Chương 293
Đàm Khải Lang cực lực che giấu đi vẻ mặt trên mặt mình, vô thức nhìn về phía phụ thân.
Ngay trước mặt đại nhân, Đàm Thiên cũng không dám nháy mắt.
Đại nhân vỗ kinh đường mộc, trách mắng: "Nơi này là công đường, không cho phép ngươi hết nhìn đông lại nhìn tây, bản quan tra hỏi ngươi, ngươi trả lời là được."
Đàm Khải Lang bị mắng lập tức tỉnh táo.
Cho dù đã biết đó phải là mẫu thân mình thì mới nhận, hắn cũng không dám nói! Bèn lắc đầu: "Đó là nghĩa mẫu phụ thân ta tìm giúp ta, gọi nương để thân thiết hơn một chút. Ta đã gọi suốt nhiều năm nên sớm quen thuộc, chỉ là ta không ngờ nương lại bởi vậy mà suy nghĩ lung tung."
Hắn áy náy nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Nương, người mới là mẫu thân của con."
Lại thi lễ với thượng thủ đại nhân: "Đại nhân, nương ta bị người khác châm ngòi, dưới cơn xúc động nên đã xử sự không ổn. Trong nhà bất luận xảy ra chuyện lớn thế nào cũng chỉ có thể coi như là gia sự không nên phiền phức đến ngài. Ta sẽ đưa bà ấy về..."
"Không được!" Tần Thu Uyển lên tiếng: "Đại nhân phái người đi suốt một đoạn đường xa như vậy để mời hai phu thê các ngươi đến đây cũng không phải để ngươi ba hoa nói nhảm. Chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào, hôm nay nhất định phải tra ra được manh mối."
Bên cạnh đã có hàng xóm trước kia của Yên Vũ, còn có bà đỡ giúp nàng đỡ đẻ.
Đại nhân hỏi thăm từng người một.
Tần Thu Uyển đã âm thầm chuẩn bị tỉ mỉ, những vị hàng xóm đều biết Yên Vũ có thai, đồng thời cũng đều thấy Đàm Thiên ra vào viện tử của nàng. Hơn nữa, bà đỡ kia còn nói được tình cảnh lúc nàng lâm bồn.
"Chuyện đỡ đẻ cho vị phu nhân này ta vẫn còn nhớ như in." Bà đỡ nói rõ ràng rành mạch: "Bọn ta làm nghề này đã được chứng kiến không ít người. Nhưng vị phu nhân này thì khác, nàng sinh con còn sợ đau, năm đó lúc sinh con kêu gào rất thảm thiết... Hơn nữa, ta nhớ vị phu nhân này hình như là ngoại thất của người khác, lúc ấy hài tử đã sinh hạ rồi mà nam nhân của nàng mới đến... Đúng rồi, phía sau lưng đứa bé kia có một cái bớt lớn chừng cái móng tay, trên gối còn có một cái nốt ruồi. Cũng là do vị trí nốt ruồi này đặc biệt, cho nên ta nhớ rất rõ ràng."
Mặt Đàm Khải Lang đã biến thành trắng bệch.
Toàn thân Hồ Mẫn Y đều đang run rẩy, nếu không phải đang ở ngay trước mặt mọi người, nàng đã sớm suy sụp ngã quỵ xuống đất. Nàng và Đàm Khải Lang là phu thê nên đương nhiên là hiểu rõ cơ thể đối phương, vết bớt trên lưng và nốt ruồi trên gối bà đỡ nói đều tồn tại.
Nàng vô thức nhìn vẻ mặt của mọi người trong phòng.
Đại nhân nghiêm túc, bà bà giả thì hờ hững, giống như đã sớm biết về kết quả này. Thân bà bà ra vẻ trấn định nhưng sắc mặt lại tái nhợt, ngực còn phập phồng.
Về phần công công, khuôn mặt không có gì thay đổi, làm cho người ta không nhìn ra ánh mắt của hắn.
Chờ hàng xóm và bà đỡ nói xong, Đàm Thiên tiến lên một bước: "Đại nhân cho bẩm, những việc mà bọn họ nói từ trước đến nay ta đều không biết. Nhưng trên thân con ta đúng là có vết bớt và nốt ruồi rất ăn khớp với lời nói của bà đỡ. Ta hoài nghi có người cố ý muốn ly gián tình cảm mẫu tử bọn họ, cầu xin đại nhân minh xét."
