Chương 284
Đàm Thiên cảm thấy thật oan ức.
Thấy giai nhân tức giận, hắn tiến lên kéo tay của nàng lại, khẽ giải thích: "Vì ta không thể ngày nào cũng gặp nàng, cho nên mới có các nàng ở đây. Trên đời này không có người nào có thể thay thế được nàng."
Nước mắt Yên Vũ ào ào rơi xuống.
Đàm Thiên tiếp tục dỗ dành: "Nàng đừng khóc nữa! Đã nhiều năm như vậy, ta đối với nàng như thế nào, trong lòng nàng cũng nên rõ ràng chứ."
"Nhưng ta cảm thấy hai người bọn họ rất thân mật với chàng!" Yên Vũ nhìn hắn chằm chằm: "Chàng nói trong nhà này có mấy người là Hạ Ngọc Nương giúp chàng nạp về, thỉnh thoảng chàng chỉ ứng phó với họ thôi. Hoá ra cũng là gạt ta ư!"
Đàm Thiên cười gượng: "Ta thật sự muốn ngày nào cũng được gặp nàng, cho nên mới lấy hai người bọn họ... Nhiều năm như vậy, ta còn không để cho các nàng sinh con."
Yên Vũ bán tín bán nghi: "Chẳng lẽ không phải Hạ Ngọc Nương ngăn cản sao?"
Đàm Thiên đưa tay ôm nàng vào lòng, nhìn về phía viện tử mới được bố trí kia, nói: "Vậy nàng sai rồi. Hạ Ngọc Nương kia có nhi tử là đã vạn sự đủ, lúc Khải Lang tròn tuổi nàng ta đã ngừng phát canh tránh thai, trên thực tế, cũng chỉ có vị vào cửa sớm nhất kia là từng uống qua. Sau này những người khác, đến cả canh tránh thai cũng không có."
Yên Vũ kinh ngạc: "Nàng ta đại độ như vậy sao?"
Nói đến việc này, Đàm Thiên cũng thật bất đắc dĩ.
Những năm gần đây, hắn không chỉ một lần nghĩ tới việc sẽ bỏ Hạ Ngọc Nương để rước Yên Vũ qua cửa.
Nhưng Hạ Ngọc Nương tính tình nhẹ nhàng, việc nội trạch lo liệu ngay ngắn cẩn trọng, đối đãi với di nương khoan dung rộng lượng. Nhất là rất quan tâm việc ăn ở của hắn... Nếu muốn thôi nàng thì thực sự không tìm được lý do, cho nên mới phải sống chung nhiều năm như vậy.
Có đôi khi, hắn cũng hi vọng tính cách Hạ Ngọc Nương tàn bạc một chút, ương ngạnh một chút, hoặc là ngang ngược hơn trực tiếp hãm hại tính mạng người ta, như thế, hắn cũng có thể nhờ vào đó mà thoát khỏi nàng.
Yên Vũ hừ nhẹ một tiếng: "Ta không đại độ được như vậy đâu, ta hi vọng bên cạnh chàng chỉ có một nữ nhân là ta, chỉ có ta mới có thể sinh con cho chàng."
Đàm Thiên cười ở bên tai nàng nói: "Chúng ta trở về thì sinh luôn cũng được!"
Yên Vũ đánh nhẹ hắn một cái, hai người cười nói đi về viện tử mới.
Chủ tử trong Đàm phủ không có nhiều, rất nhiều viện tử đều để đó không dùng đến. Viện tử mới này đã rất nhiều năm không có người ở, mặc dù vẫn luôn có người quét dọn, nhưng bài trí trong phòng rất đơn giản, hoa cỏ trong viện cũng không phải hoa quý, chỗ vắng vẻ thậm chí còn có cỏ dại.
Những năm qua Yên Vũ đi theo Đàm Thiên cũng dùng qua không ít đồ tốt. Vào cửa, ánh mắt lập tức trợn lên, hừ nhẹ một tiếng: "Hạ Ngọc Nương cũng không đại độ như chàng nghĩ đâu, chàng nhìn cái viện này xem..."
Đàm Thiên liếc nhìn: "Chuyện này không thể trách nàng ta, cái viện này đã hơn mười năm không ai đặt chân, mà chỉ ngắn ngủi một đêm đã có thể biến thành như bây giờ, nàng vậy là cũng dụng tâm rồi."
Yên Vũ vốn chỉ là thuận miệng phàn nàn, nghe thấy hắn vậy mà lại nói đỡ cho Hạ Ngọc Nương, lúc này liền cười lạnh một tiếng: "Nếu nàng mọi thứ đều tốt như thế, chàng cần gì phải qua lại với ta nhiều năm như vậy, còn làm cho ta thành thiếp như bây giờ."
