Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 294

Chương 294
Nàng ta càng nói càng giận: "Hạ Ngọc Nương, ngươi kiêu ngạo cái gì? Ngươi mới là kẻ xen vào giữa hai chúng ta, người sai là ngươi!"

Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ, nói: "Năm đó ta và Đàm Thiên phải gặp nhau xong mới định thân. Hôm đính ước, hắn còn tự thân tới cửa."

Cho nên, sau khi Hạ Ngọc Nương đã vào cửa rất nhiều năm cũng đều không biết bên cạnh Đàm Thiên còn có một vị hồng nhan tri kỷ như vậy.

Nàng... Từ trước đến nay đều chưa từng hoài nghi hắn.

Yên Vũ: "..." Việc này nàng ta không biết.

Nàng ta nghi ngờ nhìn về phía Đàm Thiên.

Nếu nàng ta nhớ không lầm, năm đó Đàm Thiên luôn miệng nói việc thành thân với Hạ Ngọc Nương là bởi vì tuân mệnh trưởng bối, không dám chống lại.

Nếu đã có lòng muốn chống lại hôn ước thì hắn vẫn có thể không đến cửa cầu thân mà?

Hắn đã đến tận Hạ phủ cầu thân thì còn gọi gì là miễn cưỡng tuân mệnh nữa?

Yên Vũ lập tức cảm thấy mình bị lừa gạt, vô cùng phẫn nộ nói: "Đàm Thiên, ngươi nói đi?"

Đàm Thiên còn có thể nói gì nữa?

Lúc trước khi hắn và Hạ Ngọc Nương đính ước cũng gần như là môn đăng hộ đối. Vi biểu đạt thành tâm, bất luận là cầu thân hay là mang lục lễ đến thì hắn đều tự thân làm.

Nhưng Yên Vũ xuất thân không cao, không hiểu được cách xã giao của người trong giới bọn họ, cũng không hiểu được những quy củ này. Nếu nói cho nàng biết, nàng chắc chắn sẽ không hiểu. Cho nên, vì để bớt việc, Đàm Thiên đã trực tiếp không nói.

Yên Vũ cũng cho rằng hắn vẫn luôn kháng cự vì tình cảm đôi bên, chỉ là không kháng cự lại được mà thôi.

Mắt thấy Yên Vũ kích động như thế, Đàm Thiên rất sợ nàng sẽ nói ra những thứ không nên nói.

Cho dù đã không thể chối tội, nhưng tội danh nếu có thể nhẹ hơn thì càng tốt. Đàm Thiên nhắc nhở: "Yên Vũ, ta vì nàng mà làm ra bao nhiêu chuyện, tâm ý của ta như nào nàng hẳn cũng hiểu rõ. Cho dù lúc trước ta lừa nàng, nhưng đó cũng là vì ta không muốn nàng thương tâm nên đã buông ra lời nói dối có thiện ý. Yên Vũ, nàng phải tin ta."

Yên Vũ thực sự rất tín nhiệm Đàm Thiên.

Hắn không nói cho mình đơn giản chính là vì có lý do nào đó. Còn có thể nhất chính là hắn sợ nàng thương tâm sau đó sẽ đi tìm hắn lý luận nên mới cố ý giấu diếm.

Nói thật, chuyện lúc trước nàng cũng không để tâm quá nhiều nữa.

Điều làm Yên Vũ tức giận bây giờ là, mình lại bị hắn kéo xuống nước.

Rõ ràng chuyện đã được làm rất bí ẩn mà bây giờ lại huyên náo đến mức gần như mọi người đều biết, rất có thể nàng sẽ biến thành tù nhân.

Trước đó thỉnh thoảng Yên Vũ cũng nghĩ đến chuyện có thể sẽ bại lộ, nhưng từ trước đến nay nàng đều không ngờ mình sẽ phải nhận hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nàng rất có thể sẽ bị đẩy vào lao ngục, sơ sót một cái, sợ là cả đời này đều không ra được.

Nghĩ đến đây, nước mắt nàng gần như là không ngăn được.

