Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 292

Chương 292
Nếu như chỉ cần chân tướng mà không đi báo quan thì Đàm Thiên rất sẵn lòng nói cho nàng biết sự thật.

Nhưng rất rõ ràng, Hạ Ngọc Nương sẽ không đáp ứng.

Lúc trước chỉ là bởi vì nhi tử gọi Yên Vũ là nương, nàng đã chạy đến công đường đòi hòa ly, nếu biết được con của mình từ nhỏ đã bị thay đi, hiện tại còn không rõ tung tích... Hạ Ngọc Nương nhất định sẽ nổi điên.

Không nổi điên đã không chống đỡ nổi, nếu như nổi điên thì Đàm Thiên cũng không cho rằng mình có thể toàn thân trở ra.

Đàm Thiên tận tình khuyên bảo: "Ngọc Nương, ngươi không thể vì một vài lời truyền ngôn mà đi đến làm phiền đại nhân. Ngươi như thế sẽ làm tổn thương Khải Lang đó! Hơn nữa, việc này đối với thanh danh của nó cũng không tốt lắm. Có một số việc ta không nói cho ngươi, lần trước sau khi ngươi đi đến công đường cáo trạng, ta đã cố ý đến thư viện đưa cho họ ba vạn lượng bạc, nếu không thì Khải Lang đã sớm bị đuổi đi rồi."

Bị thư viện trục xuất rồi mới tốt!

"Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?" Tần Thu Uyển nghiêm mặt nói: "Là ta ép nó gọi một ngoại thất là nương sao? Nếu ta nhớ không lầm thì lúc nó đến thư viện hắn mới sáu tuổi, mới là cái độ tuổi nửa hiểu nửa không. Nếu không phải có ngươi dạy dỗ thì nó sẽ khăng khăng trung thành với Yên Vũ như thế sao? Bàn đến đây thì kẻ cầm đầu là chính ngươi, ngươi đừng có hướng những chuyện này lên trên người của ta."

Đàm Thiên á khẩu không trả lời được.

*

Lúc hai người ở Đàm phủ nói những chuyện này với nhau thì Yên Vũ đã ngồi lên xe ngựa đi ra ngoài thành.

Nàng phát hiện mình đã không giữ được lòng của nam nhân, cho nên tuyệt đối không thể từ bỏ nhi tử.

Bản thân Yên Vũ là người thông minh, trước đó chỉ vì lười nhác nên mới che giấu đi mà thôi. Nàng không ngốc đến mức trực tiếp tìm tới cửa mà là đến ở nhờ trong nhà một nông hộ rồi mới phái người đi đến thư viện mời người.

Đàm Khải Lang đã nhiều ngày không gặp nương nên rất là nhớ người, sau khi nhận được tin tức thì lập tức đi theo người đến viện tử nông gia.

Mẫu tử hai người cửu biệt trùng phùng, tất nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói. Mục đích của chuyến đi lần này của Yên Vũ thứ nhất là muốn gặp nhi tử, thứ hai là thuận tiện quan sát thái độ của nhi tử đối với mình.

Việc Đàm Thiên bỗng nhiên thay đổi làm nàng rất là sợ hãi, nếu như ngay cả nhi tử cũng không nhận nàng nữa thì nàng thực sự không biết phải làm sao?

Cũng may, nàng suốt nhiều năm qua đã không phí công thương yêu nhi tử, sau khi hai người gặp mặt thì đều rất lo lắng cho nhau.

"Nương, người không cần để ý đến lời đồn đại bên ngoài, ta biết người là một người nương tốt, về sau ta nhất định sẽ hiếu thuận người."

Câu nói cuối cùng này coi như là làm cho Yên Vũ an tâm hơn rất nhiều.

Yên Vũ vừa mới buông lỏng liền nghe thấy nhi tử nói: "Bây giờ việc hai người chúng ta gặp mặt không thể để cho ngoại nhân biết được, về sau người nên ít đến đây thôi, chúng ta trong lòng nghĩ đến đối phương là được rồi. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, ngày tốt lành còn ở phía sau."

Yên Vũ: "..." Vậy phải chờ tới khi nào?

Đàm Thiên vẫn luôn nói mình bề bộn nhiều việc, còn nói gần đây chưa đến thời cơ, không phải lúc lấy nàng.

Yên Vũ có tức giận đến mấy cũng không nỡ giận cá chém thớt lên nhi tử. Lúc trở về cố gắng đè ép vẻ tức giận trên mặt, đè ép suốt cả lúc đi đường, suy nghĩ rất nhiều cách đối phó.

