Chương 289
Tần Thu Uyển liếc trộm phương thuốc kia.
Chu Tử Phong không hổ là xuất thân từ thế gia y dược, phương thuốc viết vừa đúng. Buổi chiều ngày hôm đó, nàng lại sai người đi báo cho hắn biết, bảo hắn ngày mai đến làm việc.
Đương nhiên, nàng sẽ đi đến cửa hiệu để tuần sát.
Ngày hôm đó... Trong lòng nàng đang có chuyện tốt thì bỗng nhiên lại biết Đàm Thiên đến đây.
Thật ra Đàm Thiên cũng không muốn tới lắm.
Nhưng Yên Vũ bên kia thúc giục gấp gáp, nhất định bắt hắn phải mang Lan di nương về.
Nói thật, nhìn thấy Yên Vũ ngày ngày trông mong đến việc Lan di nương bị xảy thai, trong lòng của hắn cũng có chút khó chịu.
Bọn họ đều là nữ nhân, Lan di nương cũng đã hơn hai mươi tuổi mới có đứa bé đầu tiên, chẳng lẽ nàng không có chút lòng thương hại nào sao?
"Lão gia trở về làm gì vậy?" Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Nhiều ngày không gặp, lão gia hình như còn gầy đi một chút... Nếu ta nhớ không lầm, hai chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn, bây giờ ở chung một phòng dưới mái hiên thì khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta bàn tán, ngươi không cần thanh danh nhưng ta vẫn cần đó."
"Ta có việc trở về." Đàm Thiên tìm kiếm một vòng trong viện: "Ta nghe nói Lan di nương trở về ở đây, ta muốn gặp nàng."
Tần Thu Uyển sai bảo nha hoàn: "Đi mời Lan di nương."
Những ngày qua, Lan di nương ở trong một viện riêng, cũng không cần thỉnh an, mỗi ngày muốn ăn cái gì thì ăn nên người đã hơi mập. Lúc này nàng đang ăn điểm tâm, nghe thấy nha hoàn bẩm báo nói là Đàm Thiên đến tìm nàng, nàng sợ đến mức điểm tâm trong tay liền rơi xuống.
Nói thật, dù Đàm Thiên đã thả nàng ra, nàng cũng không muốn đi gặp hắn.
Lỡ như hắn đổi chủ ý, nhất định ép nàng phá thai thì phải làm sao bây giờ?
Nam nhân này ở cạnh Yên Vũ đã vài chục năm nhưng chưa một ngày nào không bị nàng nắm chặt, nàng ta cứ ở bên gối thổi gió qua thì nàng có thể bảo trụ được cái mạng này hay không?
Trong nội tâm nàng sợ hãi, run rẩy hỏi: "Phu nhân đâu?"
Nha hoàn nhìn di nương nhà mình bị dọa sợ, vội vàng nói: "Phu nhân cũng ở đó."
Nghe thấy có Hạ Ngọc Nương bảo vệ, Lan di nương lấy lại bình tĩnh, nhưng khi đứng dậy sửa sang lại y sam của mình, nàng lại không đi về phía ngoại viện.
Hai phu thê đúng là đều đang ở đây, một đứng một ngồi.
Nhìn vị kia ngồi vô cùng nhàn nhã, Đàm Thiên đứng đấy sắc mặt không tốt lắm.
Bởi vì hắn phát hiện, bây giờ trong phủ bất luận là bài trí hay là hạ nhân cũng đã thay đổi rất nhiều. Lần này hắn đến, cảm thấy không giống như là về nhà mà giống như là tới làm khách, trong lòng có cảm giác hơi không được tự nhiên.
Nhìn thấy Lan di nương vào cửa, mắt Đàm Thiên vô thức nhìn vào bụng nàng: "Gần đây nàng sống ổn chứ?"
