Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 291

Chương 291
Yên Vũ đã đợi nhiều năm như vậy rồi, chức Đàm phủ phu nhân này nàng phải quyết tâm dành được!

Nếu tình cảm đã không dùng được, vậy thì đành phải dựa vào chuyện khác thôi. Yên Vũ từng nghe nhi tử nhắc đến quy củ trong nhà là khi ăn không nói chuyện, vì không muốn làm Đàm Thiên chán ghét, lại muốn nói chuyện cùng hắn, nàng vừa thấy người hầu để chén đũa xuống thì đã đưa tay giúp hắn múc canh.

"Mấy ngày nữa, Lang nhi có kết quả cuộc thi huyện, phu tử nói lần này nó sẽ rất dễ thi đậu."

Nhắc tới đứa con độc nhất của mình, sắc mặt Đàm Thiên đã hòa hoãn đi nhiều.

Yên Vũ thấy thế, nỗi hoảng loạn trong lòng dần trấn định lại.

Chỉ cần vẫn còn bận tâm đến nhi tử thì Đàm Thiên nhất định sẽ lấy nàng làm thê.

Cũng là bởi vì vừa mới cãi lộn, Yên Vũ cứ tưởng mình và hắn giống như là phu thê bình thường đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nhưng lại không nghĩ rằng hắn lại phẫn nộ khủng khiếp như thế. Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được.

"Bên Lan di nương có cần phái đại phu qua hay không?"

Đàm Thiên lắc đầu, nhận lấy canh trong tay nàng.

Canh uống xong, chờ đến khi nha hoàn dọn hết bát đũa, Đàm Thiên bỗng nhiên nói: "Trước đó Hạ Ngọc Nương có cáo trạng ta ái thiếp diệt thê, nhưng vì chúng ta là thương gia nên mới không bị truy cứu, nhưng việc ta bị mất mặt là sự thật, rất nhiều người đều đang đàm luận về Đàm gia ta... Nàng chỉ là một thiếp thất, đừng quản lý quá nghiêm ngặt ba vị di nương còn lại nữa, thật ra, nàng còn vào cửa muộn hơn người ta, nàng nên kính bọn họ mới đúng."

Yên Vũ: "..."

Trong lòng nàng rất uất ức, nhưng đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Đàm Thiên, nàng cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi chịu đựng.

Nhưng nàng cũng không muốn cứ sống như vậy đến hết đời, lập tức lại e dè hỏi: "Vậy khi nào thì ta giả chết?"

Sắc mặt Đàm Thiên nghiêm túc: "Lúc này không thể coi thường, nếu như bị người ta phát hiện thì ta, Khải Lang, còn có cả nàng cũng không có kết cục tốt"

Yên Vũ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Nhưng nàng rất muốn làm Đàm phu nhân, cho nên nàng rất nguyện ý đánh cược vào việc này.

Đàm Thiên còn trẻ, về sau chắc chắn sẽ tái giá, nếu như nàng không trở thành Đàm phu nhân bây giờ thì chức vụ đó sẽ là của người khác.

Nàng đã trông mong nhiều năm, chờ đợi nhiều năm, làm sao có thể cam tâm buông tay được đây?

*

Một bên khác, sau khi Tần Thu Uyển nghe ngóng xung quanh một lượt thì đã tìm được một cụ bà.

Vị đại nương này cũng được coi như là một trong những nhũ mẫu của Đàm Thiên, hiện tại đã về nhà vinh dưỡng.

Đại nương nói, lúc Hạ Ngọc Nương sinh con, Đàm Thiên đã bảo bà ta đi ra một tiểu viện tử ở ngoại thành ôm đứa bé ở nhà đó trở về, nhưng từ lúc mang vào phủ thì bà ta lại chưa từng gặp đứa bé kia.

Mà bà ta chỉ sau lần đó không lâu đã nhận số tiền thưởng rất lớn rồi được đưa về quê quán. Lần này bà ta tới phủ thành cũng là bởi vì chắt trai của bà ta tham gia thi huyện.

Tần Thu Uyển tìm được cụ bà xong thì lập tức phái người đi mời Đàm Thiên.

Đàm Thiên biết được là Hạ Ngọc Nương mời, còn tưởng rằng hai mẫu tử Lan di nương xảy ra chuyện, vội vàng lên xe ngựa đi đến Đàm phủ.