Có câu kế hoạch cũng không đánh bại được bất ngờ. Lúc Yên Vũ tiến phủ, đột nhiên nhận ra mấy vị di nương đang tụ lại một chỗ líu ríu nói chuyện, mặt mũi đầy vẻ hưng phấn. Nàng lập tức ho nhẹ một tiếng, thấy mọi người nhìn lại mới hỏi: "Chuyện gì mà cao hứng như vậy?"

Vẻ vui mừng của mấy vị di nương rõ ràng đã tản đi rất nhiều, vẫn là Đại di nương mở miệng nói: "Tam muội có thai, đã được hai tháng rồi."

Lại nhìn về phía Tam di nương, khẽ trách: "Muội có thể không quan tâm đến người bên cạnh nhưng cũng nên quan tâm đến mình chứ, nguyệt sự tới lâu như thế rất có thể là đã có thai rồi."

Tam di nương đè xuống ý mừng trên mặt. Ngay sao đó, không ai là không phát hiện Yên Vũ đứng tại cổng đang có sắc mặt rất khó coi.

Đối đầu của vẻ mặt nhăn nhó của nàng, mấy vị di nương lập tức im lặng. Tam di nương bỗng nhiên nghĩ đến việc muốn chuyển đi đến lão trạch an thai như Lan di nương, trong nội tâm nàng thầm tính toán sẽ tìm cơ hội để cầu xin lão gia để mình cũng được dọn đến tổ trạch cùng Lan di nương giải buồn nói chuyện phiếm với nhau.

Lan di nương đã đi đã lâu như vậy mà vẫn bình an vô sự. Lão trạch hẳn là rất an toàn.

Sắc mặt Yên Vũ tái nhợt, nghiêng đầu hỏi nha hoàn đằng sau: "Lão gia ở đâu?"

Nha hoàn nơm nớp lo sợ, thấp giọng nói: "Vừa nãy nô tỳ vô tình nghe nói lão gia vốn là định trở về phủ, nhưng hình như là người bên lão trạch đã tới mời ngài ấy."

Yên Vũ xoay người rời đi: "Chuẩn bị ngựa xe."

Trong viện Đàm phủ, bầu không khí căng thẳng.

Tần Thu Uyển nghiêm túc: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi có nói hay không?"

Nếu nghiêm túc truy cứu vấn đề này thì Đàm Thiên rất có thể sẽ phải rơi vào lao ngục.

Từ lúc sinh ra đến khi lớn lên hắn đã là phú gia công tử, chưa từng có nếm qua khổ cực, việc vào đại lao vượt quá sức chịu đựng của hắn.

Nếu nói, Hạ Ngọc Nương rất có thể sẽ không buông tha cho hắn, Đàm Thiên sẽ tự mình đưa mình vào đại lao.

Nhưng nếu không nói, chờ đến lúc Hạ Ngọc Nương chạy đi báo quan, người nha môn bên kia mang hắn lên công đường, việc năm đó này rất có thể sẽ bị lật ra. Đến lúc đó, việc bị đẩy vào lao ngục cũng không tránh được.

Mấu chốt là hai tình huống này còn có chỗ khác nhau, cái đầu thì coi như là hối cải, có thể xử lý lại. Còn nếu như bị đại nhân tra ra, hắn không những tội thêm một bậc, nếu không khai, rất có thể sẽ còn phải chịu một trận đánh.

Hắn từ nhỏ đến lớn rất ít khi bị thương, một trận đánh kia rất có thể sẽ khiến hắn mất mạng.

Bất luận là hậu quả nào thì Đàm Thiên đều không chịu đựng nổi.

Nói thật, sớm biết Yên Vũ không hiểu chuyện như vậy, sớm biết Đàm Khải Lang không biết cách che giấu như vậy thì năm đó dù có nói cái gì hắn cũng không mang hài tử đi.

Hiện tại hắn đi đâu, lấy gì để nói dối nữa đây?

Hai người giằng co, ngay vào lúc Tần Thu Uyển sắp mất kiên nhẫn thì Yên Vũ đã đến.

Vốn Tần Thu Uyển còn không cho Yên Vũ vào cửa.

Lúc Yên Vũ nghe nói Đàm Thiên lại về tổ trạch, lập tức liền phẫn nộ tột cùng, vốn là hưng sư vấn tội mà đến nhưng lại bị người gác cổng ngăn ở ngoài cửa, nàng ta sao có thể cam tâm? Nghĩ những người này cũng không dám làm mình bị thương, nàng liều mạng đi vào.

Quả nhiên, hạ nhân không dám làm tổn thương nàng, chỉ có thể giả vờ giả vịt ngăn ở phía trước.

Đợi đến khi Yên Vũ tiến vào viện tử, nàng lập tức cũng cảm giác được bầu không khí không đúng. Câu chuyện tình cũ trở về xôm tụ với nhau mà nàng nghĩ thì không có, mà ngược lại hai người lại có vẻ như đang giằng co. Sắc mặt hai người đều không tốt, nhìn đối phương tựa như là nhìn kẻ thù.

