Chương 285
Đàm Khải Lang trầm mặc không nói.
Yên Vũ con mắt đỏ bừng, đưa tay lau nước mắt, làm bộ như không nghe thấy lời này.
Tần Thu Uyển khoanh tay đứng trước cổng: "Ta thật sự không hiểu. Khải Lang, con nghĩ thế nào mà lại gọi một nữ nhân bên ngoài là nương?"
Đàm Khải Lang không trả lời.
Tần Thu Uyển nói lớn hơn: "Nói đi!"
Bị nương mắng, Đàm Khải Lang tùy tiện tìm một lý do: "Ngay từ đầu đã là nghĩa mẫu."
"Nghĩa mẫu thì nghĩa mẫu, ngươi gọi nương cái gì?" Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Ngươi là con của ta, phát hiện phụ thân ngươi và nữ nhân bên ngoài không minh bạch, ngươi không ngăn cản thì thôi, cũng không nói cho ta, thậm chí còn gọi nàng là nương. Nói ngươi là Bạch Nhãn Lang cũng là vũ nhục nó."
Lời này thật nặng, Đàm Khải Lang trầm mặt: "Nương, đó là ý của phụ thân, con có thể không nghe sao?"
"Vậy ngươi cũng có thể nói cho ta!" Tần Thu Uyển giận dữ mắng: "Nữ nhân này làm nghĩa mẫu ngươi bao lâu rồi?"
Đàm Khải Lang: "..."
Từ khi hắn bắt đầu biết chuyện thì đã biết Yên Vũ là mẫu thân của mình.
Hơi lớn một chút, hắn liền trực tiếp chuyển ra ngoại thành ở, cả ngày và nương sớm chiều ở chung, nên càng ngày càng xa lạ với Hạ Ngọc Nương. Sau khi hắn trưởng thành, biết chuyện mẫu thân và phụ thân không thể truyền ra ngoài nên mới giúp giấu diếm. Càng lớn lên càng hiểu chuyện, càng biết những thứ minh bạch này không thể để lộ ra ngoài.
Yên Vũ thấy Hạ Ngọc Nương bức bách nhi tử, tiến lên một bước ngăn lại: "Ta đã vào cửa, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Mặt mày Tần Thu Uyển lạnh nhạt: "Ta chỉ muốn biết ngươi quen biết Đàm Thiên từ lúc nào!"
Yên Vũ nhìn nữ tử trước mặt, chỉ cảm thấy nàng cao cao tại thượng lại hùng hổ dọa người trông thật chướng mắt. Nàng thực tình muốn trên mặt nữ nhân này tràn đầy vẻ bi thương, suy nghĩ một lát, bèn nói: "Lang nhi, con đi đi."
Đàm Khải Lang hơi lo lắng.
Yên Vũ đưa tay đẩy hắn: "Ta không có việc gì đâu, con tranh thủ thời gian lo cho chính mình đi."
Trong viện tử, chỉ còn lại hai người, Yên Vũ chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh cái bàn đá ngồi xuống, tìm một dáng vẻ thoải mái dễ chịu rồi đưa tay đặt ở trên gối, nhàn nhã nói: "Chuyện ta và A Thiên quen biết nói ra thì rất dài." Ngón tay dài nhọn của nàng từng cái thu hồi rồi lại duỗi ra, vừa đi vừa về lặp đi lặp lại mấy lần. Nói: "Hình như cũng đã gần hai mươi năm."
Trong ánh mắt nàng tràn đầy ác ý: "Quen biết quá lâu, ta cũng không nhớ rõ. Nhưng mà ta nhớ kỹ, lúc chàng và ngươi đính ước, chàng còn thề thốt với ta. Hạ Ngọc Nương, ngươi mới là người xen vào giữa chúng ta, đừng làm bộ cao cao tại thượng nữa."
"Hoá ra đã lâu như vậy rồi à!" Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Dù sao ta cũng không chấp nhận được một nam nhân nuôi ngoại thất, mà hắn còn nuôi nhiều năm như vậy."
Nghe lời này, Yên Vũ cảm thấy có điểm lạ, nhịn không được giễu cợt: "Có thể tiếp nhận hay không là chuyện của ngươi, dù sao việc bọn ta qua lại nhiều năm cũng là sự thật."
