Chương 281
Đàm Khải Lang bị nhốt ở trong một căn phòng nhỏ viết văn chương suốt cả một ngày. Một công tử xuất thân phú gia như hắn đã sớm nhịn gần chết. Cho nên lúc ra khỏi cửa còn vượt lên phía trước, cửa vừa mở ra, hắn đã thấy chiếc xe ngựa màu đỏ cách đó không xa.
Xe ngựa này là trước ngày hắn thành thân đã cùng nương đi với nhau chọn người. Mấy ngày trước, hắn đã thương lượng với nương, đến lúc đó hai bà tức bọn họ sẽ cùng đi đón hắn.
Cho nên, hắn vừa ra khỏi cửa đã tìm chiếc xe ngựa đó.
Màu đỏ chót vốn rất dễ thấy, sau khi hắn nhìn thấy thê tử đứng trên xe ngựa, còn nương chỉ nhô một cái đầu ra đã vô thức hô lên.
Vốn hắn không nên ở trước mặt người ngoài xưng hô như vậy, nhưng lúc này trong môn hay bên ngoài môn đều là người, lại còn hò hét ầm ĩ, chắc là không có người nào chú ý tới hắn.
Nhưng một tiếng hô lên, lại nghe thấy giọng nữ quen thuộc, lần theo âm thanh nhìn sang, đầu óc của hắn nhanh như chớp trống rỗng.
Sao Hạ Ngọc Nương lại tới?
Hắn rõ ràng không nói cho bà ta biết canh giờ cuộc thi huyện của hắn kết thúc.
Tần Thu Uyển làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của hắn, đưa tay quơ quơ: "Nhanh lên đi."
Đàm Khải Lang nhìn thê tử và mẫu thân đã rút về trong xe ngựa cách đó không xa, đành phải chậm rãi dời đến trước mặt vị mẫu thân giả này.
"Nương, sao người lại tới?"
Tần Thu Uyển bày ra bộ dáng như một từ mẫu, móc ra một cái khăn đưa cho hắn: "Lau mồ hôi đi." Lúc này mới trả lời: "Con còn không biết xấu hổ mà hỏi, chuyện lớn như vậy mà không chủ động nói cho ta. Trong mắt con còn có mẫu thân là ta hay không?"
Đương nhiên là không có.
Đàm Khải Lang tiếp nhận khăn, dùng khăn cản trở mắt mình vụng trộm ngắm nhìn chiếc xe ngựa màu đỏ bên kia.
Hồ Mẫn Y nháy mắt với hắn.
Hai khung xe ngựa cách xa nhau mấy bước, ở giữa còn có dòng người nên Đàm Khải Lang căn bản không hiểu ý của thê tử.
Nhưng chuyện hai vị mẫu thân gặp nhau cũng là sự thật.
Hôm bọn họ thành thân, phụ thân và nương ở trong căn phòng bên hồ nước gặp gỡ bị Hạ Ngọc Nương phát hiện, bọn họ đã phải đề phòng hơn.
Nếu để cho bà ta biết được mình có một mẫu thân khác... Trong lòng Đàm Khải Lang bối rối không thôi.
Thương hộ chi tử đi học vốn đã bị người ta kỳ thị, nếu để ngoại nhân biết được hắn là ngoại thất tử thì về sau còn ai qua lại với hắn nữa?
Có thể đến cả phu tử cũng không nguyện ý dạy hắn.
Việc này không thể để lộ!
Nghĩ đến đây, hắn leo lên trên xe ngựa, dặn dò Trường An: "Nơi này quá chật, đi ra ngoài trước rồi hẵng nói."
Nếu như Hồ Mẫn Y nhanh trí một chút thì lúc bọn họ rời đi, nàng nên tìm cơ hội thích hợp để mẫu thân xuống xe ngựa, tìm một chiếc xe ngựa khác tới đón, còn chính nàng thuê một cỗ xe ngựa khác trở về ngoại thành.
Nhưng vì có quá nhiều người, người bên ngoài lại không ngừng chen vào nên xe ngựa muốn ra ngoài thì rất là gian nan.
Tâm trạng Đàm Khải Lang không tốt lắm, mắt thấy xe ngựa không di chuyển được, xe ngựa màu đỏ sau lưng cũng đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được trách mắng: "Mau đi đi!"