Nói xong thì cúi đầu nằm sấp xống đất.
Mấy bà hàng xóm vẫn không có phản ứng gì, chỉ có bà đỡ là tràn đầy bi phẫn: "Đại nhân, việc sinh con quan hệ trọng đại. Bọn ta không chỉ phải tận lực để mẫu tử bình an, có đôi khi còn không thể nói lung tung, không thể lấy những đồ vật không nên lấy... Chỉ sơ sót một cái là có thể khiến phu thê nhà người ta bất hoà làm ra rất nhiều chuyện liên quan đến nhân mạng. Đại nhân có thể đi tìm vị này hỏi thăm, dân phụ chưa từng nói dối!"
Lại nói tiếp: "Ta có thể thề với trời, hôm nay những gì ta nói không có câu nào là nói dối."
Trên thực tế, có hàng xóm và bà đỡ làm nhân chứng, Đàm Thiên cùng Yên Vũ đã không thể cãi nổi.
Mắt thấy hai người mạnh miệng, dù thế nào cũng không chịu thừa nhận mình có lỗi. Đại nhân đưa tay vứt xuống một cây xâm.
"Đánh hai mươi đại bản trước đi."
Đàm Thiên: "..." Thật sự bị đánh sao?
Yên Vũ sợ hãi.
Nàng sống an nhàn sung sướng nhiều năm, không cần tự mình làm việc, ngoại trừ lần sinh con kia thì cũng đã rất lâu chưa từng cảm thụ đau đớn. Đồng thời, nữ tử mà lại phải ở ngay trước mặt nhiều người nằm sấp thực sự rất xấu hổ.
"Đại nhân, oan uổng quá!"
Mặt đại nhân hờ hững, nha sai kêu người kéo bọn họ lên trên ghế, chiếc gậy nâng lên hung hăng đánh xuống.
Hai người đồng thời kêu lên thảm thiết, hận không thể hôn mê ngay lập tức.
Vẫn là Yên Vũ không chịu nổi đầu tiên: "Đại nhân, ta nói!"
Tên đánh gậy dừng lại, Yên Vũ lúng túng hồi lâu, mắt thấy đại nhân không còn kiên nhẫn, đành phải cắn răng nói: "Lúc trước ta chưa thành thân mà có con thực sự rất xấu hổ, cho nên ta muốn đưa hài tử cho phụ thân của nó để phụ thân nó nuôi lớn nó... Từ đó về sau, ta đã dời xa ngõ nhỏ, dự định cả một đời sẽ không tiếp tục gặp lại A Thiên nữa!"
"Về phần chuyện sau đó hài tử bị mang đi đâu, ta không biết gì cả!"
Đàm Thiên: "..."
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, định chất vấn nữ tử bên cạnh thì đại nhân đã hỏi: "Vậy hắn mang hài tử đến ngay trước mặt ngươi, ngươi lại không có chút hoài nghi nào?"
Yên Vũ nói với vẻ rất nghiêm túc: "Đứa trẻ đó vốn là nhi tử của ta. Hắn đã dặn dò, chuyện ta và hài tử nhận nhau không thể nói cho ngoại nhân. Lúc đó, ta cũng chỉ nghĩ là Đàm phu nhân nuôi hài tử nhiều năm, mẫu tử tình thâm, nếu biết được nhi tử lại không phải của nàng thì nàng có thể sẽ thất vọng đau khổ... Cho nên ta làm theo lời hắn nói, thân sinh mẫu tử nhưng chỉ coi là nghĩa mẫu ở chung. Những năm gần đây, ta cũng tận lượng không cho Hạ Ngọc Nương biết chuyện mẫu tử bọn ta."
Nàng trực tiếp đẩy sạch sẽ tất cả những chuyện kia, Tần Thu Uyển cũng không buông tha cho nàng: "Ngươi và Đàm Thiên qua lại nhiều năm, không thể nào không biết chuyện hắn chỉ có một nhi tử, ngươi không hiếu kì nhi tử của ta đã đi đâu sao?"
Yên Vũ nói năng hùng hồn: "Con cái nhà ai chết yểu thì cũng không phải một chuyện tốt. Nếu ta hỏi đến có thể sẽ khiến hắn đau lòng. Sao ta có thể vô duyên như vậy được?"
