Chương 282
Trong lòng Yên Vũ vô cùng nóng ruột.
Hai tiểu phu thê bên cạnh cũng đầy mặt lo lắng, sau khi xe ngựa hai người rời đi Hồ Mẫn Y thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Đàm Khải Lang mặt mày xanh lét: "Sao Hạ Ngọc Nương lại tới đây?"
Nghe ngữ khí hắn không vui, trong lòng Hồ Mẫn Y có chút oan ức. Cũng đâu phải nàng làm hắn không cao hứng, hắn ở chỗ này nhăn mặt cho ai nhìn?
Nhưng mà giờ cũng không phải lúc làm loạn, nàng kiềm chế oan ức trong lòng, ăn ngay nói thật: "Ta cũng không biết, xe ngựa của bọn ta vừa tới cổng, còn chưa dừng hẳn thì người đã đứng đó gọi. Không còn cách nào, ta đành phải nói dối là nương cũng tới đón chàng."
Hạ Ngọc Nương cũng quá quan tâm, chỉ là quan tâm không đúng lúc.
Nàng lo lắng nói: "Nhìn bộ dạng của bà ấy có vẻ như không thấy được người thì sẽ không chịu dừng."
Đàm Khải Lang cau mày suy nghĩ đối sách.
Hồ Mẫn Y liếc trộm vẻ mặt của hắn, thử thăm dò nói: "Kỳ thật ta có một biện pháp."
Đàm Khải Lang nhíu mày nhìn sang.
"Chúng ta có thể tìm một người, tốt nhất là đồng môn của chàng qua đó giả bộ là Lương An, sau đó đón người đi."
"Chủ ý ngu ngốc." Đàm Khải Lang trách mắng.
"Những đồng môn kia vào lúc ta thành thân đều mang lễ vật đến, Hạ Ngọc Nương là người đón tiếp bọn họ. Bà ta đã từng nói, muốn có danh tiếng tốt thì phải nhớ kỹ từng người một." Đàm Khải Lang bực bội nói.
Hồ Mẫn Y á khẩu không trả lời được, lại đề nghị: "Vậy chúng ta tìm người lạ đi."
"Ngu!" Đàm Khải Lang kêu lên một tiếng, cũng không có kiên nhẫn giải thích.
Nhưng phàm là học giả đều cần danh tiếng, tuyệt đối sẽ không cố ý gạt người.
Hồ Mẫn Y hơi tưởng tượng đã có thể hiểu rõ ý của hắn, nói: "Vậy chúng ta đi tìm một người bình thường không đọc sách đi."
Đàm Khải Lang vô cùng không kiên nhẫn: "Khí chất học giả khác biệt, Hạ Ngọc Nương không phải người ngu, bà ta có thể nhìn ra được."
Vậy tìm một người giống học giả.
Câu nói này, Hồ Mẫn Y không nói ra miệng.
Sắc mặt Đàm Khải Lang thực sự khó coi, nàng không muốn lại chọc vào cục tức của hắn. Hơn nữa, lúc này hắn cũng đang tương đối lo lắng.
Nàng nghĩ kế có khi còn bị quở trách, tốn công mà không có kết quả... Dù sao cũng có Đàm Thiên ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện thì hắn nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.
Đàm Khải Lang bên kia cũng đang nghĩ đến phụ thân.
Thế là, Đàm Thiên hiếm khi nghỉ ngơi trong nhà lại biết đến chuyện này.
Thi huyện xong, thư sinh dũng mãnh tiến ra rất nhiều, chung quanh toàn là dòng người, nhưng mọi người sau đó đều bận rộn rời đi. Chỉ sau hai khắc đồng hồ, một con phố khác chỉ còn lại lẻ tẻ mấy người.
Trong lúc này cũng có tìm được một vị tên là Lương An, nhưng người ta nói thẳng, hắn là thư sinh nghèo từ huyện thành đến đây thi cử, nương hắn căn bản không ở chỗ này.
Yên Vũ vẫn muốn chạy, thấy thế, lập tức nói: "Nhi tử ta chắc chắn đã trở về, sau khi về nếu nó không nhìn thấy ta, chắc chắn sẽ lại lo lắng. Ta không thể trì hoãn được, phải mau chóng lên đường trở về."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy ta để xe ngựa quý phủ chúng ta đưa ngươi về."
