Chương 288
Yên Vũ vẫn luôn ở căn nhà bên ngoài, người đối mặt với nàng ngoại trừ hai phụ tử thì chỉ có hạ nhân.
Mặc dù nàng thông minh, nhưng nhiều năm qua sống tùy ý, cho nên từ trước đến nay đều không biết che giấu cảm xúc của mình.
Đại phu còn chưa đi, nàng đã khóc lên, dọa cho đại phu vứt xuống phương thuốc lại rồi chạy.
Lan di nương xoa bụng của mình rất là vui vẻ.
Nhưng sau khi vui vẻ thì lại sinh ra rất nhiều lo lắng. Nhiều năm trước đó, mấy di nương các nàng vẫn luôn được đại phu chuẩn đoán nói là không có bệnh, nhưng việc từng người bị mắc chứng thân lạnh không thể có thai, đại phu lại chưa bao giờ đề cập qua.
Đồng thời, việc mấy người bất lợi trong việc nối tiếp dòng dõi lại chưa bao giờ có ai đề cập tới. Có thể một tay che trời ở Đàm phủ này ngoại trừ Hạ Ngọc Nương thì cũng chỉ có Đàm Thiên.
Nếu như Hạ Ngọc Nương không muốn để cho nàng sinh con thì cũng không cần thiết phải mời đại phu đến điều trị thân thể cho nàng.
Như vậy, hẳn là Đàm Thiên không muốn để nàng sinh.
Về phần nguyên do, chắc chắn là không thể thoát khỏi quan hệ với vị lão bà hơn ba mươi tuổi trước mặt.
Khi Lan di nương nhìn rõ dung mạo của Yên Vũ, nàng lại nghĩ tới đại tỷ còn được sủng ái nhiều hơn cả Nhị di nương và Tam di nương. Trong lòng nhất thời hiểu ra, đại tỷ và nàng được vào phủ cũng là nữ nhân trước mặt này.
Nàng có những sủng ái kia cũng là bởi vì người trước mặt. Đương nhiên, kẻ khiến các nàng không thể sinh con cũng là nữ nhân trước mặt.
Nhìn Yên Vũ nước mắt liên tục không ngừng, đáy lòng Lan di nương dần thay đổi suy nghĩ.
Đàm Thiên nhận được tin tức chạy về, nhìn tình hình trong phòng thì tâm trạng có chút phức tạp.
Hạ Ngọc Nương từng nói một câu không sai, già mới có con là một chuyện rất may mắn. Có thể làm cho nữ tử có thai tỏ vẻ hắn thân khang thể kiện. Nhưng mà đứa bé này không thể sinh, Yên Vũ sẽ thương tâm.
"Các ngươi đều ra ngoài đi."
Mấy người liếc nhau, ngoan ngoãn rời khỏi.
Yên Vũ nước mắt giàn giụa: "Đàm Thiên, không phải chàng đã nói các nàng sẽ không có hài tử sao? Chàng là đồ lừa đảo!"
Đàm Thiên không biết phải làm sao, đau đầu vuốt vuốt mi tâm: "Đây chỉ là chuyện bất ngờ. Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho hài tử xuất sinh."
Yên Vũ vẫn còn khóc, nhưng mà âm thanh đã nhỏ đi rất nhiều.
"Đây là nghiệp chướng."
Đàm Thiên ôm lấy nàng: "Mặc kệ đi, nàng đừng tự trách."
Yên Vũ oán hận đẩy hắn ra: "Chàng còn nói thỉnh thoảng mới đến phòng của các nàng, nếu thật sự là thỉnh thoảng thì vì sao lại có hài tử? Đàm Thiên, trong mắt chàng, ta là người ngu như vậy sao?"
"Ngày đó ta uống quá nhiều." Đàm Thiên cũng không nhớ nổi là ngày nào có hài tử, nhưng mà có một quãng thời gian hắn vì tức giận Hạ Ngọc Nương nên đã cố ý ngủ lại trong phòng mấy vị di nương.
Dỗ cả buổi, Yên Vũ cuối cùng cũng không còn khóc nữa.
Đàm Thiên rời khỏi phòng đi tìm Lan di nương.
Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy Lan di nương quỳ trên mặt đất, lập tức kinh ngạc: "Nàng làm gì vậy?"
