Chương 287
Đối với nha hoàn mà nói, chủ tử nhà mình sinh con ra mà hài tử không có tương lai thì là một chuyện rất lớn.
Đương nhiên, nàng ta cũng không cho rằng dựa vào tuổi tác của di nương nhà mình còn có thể sinh ra hài tử nữa... Thế nhưng phu nhân bảo nha môn viết khế sách như này ra chính là nhằm vào mấy vị di nương.
Di nương nhà mình không thể sinh, chẳng lẽ sẽ phải mặc kê bị nhằm vào sao?
Sắc mặt Yên Vũ thận trọng, không nghe ra ngụ ý của nha hoàn, vì tâm tư của nàng đã trôi dạt đến tận nơi nào rồi.
Đối với thường nhân mà nói thì yêu cầu của Hạ Ngọc Nương cũng không tính là quá trớn.
Thế nhưng người nha hoàn nói là trưởng tử... Vậy thì trong đó liệu sẽ còn có vấn đề gì hay không?
Nhất là Hạ Ngọc Nương đã đem tên xa phu tên là Trường An kia thu nạp ở bên cạnh, nàng ta thật sự chỉ vì nhìn hắn ta hợp ý nên mới thu lại bên người hay là đã biết thân phận của hắn ta rồi?
"Lão gia đâu rồi?"
Nha hoàn thấp giọng nói: "Đã trở về chủ viện rồi ạ."
Yên Vũ càng nghĩ càng bất an, phân phó: "Ngươi đi mời lão gia tới đây nói là ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, phải lập tức gặp ngài ấy."
Nghe vậy, nha hoàn đại hỉ. Như vậy mới đúng, những di nương không muốn giành lấy tình cảm của lão gia bình thường đều không được yêu thương bao lâu.
Đàm Thiên đúng là đã trở về chủ viện, sau khi hắn ra khỏi nha môn kỳ thật cũng có chút hối hận vì mình nhất thời xúc động đã đáp ứng việc chuyển ra khỏi tổ trạch.
Nhưng đúng là nhi tử không thể chuyển!
Nhưng hắn thân là gia chủ cũng không nên dọn đi.
Không nói những cái khác, chỉ với những đồ vật mà tổ tông thượng truyền lại ở trong khố phòng cũng làm hắn rất khó xử.
Bây giờ không dời đi, lỡ như bị người ta đánh cắp bán sạch thì phải làm sao bây giờ?
Còn nếu dọn đi, thứ quý giá như thế tùy tiện đặt ở bên ngoài bị người đánh cắp thì cũng phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, nếu chuyển những vật kia đi thì việc va va chạm chạm cũng khó tránh khỏi, lỡ như làm hư một hai món... thì chính là mất bạc không còn gì.
Cho nên, từ lúc trở về chính phòng, Đàm Thiên vẫn luôn xoắn xuýt chuyện có nên dời khố phòng đi hay không.
Nghe thấy nha hoàn bẩm báo, hắn cất bước đi luôn.
Yên Vũ nhìn thấy hắn vào cửa, lập tức đi lên nghênh tiếp: "Chuyện trên công đường ta đã nghe nói đến. Lão gia, khế sách kia là như thế nào?"
Nhắc tới việc này, trong lòng Đàm Thiên vô cùng khó chịu. Không cần nghĩ cũng biết sau khi vấn đề này truyền đi, Đàm phủ chắc chắn sẽ biến thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người, mỗi lần nhớ tới, trong lòng của hắn liền vô cùng bực bội.
"Về sau gia tài sẽ để lại cho trưởng tử." Đàm Thiên cũng không cảm thấy bản khế sách này có vấn đề gì. Hắn làm ăn nhiều năm, am hiểu đủ loại cạm bẫy trong khế sách, lúc ấy hắn cũng phải liên tục xác nhận rồi mới nhấn chỉ ấn.
Nói thật, hắn rất là bất mãn với xử sự hôm nay của Yên Vũ.
Rõ ràng Hạ Ngọc Nương đã tiếp nhận hai người bọn họ, không có ý định làm loạn đến công đường. Vì sao Yên Vũ còn cố tình nhắc lại chuyện hai người quen biết nhiều năm?
Nếu không phải Yên Vũ nhiều chuyện thì rất có thể chuyện sẽ không đi đến bước đường này. Đàm Thiên không nỡ trách nàng ta, thở dài một tiếng: "Chỉ trách ta chiều nàng quá."