Lúc này khí trời nóng bức, Trường An bị phơi bên ngoài đến mức mặt mũi ửng hồng, giờ còn cảm thấy sốt ruột, trên trán đã tràn đầy mồ hôi.
Nghe thấy Đàm Khải Lang trách cứ hắn, Tần Thu Uyển rất là không vui: "Bên ngoài nhiều người như vậy, con muốn hắn bay qua sao?"
Nghe nương trách móc, mặt mũi Đàm Khải Lang tràn đầy kinh ngạc.
Nương lại vì một xa phu mà trách hắn?
"Nương, con chỉ hơi vội..."
"Tình hình bên ngoài con cũng nhìn thấy rồi đấy, có sốt ruột cũng không thể thúc giục như vậy, lỡ như xe ngựa làm bị thương người khác thì phải làm sao bây giờ?" Tần Thu Uyển chỉ tay về phía các thư sinh bên ngoài: "Bọn họ cũng là học giả giống như con, lỡ như khiến bọn họ bị thương, trì hoãn khảo thí là việc nhỏ, nếu làm hại người ta cả một đời không được vào trường thi thì con có áy náy không?"
Trong lòng Đàm Khải Lang còn đang sợ hãi nên bị dạy dỗ cũng không muốn phản bác, bèn vén rèm lên chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Trên thực tế, hắn đang nhìn chiếc xe ngựa màu đỏ sau lưng.
Nhưng bây giờ phải cách càng xa càng tốt.
Đáng tiếc, bên ngoài có quá nhiều người, xe ngựa muốn đi đều phải xếp thành một hàng. Đừng nói là cách xa, đến cả dịch ra cũng không thể.
Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa đã đi được hơn một trăm mét, mặc dù người bên này còn nhiều nhưng so với trước đó thì đã coi như là thưa thớt hơn.
Đàm Khải Lang đột nhiên nảy ra ý nghĩ, phân phó nói: "Ta có hơi choáng đầu, hình như bị say nắng rồi, đi đến y quán xem cho ta đi."
Trường An quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển không muốn để hắn hồ lộng, trách mắng: "Con đúng là cái đồ không có lương tâm, thê tử con từ ngoại thành chạy đến đây đợi cả buổi, nó còn ở đằng sau, con có đau thì cũng phải chờ để gặp nó chứ."
Đàm Khải Lang không muốn chờ nàng, lập tức con mắt và lông mày đều nhăn chặt cùng một chỗ, bộ dáng thống khổ: "Nương, đầu của con đau quá!"
Tần Thu Uyển đưa tay ra giúp hắn nhéo nhéo, dùng xảo kình, bóp đến mức Đàm Khải Lang đau đến nhe răng nhếch miệng. Nàng nhìn về phía chiếc xe ngựa màu đỏ bị kẹp trong đám người phía sau, nói: "Người phu xe kia không đi được, cả buổi mà vẫn không lách được ra. Trường An, ngươi đi hỗ trợ đi."
Đàm Khải Lang: "..."
Trong lòng của hắn chỉ mong mẫu thân tự mình nhảy xuống xe ngựa rồi tránh đi thôi.
Yên Vũ thân hình gầy yếu, lại mặc khoan bào đại tụ, chất vải còn là hoán sa, cả một thân trị giá hơn mười lượng bạc. Không chỉ quý giá, mà giờ chen trong đám người nàng có muốn đi cũng không đi được.
Có thể sẽ còn bị người ta mượn gió bẻ măng tay trộm đi đồ trang sức trên người. Cho nên, nàng nghĩ đợi đến khi ít người thì mới xuống xe ngựa, rồi sẽ nghĩ biện pháp ra khỏi thành.
Hồ Mẫn Y định bảo nàng xuống dưới đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của nàng, lập tức nuốt lời ra đến khóe miệng vào trong bụng.
Trong lòng Yên Vũ vừa uất ức vừa bực bội, cộng thêm thời tiết oi bức, chỉ cảm thấy vô cùng bực dọc. Mỗi một lần gặp Hạ Ngọc Nương nàng đều phải nhượng bộ, nàng thật sự chịu đủ rồi!
Nhưng vì nhi tử, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Yên Vũ có sốt ruột đến mấy thì xe ngựa kẹt trong dòng người vẫn không thể động đậy, nếu nàng cứ như vậy đi xuống thì rất có thể sẽ bị người ta giẫm lên.