"Sự thật là ta nhịn không được." Tần Thu Uyển cất giọng dặn dò: "Đan Hương, đi đến nha môn báo quan, ta muốn hòa ly với lão gia."
Yên Vũ khẽ giật mình, mắt thấy Đan Hương chạy ra cửa, nàng vô cùng sợ hãi: "Ngươi điên rồi?"
Bình thường nữ tử sau khi lấy chồng sẽ không bao giờ hòa ly.
Nàng nói ra mình và Đàm Thiên qua lại nhiều năm, cũng vì muốn chọc tức Hạ Ngọc Nương, chứ không nghĩ đến việc buộc nàng ta hòa ly.
Dưới cái nhìn của nàng, cho dù Hạ Ngọc Nương biết thì đã làm sao? Nàng đã vào cửa, Hạ Ngọc Nương cũng đã tiếp nhận nàng là thiếp thất, nhiều nhất thì chỉ tìm Đàm Thiên làm loạn một trận, thậm chí có thể còn tự mình kìm nén bí mật này.
Bất luận là gây phiền phức cho Đàm Thiên, hay là gây sự với nàng thì cuối cùng cũng sẽ dần dần từng bước đi đến giai đoạn chia tay với Đàm Thiên. Khi chủ mẫu không được phu quân tôn trọng, quyền lực trong tay bị dời đi thì cũng chỉ là một người tên tuổi đẹp mắt mà thôi.
Đấy mới là mục đích cuối cùng của nàng.
Nhưng Hạ Ngọc Nương làm việc căn bản không theo lẽ thường, nàng ta được làm Đàm phu nhân sống an nhàn sung sướng nhiều năm vậy mà lại chạy đi hòa ly, quả nhiên là điên rồi!
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Con người của ta là như vậy đó, cái gì cũng có thể nhịn nhưng không nhịn được ngoại thất. Nếu ngươi không thừa nhận, ta còn có thể giả bộ như hai người các ngươi chỉ là bằng hữu bình thường... Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết chân tướng."
Nàng phất tay áo quay người, chiếc váy xoáy ra một đường cong quyết tuyệt, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: "Chuẩn bị ngựa xe cho ta đi đến nha môn!"
Sắc mặt Yên Vũ chợt thanh chợt bạch, vội vàng nói: "Người đâu, mau nói việc này cho lão gia."
Đàm Thiên mỗi ngày có không biết bao nhiêu chuyện, nhưng bởi vì nạp thiếp chậm trễ mất một ngày nên bao nhiêu chuyện đó góp nhặt lại cùng một chỗ cần hắn mau chóng xử trí. Cho nên, hắn đã đi đến cửa hiệu.
Chờ đến khi hắn nhận được tin tức gắng sức đuổi theo thì Hạ Ngọc Nương đã đến nha môn rồi.
Đứng trên công đường, Đàm Thiên chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Hạ Ngọc Nương, nàng ta điên rồi sao?
Yên Vũ đều đã vào cửa, nàng ta còn là chủ mẫu, vì sao nhất định phải làm loạn đến tận công đường?
Hắn tiến lên mấy bước, muốn kéo tay áo Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển nhường một bước tránh đi.
Đàm Thiên cảm thấy rất lo lắng, cũng không nhất định muốn kéo tay nàng nữa, tiến lên một bước nhỏ hạ giọng răn dạy: "Hạ Ngọc Nương, nàng có biết nàng đang làm gì hay không? Nếu việc này truyền đi, Khải Lang ở thư viện sao còn có thể làm người nữa?"
Sắc mặt Tần Thu Uyển lạnh nhạt: "Chuyện sai đều là ngươi làm, vì sao ta phải vì ngươi làm ra chuyện sai mà ủy khúc cầu toàn?"
"Chuyện lớn như vậy, vì sao nàng không thương lượng với ta một chút?" Đàm Thiên cực kỳ phẫn nộ: "Ta xin lỗi nàng, nhưng thế nào cũng được, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nàng..."
"Không thể truyền ra ngoài cũng phải truyền." Tần Thu Uyển đưa tay chỉ trên mặt đất: "Nơi này là công đường, bây giờ muốn lui đã không còn kịp rồi."
Kỳ thật vẫn còn kịp.
Nếu như bây giờ đi tìm đại nhân bồi tội, chủ động rút lui đơn kiện, chỉ nói là phu thê giận dỗi thì đại nhân cũng sẽ không truy nguyên.