Nói đến chữ "thiếp", nàng cực kỳ phẫn nộ.
Đàm Thiên một mặt không biết phải làm sao: "Ta đã sớm nói là nàng ít vào thành thôi, rảnh rỗi ta sẽ đi tìm nàng."
Nghe được lời nói mang theo ý trách cứ, Yên Vũ càng thêm tức giận: "Ý của chàng là chàng còn trách ta? Rõ ràng Lang nhi không nói cho nàng ta chuyện thi huyện, là nàng ta tự tác chạy tới đón chứ..."
Nói đến đây, lại khó tránh khỏi nghĩ đến nỗi ủy khuất hai ngày này. Nước mắt Yên Vũ lại không nhịn được rơi xuống.
"Nàng đừng khóc." Nhớ tới hai ngày qua, trong lòng Đàm Thiên cũng rất bực bội, nhéo nhéo mi tâm nói: "Ta không trách nàng. Chuyện trời xui đất khiến phát triển cho tới bây giờ, ai cũng không mong muốn. Nàng coi như là vì hài tử, trước tiên nhịn một chút, rồi đây ta sẽ nghĩ biện pháp."
Yên Vũ bi phẫn không thôi: "Nhiều người tận mắt nhìn thấy ta kính trà cho nàng ta như vậy, còn có thể có biện pháp gì nữa?"
Đàm Thiên trầm ngâm hồi lâu, nói: "Nàng và hai di nương khác có vẻ ngoài rất giống nhau. Về sau ta sẽ nói người thì ai chẳng có điểm tương tự, chờ nàng sửa lại tên họ xong, ta nói là hai người thì ai dám nói không phải?"
Mắt thấy hắn vì mình mà hao tâm tổn trí trù tính, Yên Vũ cũng thấy tốt mà lấy, đỡ hắn vào phòng.
Lúc đi vào chê hết thứ này đến thứ khác. Nào là nói bát trà cắt miệng, còn nói cái ghế quá cứng, vẻ ngoài không đẹp. Lại nói đệm trên giường không đủ mềm, trướng mạn có màu quá nặng.
Sắc trời đã tối, Đàm Thiên hứa nàng cách một ngày thì sẽ thay đổi, hai người mới đi ngủ.
*
Buổi sáng hôm sau, hai người vừa mới đứng dậy, liền có nha hoàn tới mời.
"Phu nhân nói, đây là ngày vào cửa đầu tiên của Vũ di nương, theo quy củ Vũ di nương phải đến cửa kính trà. Ngài ấy đã dẫn theo mấy vị di nương khác chờ ở chính đường tiền viện."
Thiếp thất vào cửa phải mời trà một lần, sau khi động phòng lại kính trà một lần nữa thì mới xem như là kết thúc buổi lễ.
Việc theo quy củ, Đàm Thiên vẫn cảm thấy ổn, còn khuôn mặt Yên Vũ thì cứ kéo dài ra.
Đợi đến khi nha hoàn lui ra, nàng níu lấy tay áo nam nhân bên cạnh, làm nũng nói: "Nàng ta thật sự coi ta là thiếp kìa! Hôm nay ta không đi đâu."
Đàm Thiên cảm thấy thật khó xử: "Gần đây tính tình Hạ Ngọc Nương có chút biến đổi, lỡ như nàng ta bởi vậy mà làm loạn nên với ta, thật sự lôi nhau đến công đường thì cho dù chúng ta có thể toàn thân trở ra, đối với Khải Lang cũng không phải chuyện tốt. Coi như là vì hài tử, có được hay không?"
Học giả nếu thi đậu công danh, cả một đời đều được người người kính trọng. Yên Vũ cũng là nương, sao có thể cam lòng hủy hoại thanh danh của nhi tử?
Một đường lề mà lề mề, mãi buổi trưa, bọn họ mới đến chính phòng.
Hai người vào cửa, mấy vị di nương vẫn còn ngồi đó, nhưng mà, đồ ăn sáng trên bàn sớm đã thay đổi thành Diệp tử bài. Hạ Ngọc Nương và ba vị di nương đánh rất hăng say, Lan di nương đứng bên cạnh thêm trà đổ nước.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, Tần Thu Uyển cười nói: "Lão gia, các ngươi cuối cùng cũng tới."