Đại nhân trầm ngâm, Tần Thu Uyển thấy hắn không ngăn cản mình, lại nhìn về phía Hồ Mẫn Y hỏi: "Ngươi có biết chuyện bọn họ là mẫu tử hay không?"
Hồ Mẫn Y: "..." Nàng phải nói là biết hay là không biết đây?
Biết cũng không thể nói, chỉ lắc đầu: "Ta không biết..."
Tần Thu Uyển ngắt lời nàng: "Ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Ở trên công đường nếu nói hươu nói vượn cũng sẽ bị nhập tội. Ngươi còn trẻ tuổi hẳn là cũng không muốn phải vào chỗ bẩn thỉu như đại lao đâu?"
Hồ Mẫn Y vốn đã hạ quyết tâm không nhận, còn dự định giúp đỡ bọn họ giấu diếm. Nhưng nghe nói như thế xong thì trong lòng lập tức đánh trống.
Nàng chợt nhớ tới, nếu biết chuyện không báo cũng tính là đồng phạm. Nếu nàng dám giúp đỡ nói Đàm Khải Lang chỉ coi Yên Vũ là nghĩa mẫu thì lát nữa nếu đại nhân biết chân tướng, chắc chắn sẽ hỏi tội của nàng.
Đại nhân thấy nàng muốn nói lại thôi, nhắc nhở: "Nếu như ngươi chịu nói thật để xác nhận phạm nhân, cho dù có phạm vào tội, bản quan cũng sẽ xử lý nhẹ hơn."
Hồ Mẫn Y: "..."
Nếu như hai mẫu tử Yên Vũ xảy ra chuyện thì cuộc sống của nàng cũng sẽ không dễ chịu.
Lúc này nàng đập đầu xuống: "Sau khi ta và phu quân thành thân, cố ý chọn lấy một ngày đến nhà kính trà cho nghĩa mẫu. Bọn họ có phải thân sinh mẫu tử hay không ta không biết, ta chỉ biết là phu quân và công công đều cố ý dặn dò ta, nghĩa mẫu những năm qua chăm sóc việc sinh hoạt thường ngày của phu quân không dễ dàng, bảo ta phải hiếu kính nghĩa mẫu."
Một bên khác, Đàm Thiên bởi vì cắn chết không mở miệng nên đã bị đánh xong hai mươi tấm.
Khuôn mặt hắn trắng bệch, nghĩ không thể để uổng phí trận đánh này, bất luận đại nhân hỏi như thế nào, hắn có chết cũng không nhận.
Đại nhân lại hỏi: "Đàm Thiên, ngươi có nói không?"
Đàm Thiên lắc đầu: "Ta không làm ra chuyện gì cả, tuyệt đối không nhận."
"Bản quan không đổ oan cho ngươi." Đại nhân lại rút một cây xâm: "Lại đánh hai mươi trượng!"
Đàm Thiên: "..." Vậy là muốn đánh đến mức hắn chết luôn sao!
Lại thêm hai mươi gậy nữa, hắn còn có mạng nữa không?
Nha sai tiến lên: "Đại nhân, người bình thường đều không chịu nổi bốn mươi gậy."
Đại nhân phất phất tay: "Hắn hại chết nhi tử mình, mang ngoại thất tử về cho thê tử nuôi lớn, tâm hiểm ác, đánh chết thì vụ án này coi như xong."
Nếu như không đánh chết thì lại tiếp tục hỏi.
Đàm Thiên đã hiểu ý tứ trong lời nói của đại nhân, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Hoặc là hắn cắn chết không lên tiếng, về sau chết rồi trên lưng sẽ cõng theo tội danh hại chết thân tử, hoặc là hiện tại nhận tội danh này.
Tóm lại, đại nhân đã tin những người làm chứng kia.
Trên thực tế, những người này cũng không làm giả chứng cứ, lời nói ra đều là sự thật. Nếu trách thì chỉ có thể trách năm đó hắn tuổi còn rất trẻ, không đủ cẩn thận, không kết thúc những chuyện này sớm hơn.
Lúc này có hối hận cũng vô dụng, mắt thấy nha sai chuẩn bị tiếp tục đánh mình... Đàm Thiên vội hô lớn: "Đại nhân, ta nói!"
