Chương 283
Đàm Thiên dùng sức nhéo mình làm mình tỉnh táo lại.
Hắn run tay chỉ vào Tần Thu Uyển trước mặt: "Ngươi không sợ mất mặt sao?"
Tần Thu Uyển vuốt vuốt cái cổ tay ê ẩm vì phải viết quá nhiều, vẻ mặt không hiểu lắm: "Là ngươi và một nữ nhân hơn ba mươi tuổi tằng tịu với nhau, người bên ngoài có nghị luận thì cũng sẽ nói ngươi trăng hoa, sao ta lại mất mặt?"
Đàm Thiên: "..." Trăng hoa cái gì, rõ ràng ở bên ngoài hắn cũng chỉ có một người.
Hắn không sợ người ta bàn tán, quan trọng chính là thiếp thất thì không thể phù chính, nếu Yên Vũ bị dẫn vào cửa ngay trước mặt đông đảo tân khách, nàng sẽ thật sự phải chịu cảnh cả một đời chỉ có thể làm thiếp.
"Người đâu, mau đi thu hồi những tấm thiếp mời kia, nói đây chỉ là hiểu lầm."
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Nếu ngươi dám thu hồi, ta sẽ lại sai người đưa, khách nhân này là ta mời."
Đàm Thiên trừng mắt nhìn nàng: "Hạ Ngọc Nương, chúng ta là phu thê, có vinh cùng vinh. Ngươi đối nghịch với ta sẽ chỉ làm ngoại nhân chế giễu mà thôi."
"Chính ngươi đã làm ra chuyện tiếu lâm này." Tần Thu Uyển cất giọng dặn dò: "Đi mời mấy sư gia tới viết thiếp mời, mỗi một hộ viết nhiều thêm mấy bản."
Nàng tràn đầy kích động: "Đến lúc đó lão gia ngươi chỉ cần vừa thu lại, ta sẽ lập tức lại cho người đi đưa."
Đàm Thiên tức giận đến mức ngực phập phồng: "Hạ Ngọc Nương, ngươi có biết suy nghĩ không đấy?"
"Ta nghĩ rất kỹ!" Tần Thu Uyển nhìn thẳng vào mặt hắn, thản nhiên nói: "Đây đều là ngươi bức ta. Tại sao ngươi lại để nhi tử ta gọi người khác là nương?"
Đàm Thiên: "..."
"Đó chỉ là hiểu lầm."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Vậy ta cũng không thể để ngươi oan uổng được." Ngay sau đó cất giọng dặn dò: "Người đâu, đến nha môn báo quan. Ta phải tố cáo lão gia ái thiếp diệt thê."
Nữ nhân này làm việc quá nhanh.
Bất luận là hành động phái người đi ra ngoại thành nghe ngóng, hay là phái người đưa thiếp mời thì đều cấp tốc hơn bình thường.
Lỡ như lát nữa thật sự mời người nha môn tới thì đến lúc đó sẽ càng thêm mất mặt.
"Không được đi!"
Đàm Thiên gần như gầm lên.
Tùy tùng không dám làm loạn. Thấy thế, hắn thở phào, nhìn nữ nhân quật cường trước mặt. Nếu làm loạn với nàng thì sẽ chỉ làm mọi chuyện càng ngày càng hỏng bét.
Hắn hít sâu nhiều lần, quay người đóng cửa lại, đè xuống sự phẫn nộ trong lòng, tận tình khuyên bảo: "Ngọc Nương, ngươi đừng bởi vì nhất thời kích động mà làm ra chuyện manh động. Mấy việc đại yến tân khách này nên miễn đi."
Tần Thu Uyển nhìn sự phẫn nộ trong mắt hắn, nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân này, nàng ta đã mặc một thân đỏ chót. Hồi trước khi Khải Lang thành thân, nàng ăn mặc như vậy, người không biết còn tưởng rằng nàng mới là mẫu thân của tân lang. Hôm nay cũng giống vậy, lại một thân chính hồng... Đàm Thiên, cho dù nàng không cần danh phận từ ngươi thì lòng tưởng nhớ cũng đã rõ rành rành."