"Thiếp thân cầu xin lão gia để cho ta sinh hạ đứa bé này." Lan di nương dập đầu thật sâu: "Lão gia, thiếp thất biết tình cảm giữa ngài và phu nhân nên cũng không dám yêu cầu xa vời quá nhiều. Chỉ hi vọng ngài có thể để cho ta có một đứa bé bàng thân... Ngài với phu nhân tình thâm ý trọng, thiếp thân theo ngài hai năm, chỉ cầu ngài thương tiếc thiếp thân một chút... Thiếp thân muốn chuyển về phủ ở cùng với phu nhân."
Chỉ có dọn ra ngoài nàng mới có thể bảo vệ đứa bé này.
Tâm trạng Đàm Thiên có chút phức tạp.
Hắn bình sinh chỉ có hai đứa bé, cái đứa bị đưa đi không tính, hắn sớm đã coi đứa bé kia không còn ở nhân thế nữa. Từ xưa hắn đã thương Đàm Khải Lang, lại không thân cận với nữ nhi. Cùng đã nhiều năm rồi không có đứa con nào, kỳ thật hắn cũng có chút chờ mong đứa bé này ra đời.
Nhưng Yên Vũ... chắc chắn sẽ không đáp ứng.
"Đây cũng là con của ta, ta cũng rất chờ mong."
Lan di nương không tin, lại nghe Đàm Thiên nói tiếp: "Bây giờ nàng đang có bầu, nên trở về thỉnh an phu nhân. Nếu có thể thì hãy ở lại mấy ngày."
Ngụ ý là có thể ở lại hay không đều phải dựa vào bản lãnh của Lan di nương.
Lan di nương đại hỉ, cúi người thật sâu xuống: "Đa tạ lão gia."
Đàm Thiên khoát tay, vừa ra đến trước cửa, phân phó nói: "Nhớ uống thuốc dưỡng thai."
Ba chữ "Thuốc dưỡng thai" nhấn cực mạnh, lòng Lan di nương có cảm giác, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy thân ảnh hắn biến mất ở trong sân.
Nàng nhanh chóng bò dậy, thu thập tế nhuyễn, mang theo nha hoàn đi ra từ cửa sau thẳng đến Đàm phủ.
Trên đời này không phải tất cả nữ tử đều có dũng khí hòa ly. Có nhiều người sau khi thành thân thì vô luận như thế nào cũng sẽ cố gắng sống cả một đời, bao gồm mấy vị di nương này.
Dù không thể có hài tử, các nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc rời đi.
Nói thật, mấy thiếp thất dưới tay Hạ Ngọc Nương ngoại trừ Lan di nương vào cửa cuối cùng tính tình có hơi xúc động ra thì đều ở chung rất tốt.
Hai vị di nương là do Hạ Ngọc Nương một tay đề bạt, từ trước đến nay đều rất nghe lời nàng. Đại di nương vào cửa nhiều năm sớm đã nhận mệnh, bình thường đối với nàng vô cùng cung kính. Bốn người đều không phải là người xấu, chỉ là xui xẻo gặp phải tên "Tình chủng" Đàm Thiên này mà thôi.
Lan di nương tìm tới cửa, Tần Thu Uyển sai người ta mời nàng vào.
Tóm lại, tất cả chuyện có thể khiến cho Yên Vũ khó chịu, nàng đều rất tình nguyện làm.
Hơn nữa, Lan di nương có đứa bé bàng thân rồi thì nửa đời sau cũng có người để nương tựa.
Sau khi Lan di nương vào cửa liền quỳ xuống nói cảm ơn, lại nói mình muốn ở lại nơi đây.
Tần Thu Uyển không lập tức đáp ứng, đưa tay kéo nàng dậy: "Mặt đất lạnh, mau dậy đi."
Sau khi kéo nàng ta đứng dậy, tay nàng không lập tức buông ra mà thuận thế chẩn mạch. Biết hai mẫu tử đang khoẻ mạnh, lúc này mới nói: "Ngươi muốn ở lại cũng được, nhưng mà không thể ăn đồ bậy bạ, cũng không thể lúc nào cũng đi nhờ đại phu."
Lan di nương đáp ứng.
Ở lại bên kia, đứa bé chắc chắn sẽ nguy hiểm. Ở lại Đàm phủ, có lẽ còn có một chút hi vọng sống.