Yên Vũ đi vào nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng kỳ thật cũng có chút hối hận.

Sớm biết như thế, nàng đã không đi đến đây.

Lát nữa về, Đàm Thiên chắc chắn sẽ lại nói nàng không để ý đại cục, chỉ biết tình tình yêu yêu.

Không đợi Yên Vũ mở miệng nói gì, Tần Thu Uyển đã cười lạnh nói: "Ngươi tới đúng lúc lắm, ta chỉ hỏi ngươi, lúc trước hai người các ngươi giấu nhi tử ta đi chỗ nào. Nếu không nói rõ ràng, đôi nhân tình các ngươi sẽ phải cùng ta lên công đường lý luận."

Sắc mặt Yên Vũ biến đổi.

Càng vào những lúc như này thì càng không thể hoảng, nhiều lời nhiều sai, tốt nhất là không nên nói.

Thật lâu sau, nàng mới miễn cưỡng nở một nụ cười: "Phu nhân, ta không hiểu ngài đang nói gì. Cái gì mà con của ngài?"

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta không có kiên nhẫn lặp lại lần nữa. Người nha môn sắp đến rồi, đến lúc đó trên đường các ngươi đi đến nha môn vẫn có thể cung cấp khẩu cung."

Một khắc đồng hồ sau, nha sai mang một đoàn người tiến vào công đường.

Trên đường đi đến nha môn, Đàm Thiên muốn thương lượng với Yên Vũ một chút, nhưng có nha sai bên cạnh nhìn chằm chằm, thấy hai người tới gần, còn cố ý tách bọn họ ra.

Tần Thu Uyển trực tiếp quỳ xuống, nói chuyện Đàm Thiên đánh tráo đích tử của nguyên phối.

Đàm Thiên đương nhiên là không nhận, lập tức kêu oan: "Đại nhân, việc này chỉ là một lời nói vô căn cứ. Năm đó đúng là ta đã ôm một đứa bé trở về từ bên ngoài, nhưng mà đó là bởi vì ta có một bằng hữu muốn mang một đứa bé về nuôi, đồng thời, cố ý dặn dò ta là càng ít người biết càng tốt. Bởi vậy ta còn đưa cả nhũ mẫu ôm hài tử cho ta về thôn quê. Chỉ là nhũ mẫu gần đây có việc trở về phủ thành vừa vặn bị Hạ Ngọc Nương trông thấy, cũng không biết nhũ mẫu đã nói như thế nào mà nàng ta lại hiểu lầm."

"Năm đó hàng xóm hai bên nhà Yên Vũ, còn có đại phu bắt mạch giúp nàng lúc nàng có thai và bà đỡ đỡ đẻ đều có thể mời đến làm chứng."

Nghe được câu này, Đàm Thiên và Yên Vũ hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Chuyện năm đó Đàm Thiên thực sự làm rất bí mật, từ trước đến nay hắn đều không ngờ sẽ có một ngày bị người ta phát hiện.

Cho nên, sau khi đưa tiễn nhũ mẫu xong, hắn lại bảo Yên Vũ dọn ra ngoại thành, không gặp lại người trong thành nữa. Như thế, hẳn là không có ai biết chuyện năm đó mới đúng.

Sao Hạ Ngọc Nương có thể tra ra được?

Đàm Thiên không thể hiểu nổi.

Đại nhân bảo nha sai đi mời người đến, còn mất thêm một khoảng thời gian mời cả hai tiểu phu thê ở thư viện đến.

Đàm Khải Lang nhìn thấy nha sai tới cửa, cẩn thận hồi tưởng một chút, phát hiện mình quả thật không làm chuyện gì sai, nương cũng như vậy, lúc này mới e dè hỏi: "Phụ thân ta lại xảy ra chuyện gì vậy? Còn phải làm phiền đến đại nhân, chuyện rất nghiêm trọng sao?"

Không có ai trả lời hắn.

Dù Đàm Khải Lang và Hồ Mẫn Y đều lén đưa bạc cho nha sai để nghe ngóng nhưng đều bị cự tuyệt.

Càng như thế, càng cho thấy vấn đề này không thể coi thường.

Trái tim Đàm Khải Lang lập tức trở nên căng thẳng, bắt đầu hồi tưởng những chuyện mấy ngày qua người nhà mình đã làm, phát hiện cũng không có gì khác thường. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh đi lên công đường.

Đại nhân nhìn thấy hắn thì câu nói đầu tiên là: "Ngươi gọi một ngoại thất là nương có phải bởi vì nàng là mẫu thân của ngươi hay không?"

Đàm Khải Lang giật mình, vấn đề này sao lại có người biết được?

 
Bình Luận (0)
Comment