Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 286

Chương 286
Đàm Thiên không thể nào giao gia tài cho một nữ nhân được.

Mặc dù cuối cùng vẫn rơi vào tay con trai mình, nhưng hắn không tin vào đầu óc của Hạ Ngọc Nương, lỡ như nàng trông nom gia nghiệp thất bại thì phải làm sao bây giờ?

Vốn hắn còn dự định sẽ chống lại, nhưng Hạ Ngọc Nương chủ động lui một bước, chỉ viết khế sách thôi, nên hắn cũng không cảm thấy khó mà tiếp nhận lắm.

Đi lên trước nhìn thấy sư gia viết khế sách, Đàm Thiên nhíu mày lại: "Lỡ như về sau ta tái giá rồi lại sinh hạ đích tử..."

Tần Thu Uyển nói tiếp: "Vậy cứ theo quy củ trong gia tộc, trưởng tử chiếm sản nghiệp tổ tiên và bảy thành gia nghiệp, đích thứ tử chiếm ba thành!"

Dưới mắt của đại nhân thì Hạ Ngọc Nương rất hiểu quy củ.

Ngay từ đầu yêu cầu đem gia tài đi hết quả thật có chút quá trớn, nhưng nàng cũng rất mau lui lại một bước, bây giờ lại chủ động đưa ra quy định đích thứ tử chiếm ba thành, đúng là biết phân rõ phải trái. Thế là hắn dặn dò sư gia thêm cả câu này vào.

Tần Thu Uyển cẩn thận nhìn, thận trọng nhấn chỉ ấn.

Nhưng mà lại nói tiếp: "Ta muốn bồi dưỡng tình cảm với nhi tử nên ta muốn hoặc là tiểu phu thê bọn họ dọn đến nhà ta, hoặc là ta hồi phủ."

Đàm Thiên chỉ cảm thấy hai mặt khó xử.

Dòng dõi Đàm gia đến ở viện tử người khác thì sẽ ra sao?

Nhưng nếu để nhi tử ở nhà... thì chính hắn lại phải dọn ra ngoài, Hạ Ngọc Nương này đúng là quá đáng ghét.

Đại nhân nhìn về phía Đàm Thiên: "Ngươi để đích tử nguyên phối sinh hạ gọi một ngoại thất là nương, còn để đích tử nhiều năm hiếu thuận ngoại thất, đúng là đã làm không đúng. Ta không cảm thấy yêu cầu của Hạ Ngọc Nương là quá trớn, chính ngươi tự chọn một cái đi."

Cuối cùng, Đàm Thiên lựa chọn sẽ cùng Yên Vũ dọn ra ngoài.

Đương nhiên, mấy vị di nương cũng dời đi theo.

Lúc đi ra khỏi công đường, sắc mặt Đàm Thiên khó coi vô cùng.

Không phải bởi vì bị phạt tiền, hai ngàn lượng bạc mặc dù nhiều, nhưng đối với hắn mà nói cũng không nhiều lắm.

Chủ yếu là việc này rất mất mặt.

Hơn nữa, chuyện nhi tử nhận ngoại thất làm nương sẽ rất bất lợi cho thanh danh của hắn, có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.

Càng nghĩ càng tức giận, Đàm Thiên không nhịn được đứng yên tại chỗ, chờ đến khi thê tử đi đến trước mặt, hắn nổi giận nói: "Hạ Ngọc Nương, ngươi quá tùy hứng. Ngươi có từng nghĩ tới nhi tử của mình chưa?"

Cũng không phải thân sinh mà chỉ là một tên Bạch Nhãn Lang mà thôi. Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy xem thường: "Nó đã trưởng thành, cũng không phải là đứa bé không hiểu chuyện. Đã làm ra chuyện sai thì phải trả giá đắt, nó nhận một ngoại thất là nương, bất luận có hậu quả gì thì cũng là nó nên tự mình tiếp lấy."

Đàm Thiên hung hăng nói: "Ngươi quá nhẫn tâm."