Nàng tới gần một bước: "Ngươi nhất quyết không đồng ý nạp nàng làm thiếp, có phải là muốn đợi ta chết rồi lấy nàng làm thê hay không?"
Đàm Thiên nheo mắt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Sau đó, bất luận hắn khuyên như thế nào thì Tần Thu Uyển cũng không đổi giọng.
Sau này, Đàm Thiên ngầm phái người đi thu hồi thiếp mời.
Sau khi Tần Thu Uyển biết được đã lập tức phái người đi đưa.
Đàm Thiên: "..." Chuyện này thật là quá mất thể diện.
Mấu chốt là bây giờ trong nhà đang có một học giả, thanh danh bị bôi xấu thì sẽ rất tệ đối với nhi tử!
*
Hôm sau trời còn chưa sáng Tần Thu Uyển đã đứng dậy, tự mình đi kiệu phấn ra cửa.
Đàm Thiên đã một đêm không ngủ, mặt mũi tiều tụy, đáy mắt ẩn ẩn hiện ra màu xanh xanh.
Sau khi Tần Thu Uyển vào cửa nhìn thấy sắc mặt này của hắn, cười hỏi: "Lão gia ngủ không ngon sao?" Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Hơn ba mươi tuổi còn làm lão gia không thể say giấc, quả nhiên là hồ mị tử!"
Đàm Thiên: "..."
Yên Vũ cũng không phải hơn ba mươi tuổi mới biết hắn.
Nhưng mà những chuyện này nếu giải thích ra thì sẽ chỉ gây ra phiền toái càng lớn.
Buổi trưa đã đến, có khách tới cửa. Tần Thu Uyển tự mình đi ra tiếp đãi.
Hôm qua phu thê hai người hết đưa thiếp lại thu thiếp, nên chuyện nạp thiếp cũng không còn là bí mật nữa. Chỉ cần người không ngốc thì đều biết hai phu thê đang cãi nhau, cộng thêm chuyện nạp thiếp, cũng không tính là việc vui đứng đắn gì nên không cần đích thân phải đến. Cho nên, khách tới cửa cũng không nhiều, phần lớn người ta đều chỉ phái người đưa lễ vật đến.
Ngay trước mặt mọi người, Yên Vũ mặc hồng y dùng băng cột đầu màu hồng, đồ trang sức quý phái quỳ gối trước mặt Tần Thu Uyển, quy củ gọi phu nhân, sau đó đưa trà lên coi như là kết thúc buổi lễ.
Tần Thu Uyển tiếp nhận nước trà, dặn dò: "Về sau ngươi hãy hầu hạ lão gia cho tốt, giúp Đàm gia sớm con cháu đầy đàn."
Yên Vũ mặc một thân phấn áo, nghe nàng nói như thế, sắc mặt có hơi méo xệch.
Phu nhân xem lễ bên cạnh cũng làm bộ như muốn cười, nhưng lại không dám cười.
Lời nói này dùng để dặn dò thiếp thất thì cũng rất thỏa đáng. Nhưng Yên Vũ thì khác, ở cái tuổi này của nàng cũng sắp làm tổ mẫu của người ta luôn rồi. Cho nên nói là “con cháu đầy đàn” thì nghe có vẻ rất là buồn cười.
Nạp thiếp chỉ là việc vui bình thường, sau khi kết thúc buổi lễ khách nhân rất nhanh đã cáo từ rời đi.
Sau đó, trong hành lang trống không chỉ còn lại người nhà họ Đàm.