Sau khi vào cửa, nhìn thấy hạ nhân trong viện vẫn rất bình thản, hắn bèn gọi một tên gã sai vặt lại hỏi: "Phu nhân nhà ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Gã sai vặt đờ mặt ra: "Phu nhân tìm ngươi tự nhiên là có chuyện, sao lại đi hỏi một hạ nhân như ta?"

Đàm Thiên cũng là vì quá nghi hoặc nên trong lúc nhất thời không suy nghĩ được thông suốt, sau khi mở miệng mới biết mình nói sai, lập tức liền ngậm miệng.

Ở chính đường ngoại viện, Tần Thu Uyển đang ngồi ở chỗ chủ vị, đồng thời, ở chỗ chủ vị đó cũng chỉ có một cái ghế.

Không còn cách nào khác, Đàm Thiên đành phải tìm một cái ghế khác để ngồi, trong lòng có chút khó chịu. Đây rõ ràng là chỗ ngồi của khách, hắn về nhà mình sao lại biến thành khách rồi?

"Đàm lão gia, ta tìm ngươi đến là vì có một chuyện rất nghi ngờ muốn thỉnh giáo ngươi." Tần Thu Uyển đi thẳng vào vấn đề: "Lúc trước khi ta sinh hạ hài tử, ngươi đã mang hài tử đi đâu?"

Đàm Thiên kinh hãi.

Đã nhiều năm như vậy rồi, Hạ Ngọc Nương vốn dĩ không biết chuyện hài tử của nàng bị mang đi, đương nhiên cũng chưa từng hoài nghi thân thế của hài tử.

"Ta không mang hài tử đi đâu hết! Ngươi nghe được từ chỗ nào vậy?"

"Nói dối." Tần Thu Uyển đanh mặt lại: "Hai ngày trước ta đi dạo trên đường gặp một vị cụ bà tự xưng là nhũ mẫu của ngươi. Bà ấy đi từ Hương Trấn tới đây."

Nghe thấy địa danh quen thuộc, mặt Đàm Thiên hơi biến sắc, đối diện với nữ tử trước mặt có vẻ mặt rất thản nhiên. Trong phút chốc hắn liền cảm thấy, Hạ Ngọc Nương đã biết tất cả mọi chuyện.

Đàm Thiên hoảng hốt vô cùng, nhưng trên mặt lại kiềm nén không để lộ ra, ngờ vực hỏi: "Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?"

Tần Thu Uyển không tiếp lời, hỏi lại: "Đó là nhũ mẫu của ngươi, đã cách nhau nhiều năm rồi mà ngươi không muốn gặp lại bà ấy sao?"

Nhũ mẫu đối với hài tử mà nói còn thân cận hơn so với nương. Đàm Thiên gật đầu một cái: "Bà ấy bây giờ đang ở nơi nào, khi nào về ta sẽ chuẩn bị lễ vật tới cửa kính cẩn thăm hỏi."

Chỉ cần biết được tin nhũ mẫu tới phủ thành, Đàm Thiên sẽ nhất định tới cửa bái phỏng. Không vì cái gì khác, chỉ vì để bà ta ngậm miệng.

"Chúng ta là phu thê nhiều năm, ta biết ngươi rất quan tâm đến bà ấy, sợ sau khi bà ấy trở về sẽ bị hài tử ngược đãi. Cho nên, ta đã mời bà ấy đến quý phủ làm khách." Nói xong liền vỗ tay, một bóng người lưng gù đi ra từ sau tấm bình phong. Đàm Thiên nhận ra được đây đúng là nhũ mẫu của mình, không thể nghi ngờ.

Chẳng lẽ chuyện năm đó thật sự bại lộ rồi?

Tần Thu Uyển chững chạc nói: "Nhũ mẫu nói với ta, năm đó vào lúc ta sắp sinh, ngươi đã bảo bà ấy mang một đứa bé từ bên ngoài tới. Nhưng sau này lại không tìm được tung tích đứa bé kia trong phủ nữa. Đàm lão gia, ta thật sự rất tò mò, ngươi đã giấu đứa bé đó đi đâu?"