Thấy hắn hỏi thăm sức khỏe, tâm Lan di nương có chút bình tĩnh lại, phúc thân nói: "Hồi lão gia, thiếp thân rất tốt. Phu nhân luôn dụng tâm mời đại phu theo hầu ta, còn tìm trù nương cho ta."
Chỉ vừa thấy mặt, không cần nàng trả lời, Đàm Thiên cũng biết nàng sống tốt.
Nhưng nghe thấy lời nói của Lan di nương, hắn vẫn rất kinh ngạc. Hắn nhìn về phía Tần Thu Uyển nói: "Làm phiền ngươi."
"Không làm phiền." Tần Thu Uyển nhàn nhã lấy một miếng điểm tâm: "Ta tự mình hiểu được, nơi này là tổ trạch Đàm gia, nên phàm là huyết mạch Đàm gia thì đều có thể ở lại đây. Ta chỉ là ở tạm mà thôi, chờ sau này... Ngươi trăm năm quy thiên, ta sẽ đưa tất cả những thứ ở đây giao cho nhi tử ta, đến lúc đó ta cũng phải dọn ra ngoài."
Đàm Thiên: "..."
Cái gì gọi là trăm năm quy thiên sau khi nàng ta rời khỏi?
Như vậy, nếu mạng hắn không đủ dài thì còn không thể về tổ trạch sao?
Hắn dò xét nữ tử trước mặt: "Ngươi không có ý định tái giá hả?"
Nếu như thành thân thì đương nhiên cũng sẽ không ở lại nơi đây. Lúc ấy, Đàm Thiên sảng khoái ấn chỉ ấn lên trên khế sách cũng là vì nghĩ đến chỗ này.
Hạ Ngọc Nương còn trẻ như vậy, chắc chắn sẽ tái giá. Nhiều thì ba năm năm, ít thì dăm ba tháng, cho nên, tòa nhà này để nàng ở thì cứ ở. Nhưng nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng, nàng thế mà lại không nghĩ đến việc rời đi.
"Đàm lão gia còn có việc gì sao?"
Đàm Thiên đã hiểu ra trong lời nói của nàng có ý đuổi người, cũng không muốn ở lại nơi đây ganh tỵ nữa. Trong lòng của hắn đã hạ quyết tâm, nếu Hạ Ngọc Nương đã không nghĩ đến việc tái giá, vậy hắn sẽ tìm một người có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện gả đi.
Trong lòng có việc, hắn không ở lại nữa nên rất nhanh đã đứng dậy cáo từ. Từ lúc vào cửa đến giờ chưa hề nói đến chuyện bảo Lan di nương rời đi cùng hắn.
Lan di nương thở dài một hơi.
Nhìn bóng lưng Đàm Thiên sắp biến mất, ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, cất giọng nói: "Đàm lão gia, ngươi tới thăm thiếp thất và hài tử sắp ra đời mà không mang theo cái gì sao? Những ngày qua, ta còn giúp ngươi nuôi nữ nhân và hài tử của ngươi, ta đã giúp ngươi ra lực thì cũng không thể không được trả công chút nào chứ?"
Đàm Thiên đi ra tới cổng, nghe nàng nói như thế xong thì cũng cảm thấy lần này mình tay không tới đây có vẻ không ổn lắm.
Dù sao thì nữ tử có thai cũng là thiếp của hắn, hài tử trong bụng lại là con của hắn. Hắn bèn lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong hầu bao, quay lại nhét vào trong tay Lan di nương: "Ta đi vội quá nên không mua cho nàng được thứ gì, nàng cứ cầm cái này mua một ít đồ ăn đi."
Nói xong thì vội vã rời đi.
Lan di nương cầm tờ ngân phiếu trong tay, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Những ngày qua nàng ở trong phủ, việc ăn ở đều có người chăm sóc, cộng thêm người đang có thai không nên đi ra ngoài, nàng có cầm bạc cũng vô dụng. Ánh mắt nàng thoáng nhìn qua Hạ Ngọc Nương, lập tức tiến lên tỏ rõ cõi lòng, dùng hai tay dâng ngân phiếu lên: "Phu nhân, về sau còn cần làm phiền ngài."
Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận ngân phiếu, cười tủm tỉm nói: "Đan Hương, ngươi đi vào bảo đại trù phòng chuẩn bị một hộp thức ăn đưa đến viện hiện tại Đàm lão gia đang ở, nói là đáp lễ cho ngân phiếu của hắn."
Đàm Thiên gần đây hơi bận bịu, ra cửa xong thì không về nhà luôn mà là đi đến cửa hiệu.
Lúc nha hoàn mang theo điểm tâm tới cửa, Yên Vũ biết được là người của chủ viện phái đến thì trong lòng cũng không muốn gặp. Nhưng nàng lại sợ lỡ như thật sự có việc gấp, Hạ Ngọc Nương thấy không có người nhận thì trực tiếp chạy đi tìm Đàm Thiên.
Có câu gặp mặt ba phần tình.
Hai người này là phu thê nhiều năm, cho dù tương kính như tân thì cũng có mấy phần tình cảm. Gặp mặt nhau xong, lỡ như tình cảm hai người tro tàn lại cháy thì nàng phải đi tìm ai khóc đây?
Cho nên, nghe thấy có người bên kia tổ trạch tới, sắc mặt Yên Vũ lập tức thận trọng hẳn.
Nhìn thấy ngườ đi vàoi cửa chính là nha hoàn thiếp thân của Hạ Ngọc Nương, nàng càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
"Có chuyện gì?"
Nha hoàn cũng không nhiều lời, tiến lên đặt hộp điểm tâm ở trên cái bàn bên cạnh nàng: "Phu nhân nói, đây là quà đáp lễ lão gia đi thăm Lan di nương để nô tỳ phải tự mình đưa đến."
Nha hoàn đã rời đi hơn nửa ngày, Yên Vũ mới hồi phục lại tinh thần.
Cái gì gọi là lão gia đến thăm Lan di nương?
Nàng rõ ràng đã giục hắn đi đến để ép Lan di nương phá thai mà!
Vậy là hắn không chỉ không động thủ mà còn tặng quà cho họ?
Lễ vật này... không phải còn là vật an thai đấy chứ?
Yên Vũ càng nghĩ càng buồn bực, một tay vỗ lên bàn: "Người đâu, mau đi mời lão gia về cho ta."
Đàm Thiên đang ở bên trong cửa hiệu tính sổ sách, trong lòng đang nghĩ là sau khi trở về sẽ nói là mình còn chưa kịp đến đó, hôm nào sẽ tìm cách đón người về sau.
Đương nhiên, "hôm nào" kia rất có thể sẽ đẩy được bao nhiêu thì đẩy, tốt nhất là chờ tới lúc Lan di nương bụng to, phá thai sẽ một thi hai mạng, để xem Yên Vũ còn muốn ra tay nữa không.
Đàm Thiên đã dự định thật tốt. Cho nên khi biết được nha hoàn thiếp thân của Yên Vũ tới mời hắn trở về nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, hắn còn tưởng rằng là chuyện khác. Lập tức không suy nghĩ nhiều, xem hết sổ sách trong tay xong thì lập tức đứng dậy. Trong lòng lại tính toán, sau khi trở về phải nói một câu với nàng.
Hắn phải trông coi nhiều cửa hiệu như vậy, cũng không phải người cả ngày rảnh rỗi, Yên Vũ có chuyện có thể nói với hắn vào buổi tối, không nhất thiết đang ban ngày ban mặt còn tìm người tới mời.
Trạch viện Đàm gia cách cửa hiệu không xa, chỉ nửa khắc đồng hồ sau, xe ngựa Đàm Thiên đã tiến vào phủ. Vừa mới vén rèm lên, hắn đã nhìn thấy Yên Vũ đứng ở chỗ giao lộ cách đó không xa, rõ ràng là đã đợi một lúc lâu.