Nếu vừa vào cửa Hạ Ngọc Nương đã nghiêm mặt thì Đàm Thiên vừa vặn có thể tức giận. Nhưng phát hiện nàng nói cười yến yến, tâm trạng vui vẻ, hắn lập tức cảm giác không được tự nhiên, thật sự là do Yên Vũ lề mề quá lâu.
Tần Thu Uyển đứng lên, Diệp tử bài cũng không đánh nữa, đi đến chỗ chủ vị rồi ngồi xuống.
Yên Vũ cúi đầu đứng bên trong tại đường, không có ý định tiến lên. Nhưng mà bà đỡ bên kia đã đặt một cái bồ đoàn ở trước mặt Hạ Ngọc Nương, lại còn bưng khay đợi ở một bên, trên khay đặt một ly trà, không cần hỏi cũng biết là thay nàng chuẩn bị.
Tần Thu Uyển nhìn nàng không vui, cười dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Đi mời công tử và Thiếu phu nhân đến. Di nương mới vào cửa, cũng phải kính một ly trà cho bọn họ."
Cái này thật là quá đáng!
Sắc mặt Đàm Thiên tái nhợt, nào có mẫu thân nào kính trà cho nhi tử và nhi tức? Bọn họ sao có thể nhận được?
Sắc mặt Yên Vũ vốn đã khó coi vô cùng, nghe nàng nói như thế, khuôn mặt kéo dài, giật giật tay áo nam nhân bên cạnh.
Đàm Thiên cũng không tiện nói đến việc kính trà này, đưa tay ngăn cản nha hoàn, nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Khải Lang hôm qua quá vất vả, nàng để nó nghỉ ngơi đi. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, về sau nhiều cơ hội."
Tần Thu Uyển không đồng ý: "Khải Lang bởi vì thi huyện mới được trở về thành, ngày mai đã phải đi thư viện rồi, chuyến đi này ít thì nửa tháng, nhiều thì mấy tháng. Ngoại nhân còn đang nói gia đình thương gia như chúng ta không có quy củ, những chuyện này cũng không nên đẩy về sau." Nói xong, nàng thúc giục nha hoàn: "Đừng đứng ở đó nữa, mau mau đi đi, đừng để lão gia và Vũ di nương đợi lâu."
Câu nói sau cùng kia được Đàm Thiên nghe vào trong tai, luôn cảm thấy nàng đang giễu cợt mình.
Bên kia, hai phu thê Đàm Khải Lang cả buổi cũng không thấy đến. Bà đỡ bưng nước trà muốn nói lại thôi: "Di nương, trà này sắp lạnh rồi."
Yên Vũ chậm rãi dời người đến bên bồ đoàn, không tình nguyện quỳ xuống, nhắm mắt lại, đưa tay bưng nước trà đưa lên: "Phu nhân uống trà."
Mấy chữ này cơ hồ là từ giữa hàm răng nặn ra.
Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, môi đụng vào miệng chén trà rồi để xuống, cười nói: "Ta vừa vặn có lễ vật đưa ngươi."
Thiếp thất mới vào cửa, chủ mẫu đúng là nên đưa lên một phần lễ gặp mặt.
Nhưng mà những năm qua Yên Vũ được chứng kiến không ít đồ tốt, có Đàm Thiên ở đây, nàng cũng không thiếu cái gì. Lập tức không chờ mong, rủ mắt xuống, che khuất ý xem thường trong mắt.
Tần Thu Uyển khẽ vươn tay, nha hoàn đưa lên một tờ khế sách, sau khi nàng nhận thì đưa cho Yên Vũ.
Yên Vũ đầy mặt hồ nghi, chẳng lẽ là khế sách cửa hiệu?
Nàng có biết đọc mấy chữ, lúc đưa tay tiếp nhận thì nhìn thấy phía trên cao nhất ngay ngắn viết bốn chữ lớn "Văn thư nạp thiếp".
Nhìn xuống chút nữa, chính là tên nàng.
Mắt Yên Vũ tối sầm lại, cảm thấy bối rối vô cùng, chỉ cảm thấy văn thư trong tay vô cùng phỏng tay, nàng khẽ buông tay, văn thư rơi xuống đất.
Nha hoàn nhặt lên, Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, một mặt không hiểu: "Ngươi không thích?"
Yên Vũ: "..." Cái thứ này thì ai mà thích?
Đàm Thiên phát hiện sắc mặt Yên Vũ không đúng, hai bước tiến lên, nhìn thấy văn thư nạp thiếp xong sắc mặt cũng đen như đáy nồi.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Không có thứ này, hai người các ngươi sẽ bị coi là không mai mối mà tằng tịu với nhau. Cho dù Yên Vũ vào cửa cũng chỉ có thể coi như là nha đầu thông phòng. Văn thư này... Lúc trước Tam di nương đã chờ mong nó rất lâu đó."