Nàng vén rèm lên, vô cùng nóng ruột mà nhìn đám người xung quanh, cố gắng tìm kiếm thời cơ nhảy xuống.
Đột nhiên thấy một vị nam tử tuổi trẻ mặc trường sam màu xanh đi về phía họ, trực tiếp nhảy lên xe ngựa: "Phu nhân để cho ta giúp các ngài đi."
Nói xong liền giành dây cương trong tay xa phu.
Xa phu hoàng hốt, vô thức quay đầu nhìn về phía Yên Vũ.
Yên Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó khi nhìn thấy xe ngựa dừng ở bên đường cách đó không xa, lập tức cảm thấy lo lắng.
"Ta phải xuống dưới."
Trường An cũng không quay đầu lại: "Phu nhân đừng có gấp, chúng ta ra khỏi đoàn người rồi tính sau."
Yên Vũ: "..." Chờ cái gì?
Chờ bị Hạ Ngọc Nương vạch trần à?
Nàng giận dữ hét lên: "Dừng lại!"
Trường An không nghe thấy, hắn đang nghiêm túc nhìn xe ngựa hai bên, còn không ngừng hô: "Mọi người cẩn thận, cẩn thận một chút!"
Nửa khắc đồng hồ sau, xe ngựa đã đến bên đầu đường, dừng ngay trước mặt Tần Thu Uyển.
Sau khi Yên Vũ xuống xe ngựa liền cầm váy lên định chạy.
Tần Thu Uyển tay mắt lanh lẹ, nắm chặt ống tay áo rộng rãi của nàng: "Vị phu nhân này, nhiều người lộn xộn không nên chạy loạn như vậy đâu. Ngươi mặc y sam dài sát đất rất có thể sẽ trượt chân đấy. Nếu nhi tử ngươi và nhi tử ta là đồng môn, các ngươi lại là hàng xóm thì ta nên giúp đỡ ngươi chứ."
Yên Vũ: "..."
Nhi tử của nàng ở ngay trong xe ngựa bên cạnh, cho dù đợi đến thiên hoang địa lão thì cũng sẽ không có người tiến lên đây nhận nương đâu.
"Nó không cho ta tới, ta sợ nó sẽ giận ta." Yên Vũ nghĩ một lát, há mồm nói láo: "Ta nên tự mình trở về, ở trong nhà chờ nó là được."
"Ngươi tới cũng đã tới rồi, giày vò như thế hơn nửa ngày, vậy thì cùng về đi!" Tần Thu Uyển nhìn về phía Hồ Mẫn Y vẻ mặt cứng ngắc bên cạnh: "Nhi tức ta có thể hôm nay không trở về, ngươi bảo nhi tử ngươi đi nhờ xe ngựa của nó luôn cũng được..."
Yên Vũ vội nói: "Ta có bạc, ta tự tìm một cái khác được."
Tần Thu Uyển không đồng ý mà nhìn nàng: "Nhìn ngươi là thấy không tiện đi ra ngoài một mình rồi. Ngươi mặc đồ như này mà lại đi ở ngoại thành, nếu tùy tiện tìm xe ngựa... không phải là giơ cao chờ bị người ta cướp sao?"
Nàng gắt gao nắm chặt tay áo của nàng ta: "Ngươi thoải mái tinh thần ra đi, ta và ngươi cùng nhau chờ."
Yên Vũ đến cả cười cũng không cười nổi, trong chớp mắt, nàng ta lại nghĩ ra một lý do khác: "Nhi tử ta có thể đã rời đi rồi."
Nàng ta nhìn về phía Đàm Khải Lang ngồi trong xe ngựa trầm mặc không nói, hỏi: "Lang nhi... Đàm công tử, ngươi có nhìn thấy nhi tử của ta không?"
Đàm Khải Lang còn sợ thân phận Yên Vũ bại lộ hơi bất kỳ ai khác, nghe vậy lập tức nói tiếp: "Ta không chú ý đến. Nhưng mà vừa rồi lúc ta đi ra, hắn đi phía trước ta."
Ngụ ý là người đã đi.
Yên Vũ lại muốn chạy, Tần Thu Uyển vẫn nắm chặt tay áo của nàng ta: "Con của ngươi tên là gì?"