So với cảnh tượng lúc Đàm Khải Lang thành thân đầy rẫy màu đỏ chót thì hiện tại căn phòng này có vẻ vô cùng xấu xí. Đừng nói là vải đỏ, đến cả một vài thứ đồ màu đỏ cũng không thấy.
Trên mặt Yên Vũ khó coi vô cùng.
Đàm Thiên cũng không khá hơn là bao.
Đàm Khải Lang thấy phụ thân đáp ứng mối hôn sự này, liền biết chắc là ông ấy đã bị gây khó dễ rồi. Mà thanh danh và tiền đồ của hắn cũng sẽ phải chịu không ít tổn hại.
Nhưng hắn cũng không đành lòng để mẫu thân khúm núm chịu oan ức.
Cho nên đã dứt khoát tránh đi.
Hồ Mẫn Y cũng giống vậy, Hạ Ngọc Nương có vẻ sẽ không tha cho Yên Vũ, lúc kính trà đã làm khó rồi thì về sau còn thế nào? Nàng là nhi tức, nếu thấy được trò hề của thân bà bà thì cuộc sống sau này còn có thể ở chung thế nào nữa?
Cho nên, nàng cũng tìm cớ tránh ra thật xa.
Bên trong đại đường ngoại trừ hạ nhân phục vụ thì chỉ còn lại hai phu thê và Yên Vũ.
Tần Thu Uyển nhìn Yên Vũ sắc mặt tái nhợt, tâm trạng không tồi. Cười nói: "Vừa hay, gọi mấy vị muội muội đến gặp mặt đi."
Đàm Thiên: "..." Không ổn rồi!
Hắn vội vàng ngăn cản: "Còn nhiều thời gian, cần gì gấp thế?"
Tần Thu Uyển không đồng ý nói: "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gặp, muộn không bằng sớm. Để các nàng gặp mặt sớm thì ta cũng có thể bỏ qua một đống chuyện."
Mấy vị di nương rất nhanh đã được đưa tới bên trong phòng.
Dù là nữ nhân nào cũng không hi vọng nam nhân của mình có hồng nhan tri kỷ khác bầu bạn bên người. Các nàng đã có bốn người, bây giờ lại nhiều thêm một người... trong lòng ai cũng không dễ chịu.
Nhất là Lan di nương, nàng vào cửa trễ nhất, lão gia cũng thương nàng nhất. Trở về mười ngày thì chí ít có năm ngày qua đêm ở chỗ nàng. Bây giờ có người mới, chắc chắn nàng sẽ ít được sủng ái hơn.
Thân thể của nàng còn chưa chữa khỏi, đến cả hài tử cũng không có, lỡ như thất sủng thì nửa đời sau phải làm sao bây giờ?
Mặc dù biết hôm nay là ngày vui của Đàm Thiên, khóc lóc sẽ làm hắn ghét bỏ, nhưng lúc nàng ta vào cửa vẫn không nhịn được rơi nước mắt.
Nàng vội vàng cúi đầu xuống đưa tay lau nước mắt, ba vị còn lại đi theo lên phía trước. Khi đến gần, nàng cuối cùng cũng điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi mới ngẩng đầu lên.
Sau đó, nàng và di nương đối diện, hai mặt nhìn nhau xong thì đều ngẩn người. Cùng lúc đó, Đại di nương sau khi nhìn rõ dung mạo của Yên Vũ cũng ngây dại cả người.
Ngay sau đó, nước mắt Đại di nương cuồn cuộn mà rơi.
Đối diện Yên Vũ, nhìn thấy Lan di nương có dung mạo tương tự mình thì một luồng tức giận nhanh chóng bay thẳng lên trán. Nhưng nàng cũng biết, nam nhân thích nhất là sĩ diện, bình thường nũng nịu như nào cũng được, chỉ là không thể ở trước mặt mọi người cãi lộn với nam nhân.
Nàng hít thở sâu một hơi, mặc dù đã đè xuống sự tức giận và uất ức ở trong đáy lòng thì nước mắt trong hốc mắt cũng không ngăn được, không ngừng rơi xuống.