Yên Vũ không nghe thấy oán khí trong lời nói của hắn, tâm tư nàng đã trôi dạt đến tận nơi khác. Sau khi nhìn chung quanh một chút, nàng phất tay để nha hoàn lui ra, kéo tay nam nhân đi về trong phòng: "Chàng qua đây, ta có việc muốn nói với chàng."
Đàm Thiên hơi không kiên nhẫn: "Mau nói đi, lát nữa ta còn phải đi nhờ người ta chỉnh lý lại khố phòng."
Cho dù không dời đi thì cũng phải kiểm kê lại phong tồn trong khố phòng.
Yên Vũ thấy chung quanh không có người nào, cũng cảm thấy không cần phải vào cửa, hạ giọng hỏi: "Chàng không cảm thấy hai chữ "Trưởng tử" này có vấn đề gì sao?"
Đàm Thiên: "..." Nào có vấn đề gì?
Trong mắt của hắn, trưởng tử chỉ có mình Đàm Khải Lang.
Chuyện cách nhiều năm, Đàm Thiên đã sớm quên đi đứa bé kia, nhưng Yên Vũ không hề quên.
Nàng ở ngoại thành đã lâu, mỗi một lần vào thành đều lén lút cứ như trộm cướp, nhưng phàm là trước mặt người qua lại mật thiết với Đàm gia, nàng đều không dám biểu lộ việc mình và Đàm Thiên có quan hệ.
Những năm gần đây, gần như mỗi một ngày đều có một chuyện nhắc nhở nàng, nàng chỉ là một nữ nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Con người càng không có cái gì thì càng để ý cái đó.
Yên Vũ vô cùng để ý đến thân phận của mình nên đương nhiên cũng để ý đến nhi tử. Nàng không chỉ một lần nghĩ tới việc nếu như mình là nguyên phối của Đàm Thiên thì tốt biết bao, nếu như nhi tử thật sự là đích tử của nguyên phối thì tốt biết bao.
Yên Vũ ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi: "Trên khế sách có viết tên Khải Lang không?"
Đàm Thiên khoát khoát tay: "Không có, về sau học giả có thể sẽ dùng chữ làm tên, viết ra thì lại phiền phức."
Yên Vũ: "..." Thôi xong đời rồi!
Sắc mặt nàng nhanh chóng tái nhợt: "Lão gia, lỡ như về sau Hạ Ngọc Nương tìm được thân sinh thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nghe nàng nói như thế, Đàm Thiên đề phòng nhìn quanh bốn phía: "Đứa bé kia bị nàng đưa đi xa rồi, làm sao có thể tìm về được?"
Yên Vũ gấp đến độ suýt nữa khóc lên: "Ta không đưa nó đi đâu hết."
Đàm Thiên nhíu mày lại: "Vậy người ở đâu?"
Yên Vũ nhào vào trong ngực hắn khóc hu hu: "Ta rất sợ hãi."
Đàm Thiên không cho phép nàng lừa gạt mình, kéo người từ trong lồng ngực của mình ra ngoài: "Nàng nói chuyện rõ ràng chút đi, người rốt cuộc đang ở đâu?"
Kỳ thật, sau khi Yên Vũ nói ra lời kia thì đã có chút hối hận.
Nàng đúng là ghét cay ghét đắng đứa bé kia, nhưng Đàm Thiên thì khác, đứa bé kia là thân sinh của hắn, cho dù hắn có hận thì cũng không muốn nó chết.
Cho nên, Yên Vũ chỉ khóc mà không nói lời nào, cũng không muốn nói cho Đàm Thiên biết tung tích đứa bé kia.
Đàm Thiên cũng không ngốc, nếu như Hạ Ngọc Nương thật sự tìm được nhi tử của mình, vậy thì chức trưởng tử này đương nhiên không còn thuộc về Đàm Khải Lang nữa. Hắn nhíu mày lại, tỉ mỉ nhớ lại vẻ mặt của Hạ Ngọc Nương nhưng vẫn không cảm thấy có cái nào không đúng.
"Đứa bé kia rốt cuộc đang ở đâu?"