Tần Thu Uyển vuốt ve thư hòa ly mới xuất lô và tấm khế sách kế thừa gia nghiệp của trưởng tử, tâm trạng sảng khoái leo lên xe. Trước khi đi, vẫn không quên để lại một câu: "Ngươi tranh thủ thời gian dẫn nữ nhân của ngươi dọn đi đi!"

Đàm Thiên: "..."

Mẹ kiếp, sao hắn cứ có cảm giác là mình bị đuổi ra khỏi nhà vậy nhỉ?

Hạ nhân Đàm phủ có không ít người tin tức linh thông, thấy hai người lần lượt hồi phủ, chuyện phát sinh trên công đường cũng truyền ra ngoài.

Trong thành có không ít người cũng nghe nói đến việc này.

Mắt thấy Hạ Ngọc Nương chạy tới tố cáo nam nhân nuôi ngoại thất, cũng có rất nhiều phu nhân biết nam nhân nhà mình ở bên ngoài nuôi nữ nhân không tiếp tục nhường nhịn nữa mà nói thẳng: Không xử lý nữ nhân kia thì hai người sẽ lập tức hòa ly.

Hòa ly thì hòa ly, nhưng các nam nhân cũng sợ mất mặt. Không ít người lén đuổi ngoại thất đi, cho dù không đuổi thì tìm cách giấu kỹ hơn vì sợ bị thê tử trong nhà biết.

Có nhiều phu nhân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều có chút cảm kích Hạ Ngọc Nương.

Nếu không nhờ có nàng thì các nam nhân đâu thể trở nên ngoan ngoãn như vậy?

Trở lại trong viện, Tần Thu Uyển trực tiếp sai người ném đồ của Đàm Thiên ra ngoài.

Bọn hạ nhân không dám không nghe theo, đang làm việc khí thế ngất trời thì Đàm Khải Lang với sắc mặt khó coi từ bên ngoài đi vào.

"Nương, người đến tận công đường làm loạn có nghĩ tới con hay không?"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười, hỏi lại: "Lúc ngươi gọi nữ nhân khác là nương thì có nghĩ tới ta không? Có câu ngã theo chiều gió, bàn về Yên Vũ thì nàng ta cũng chỉ là thứ phế vật dựa vào nam nhân để sống qua ngày mà thôi, ngươi còn muốn một lòng dán vào lưng nàng ta, ta còn trông cậy gì vào ngươi nữa?"

"Đã không trông cậy được vào thì ta cần gì phải quan tâm sự sống chết của ngươi!"

Đàm Khải Lang á khẩu không trả lời được.

Hắn nghe ra được, Hạ Ngọc Nương đang muốn nói việc hắn kêu người khác là nương đã khiến nàng đau lòng.

"Trên thế giới này, người nương nào cũng hi vọng con của mình sống tốt, vì sao người lại khác biệt với người ta như thế?"

Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Nhà khác nuôi nhi tử, nhi tử còn dưỡng già cho họ. Ta tân tân khổ khổ nuôi ngươi, ngươi lại gọi người khác là nương, vì sao ngươi lại khác biệt với người ta như thế?"

Đàm Khải Lang: "..."

Hắn oán hận nói: "Nương, lỡ như phu tử bởi vậy mà không cần con nữa thì người không đau lòng cho con sao?"

Tần Thu Uyển không khách khí chút nào mắng chửi hắn: "Cái thứ nhi tử như ngươi đến cả mẫu thân mình cũng không nhận, đọc nhiều sách thì có ích lợi gì? Phu tử không cần ngươi thì càng tốt!"

Đàm Khải Lang trừng lớn mắt.

Xem ra nương còn khó chịu hơn, còn phẫn nộ hơn so với những gì hắn nghĩ.

Hai mẫu tử tan rã trong không vui.