Yên Vũ: "..." Tuyệt đối đừng!
Hậu viện Đàm phủ gần như do một tay Hạ Ngọc Nương khống chế, nếu như nàng phái người đi đến ngoại thành, xa phu sẽ biết nàng ở trong viện Đàm Khải Lang. Cho dù không đưa lên trên núi, xa phu sau khi nghe ngóng cũng có thể phát hiện không đúng.
Quá nguy hiểm.
Yên Vũ vội vàng ngăn cản: "Tâm ý của phu nhân ta xin nhận. Ta đi nhờ xe ngựa của người khác sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chuyện hôm nay, đa tạ phu nhân. Lát nữa ta sẽ cho người đưa đến một phần tạ lễ..."
Nàng níu lấy tay áo của mình, dùng sức dứt ra: "Cứ như vậy đi."
Nói xong thì quay người muốn đi.
Tần Thu Uyển lại lần nữa đưa tay kéo nàng lại: "Nếu ngươi và nhi tử ta đã là hàng xóm thì về sau chúng ta cũng có thể sẽ qua lại nhiều với nhau. Như vậy đi, dù sao ngươi cũng quen biết lão gia nhà ta, trước hết cứ đi đến nhà ta ở tạm, lát nữa ta sẽ sai người truyền tin cho nhi tử ngươi để hắn tới đón ngươi."
Tóm lại, Tần Thu Uyển nhất định phải gặp được con của nàng ta.
Lần này, tuyệt đối không cho phép phụ tử Đàm gia lừa gạt mình nữa.
Dứt lời, liền túm người lên trên xe ngựa.
Yên Vũ muốn phản kháng nhưng lại phát hiện Hạ Ngọc Nương tuy sống an nhàn sung sướng nhiều năm mà sức lực lại khủng khiếp đến kinh người, bất luận nàng kéo như thế nào thì cũng không kéo được.
Bên kia Đàm Thiên đã nhận được tin tức, đang định tự mình đi đón Hạ Ngọc Nương trở về, thuận thế tách hai người ra. Vừa mới sai người chuẩn bị xong xe ngựa thì liền biết được hai người đã đến cửa phủ.
Hai người xuống xe ngựa, nhìn thấy Đàm Thiên ra đón, sắc mặt khác nhau.
Yên Vũ cúi đầu, hận không thể chui vào trong đất.
Tần Thu Uyển thì một mặt vui mừng: "Lão gia, lúc trước đúng là ta hiểu lầm chàng. Vị phu nhân này cũng có nhi tử tham gia thi huyện..." Nàng thao thao bất tuyệt, nói hết chuyện phát sinh hôm nay, cuối cùng nói: "Ta đã phái người đi đến nhà bên cạnh nhà Khải Lang mời nhi tử nàng đến đây một chuyến đón nàng đi. Thật sự nhìn thấy nàng lẻ loi một mình ra khỏi thành quá là nguy hiểm nên ta không yên lòng."
Đàm Thiên: "..." Xong rồi.
Hắn nhíu mày: "Nàng đừng nhiều chuyện nữa đi, vị phu nhân này chắc cũng không muốn nàng quấy rầy nhi tử của nàng ta đâu."
Mặt mũi Tần Thu Uyển vô cùng xem thường: "Người của ta cũng đi hơn nửa ngày rồi."
Yên Vũ đột nhiên ngẩng đầu: "Từ lúc nào vậy?"
"Thì là lúc chúng ta đợi người đó." Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Lúc ấy ta đã nghĩ đến khả năng không tìm được người, cho nên đã chuẩn bị sẵn. Ngươi yên tâm, con của ngươi sẽ không giận ngươi đâu."
Từ lúc tiến vào cửa phủ, Tần Thu Uyển vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Yên Vũ như ngồi bàn chông, không ngừng liếc trộm Đàm Thiên.
Đàm Thiên cũng muốn lấy xe ngựa ra để đưa nàng trở về nhưng vẫn bị Tần Thu Uyển cự tuyệt.
Buổi chiều, Tần Thu Uyển còn sai người ta đưa lên một bàn ăn sắc hương vị đều đủ, còn gắp thức ăn giúp Yên Vũ: "Ngươi phải ăn nhiều hơn, bình thường tiểu phu thê con ta may mắn mà có ngươi chăm sóc."