"Là như thế này, lúc ấy ta có một vị bằng hữu, hắn và thê tử hắn đã nhiều năm rồi mà chưa có con cái. Sau này hắn đã nạp thiếp nhưng vẫn không có hài tử. Hắn không muốn lấy hài tử nhà khác, sợ là nuôi không quen. Cho nên, hắn xin nhờ ta giúp đỡ tìm một đứa." Đàm Thiên bóp mi tâm, bộ dáng khổ não: "Thời gian qua đi đã quá lâu, ta cũng không nhớ rõ nữa."

Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Hóa ra là như vậy."

Thấy nàng gật gù, trên lưng Đàm Thiên lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Thật kỳ quái, trước kia khi hai người làm phu thê, Đàm Thiên chưa bao giờ sợ nàng.

Nhưng sau khi hòa ly, Đàm Thiên luôn cảm thấy Hạ Ngọc Nương đáng sợ vô cùng. Nói thật, trong lòng của hắn cũng rõ ràng là tự hắn biến hắn thành như vậy... Nghĩ đến đó, trong lòng hắn liền tràn đầy cảm giác khó chịu.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Như vậy thì năm đó ngươi có ôm nhầm hài tử không?"

"Cái gì mà ôm nhầm?" Đàm Thiên ngờ vực, sau đó lập tức giật mình: "Ý của ngươi là ta đã mang hài tử của chúng ta cho người khác?" Hắn dở khóc dở cười: "Đó là thân sinh của ta, chuyện này sao có thể được?"

Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ta đã thăm dò được, ngay trước một ngày ta chuyển dạ, Yên Vũ ở trong viện bên ngoài thành cũng sinh ra một đứa bé, trùng hợp thay đó cũng là nhà mà nhũ mẫu đã đi đến. Đàm Thiên, đừng tưởng ta là đồ đần dễ lừa gạt. Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, nếu không, chúng ta sẽ lên công đường làm rõ!"

Mấy chữ cuối cùng nàng nói với giọng điệu rất mạnh mẽ.

Lòng Đàm Thiên run lên.

Những chuyện này rõ ràng đã được làm rất bí mật, vì sao còn bị điều tra ra được?

Nếu như là trong lúc vô tình phát hiện thì hẳn là cũng không tra được sâu như vậy. Rốt cuộc là từ khi nào Hạ Ngọc Nương biết được hài tử đã bị đổi?

Chẳng lẽ là trước khi hòa ly?

Trái tim Đàm Thiên chìm thẳng xuống dưới. Tựa như là trước lúc nàng đột nhiên thay đổi thái độ với hắn, lúc đó, đối diện với chuyện Khải Lang gọi người khác là nương, nàng không băn khoăn chút nào, cũng không nghĩ đến việc sau khi nói chuyện đó ra thì sẽ gây nên ảnh hưởng đến Khải Lang.

Đối với một học giả mà nói, việc nhận một ngoại thất làm nương đã đủ để hủy đi cuộc đời của hắn.

Nếu không phải Đàm phủ nhiều bạc thì lúc đó thư viện có trách tội bọn họ cũng á khẩu không trả lời được, hiện tại Đàm Khải Lang có thể đã bị trục xuất.

Bí mật che giấu nhiều năm, vốn cho rằng cả một đời cũng sẽ không bị người ta phát hiện lại để bị lộ ngay trong phút chốc. Bởi vì trước đó không có dấu hiệu nào nên khi bị bóc ra, Đàm Thiên thậm chí còn không kịp chuẩn bị. Hắn nhắm mắt lại, rủ mắt xuống che khuất vẻ mặt của mình, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình.

"Đây đều là hiểu lầm." Hắn nghiêm mặt nói: "Ta không biết nàng từ chỗ nào nghe được mấy lời đồn đãi này."

Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Là sau khi nhũ mẫu nói cho ta, ta đã tìm người điều tra. Đàm Thiên, Khải Lang không phải là con của ta. Cũng chỉ có như thế mới có thể giải thích vì sao từ nhiều năm trước tới nay hắn chưa từng thân cận với ta, ngược lại lại cam tâm tình nguyện gọi một ngoại thất là nương. Đàm Thiên, ngươi đúng là không bằng súc sinh, ta gả cho ngươi đúng là gặp vận đen tám đời."

Đàm Thiên nhíu mày lại: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

Hắn đã hạ quyết tâm, bất luận Hạ Ngọc Nương có nói cái gì hắn cũng không thừa nhận.

Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, dựa vào lời khai của nhũ mẫu cũng chỉ biết là hắn mang một đứa bé trở về từ bên ngoài. Về phần hài tử kia ở đâu, thân phận như thế nào cũng chỉ có chính hắn mới biết được.

Chỉ cần hắn không thừa nhận thì ai dám nói đứa bé bị ôm đi là nhi tử của Hạ Ngọc Nương?

Bất luận ngoại nhân nói như thế nào, bất luận Hạ Ngọc Nương hoài nghi ra sao thì Đàm Khải Lang vẫn là con độc nhất của Đàm phủ.

"Có phải nói bậy hay không thì chúng ta đều biết rõ." Sắc mặt Tần Thu Uyển hờ hững: "Đàm Thiên, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi ôm nhi tử ta đi chỗ nào?"

Đàm Thiên nhấn mạnh: "Khải Lang chính là nhi tử của chúng ta."

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, cất giọng dặn dò: "Người đâu, đi đến nha môn báo quan."

Bên ngoài lập tức có tiếng nha hoàn vang lên, còn có tiếng bước chân đi xa.

Đàm Thiên trừng mắt. Ngày trước, sau khi bị lôi lên công đường hắn đã rất là mất mặt, bây giờ vì hài tử đi tiếp, bất luận là hài tử có tìm được về hay không thì hắn cũng sẽ biến thành đề tài nói chuyện tiếp theo.

Lần trước phong thanh còn chưa đi qua, hiện tại trong xưởng còn có không ít người bàn tán. Nếu hắn lại xảy ra chuyện thì chỉ sợ phiền phức lần này sẽ rất khó lắng lại. Hơn nữa, chuyện thay đổi đích tử của nguyên phối rất bất lợi cho thanh danh của hắn, thực sự là nói thì dễ mà nghe thì khó.

"Hạ Ngọc Nương, ngươi lại muốn làm loạn nữa sao?"

Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ xem thường. .

Đàm Thiên gấp gáp, vội hô lớn: "Mau ngăn nha hoàn kia lại cho ta."

Hiện tại người Đàm phủ đã không còn nghe lời hắn nữa rồi. Kể cả Đàm Thiên đã giận thành như vậy thì đám thuộc hạ vẫn giả vờ như không nghe thấy, vốn dĩ là không để ý đến hắn. Cũng đến giờ khắc này, Đàm Thiên mới sâu sắc hiểu rõ, bây giờ hắn thật sự đã là khách trong phủ.

Có phải khách nhân hay không không quan trọng? Quan trọng chính là mau bảo nha hoàn kia quay lại, nếu không lát nữa người nha môn tới thì hắn lại phải mất mặt một lần nữa.

Hơn nữa, trong những lời vừa rồi Hạ Ngọc Nương nói có ý sâu xa, nếu đã có nhũ mẫu và hàng xóm lúc trước của Yên Vũ làm nhân chứng thì gần như có thể xác định hắn đúng là đã mang hài tử của Yên Vũ trở về trong phủ.

Về phần đứa bé bị mang đi kia là ai... thì chỉ cần dựa vào chuyện những năm gần đây hắn để Đàm Khải Lang và Yên Vũ ở chung, lại còn gọi nàng là nương thì đứa bé bị ôm đi kia có khả năng rất lớn là do Hạ Ngọc Nương sinh ra.

Như thế thì hắn chắc chắn sẽ bị hiềm nghi.

Đã có điểm đáng ngờ, mà lại còn bị người ta cáo trạng thì thật sự sẽ bị ăn gậy.

Đàm Thiên thấy không có ai động đậy, cảm thấy thật sợ hãi, lập tức sai bảo tùy tùng của mình: "Ngươi đi lôi nha hoàn kia trở về mau."

Tần Thu Uyển giơ ngón tay cao quý lên: "Toàn bộ hạ nhân nhà này từ trên xuống dưới có chừng hơn mấy chục người, chỉ với hai chủ tớ các ngươi sợ là không ngăn được đâu."

Đàm Thiên: "..."

"Ngọc Nương, chỉ cần lên công đường là sẽ khó tránh khỏi bị người ta bàn tán, ngươi không cần thanh danh nữa sao?"

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta không muốn làm một đồ đần bị lừa. Chuyện năm đó, ta nhất định phải biết chân tướng!"

Đàm Thiên: "..." Biết chân tướng rồi thế nào?

 
Bình Luận (0)
Comment