Lan di nương dàn xếp chỗ ở xong thì không về căn nhà bên kia nữa.
Yên Vũ đang chờ tin tức, bỗng nhiên biết được Lan di nương ra cửa, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Lan di nương ra ngoài tìm người phối thuốc dưỡng thai.
Nàng chờ đợi, chờ đến tận tối.
Đàm Thiên cùng nàng dùng bữa tối nên đã ngủ lại.
Ngay trước mặt nam nhân, Yên Vũ không thể biểu hiện ra bản thân quá cay nghiệt, sau khi không tìm được cơ hội hỏi thăm nha hoàn, nàng bèn đi ngủ. Lúc tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, đưa tiễn Đàm Thiên rời đi, cuối cùng nàng có thể hỏi thăm: "Bên kia đã có tin tức gì chưa?"
Nha hoàn vội vàng nói: "Nô tỳ đang muốn bẩm báo, hôm qua Lan di nương đã ra cửa, hiện tại vẫn còn chưa về."
Yên Vũ kinh ngạc: "Nàng ta đi đâu?"
Nàng ta có thể đi đến chỗ nào?
Nha hoàn thấp giọng nói: "Hình như là trở về Đàm phủ thỉnh an phu nhân, sau đó đã ở lại luôn."
Yên Vũ á khẩu không trả lời được.
Hạ Ngọc Nương cũng quá rộng lượng rồi.
Lập tức lại nghĩ một chút, lỡ như Hạ Ngọc Nương giữ người lại chỉ là muốn bóp chết đứa bé kia ở trong bụng thì sao?
Mặc dù trong khế sách không nhắc tới thứ tử, nhưng nếu thật sự có thứ tử xuất thân, chẳng lẽ lại coi như không cho một chút gia tài nào sao?
Sang bên kia cũng tốt, cũng làm tay mình đỡ ô uế.
Thế là Yên Vũ kiềm chế, không sai người đi tìm Lan di nương trở về, an tâm ở trong nhà chờ tin tức nàng ta xảy thai.
*
Trong phủ vắng vẻ, Tần Thu Uyển đã sa thải không ít hạ nhân, lại lần nữa chọn mua nhiều đồ mới.
Vì vậy mà diện mạo Đàm phủ rực rỡ hẳn lên.
Trước kia chuyện gì mà Hạ Ngọc Nương dặn dò, chỉ cần Đàm Thiên hỏi một chút thì sẽ không có chuyện gì mà hắn không biết. Bây giờ thì khác, chuyện Tần Thu Uyển muốn để người ta biết thì người bên ngoài mới biết được.
Xử lý hậu trạch xong, Tần Thu Uyển cũng có thể đi ra ngoài buôn bán.
Gần đây nàng thường xuyên đi ra ngoài.
Đương nhiên chuyện hòa ly cũng khiến không ít người bàn tán.
Nhưng mà vẫn là câu nói kia, càng che giấu ngoại nhân càng hiếu kì. Nàng rất thẳng thắn, dù có người hỏi đến, nàng cũng không e dè. Dần dần thì không có người nào nhắc đến nữa.
Của hồi môn của Hạ Ngọc Nương có rất nhiều, giao cho Đàm Thiên quản lý nhiều năm, không những không dày lên mà còn mỏng đi không ít. Tần Thu Uyển tu sửa qua những cửa hiệu cũ kỹ kia xong thì một lần nữa khai trương, việc buôn bán cũng không tệ.
Gần đây kiếm lời không ít, nàng dự định mở một y quán.
Vị trí y quán đã chọn xong, dược liệu cũng mua xong, cái thiếu chính là đại phu. Trước đó nàng có tìm được một vị đại phu y thuật mặc dù cao minh nhưng tuổi tác đã cao, chỉ muốn trị bệnh cứu người mà không muốn quản mấy chuyện linh tinh
Cho nên, Tần Thu Uyển phải tìm một vị quản gia khác.
Quản gia y quán không giống với các cửa hiệu khác, quản gia nhất định phải hiểu được y thuật và phân rõ dược liệu cơ bản. Tóm lại, quản gia càng hiểu nhiều thì nàng càng bớt việc.
Người thích hợp khó tìm, y quán đã khai trương nửa tháng mà Tần Thu Uyển vẫn không tìm được quản gia.