Đàm Lâm chẳng biết lúc nào đã đứng ở cửa viện, nhìn thấy ca ca nổi giận đùng đùng rời đi, nàng bước nhỏ từng bước tiến lên, liếc trộm vẻ mặt của nương. Thấy nương không khóc, cũng không có bộ dáng muốn khóc, nàng thở dài một hơi.

"Nương, người khó chịu sao?"

Tần Thu Uyển kéo nàng ngồi xuống: "Không khó chịu."

"Kỳ thật vào hôm đại hôn của ca ca con, ta nhìn thấy Đàm Thiên che chở nữ nhân kia là đã biết quan hệ hai người họ không đơn giản, ta lén lút phái người đi thăm dò mới biết chuyện nàng và phụ thân con âm thầm qua lại."

Đàm Lâm kinh ngạc: "Vậy tại sao lúc ca ca thi huyện, người ngẫu nhiên gặp bà ta, vì sao còn giúp bà ta tìm nhi tử?"

"Ta muốn vạch trần lời nói dối của nàng ta." Tần Thu Uyển đưa tay sờ đầu của nàng: "Đàm Thiên qua lại với nàng ta nhiều năm nhưng lại không muốn cho nàng ta vào cửa. Nhưng thật ra lại ngấm ngầm muốn để nàng ta làm thê."

Đàm Lâm kinh ngạc bịt miệng lại, mặt mũi không thể tin: "Thật sao ạ?"

Lại nghĩ một chút, phụ thân để nàng ta ở cạnh ca ca hẳn là muốn để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm mẫu tử, ngày sau sẽ không mâu thuẫn nữa.

Vành mắt nàng đột nhiên đỏ lên: "Phụ thân thật quá đáng." Nàng khóc nói: "Ca ca cũng thế, vì sao huynh ấy lại nhận nữ nhân đó làm nương?"

Bởi vì đó mới là mẫu thân thật của hắn.

Đương nhiên, lời này tạm thời không thể nói.

Năm đó Yên Vũ làm chuyện này rất bí ẩn, Tần Thu Uyển mịt mờ hỏi qua người cũ trong phủ nhưng cũng không có người nào phát giác được chuyện thân thế khác thường của Đàm Khải Lang.

Xem ra, muốn để Trường An nhận tổ quy tông vẫn phải do chính Yên Vũ thừa nhận.

*

Một bên khác, sau khi Yên Vũ biết Tần Thu Uyển bi phẫn chạy tới nha môn báo quan đã sai người đến nghe ngóng vị Mã Quan bên trong chuồng ngựa.

Có một số việc, chỉ có mình lãng quên thì mới không sợ bị người khác nhớ tới.

Cho dù Yên Vũ về thành cũng chưa từng nghe qua việc này.

Hạ Ngọc Nương cao cao tại thượng như vậy, nếu để cho nàng ta biết con trai của mình thân là trưởng tử Đàm gia lại luân lạc tới cảnh làm bạn cùng ngựa, là một hạ nhân nhất đẳng... Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của Hạ Ngọc Nương lúc đó, Yên Vũ liền vui vẻ không thôi.

Bây giờ nàng đã là Vũ di nương trong phủ, có sai người nghe ngóng chuyện ở chuồng ngựa thì cũng không làm cho người ta hoài nghi mà chỉ coi là thuận tay mà thôi.

Không bao lâu sau, nha hoàn liền trở lại, nhìn ánh mắt của nàng phức tạp khó tả.

Yên Vũ vội vàng muốn biết đứa bé kia bây giờ đã có bộ dáng như nào, không chú ý đến ánh mắt nha hoàn, trực tiếp hỏi: "Bên trong đó có ai?"

Nha hoàn thấp giọng nói: "Bên trong chuồng ngựa chỉ có một đại thúc bốn mươi tuổi bị què chân."

Yên Vũ choáng váng.

Đứa bé kia đó sao?

Nha hoàn nhìn nàng ngây người, lại thử thăm dò: "Di nương và đại thúc kia là người quen à?”

Yên Vũ: "..."

