nha: "Tới cũng đã tới, ta nhất định phải tự mình đón Khải Lang. Lát nữa ta còn phải nói nó, chuyện trọng yếu như vậy mà lại không nói cho ta, lỡ như nó ở bên trong vì quá áp lực mà nguy hiểm đến tính mạng thì chẳng phải là để cho ta lo lắng sao? Đúng là không thể bớt lo được mà..."
Hồ Mẫn Y nghe nàng nói cũng không dám xen vào, chỉ có thể thuận miệng phụ họa vài câu, còn khéo léo cáo lỗi.
Chưa được bao lâu, một đợt huyên náo từ bên trong đã truyền đến.
Phía ngoài mọi người nói chuyện phiếm lập tức ngừng nói, người phản ứng nhanh bắt đầu chen về cổng.
Tần Thu Uyển không muốn chịu tội, đứng ở trên xe ngựa của mình, dặn dò Hồ Mẫn Y: "Con cũng trở về đứng trên xe ngựa đi, miễn cho bị người khác gạt ra."
Hồ Mẫn Y không muốn trở về, nàng còn phải nhân lúc Đàm Khải Lang vừa đi ra ngoài nói cho hắn biết chuyện cả hai nương đều đến.
Việc này thật sự không thể coi thường, sơ ý một chút thì đối với hắn và với Đàm phủ đều sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Hồ Mẫn Y muốn đi vào cổng chen, nhưng Tần Thu Uyển không cho phép nàng làm thế, lập tức kéo nàng về chiếc xe ngựa màu đỏ chót: "Các ngươi mới thành thân, rất có thể đã có hài tử, phụ nữ có mang sao có thể chen lấn được? Con đứng lên xe ngựa, Khải Lang cũng không phải hài tử, sau khi đi ra nó sẽ biết tìm đến chúng ta!"
Chung quanh đều là người, Hồ Mẫn Y bị đẩy lên xe xong, lúc còn muốn xuống dưới thì đã không còn chỗ đặt thân nữa rồi.
Trân hình Tần Thu Uyển lưu loát trở về, lúc nàng đứng trên xe ngựa, đại môn bắt đầu mở ra, không ít thư sinh xông ra.
Đàm Khải Lang đứng ở phía trước, vừa ra khỏi cửa liền hô: "Nương!"
Hắn nhìn về phía Hồ Mẫn Y, nhưng Yên Vũ đã không khống chế nổi mà thò đầu ra.
Tần Thu Uyển bật cười một tiếng, đưa tay quơ quơ, cất giọng nói: "Ta ở đây."
Đối với người quen, bất kỳ người nào cũng khó tránh khỏi sẽ để ý nhiều một chút. Triệu phu nhân cũng như thế, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của hai mẫu tử.
Cái này. . . Rốt cuộc là kêu ai?