Chương 290
Trong những năm qua, hơn phân nửa tinh lực trên người Đàm Thiên đều đặt vào chuyện làm ăn, thỉnh thoảng mới đi đến thành gặp nàng. Hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên đều không nỡ làm đối phương tức giận.
Đàm Thiên cũng càng dung túng cho sự thay đổi của nàng.
Nhưng lời Yên Vũ nói thực sự là rất quá đáng.
Sau khi hai người ở cùng nhau, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Yên Vũ đều khóc lóc rên rỉ, cũng cứ thích lúc nào là sẽ gọi hắn tới. Đàm Thiên không muốn kiên nhẫn nữa: "Đúng vậy, nàng đã trả giá rất nhiều, nhưng nàng có cẩn thận nghĩ tới ta hay không, ta đã vì nàng mà mất đi bao nhiêu thứ?" Hắn tiến lên một bước: "Nhớ ngày đó, đến cả thân sinh ta cũng có thể đưa cho nàng, nếu như vậy mà cũng không tính là thực tình thì phải như thế nào mới tính? Giao mệnh của ta cho nàng sao?"
Hắn đột nhiên cường ngạnh, Yên Vũ kinh sợ, sau đó thì càng khóc nhiều hơn.
Đàm Thiên vuốt vuốt mi tâm: "Nàng khóc cái gì?" Hắn cười lạnh nói: "Ta đã bảo nàng đừng vào thành, kết quả nàng vào thành xong còn chọc vào cái sọt lớn như thế, ta vì nàng mà trở thành trò cười cho người ta, nàng còn có mặt mũi mà khóc hả? Còn có mặt mũi mà oan ức hả?"
Hắn gầm thét: "Ta cũng oan ức, ta còn muốn khóc hơn so với nàng đấy!"
Yên Vũ bị hắn dọa đến cả khóc cũng không dám khóc nữa, nước mắt ngừng lại, trong đáy mắt tràn đầy sợ hãi.
"A Thiên... Ta..."
Đàm Thiên đưa tay ngừng nàng lại: "Yên Vũ, người trong thành lắm miệng, trước khi nói chuyện hay làm việc nàng cũng phải nghĩ lại. Hạ Ngọc Nương không chịu đựng được chúng ta, nhất định phải làm loạn đến tận công đường để hòa ly với ta cũng là bởi vì nàng lắm mồm! Ta còn chưa trách nàng. Ta đã nói làm người làm việc đừng thích làm gì thì làm như vậy, ta rất bận rộn, về sau nàng có chuyện tìm ta thì chỉ cần không phải chuyện gấp, cứ chờ buổi tối ta trở lại rồi hẵng nói."
Yên Vũ cảm thấy trong lòng mình có vô hạn oan ức.
Nàng gọi hắn trở về rõ ràng là hưng sư vấn tội, sao đến bây giờ nàng lại thành người bị trách rồi?
Hắn rõ ràng đang cố ý xoay chuyển vấn đề, Yên Vũ lau nước mắt: "Ta hỏi chàng, vì sao chàng không mang Lan di nương về?"
Đàm Thiên vẫn nói câu nói kia: "Không mang về được."
"Ta không tin." Yên Vũ hai mắt đẫm lệ: "Nàng là nữ nhân của chàng, Hạ Ngọc Nương bây giờ đã không có quan hệ gì với chàng, ta không tin trên đời này có nữ nhân nào lại đại độ đến mức sẵn sàng nuôi thiếp thất và nhi tử của trượng phu cũ của mình, nhất là dưới cái nhìn của nàng, chàng còn có lỗi với nàng... Dưới tình hình như vậy, nàng tuyệt đối không có khả năng chủ động giúp chàng nuôi hài tử! Đàm Thiên, chàng nói không mang Lan di nương trở về được rõ ràng là lấy cớ!"
Tâm tư của Đàm Thiên bị vạch trần, hắn thẹn quá thành giận nói: "Đúng vậy, ta muốn sinh hạ đứa bé này."
Yên Vũ ngây dại.
Nàng nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt đã có chút dữ tợn, không còn tìm ra vẻ mặt ôn hòa đã từng, nội tâm nàng càng nghĩ càng sợ, không nhịn được lui bước về sau: "Chàng..."
"Ta làm sao?" Mấy ngày qua, Yên Vũ cứ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Đàm Thiên cho rằng nữ nhân không thể quá sủng ái, phải dạy nàng một chút quy củ.