Nghe nàng nói như thế, Yên Vũ cảm thấy thân thể hơi run lên.
Động tác bưng bát của Đàm Thiên cũng cứng ngắc.
Hắn đã phái người đuổi theo ra khỏi thành, cũng không biết có thể ngăn cản người của Hạ Ngọc Nương hay không.
Sự thật chứng minh là không thể.
Sau hai canh giờ, tùy tùng đi mời người và gã sai vặt Đàm Thiên phái đi đuổi theo đồng thời trở về.
Người trước sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, vừa vào cửa liền quỳ xuống.
Người sau tiến lên giật giật tay áo của hắn, ám chỉ là xem sắc mặt Đàm Thiên rồi hẵng nói.
Tần Thu Uyển phái người cũng rất chú trọng, cố ý chọn người nhà nương gia của Hạ Ngọc Nương, có thể cam đoan hắn sẽ không phản bội.
Quả nhiên, tùy tùng cũng không phản ứng đến thiếu niên bên cạnh, dập đầu nói: "Phu nhân cho bẩm, hàng xóm công tử nhà chúng ta cũng là phú thương nội thành, không có một vị Yên Vũ phu nhân nào. Nhưng bọn họ cũng đều biết đến Yên Vũ phu nhân, biết nàng... Ở ngay trong quý phủ công tử chúng ta."
"Người bên ngoài nói là bà con xa nhà chúng ta, nhưng bọn họ đều nghe công tử... Gọi nàng... Gọi nàng là nương."
Tùy tùng nói xong, dập đầu nằm sấp dưới đất.
Sắc mặt Đàm Thiên tái nhợt.
Yên Vũ cúi đầu, hận không thể vùi mặt chôn vào trong chén.
Một bên khác, đôi tiểu phu thê cũng làm bộ như mình không tồn tại.
"Nương?" Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Đàm Thiên, ta mười tháng hoài thai liều mạng sinh ra nhi tử, sao lại có thể để nó gọi người khác là nương?"
Đàm Thiên im lặng: "Chắc chắn là bọn họ nghe lầm."
Tần Thu Uyển vỗ lên bàn, đập đến mức chén dĩa trên bàn kêu lách cách.
Nàng giận dữ hét lên: "Đến giờ phút này rồi mà ngươi còn muốn gạt ta! Đàm Thiên, ái thiếp diệt thê sẽ bị nhập tội, ngươi để cho nhi tử nguyên phối ta gọi một ngoại thất làm nương, quả nhiên là dám nghĩ dám làm, ngươi coi ta ở nơi nào?"
Đàm Thiên vuốt vuốt mi tâm: "Nàng nghe ta giải thích."
Tần Thu Uyển cũng không muốn nghe hắn lảm nhảm, nói: "Lần trước ngươi và nữ nhân này ôm nhau, sau đó ngươi nói là các ngươi chỉ là bằng hữu, hiện tại nàng còn là nương của nhi tử ngươi, không phải ngươi lại nói với ta nàng là nghĩa mẫu đấy chứ?"
Đàm Thiên lập tức đáp: "Đúng vậy!"
Cũng chỉ có câu trả lời này mới miễn cưỡng nghe được.
Tần Thu Uyển phì cười: "Đàm Thiên, có muốn ta đi quanh thư viện hỏi thăm một chút hay không?"
Đàm Thiên không nói gì!
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn Đàm Khải Lang: "Khải Lang, ngươi quả nhiên không hổ là thân nhi tử của phụ thân ngươi, miệng đầy lời nói dối, đến cả mẫu thân cũng lừa gạt. Ta khổ tám đời mới sinh hạ thứ hỗn trướng như ngươi..."
Nàng lại nhìn về phía Hồ Mẫn Y: "Mẫn Y, ngươi sờ vào lương tâm tự vấn mình xem, những ngày qua ngươi vào cửa, ta đối xử với ngươi như thế nào?"
Sắc mặt Hồ Mẫn Y tái nhợt: "Nương..." Nàng muốn giải thích vài câu, nhưng chuyện này quá lớn, nàng sợ nhiều lời nhiều sai nên dứt khoát dùng khăn che mặt khóc huhu.