Đàm Thiên nhìn người này, lại nhìn người kia, hung ác trừng mắt liếc nhìn kẻ đầu têu.
Tần Thu Uyển làm bộ như không nhìn thấy: "Đã đều đến rồi thì nên tìm hiểu nhau một chút, về sau các ngươi chính là tỷ muội."
Ai là tỷ?
Ai là muội?
Mấy vị di nương đã biết được lần này thiếp thất lão gia nạp về có tuổi hơi lớn.
Chợt nhìn lên, dung mạo và tư thái đều có, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện đầu lông mày nàng có tế văn, và cả mu bàn tay cũng không trắng nõn hay tinh tế tỉ mỉ như nữ tử trẻ tuổi.
Nữ nhân hiểu rõ nhất nữ nhân, vị thiếp thất này vào cửa này sợ là có tuổi còn hơn cả tuổi của Đại di nương. Hơn nữa, nữ nhân cũng hiểu rõ nam nhân nhà mình nhất. Đàm Thiên và Yên Vũ đứng cách nhau tuy có hơi xa, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn ở trên người nàng.
Đại di nương đã hiểu rõ, vị di nương mới vào cửa này khác hoàn toàn với nàng và Lan nhi, bởi vì vị này mới là người trong lòng chân chính của lão gia. Nghĩ đến đây, trong nội tâm nàng sinh ra mấy phần tức giận.
Cuộc sống trong Đàm phủ cũng không dễ dàng, nếu như không phải không may có dung mạo tương tự với Yên Vũ thì nàng cũng không đến mức hơn ba mươi tuổi còn chưa có con của mình. Cảm thấy càng nghĩ càng giận, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nàng tiến lên một bước kéo tay Yên Vũ: "Chúng ta cứ dựa vào thời gian vào cửa mà phân biệt, về sau ngươi chính là Ngũ muội."
Lan di nương nghe nàng nói như thế, cũng cảm thấy thật là thoải mái, tiến lên hai bước phụ họa nói: "Đúng rồi, muội muội mới vừa vào cửa, về sau có gì không hiểu có thể tới hỏi ta và ba vị tỷ tỷ kia."
Yên Vũ: "..."
Luận về tuổi tác thì nàng so với tất cả mọi người bọn họ đều lớn hơn.
Ngũ muội là cái quái gì?
Yên Vũ nhìn về phía Đàm Thiên: "Lão gia, cái này. . ."
Đàm Thiên cũng cảm thấy xưng hô này không thích hợp, trực tiếp phân phó nói: "Về sau các ngươi gọi nàng là tỷ tỷ."
Nếu gọi tỷ tỷ thì có khác gì là Nhị phu nhân, Tần Thu Uyển đương nhiên không cho phép, mở miệng nói: "Gọi là Vũ di nương."
Một câu nói đánh bại tất cả.
Yên Vũ hận nhất là xưng hô như vậy, khăn trong tay xoắn đến mức cong queo, đầu lưỡi cắn chảy ra cả máu.
Đàm Thiên đã sớm phát hiện Yên Vũ có gì đó khác thường, chuyện của Đại di nương và Lan di nương cũng quả thật có chút không thỏa đáng. Sau khi làm xong lễ, Đàm Thiên hàn huyên vài câu với các nàng xong thì kéo nàng đi.
"Các nàng cũng tự trở về đi!"
Yên Vũ mặc cho hắn kéo đến chỗ ít người trong vườn, nàng hung hăng hất tay của hắn ra, chất vấn: "Vị Đại di nương và Lan di nương kia là sao?"
"Dùng để thay thế ta, có đúng hay không?"
"Khó trách nhiều năm như vậy chàng đều không có ý nghĩ rước ta qua cửa, chàng vốn dĩ không muốn thành thân với ta, có đúng hay không?"