Chẳng lẽ thật sự có việc gấp?
Đàm Thiên xuống xe ngựa nghênh tiếp: "Chuyện gì vậy?"
Yên Vũ còn chưa nói thì nước mắt đã chảy ra, nàng dùng khăn lau lệ ở khóe mắt, dường như rất là thương tâm, thật lâu sau không nói ra lời.
Đàm Thiên lo lắng không thôi: "Nàng có lời cứ nói, đừng khóc nữa! Ta cũng không phải giun đũa ở trong bụng nàng, làm sao biết nàng đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta có việc thì giải quyết luôn đi, vì sao lại cứ khóc?"
"Nàng nói nhanh một chút! Chẳng lẽ nàng muốn ta gấp chết hả?"
"Hay là có người ức hiếp nàng rồi?"
Yên Vũ cuối cùng cũng mở miệng, theo đó là tiếng khóc nức nở: "Ngoại trừ chàng thì còn có ai ức hiếp ta nữa?"
Đàm Thiên ngỡ ngàng: "Ta không có làm cái gì cả." Nghe thấy giọng nói Yên Vũ mang theo oán khí, hắn nhớ lại mình cũng đâu làm gì chọc giận nàng, lập tức cũng mất kiên nhẫn: "Ta cả ngày bận rộn không có thời gian mà nghỉ ngơi. Nàng còn cố tình gây sự..."
Nghe hắn nói như thế, Yên Vũ lập tức bùng phát: "Ta cố tình gây sự?" Nàng đưa tay chỉ vào chóp mũi của mình: "Sáng nay trước khi chàng rời đi đã nói như thế nào? Chàng nói sẽ mang Lan di nương trở về đây cho ta, kết quả thì sao?"
Nàng cầm hộp điểm tâm trên bàn hung hăng ném lên mặt đất: "Đáp lễ của người ta còn tới rồi đây này!"
Đàm Thiên: "..." Đáp lễ gì chứ?
Hắn nhìn thấy cái hộp trên mặt đất rõ ràng là tác phẩm của trù nương lão trạch, sắc mặt một lời khó nói hết.
Hạ Ngọc Nương cũng quá hữu lễ rồi.
Đáp lễ cái gì! Rõ ràng là muốn gây phiền phức cho hắn!
Yên Vũ thấy hắn không nói lời nào liền chất vấn: "Chàng đưa lễ vật gì?"
Đàm Thiên kiên nhẫn giải thích: "Ta muốn mang người về, nhưng Hạ Ngọc Nương chết sống không cho, còn nói đó là tổ trạch Đàm gia nên tất cả huyết mạch Đàm gia đều có thể ngụ ở đó. Lan di nương cũng không muốn về, ta thì cũng không tiện cố chấp mang người đi nên chỉ có thể rời đi. Kết quả Hạ Ngọc Nương kia nói ta không tặng quà cho thiếp thất, ta thuận tay mới cho nàng một tờ ngân phiếu. Kết quả, nàng ta liền đưa điểm tâm tới."
Yên Vũ tin chuyện hắn cho Hạ Ngọc Nương ngân phiếu để đáp lễ, nhưng lại không tin việc hắn không đưa được người đi.
Lúc này nước mắt nàng rơi càng thêm lợi hại: "Chàng lại lừa gạt ta!" Nàng khóc lóc chất vấn: "Có phải chàng dự định sẽ để Lan di nương sinh con cho chàng hay không? Chàng coi ta là ai? Đàm Thiên, ta không danh không phận đi theo chàng nhiều năm như vậy, hiện tại còn biến thành trò cười cho người trong toàn thành, chàng có lương tâm hay không? Sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?"
Đàm Thiên nghe nàng chất vấn, nhìn nước mắt của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy mỏi mệt.