"Nói đi!" Tần Thu Uyển hét lớn: "Cả đám đều câm hết rồi hả?"
Nàng nhìn về phía Đàm Thiên: "Ngươi giải thích cho ta nghe, vì sao con của ta lại gọi ngoại thất là nương?"
"Chỉ là nghĩa mẫu!" Đàm Thiên khoát khoát tay: "Nàng có tin hay không thì tùy."
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Để con của nguyên phối gọi nàng ta là nương, nàng ta cũng xứng sao! Đàm Thiên, lập tức phái một phấn kiệu mang nàng tới cửa, nếu không, đừng trách ta không nhớ đến tình cảm phu thê."
Đàm Thiên trừng mắt nhìn nàng: "Ta không đồng ý, ngươi định làm thế nào?"
Tần Thu Uyển cất giọng oang oang: "Ta đến nha môn cáo ngươi ái thiếp diệt thê."
Đàm Thiên: "..."
Mọi việc chỉ cần có nha môn ra tay thì chuyện đơn giản cũng trở nên phức tạp. Những chuyện chôn giấu nhiều năm kia rất có thể cũng sẽ bị lật ra.
Hắn ta cực kỳ phẫn nộ: "Được thôi!"
Nghe hắn đáp ứng, Yên Vũ đột nhiên ngẩng đầu: "Ta không đồng ý!"
"Yên Vũ, việc này nàng phải nghe ta." Ngay trước mặt Hạ Ngọc Nương, Đàm Thiên không muốn nhiều lời.
Hắn nhìn Yên Vũ, nói: "Vẫn là câu nói kia, nạp một nữ nhân lớn tuổi vào cửa nói ra rất là khó nghe, việc này càng xử lý giản đơn càng biết điều càng tốt."
Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến: "Người đâu, đưa Yên di nương về ngoại thành."
Nghe hai chữ "Di nương", tất cả mọi người đều cảm thấy thật chói tai.
Nhất là Yên Vũ, lúc ấy cũng không biết là oan ức hay là sợ hãi, nước mắt nhanh chóng tràn mi mà ra.
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi có thể không lên kiệu hoa, nhưng lát nữa ta sẽ âm thầm nói chuyện ngươi qua lại với lão gia nhà ta cho tất cả mọi người biết."
Yên Vũ gào khóc ầm ĩ.
Nàng biết tâm Đàm Thiên hướng về mình, đương nhiên cũng nghe hiểu rõ vì sau hắn lại không muốn nạp mình.
Không có ai biết nàng là ngoại thiếp thì cũng sẽ không ai nhận ra nàng, chờ một ngày nào đó, nàng cũng có thể quang minh chính đại vào cửa... Nghĩ đến đây, trong lòng Yên Vũ thầm hận mình động thủ quá muộn.
Nếu Hạ Ngọc Nương không có ở đây thì nào có những chuyện này?
Sau khi sợ hãi, Hồ Mẫn Y đột nhiên cảm giác như vậy cũng rất tốt. Nếu về phủ thì Yên Vũ chắc chắn sẽ không dám bại lộ thân phận của mình, người nàng phải hầu hạ cũng sẽ biến thành Hạ Ngọc Nương.
Vậy chẳng phải nàng sẽ được quay lại khoảng thời gian thần tiên đã từng sao?
Đương nhiên, cũng không thể xem nhẹ khả năng Yên Vũ sẽ bại lộ thân phận. Vạn nhất chuyện xảy ra thì cũng không dễ kết thúc.
Thời gian đón người về là ngày thứ hai, Tần Thu Uyển mặc kệ sắc mặt bọn họ khó coi thế nào, nói dối là mình muốn đi chuẩn bị đồ đạc trong phòng thiếp thất.
Kỳ thật những chuyện này giao cho quản gia là được. Sau khi Tần Thu Uyển trở lại chính viện đã trực tiếp đi đến thư phòng, tự mình viết thiếp mời.
Chuyện tốt như này sao có thể không cáo tri cho thân thích bằng hữu biết chứ?
Một bên khác, Đàm Thiên và nhi tử đang thương lượng cách đối phó, xong xuối hết gần nửa canh giờ. Lúc trở lại thư phòng, biết được thiếp mời đã đươc đưa đi, hắn suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.