Đàm Thiên hiểu rõ đạo lý này, cho nên việc gấp gáp bây giờ là phải thuyết phục Hạ Ngọc Nương.
"Ngọc Nương." Đàm Thiên lau mặt một cái, ngữ trọng tâm trường nói: "Hai người chúng ta có với nhau tình cảm nhiều năm như vậy, lại còn có Khải Lang, làm gì phải huyên náo khó coi đến thế? Ta thừa nhận, trước kia là ta làm sai, nhưng hai ta qua một thời gian nữa cũng sẽ được ôm tôn tử, đã gần nhau nửa đời người rồi... Ngọc Nương, không phải ta tự cao nhưng sau khi nàng rời khỏi ta, chắc chắn không thể gả được cho những người thân phận địa vị hơn ta. Rất có thể còn phải làm kế thất cho người khác, chẳng lẽ nàng định để tất cả gia tài cho con riêng nắm hết?"
"Nàng đừng bởi vì nhất thời kích động mà không cân nhắc đến cuộc sống mình về sau." Hắn tha thiết thuyết phục: "Chúng ta về nhà đi, có chuyện gì đóng cửa bảo nhau. Nếu nàng không thích nhìn Yên Vũ, ta sẽ giáo huấn nàng ta."
Đúng vào lúc này, đại nhân từ sau điện đi ra.
Đàm Thiên vội vàng nghênh đón, cười nịnh nói: "Đại nhân, thê tử của ta không hiểu chuyện, hai phu thê chúng ta ầm ĩ vài câu, nàng mới chạy tới nơi này làm phiền ngài... Ta sẽ mang nàng trở về. Hôm nay làm trễ nải ngài, ta thực sự rất bất an, lát nữa ta cho người ta đến cửa nhận lỗi."
Tần Thu Uyển tiến lên quỳ xuống: "Đại nhân, Đàm Thiên nuôi một ngoại thất gần hai mươi năm, dung túng nhi tử ta gọi nàng là nương, những năm qua còn để cho nhi tử ta và nàng ở ngoại thành sống nương tựa lẫn nhau, nghiễm nhiên coi nơi đó là nhà. Ta muốn hòa ly với hắn, xin đại nhân giúp ta làm chủ."
Đàm Thiên: "..."
"Ta không hòa ly!"
Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Việc này không phải do ngươi quyết định!"
Việc Đàm Thiên lừa gạt thê tử là sự thật.
Những năm gần đây, hắn dung túng nhi tử gọi một ngoại thất là nương cũng là sự thật, mấy người ở thư viện bên kia đều có thể làm chứng.
Có câu thà hủy đi mười toà miếu, không phá một mối hôn sự. Đại nhân thuyết phục vài câu, mắt thấy Tần Thu Uyển khăng khăng quá nên đành viết khế sách để hai người hòa ly.
Đồng thời, còn phải truy cứu chuyện Đàm Thiên ái thiếp diệt thê.
Gia đình thương gia không có quy củ, chuyện ái thiếp diệt thê này thuộc dạng phổ biến. Nhưng mà người khác đều không đến tận công đường đòi công bằng. Chỉ cần không xảy ra án mạng, đại nhân cũng sẽ không nhiều chuyện chạy tới hỏi.
Cuối cùng, Đàm Thiên bị phạt một ngàn lượng.
Tri phủ đại nhân cũng rất biết cách vơ vét của cải.
Đối với chuyện này, Tần Thu Uyển cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà bạc này đem đi để sửa cầu trải đường cũng coi là một việc thiện.
"Dân phụ còn có một chuyện muốn nhờ." Tần Thu Uyển lại quỳ xuống: "Con ta đã bị nữ nhân kia thu tâm, dân phụ khẩn cầu đại nhân tách hai bọn họ ra. Nhi tử là do ta hoài thai mười tháng sinh hạ, nghe hắn gọi người khác là nương, lòng ta đau giống như là bị đao khoét đi... Khẩn cầu đại nhân để cho ta và con ta ở cùng với nhau, ngăn cách nữ nhân kia ra."
Đàm Thiên: "..." Cái quái gì?
Hài tử là huyết mạch Đàm gia, không thể nào rời khỏi Đàm phủ.
Nàng muốn ở cùng hài tử cũng chỉ có thể sau khi hòa ly lại hồi phủ. Nhưng hôm nay lại nói muốn Yên Vũ và hài tử tách ra... Ngụ ý là muốn Yên Vũ dọn đi sao?