Yên Vũ không dám nói nữa, che miệng lui lại từng bước một.
Hai người tan rã trong không vui.
*
Một bên khác, sau khi Tần Thu Uyển thay đổi nhân thủ trong phủ thì cũng không còn bất an. Cho nên, nhìn thấy khí trời tốt, nàng rảnh rỗi liền đi đến cửa hiệu để tuần sát.
Đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình chỉ muốn đi đến y quán.
Bên trong y quán có thêm một quản gia nữa nên so với đoạn thời gian lộn xộn trước đó thì bây giờ đã trở nên ngay ngắn trật tự hơn nhiều.
Bởi vì Tần Thu Uyển mời được lão đại phu trước đó rất nổi tiếng nên khách hàng bên trong y quán vẫn luôn nối liền không dứt. Nghe nói lúc buổi sáng, vì xếp hàng mà còn có vụ cãi nhau. Nếu không phải bọn họ kịp thời ngăn lại thì có thể sẽ còn có đánh nhau.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, rất nhiều bệnh nhân không biết còn bày ra vẻ mặt đề phòng, sợ nàng vung bạc để được khám trước.
Tần Thu Uyển đi đến trước quầy.
Chu Tử Phong rất nhanh đã tới trước mặt nàng, chắp tay thi lễ: "Đông gia."
Tần Thu Uyển cười khẽ: "Không cần khách khí như thế đâu, ta chỉ tùy tiện tới nhìn xem mà thôi."
Nhưng phàm là thuộc hạ thì đều không muốn đông gia tận mắt nhìn thấy. Hôm nay Chu Tử Phong mới đến, buổi sáng cũng đã đón khách vào xem bệnh, thô sơ giản lược tính một chút thôi thì phát hiện tiền công nơi này đúng là quá tuyệt vời. Hắn đã hạ quyết tâm phải ở lại nơi đây.
Mà muốn ở lại, tất nhiên phải giữ gìn mối quan hệ với đông gia.
Chí ít là phải để đông gia tín nhiệm mình.
"Ở chỗ ta có mấy phương thuốc trị liệu bệnh chứng, nếu khách nhận quá vội thì có thể lấy về dùng trước." Nói xong, hắn đưa lên mấy tờ giấy.
Tần Thu Uyển liếc nhìn, không đưa tay nhận, nói: "Lát nữa cứ để lão đại phu nhìn qua, nếu như phương thuốc này có thể dùng thì cứ làm theo lời ngươi nói."
Thấy nàng tín nhiệm như vậy, Chu Tử Phong lập tức thả lỏng.
Tần Thu Uyển nhìn mặt mày của hắn: "Hôm nay là ngày đầu ngươi tới, ta đã đặt một bàn tiệc ở Duyệt Lai lâu coi như là đón tiếp ngươi. Ngươi nhất định phải nể mặt đó."
"Vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh." Chu Tử Phong lại thi lễ.
"Giữa ngươi và ta không cần khách khí như thế." Tần Thu Uyển có ý riêng.
Chu Tử Phong cảm giác được đông gia đối với mình hình như có chút thân cận quá mức, tựa như là... muốn tới gần hắn.
Nói thật, hắn cũng không từ chối chuyện này.
Chỉ là thân phận giữa hai người... chẳng lẽ là muốn nuôi hắn làm nam sủng sao?
Đương nhiên, bây giờ Hạ Ngọc Nương cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, cũng không nói ra cái gì ám muội, rất có thể là hắn đã hiểu sai ý của nàng.
Chạng vạng tối, Chu Tử Phong mới vừa vào Duyệt Lai lâu thì đã lập tức có tiểu nhị tới chào đón rồi dẫn hắn tới lầu ba.
Lầu ba của Duyệt Lai lâu rất cao, từ phía sau có thể nhìn thấy hồ nước và cảnh đêm rất đẹp.
So với cảnh đêm đẹp thì nữ tử ngồi ở phía trước cửa sổ còn đẹp hơn.
Tần Thu Uyển nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, cười nói: "Mau tới đây ngồi."
Nói là phong yến nhưng kỳ thật chỉ có hai người bọn họ. Chu Tử Phong lập tức có thể xác định được ý nghĩ ban ngày của mình không phải là ảo giác.
Hắn dừng tại cửa ra vào một chút.