Yên Vũ giật tay áo mấy lần mà vẫn kéo không ra. Đến giờ phút này, nàng ta đã hơi hối hận mình không nghe nhi tức thay một bộ y sam giản đơn hơn... Nếu mặc bộ đó thì nàng ta đã có thể lách ra khỏi đám người rồi.
"Ngươi mau nói đi!" Tần Thu Uyển đưa tay chỉ về phía nha hoàn và Trường An bên cạnh: "Ta bảo bọn họ đi đường hô tên, nếu như con của ngươi nghe thấy thì có thể sẽ tìm tới."
Yên Vũ: "..." Nàng ta cũng muốn biết nhi tử mình tên là gì đó.
Trong lòng càng hoảng hốt thì trong đầu càng trống rỗng, căn bản là không nghĩ ra được gì.
Vẫn là Đàm Khải Lang phản ứng nhanh, nói: "Tên là Lương An, các ngươi mau đi tìm đi!"
Trường An và hai nha hoàn chen vào đám người.
Yên Vũ vẫn muốn chạy, nhưng tay áo vẫn bị nắm chặt, nàng ta một bước cũng không đi được. Đành phải lo lắng nói: "Oa nhi chắc chắn sẽ trách ta. Ta phải tự mình về ngoại thành thôi..."
"Các ngươi là mẫu tử, hắn chỉ cần có chút lương tâm thì sẽ không trách nương hắn đi xa chờ đợi suốt cả buổi chỉ vì tới đón hắn." Tần Thu Uyển đanh mặt lại: "Ta không nói đùa với ngươi đâu, ngươi mặc thành như vậy mà dám tự mình thuê xe ngựa thì thật sự sẽ rất dễ dàng xảy ra chuyện. Một thân của ngươi phải giá trị mười mấy lượng bạc, phàm là xa phu có ý đồ xấu thì ngươi liền xong rồi." Nàng lại hạ giọng: "Người xấu nếu là chỉ cầu tài còn tốt, nhưng phu nhân vẻ ngoài mỹ mạo, lỡ như... ngươi còn có thể sống nổi không?"
Các đại hộ nhân gia đều sẽ có xe ngựa và xa phu của riêng mình, xưa nay đều không tùy tiện tìm linh tinh bên ngoài, cũng là bởi vì sợ xa phu có ý đồ xấu.
Yên Vũ quả nhiên bị hù sợ, vô thức giương mắt nhìn vẻ mặt nhi tử.
Hạ Ngọc Nương quá mức cố chấp, Đàm Khải Lang cũng không biết nên làm cái gì, nhìn nàng níu lấy tay áo mẫu thân, hắn nói: "Nương, đầu con đau quá. Con muốn đi gặp đại phu trước, người đi cùng con đi! Cứ để hạ nhân ở chỗ này giúp đỡ Lương phu nhân tìm người là được."
Sao Tần Thu Uyển lại dễ dàng bị dụ đi như vậy được?
"Mẫn Y, các con đi trước, không cần chờ ta." Nàng quay đầu nhìn về phía Yên Vũ sắc mặt đang rất khó coi: "Ngươi và nhi tử ta là hàng xóm, bình thường hẳn là cũng hao tâm tổn trí để giúp nó. Bọn nó là tiểu phu thê tuổi còn trẻ, không giúp được gì cho ngươi. Ngươi không cần cám ơn ta, ta sẽ giúp ngươi tìm người, cũng coi là trả lại phần nhân tình này."
Yên Vũ: "..."
Còn phải cảm ơn nữa à?
Nàng bây giờ còn có suy nghĩ giết người rồi.
Đàm Khải Lang vừa rồi kêu đau dữ như thế nên giờ muốn lưu lại thì cũng không được. Hắn đành phải bảo Hồ Mẫn Y ở lại: "Nàng cứ ở lại nơi này giúp một tay."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Không cần. Con đau dữ dội như thế, tự mình đi ta không yên lòng. Mẫn Y, con đi theo nó, quan tâm nó nhiều chút."
Nàng đã nói như vậy, nếu Hồ Mẫn Y cứ khăng khăng ở lại thì cũng không thích hợp lắm.
Nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng Yên Vũ càng thêm lo lắng, sắc mặt cũng không tự giác trở nên khó nhìn.
Tần Thu Uyển đầy hứng thú mà nhìn nàng ta, nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được nhi tử!"
Yên Vũ: "..." Đi đâu tìm bây giờ?