Yên Vũ khóc lóc lắc đầu: "Lúc ấy ta đã đưa hài tử đó vào nội thành, vừa rồi ta nghe chàng nói đến khế sách kia, đột nhiên liền sợ hãi. Ta cũng không biết hài tử hiện tại đang ở đâu."
Đàm Thiên giận tái mặt: "Việc này không thể coi thường, nàng mau nói cho ta biết sự thật."
Yên Vũ lắc đầu.
Thấy nàng như thế, Đàm Thiên bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Năm đó nàng nói sẽ mang hài tử đến gia hương của nàng cho một đôi vợ chồng trung niên không sinh hài tử, lại còn cam đoan hài tử nhất định sẽ được thiện đãi. nên ta mới đưa hài tử cho nàng. Hiện tại nàng lại nói với ta nàng không đưa hài tử đi."
Hắn chỉ vào nữ nhân trước mặt, oán hận để tay xuống: "Ta phải nói nàng như nào mới tốt đây!"
"Việc này không thể trách ta." Yên Vũ nói: "Lúc ta muốn đưa hài tử đi thì biết được bọn họ đã tìm được một đứa bé khác. Hộ nông dân nhà nghèo căn bản không nuôi nổi hai đứa bé, cho nên ta mới phải tìm một gia đình khác. "
Đàm Thiên không biết phải làm sao, hỏi: "Gia đình kia ở đâu?"
Yên Vũ e dè nói: "Nếu tìm được hài tử, chàng định làm như thế nào?"
"Đương nhiên là đưa nó đi xa một chút." Đàm Thiên không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Nghe hắn nói như thế, Yên Vũ đã có chút yên tâm, lại hỏi tiếp: "Nếu không đưa được thì sao?"
Đàm Thiên hỏi lại: "Sao lại không đưa được?"
Hắn nghi ngờ nhìn nữ nhân trước mặt: "Rốt cuộc nàng có biết tung tích hài tử hay không?"
Trong suốt thời gian nói chuyện, trong lòng Yên Vũ đã suy nghĩ rất nhiều. Đồng thời, nàng đã hạ quyết tâm là không nói cho Đàm Thiên biết chân tướng.
Thật sự là bởi vì Trường An cách Hạ Ngọc Nương quá gần, chỉ một động tác của Đàm Thiên cũng chắc chắn sẽ khiến bên kia phát hiện. Nếu Hạ Ngọc Nương không hoài nghi thân phận nhi tử mà bởi vậy lại sinh lòng hoài nghi... Vậy coi như là biến khéo thành vụng rồi.
Nếu như Hạ Ngọc Nương biết thân phận của nhi tử xong mới đón người về bên cạnh, muốn để nó nhận tổ quy tông thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Dù sao, nàng chỉ cần biết rằng, Đàm Thiên đứng bên phía mình, giúp đỡ mẫu tử bọn họ là được rồi.
Buổi chiều ngày hôm đó, Đàm Thiên mang theo mấy vị di nương dời ra ngoài.
Đàm phủ truyền thừa trăm năm, nội tình thâm hậu. Ngoại trừ tổ trạch này thì ở trong thành còn có một tòa nhà lớn không thua tổ trạch là bao.
Đàm Thiên vừa đi, Tần Thu Uyển đã cảm thấy không khí trong phủ thanh tịnh rất nhiều.
Đàm Lâm sợ nàng nghĩ quẩn, vẫn luôn ở cạnh bên nàng.
Đến cả hạ nhân bên cạnh nàng cũng vô cùng lo lắng, dù đang phải làm việc cũng vụng trộm nhìn nàng. Phát giác được ánh mắt khắp nơi, Tần Thu Uyển dở khóc dở cười, cất giọng dặn dò: "Người đâu, hôm nay ta rất cao hứng nên sẽ thưởng mỗi người một tháng bạc."
So với mọi người vui mừng khôn xiết thì hai phu thê Đàm Khải Lang lại không cao hứng như vậy.
Nghe nha hoàn phía bên ngoài hưng phấn líu ríu với nhau, Đàm Khải Lang bỗng nhiên đứng dậy.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Hồ Mẫn Y vội vàng đưa tay kéo hắn: "Chàng muốn làm gì?"
Đàm Khải Lang cất bước đi ra bên ngoài: "Ta cũng muốn dọn ra ngoài, ta muốn ở cùng phụ thân ta."
Hồ Mẫn Y: "..." Nàng ta không muốn đâu!