Tần Thu Uyển đúng là có ý này, không chỉ như vậy, nàng còn nói: "Nhi tử ta là trưởng tử Đàm gia, tất cả gia nghiệp hẳn nên cho một mình nó. Những năm gần đây, Đàm Thiên cho nữ nhân kia không ít bạc. Để phòng hắn đem bạc đưa cho nữ nhân bên ngoài, dân phụ xin đại nhân làm chủ, giao gia tài Đàm gia cho ta, ta có thể tạm thay hài tử đảm bảo. Chờ đến sau này khi hài tử hiểu chuyện thì đem những thứ này giao cho nó."
Đàm Thiên lại im lặng.
Đại nhân cũng có chút bất ngờ.
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy rất bình thường.
Đàm Khải Lang là hài tử duy nhất của Đàm gia, việc tiếp thu gia tài vốn là thuận lý thành chương, chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.
Đại nhân trầm ngâm, Đàm Thiên quả thực luống cuống.
Hắn tuyệt đối sẽ không giao việc buôn bán của mình vào trong tay người khác, lúc này mặt đanh lại: "Những cái kia là cơ nghiệp tổ tông Đàm gia ta, há có thể giao cho một nữ nhân như ngươi?"
Tần Thu Uyển nâng cao giọng: "Ta không ham cơ nghiệp, chỉ là muốn tranh thủ vì con ta, giữ lại thứ đồ mà nó nên có. Sau khi hòa ly, phu thê tình đoạn, ngươi không tin ta, ta cũng có thể hiểu." Nàng nhìn về phía thượng thủ đại nhân: "Đại nhân có thể viết một tờ khế sách, tất cả khế nhà và tiền bạc ta nhận lấy cũng đều viết trên khế sách, những vật này ngày sau sẽ chỉ giao cho trưởng tử Đàm gia. Nếu ta động vào thì có thể nhập tội!"
Nếu nàng động vào thì sẽ phải ngồi tù.
Nói đến tận đây cũng đã biểu lộ rằng nàng không ham muốn gia tài, chỉ là không muốn đưa những vật này cho Đàm Thiên, bị hắn tiêu hết trên thân những nữ nhân khác mà thôi.
Sắc mặt Đàm Thiên tái nhợt: "Ta không đồng ý!"
Tần Thu Uyển một bước cũng không nhường: "Không đồng ý cũng được, nhưng ngươi có thể cam đoan từ nay về sau không gặp lại Yên Vũ."
Đàm Thiên: "..." Tuyệt đối không có khả năng.
Hai người có tình cảm nhiều năm, giờ đây đã coi nhau như người thân. Những năm gần đây Yên Vũ chỉ còn lại hắn, nếu như không có hắn thì nàng phải làm sao bây giờ?
Mắt thấy hắn trầm mặc, Tần Thu Uyển lại tiếp tục dập đầu: "Cầu xin đại nhân làm chủ."
Sắc mặt Đàm Thiên đen như mực: "Ta còn trẻ, gia tài không thể nào giao cho hài tử luôn được."
Tần Thu Uyển chất vấn: "Chẳng lẽ ngươi muốn giao cho hài tử Yên Vũ sinh?"
Là phu thê nhiều năm, Đàm Thiên chợt phát hiện tự mình cũng không hiểu rõ người bên gối.
Từ khi nào nàng lại trở nên đáng sợ như vậy?
Đàm Thiên đanh mặt lại: "Không phải!"
"Nếu đã không phải, vậy ngươi viết khế sách đi!" Tần Thu Uyển một bước cũng không nhường.
Nàng nhìn thượng thủ đại nhân: "Ta là một nữ lưu, tiếp quản cửa hiệu có thể sẽ khó khăn. Cầu xin đại nhân viết một tờ khế sách, gia nghiệp Đàm gia ngày sau chỉ giao cho trưởng tử."
Đại nhân cũng cho rằng, nữ tử hòa ly khỏi Đàm gia muốn lấy đi toàn bộ gia tài, cho dù là vì hài tử cũng tuyệt đối không thể. Nhưng nguyên phối yêu cầu để gia tài lại cho đích tử, việc này cũng không quá trớn.
Sư gia múa bút thành văn, rất nhanh đã viết xuống một tờ chứng từ.