Nàng đanh mặt lại: "Không phải, ngươi nghĩ đi đâu thế? Ta đang nghĩ về sau nếu muốn đi ra ngoài, còn phải nhờ chuồng ngựa giúp ta chọn một con ngựa tốt nên muốn sớm chuẩn bị một chút."

Nha hoàn thở dài một hơi: "Cũng không cần phải vậy đâu."

Trong lòng Yên Vũ có việc nên căn bản không quan tâm nha hoàn nói gì, trầm ngâm hồi lâu lại hỏi: "Người trông ngựa trong phủ vẫn luôn là hắn sao?"

"Không phải." Nha hoàn nói: "Nô tỳ từng nghe qua, Mã Quan trước đó đã bị phu nhân dẫn đi làm xa phu nên hiện tại mới đổi thành vị đại thúc này."

Yên Vũ nheo mắt, trong lòng phút chốc bối rối.

Lúc ấy nàng ở phủ nha, nhìn thấy cái tên xa phu Trường An đã cảm thấy có điểm gì lạ, cũng không thích hắn lắm.

Bây giờ nghĩ lại, mặt mày hắn đúng là có hơi tương tự với Hạ Ngọc Nương.

Hai mẫu tử ở gần nhau như vậy... Chẳng lẽ Hạ Ngọc Nương đã phát hiện rồi?

Không thể nào!

Yên Vũ lấy lại bình tĩnh, nếu như phát hiện, Hạ Ngọc Nương nhất định sẽ tìm cách khôi phục thân phận của nhi tử, mà không phải là chỉ cho hắn làm một xa phu.

Hẳn là bởi vì tình mẫu tử không thể ngăn cách nên Hạ Ngọc Nương mới vô thức muốn thiện đãi Trường An, cho nên mới để hắn làm xa phu bên cạnh mình.

Tính sai rồi! Lúc trước nên đưa hài tử đó ra xa xa một chút!

Trong lòng Yên Vũ hối tiếc không thôi, đang lo lắng thì nha hoàn nàng phái đi theo đến nha môn lại trở về, sắc mặt hoảng sợ, bộ dáng rất bất an, khẽ bẩm báo: "Di nương, phu nhân và lão gia đã hòa ly rồi."

Nghe vậy, Yên Vũ lại sửng sốt.

Hạ Ngọc Nương điên rồi sao?

Nữ tử hòa ly hiện nay rất ít. Dù vừa nãy Hạ Ngọc Nương vô cùng tức giận rời đi thì nàng cũng không cho rằng Hạ Ngọc Nương thật sự nguyện ý hòa ly, chẳng qua là mượn lý do này để làm Đàm Thiên nhượng bộ mà thôi.

Không ngờ, nàng ta vậy mà lại muốn hòa ly thật.

Sau khi ngơ ngác qua đi, Yên Vũ lại vui mừng trong lòng. Hạ Ngọc Nương không chịu làm Đàm phu nhân, vậy cơ hội của nàng chẳng phải đã đến rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, nàng lại nghĩ tới văn thư nạp thiếp trên người mình, lập tức lại vô cùng bực bội.

Nếu rời đi sớm hai ngày thì giờ nàng vẫn còn tự do, khi đó Đàm Thiên muốn lấy nàng về thì cứ lấy thôi.

Chỉ có hai ngày!

Yên Vũ bóp cổ tay. Sớm biết Hạ Ngọc Nương không chấp nhận được ngoại thất thì trước đó nàng nên chủ động nói rõ thân phận, hay là tìm người âm thầm nói cho nàng ta biết thì cũng có thể làm chuyện bớt ồn ào lại.

Nha hoàn cảm thấy một chuyện khác cũng rất quan trọng, e dè nói: "Di nương, lúc phu nhân hòa ly đã cùng đại nhân lập một bản khế sách. Về sau gia tài của Đàm gia chỉ có thể giữ lại cho trưởng tử, nếu có đích thứ tử cũng có thể phân ba thành."

Tóm lại là không có phần cho thứ tử.

 
Bình Luận (0)
Comment