Đại nhân mất kiên nhẫn, phảng phất như không nghe thấy.
Tên đánh gậy sau lưng không lưu tình chút nào đập xuống, Đàm Thiên đau đến mức răng run lên, không chần chờ, lại hô lớn: "Ta không hại chết nhi tử của ta!"
Đại nhân khoát khoát tay bảo nha sai lui ra.
"Nói đi."
Đàm Thiên đau đến mức hút khí: "Lúc trước sau khi Yên Vũ đưa hài tử cho ta, ta đã mang hài tử đi xa."
Ngụ ý, Đàm Khải Lang vẫn là thân sinh của Hạ Ngọc Nương.
Nói cách khác, hắn và bà đỡ - một trong trong hai người nhất định có người nói dối.
Bà đỡ kinh hãi, vội vàng tiến lên chỉ trời thề, mắng chửi Đàm Thiên: "Ta và lão gia không oán không cừu, năm đó còn giúp ngươi đỡ đẻ hài tử. Vì sao ngươi lại muốn hại ta như vậy?"
Đàm Thiên rủ mắt xuống, che khuất ánh mắt.
Hắn không muốn hại người khác, chỉ là muốn tự vệ mà thôi.
Nói thật, chuyện phát triển cho tới bây giờ, hắn cũng không cho rằng mình có thể toàn thân trở ra. Giờ khắc này hắn thực sự hối hận hơn bao giờ hết.
Lúc trước không nên mang hài tử đi đâu cả!
Vào lúc tuổi còn rất trẻ, thật ra Đàm Thiên đã hối hận rồi. Lúc phát hiện Hạ Ngọc Nương và Yên Vũ đồng thời có thai, hắn nên mua một đại phu nói hai hài tử là song thai. Nếu như mưu tính thật tốt, hai đứa bé đều có thể giữ ở bên người... Hiện tại chuyện khẩn yếu nhất không phải hối hận mà là phải mau chóng tìm cách thoát thân.
Thế nhưng có hàng xóm và bà đỡ ở đây, còn có hàng xóm bên thư viện chứng thực chuyện Đàm Khải Lang cung kính Yên Vũ như mẫu thân, lại có người nói ngày đôi phu thê tới nhà, Yên Vũ mặc một thân đỏ chót, vô cùng vui mừng.
Cũng chỉ có khi nhìn thấy nhi tức mới có thể cao hứng như vậy.
Mắt thấy Yên Vũ đã sợ hãi vô cùng, đại nhân lại sai người lôi nàng lên trên ghế.
Nếu như người bị đánh là Đàm Thiên thì chỉ cần không nguy hiểm đến tình mạng, hắn cũng có thể cắn chết không nói.
Nhưng Yên Vũ thì khác, nàng vừa sợ vừa xấu hổ, mắt thấy nha sai tới kéo người, nàng lập tức hét lớn: "Ta không muốn, đại nhân cho bẩm..." Mắt thấy đại nhân vẫn thờ ơ, tay của nàng đã bị người hành hình bắt lấy, vội vàng nói: "Ta nói."
Đàm Thiên nhắm mắt lại.
Chuyện đến lúc này có nói dóc cũng là phí công.
Hạ Ngọc Nương này có tâm địa quá ác độc, tâm tư cũng kín đáo, nàng ta có thể tìm đến những người làm chứng rất thuyết phục, tất cả mọi người cộng lại gần như đã chắp vá nên chân tướng năm đó.
Hài tử Yên Vũ sinh ra đã bị hắn ôm đi đưa cho thê tử nuôi.
Thân nhi tử thì không rõ ở đâu.
Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Yên Vũ chỉ cảm thấy rất mất mặt, nàng ta cũng không dám giấu diếm nữa.
"Lúc trước khi ta và A Thiên quen biết nhau, hắn còn không đính ước, thậm chí còn không gặp nhau!" Đề cập đến chuyện cũ, mặt mũi Yên Vũ tràn đầy bi phẫn: "Hai người chúng ta thực tình với nhau, muốn gần nhau cả đời. Thế nhưng hai vị trưởng bối Đàm gia xem thường xuất thân của ta nên không chịu tới cửa mời cưới mà lại đi đến Hạ phủ xin cưới!"