Tam di nương là từ nha hoàn đi lên, lúc trước đúng là rất chờ mong phần văn thư này.
Vừa rồi lúc đánh Diệp tử bài, mấy vị di nương thắng không ít, Tam di nương xuất thân là nha hoàn, lại không được sủng ái, trong tay ít bạc nhất. Hôm nay nàng thắng được nhiều nhất, lúc này mặt mũi tràn đầy vui vẻ, phúc thân nói: "Đúng vậy, nô tỳ khi đó ngày trông mong, đêm cũng trông mong. Phu nhân khoan dung, là phúc khí của nô tỳ."
Đàm Thiên trầm giọng hỏi: "Nàng nghĩ gì mà lại làm cái này?"
Trước kia trong phủ có chuyện gì cần phải đi nha môn đều sẽ kéo dài mấy ngày, có đôi khi mấy tháng cũng có.
Văn thư của Tam di nương thời điểm đó chính là bởi vì Đàm Thiên cần phải đi đến nha môn thay đổi khế nhà nên mới mang cùng đi để xử lý, nhưng lại hồi lâu không chuyển ra, cho nên đã nhịn gần ba tháng.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lão gia quên rồi sao, ta vẫn luôn quan tâm đến người như thế mà!"
Đàm Thiên: "..." Sự quan tâm này đúng là không phải lúc!
Trong đầu Yên Vũ trống rỗng, trước mắt dần biến thành màu đen. Văn thư nạp thiếp đã có, về sau sao nàng còn có thể gả đi được nữa chứ?
Tần Thu Uyển ngáp một cái, thúc giục: "Đi xem xem công tử và Thiếu phu nhân có tới không."
Hai phu thê Đàm Khải Lang bị nha hoàn thúc giục tới lần thứ ba, cuối cùng cũng đi tới.
Nước trà đã chuẩn bị tốt, Yên Vũ nước mắt giàn giụa kính trà cho nhi tử và nhi tức.
*
Yên Vũ vào cửa, người khác thì không biết như nào, nhưng Hồ Mẫn Y lại sống dễ chịu vô cùng.
Hạ Ngọc Nương không muốn nàng hầu hạ, Yên Vũ thì không có tư cách kia, nàng chỉ cần chăm sóc tốt Đàm Khải Lang là được.
Điều duy nhất không tốt chính là Đàm Khải Lang luôn luôn thở dài thở ngắn, cơm nước không vào.
Hồ Mẫn Y bưng một chén canh, đưa tới trước mặt hắn: "Phu quân, việc đã đến nước này có phát sầu cũng vô dụng. Vẫn nên ăn ít đồ trước, đi một bước nhìn một bước."
"Nàng chỉ biết có ăn." Đàm Khải Lang bực bội nói: "Nương bên kia phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Hồ Mẫn Y thay đổi: "Chàng là thân sinh của phu nhân, còn là đích tử, có cái gì phải lo lắng chứ?"
Đây cũng là lời nói thật, Đàm Khải Lang đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, hắn thở dài một tiếng: "Nương ta phải chịu ủy khuất quá nhiều."
Hồ Mẫn Y cũng không cảm thấy Yên Vũ oan ức gì.
Những năm gần đây, Yên Vũ vẫn luôn ở ngoại thành, cả ngày bồi tiếp nhi tử, ban ngày thì một mình ở bên trong căn nhà rộng lớn, muốn bao nhiêu tùy ý có bao nhiêu tùy ý, làm gì có chuyện ủy khuất?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không thể nói ra. Hồ Mẫn Y đồng ý đáp: "Nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào thập toàn thập mỹ. Có lẽ lão thiên gia để mẫu thân và phụ thân gặp trắc trở, về sau chắc chắn sẽ tốt thôi."
Nàng khuyên không thành tâm, Đàm Khải Lang cũng chỉ tùy tiện nghe, càng không để những lời nói này vào trong lòng.
"Không được, ta phải đi gặp nương! Không thể để cho người ta khi phụ người!"
Hắn cất bước đi đến viện tử mới, Yên Vũ nhìn thấy nhi tử, nỗi oan ức trong lòng tràn lan lên, nước mắt đổ rào rào.
"Nương, người đừng khóc mà."
Hai mẫu tử ôm nhau mà khóc.
Tần Thu Uyển xuất hiện tại cửa ra vào, giống như cười mà không phải cười: "Khải Lang, uổng cho con còn là học giả, sao có thể gọi một di nương là nương chứ?"