Nàng vội vàng tiến lên ngăn người lại: "Không thể."
Đàm Khải Lang trừng mắt nhìn nàng: "Nàng tránh ra, nàng đừng cản ta."
Hồ Mẫn Y vô cùng không muốn hầu hạ Yên Vũ.
Tính tình Yên Vũ và cả xuất thân nữa cũng đều khác biệt với Hạ Ngọc Nương.
Hạ Ngọc Nương rộng rãi khoan dung, cho dù không cao hứng thì cũng phải ngồi lại giảng đạo lý. Yên Vũ thì không giống, nàng không cao hứng sẽ làm mặt lạnh để ngoại nhân tự đoán tâm tư của nàng.
Bà tức hai người ở cùng nhau không bao lâu mà mỗi lần Hồ Mẫn Y nhớ tới đều sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu để cho nàng chọn, nàng thực tình muốn ở lại trong phủ.
"Nương oán hận chàng nhận người khác làm nương nên mới đuổi phụ thân đi, nếu chàng cũng dọn đi thì quả thực là hại người rồi." Hồ Mẫn Y thở dài một tiếng: "Phu quân, hai chúng ta là phu thê, phu thê có vinh cùng vinh, ta sẽ không hại chàng. Ta nói như vậy cũng là đã nghĩ cho chàng."
"Chàng nhận người xa lạ làm nương, còn giấu diếm mẫu thân của mình nhiều năm, sau khi mẫu thân tức giận hòa ly chàng còn muốn đi cùng người nương giả kia..."
Sắc mặt Đàm Khải Lang quái lạ.
Hình như hắn thật sự có chút quá trớn.
Học giả cần thanh danh, đương kim dùng hiếu trị thiên hạ, nếu hắn không nhận mẫu thân thì phu tử có thể sẽ có ý nghĩ khác với hắn.
Cho dù có thể vì bạc mà nể tình không trục xuất hắn, nhưng về sau cũng sẽ không hao tâm tổn trí đối với hắn.
Cho nên, hắn không chỉ không thể dọn ra ngoài mà tốt nhất là phải giúp đỡ Hạ Ngọc Nương lòng đầy căm phẫn đánh dẹp phụ thân và nữ nhân bên ngoài.
Nhưng nữ nhân kia là mẫu thân của hắn... Hắn làm bộ không biết, mau chóng dọn ra ngoại thành né tránh hết thảy là được rồi.
Tiểu phu thê hai người tới cửa chào từ biệt, Tần Thu Uyển cũng không ngăn cản: "Việc học quan trọng. Nhưng có một chuyện, ta không cho phép con bí mật đi gặp Yên Vũ."
Trong lòng Đàm Khải Lang không nguyện ý nhưng ngoài miệng thì đáp ứng.
Lúc hai người lên đường, Hồ Mẫn Y rất là không nỡ.
Tiễn người đi xong, Tần Thu Uyển cũng không nghỉ ngơi. Nàng gọi những lão nhân năm đó tới hỏi thăm từng người một, muốn từ đó tìm ra chứng nhân.
Bận rộn hai ngày nhưng cái gì cũng không tìm được.
Lúc trước Đàm Thiên hành sự thực sự quá bí ẩn, hẳn là không dựa vào tay hạ nhân. Nghĩ đến đây, Tần Thu Uyển phì cười.
Hạ Ngọc Nương từ đầu tới đuôi đều không hoài nghi tới việc Đàm Khải Lang không phải thân sinh của mình, nói một cách khác, hài tử đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Đàm Khải Lang.
Mang thân sinh vừa mới sinh ra ôm cho người khác xử trí, Đàm Thiên quả nhiên là bị bệnh. Xem ra, thật sự chỉ có con đường là để hai bọn họ chính miệng thừa nhận.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hơi gian nan. Nhưng cũng không phải không có cơ hội nào, chỉ hi vọng mấy di nương kia ra sức một chút.
Các di nương quả nhiên đã ra sức, vừa dọn ra ngoài được nửa tháng thì Lan di nương đã có tin vui.
Biết được việc này, chén trà trong tay Yên Vũ rơi xuống trên mặt đất. "Choang" một tiếng nước trà và đồ sứ tan tành, be bét trên sàn, nước mắt không tự giác mà tràn mi chảy ra.