Buổi chiều ngày hôm đó, nàng vừa ngủ trưa dậy thì quản gia mới đã đợi ở ngoài cửa nói có việc cần bẩm.
"Phu nhân, hai ngày qua tiểu nhân vừa vặn biết được một vị quản gia." Quản gia tràn đầy phấn khởi: "Người này ở ngoài thành, trước kia là thiếu đông gia của y quán Khang Thái, đáng tiếc không biết vì sao mà đông gia lại đi đánh cược, ngắn ngủi hai năm đã khiến y quán mất hết cả tiền. Trước đó nghe nói phu nhân muốn tìm một vị quản gia quan sát y quán, tiểu nhân liền biết vị thiếu đông gia kia rất thích hợp. Hôm nay sớm tinh mơ, ta mới đến chỗ thếu đông gia kia xem, bây giờ hắn đang ở ngoại thành làm nông, lấy việc hái thuốc để kiếm sống."
Hạ Ngọc Nương cũng nghe nói đến căn y quán này. Y thuật nhà bọn họ không tệ, cũng coi như là thế gia y dược truyền thừa trăm năm. Nếu như có thể mời được vị thiếu đông gia kia thì quả thật có thể tiết kiệm không ít chuyện.
"Hắn có ý gì không?"
Quản gia gật đầu: “Tiểu nhân đã nhờ người ta đến hỏi qua, hắn nói buổi chiều hôm nay sẽ lên cửa."
Đầu thu, buổi chiều rất là nóng bức, tiếng ve trên cây làm cho lòng người càng bực dọc. Tần Thu Uyển ngồi dưới gốc cây trong sân hóng mát, thuận tiện chờ vị thiếu đông gia kia tới.
Người mặc một bộ trường sam đi vào cửa, Tần Thu Uyển trong lúc vô tình đã nhấc mắt lên. Nhìn thấy thân hình thon dài kiện khang của hắn, trong lòng đã có thêm hai điểm hảo cảm.
Người thân thể cường tráng tinh lực đều tương đối tốt.
Nhưng dần dần, nàng mới chợt phát hiện không đúng. Lúc người đó đi tới gần, đối đầu với ánh mắt quen thuộc của hắn, nàng nhịn không được đưa tay xoa mắt, trầm thấp nở nụ cười.
Tiếng cười kia vô cùng vui vẻ, Chu Tử Phong nghe thấy xong thì hơi nghi hoặc một chút. Vị đông gia này nhìn thấy mình lại cười như thế... Rốt cuộc là nhìn trúng mình hay là không vừa ý đây?
Tần Thu Uyển thả tay xuống, cười hỏi: "Nghe nói ngươi học y từ nhỏ? Nếu như một người bị phong hàn, lại tim đập nhanh thì phải làm thế nào để khai căn?"
Nàng vung tay lên, nha hoàn bên cạnh đã lập tức đưa bút mực giấy nghiên lên.
Nghe nàng nói như thế, Chu Tử Phong buông lỏng tâm tình, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi tiến lên viết xuống một toa thuốc.
Tần Thu Uyển không nhìn. Hạ Ngọc Nương xưa nay không biết y thuật, nếu nàng nhìn thì sẽ làm cho người ta hoài nghi. Sau khi cầm lấy phương thuốc, nàng thuận tay đưa cho nha hoàn bên cạnh: "Đưa đi cho Bạc đại phu."
"Tuần đại phu, ngươi sống ở đâu?" Tâm tình Tần Thu Uyển không tệ: "Lát nữa có tin tức, ta sẽ sai người cáo tri cho ngươi. Nếu như có thể, ta hi vọng ngày mai ngươi có thể bắt đầu làm việc."
Chu Tử Phong buông mắt xuống: "Tiền công thì sao?"
Tần Thu Uyển định sẽ tăng giá tiền lên một chút, nói: "Mỗi tháng một lượng, nếu như cửa hiệu buôn bán tốt, ta sẽ chia hoa hồng cho ngươi. Đúng rồi, nếu như ngươi còn muốn tọa đường* thì ta cũng sẽ chia hoa hồng cho ngươi."
(*: là đại phu được mời đi chẩn trị)
Phần tiền công này rất là hậu đãi.
Chu Tử Phong nghiêm túc cám ơn, sau đó mới cáo từ rời đi. Khi phát giác được ánh mắt người sau lưng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.