Tần Thu Uyển thấy hắn chần chờ, cười nói: "Ngươi muốn rời đi luôn bây giờ cũng được."
Chu Tử Phong không đi mà chậm rãi bước vào, còn khép cửa phòng lại. Sau khi đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, hắn đưa tay ra rót một chén rượu, nhẹ nhàng kính lên: "Về sau, còn xin đông gia chỉ giáo nhiều."
Tần Thu Uyển nâng một chén rượu, cười hỏi: "Ngươi chắc chắn không đi?"
"Chủ yếu là mùi rượu nơi này làm ta không nỡ đi." Chu Tử Phong lại rót một chén nữa: "Nếu tiệc này là vì đón tiếp ta thì tối nay cứ uống nhiều một chút."
Hai người ngồi đối diện nhau, một đêm nói chuyện quên cả trời đất. Lúc chia tay, cả hai đều có chút say rượu.
Tần Thu Uyển sai người đưa hắn về viện tử dành cho tiểu nhị ở y quán, còn tự mình lên xe ngựa chuẩn bị trở về phủ.
Bên cạnh, Trường An rất là lo lắng: "Phu nhân, ngài say rồi sao? Có muốn nghỉ một lát rồi lại đi hay không?"
Say?
Say rượu hỏng việc, Tần Thu Uyển từ lâu đã không biết say là gì.
Ánh mắt nàng tỉnh táo, cười nói: "Ta không say."
Trường An nhìn vào mắt của nàng liền nhận ra nàng không say, lập tức thở dài một hơi.
Vừa mới trở lại phủ, quản gia đã tiến lên nghênh đón.
"Phu nhân, hôm nay lúc trời sắp tối, lão gia đã sai người đưa đến đây không ít thứ, đều là đồ dùng cho việc an thai."
Nghe hắn nói như thế, chút men say còn sót lại trong người Tần Thu Uyển nhanh chóng tiêu tán, hỏi: "Là ai tặng, tặng từ đâu?"
Quản gia kinh ngạc: "Là căn nhà đó ạ."
Tần Thu Uyển nhanh chóng hiểu ra, Đàm Thiên làm vậy cũng là muốn nói rõ ràng với Yên Vũ, đồng thời, Yên Vũ cũng đã chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này.
Nếu không, lễ vật này cũng sẽ không được đưa tới đây nữa.
Đúng là đưa tới không ít, từ dược liệu đến vải vóc đều có, bên trong còn có hai bộ đồ trang sức. Lúc này Lan di nương đang yêu thích đến mức không buông tay nổi, nghe thấy Tần Thu Uyển vào cửa, nàng lập tức đứng dậy tiến lên thi lễ: "Phu nhân trở về rồi sao?"
Tần Thu Uyển ừ một tiếng: "Nhìn bộ dạng này hẳn là Yên Vũ đã tiếp nhận ngươi, ngươi muốn trở về ở đó không?"
"Ta không muốn," Lan di nương không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Tiếp nhận cũng không có nghĩa là sẵn sàng nhìn nàng sinh con.
Nếu nàng trở về nơi ở mới thì đứa bé này rất có thể sẽ không giữ nổi.
Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Sắc trời không còn sớm, mau đi về ngủ đi,"
Mặt Lan di nương tràn đầy cảm kích: "Thiếp thân biết là phu nhân không thiếu những vật này, nhưng thiếp thân vẫn muốn chọn ra hai loại cho phu nhân để bày tỏ lòng cảm kích của thiếp thân. Nếu không phải có ngài chứa chấp thì thiếp thân cũng không có ngày hôm nay."
Nói xong thì lại khẽ hành lễ.
Tần Thu Uyển cũng không miễn cưỡng nàng, thuận tay chỉ hai thứ, nói: "Được rồi, trở về ngủ đi!"
Mà ở một bên khác, chuyện Hạ Ngọc Nương đối ẩm với quản gia mới tuyển của y quán rất nhanh đã truyền vào tai Đàm Thiên.
Khoảng cách hai người hòa ly cũng còn chưa được bao lâu nên lúc Đàm Thiên nghe thấy tùy tùng của mình bẩm báo, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ không thể tin, truy vấn: "Thật chứ?"
Thấy chủ tử kinh ngạc như vậy, đáy mắt còn có lửa giận, tiểu nhị không dám đổ thêm dầu vào lửa, vội vàng giải thích: "Là thật, quản gia uống say xong thì được đưa về hậu viện y quán, còn phu nhân thì tự mình trở về phủ."
Nghe đến câu nói cuối cùng, Đàm Thiên cuối cùng cũng tìm về được một chút lý trí, tìm một cái ghế chậm rãi ngồi xuống.
Lúc hắn đáp ứng rời khỏi phủ ra chỗ khác ở thì đã nghĩ tới chuyện Hạ Ngọc Nương sẽ chẳng mấy chốc lại tái giá.
Hắn vẫn luôn ôm ý nghĩ như vậy, thậm chí còn dự định giúp nàng tìm một mối hôn sự không tệ... Nhưng còn chưa kịp hành động thì nàng đã tìm xong người rồi.
Đến giờ khắc này, trong lòng Đàm Thiên lại tràn đầy cảm giác khó chịu.
Hắn lau mặt một cái: "Giúp ta bày thiện."
Yên Vũ vừa mới bị mắng một trận nên cẩn thận từng li từng tí, giờ đây nàng nằm mộng cũng nhớ lại thời gian thân mật trước kia của hai người. Biết được Đàm Thiên trở về, nàng lập tức chạy tới chính viện, nhìn thấy nha hoàn đang bày thiện, nàng tươi cười vào cửa: "Lão gia, một người ăn cơm không ngon, ta ăn cùng chàng."
Đàm Thiên liếc nhìn nàng một cái: "Ta nghe nói nàng mới đi giáo huấn mấy di nương kia?"
Yên Vũ: "..."
Trong lúc rảnh rỗi, nàng nghĩ đến chuyện muốn để mấy di nương kia nhận rõ thân phận của mình, cho nên mới gọi người đến để dạy dỗ một trận.
"Vâng ạ." Yên Vũ e dè nói: "Ba người các nàng gần đây có hơi quá quắt, thế là ta liền... Lão gia, trước đó chàng nói người có điểm tương tự, hiện tại chàng và Hạ Ngọc Nương đã hòa ly, vậy khi nào thì ta có thể giả chết?"
Chính là bởi vì có lời hứa hẹn này, cho nên Yên Vũ mới có dũng khí giáo huấn các di nương như vậy.
Hôm nay nàng cũng đã nhìn ra trong mắt mấy vị di nương có xen lẫn sự xem thường, cho nên, nàng càng muốn chứng minh thân phận của mình hơn nữa.
Trong lòng Đàm Thiên đang bực bội.
Những năm gần đây, nguyện vọng của hắn vẫn luôn là có thể rước Yên Vũ qua cửa, nhưng gần đây biểu hiện của Yên Vũ thực sự khiến hắn cảm thấy rất thất vọng. Nàng không chỉ không để ý đại cục mà còn không biết nặng nhẹ, động một chút là lại gọi hắn về.
Bây giờ còn vọng tưởng đến việc làm thê!
Đàm Thiên nhìn nữ tử trước mặt lại nghĩ tới Hạ Ngọc Nương hiểu chuyện và thuận theo trước kia. Dạng người như Yên Vũ mà thật sự rước vào cửa, có thể trở thành thê tử hiền hậu, chăm lo việc nhà sao?
Hắn không dám xác định, nhưng trong lòng đã có đáp án.
"Gần đây ta rất bận, qua một thời gian rồi nói sau." Đàm Thiên bưng bát lên bắt đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Kỳ thật, hai người khi có đủ tình cảm sâu đậm thì có thể sẽ cảm giác được một chút ý nghĩ của đối phương.
Ví dụ như lúc này Yên Vũ đã có thể phát giác được Đàm Thiên không cao hứng lắm.
Đồng thời, việc hắn không cao hứng cũng bắt nguồn từ nàng.
Trong lòng Yên Vũ cảm thấy hơi oan ức, nàng cũng đâu có làm cái gì đâu! Chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng giục hắn mau lấy nàng?
Nhưng việc giả chết tái giá là do Đàm Thiên chủ động nói ra, vừa rồi nàng cũng không hề bắt ép hắn... Hơn nữa, nhắc tới hôn sự hai người hắn liền tức giận, vậy có phải đại biểu cho việc hắn đã thay đổi chủ ý rồi hay không?
Nghĩ đến chỗ này, Yên Vũ lập tức sợ hãi.