Tần Thu Uyển tiến lên một bước: "Đại nhân, ta cáo trạng bọn họ không phải muốn bọn họ trả giá mà chỉ là muốn tìm lại được con của ta."

Yêu cầu như vậy cũng không quá trớn.

Thân là một nữ tử, sau khi thành thân bị phu quân đổi hài tử, dù là ai cũng sẽ không kiềm chế nổi.

Đại nhân cũng không nói linh tinh nữa, trực tiếp hỏi: "Đàm Thiên, ngươi đưa hài tử đi đâu?"

Đàm Thiên vô thức liếc nhìn Yên Vũ, nói: "Ta không mang hài tử đi đâu hết."

Hiện tại đã có nhân chứng xác nhận Đàm Khải Lang là con của Yên Vũ, mà hài tử của Hạ Ngọc Nương ngay vào lúc chuyển dạ đã bị người khác thay đi, ngoại trừ Đàm Thiên thì cũng không có người thứ hai có thể làm được.

Chuyện này đã tốn thời gian quá lâu, đại nhân rất là bực bội mà hắn vẫn không chịu nói thật. Đại nhân cũng không muốn hỏi nhiều nữa, rút ra một cây xâm: "Đánh hai mươi đại bản, nếu không muốn nói, vậy cứ tiếp tục đánh."

"Đại nhân, ngài làm vậy là vu oan giá hoạ." Đàm Thiên nói năng hùng hồn.

Đại nhân giơ lời khai trong tay lên: "Ngươi nên xem lại luật pháp đi. Có nhiều người làm chứng như vậy, ta có đánh chết ngươi cũng là đáng đời ngươi."

Nghe hắn nói như thế, trong đáy lòng Đàm Thiên tràn đầy sợ hãi.

Đổi nhi tử thôi mà, sao có thể bị phạt đến mức bỏ mệnh được.

Hắn lập tức quyết định là không muốn giấu diếm nữa.

Nói thật, hắn lại bắt đầu hối hận.

Hôm nay đáng lẽ lúc vừa lên công đường, hắn nên nói ra sự việc năm đó, mà không phải bị đánh gần chết rồi mới nói.

"Ta và Yên Vũ lưỡng tình tương duyệt, nhưng khổ một nỗi là trưởng bối ngăn cản nên không thể gần nhau cả đời. Hai ta khó kìm lòng nổi, lén lút qua lại không ít lần, vào lúc tình nồng, nàng lại phát hiện mình có bầu." Nói đến đây, Đàm Thiên giống như nghĩ tới bản thân khi đó vì người trong lòng mà nguyện ý tính toán đủ điều.

"Nàng không muốn sinh, vì không muốn hài tử trở thành ngoại thất tử." Đàm Thiên nói đến đây, cảm thấy tất cả sai lầm của mình đều bắt đầu từ khi đó, hít thở sâu một hơi rồi nói: "Là ta khuyên nàng sinh ra. Lúc ấy nàng không muốn, nên ta đã hứa hẹn nhi tử sinh ra kia nhất định sẽ là trưởng tử của ta."

Mặt Yên Vũ cứng đờ.

Thời điểm đó hai người tình cảm sâu đậm, hận không thể ngày nào cũng dính vào nhau, thề non hẹn biển không ít lời và đều coi đối phương là người quan trọng nhất của mình.

Nàng tin hắn, cho nên mới sinh hài tử ra.

Một bên khác, Đàm Thiên tiếp tục nói: "Có lẽ là đến cả lão thiên gia cũng đang giúp ta, chưa đầy hai ngày sau, Hạ Ngọc Nương cũng xem bệnh ra hỉ mạch. Lúc ấy ta đã có ý tưởng sẽ đổi hai đứa bé cho nhau. Vốn ta nghĩ sẽ mang hài tử Yên Vũ trở về đây rồi lại đưa đứa bé trong nhà cho nàng nuôi."

"Nhưng sau này lúc hai người sắp lâm bồn, Yên Vũ nói với ta là một bà con họ hàng xa của nàng đã trung niên rồi còn chưa có một đứa con, bản thân bọn họ cũng là người rất thương yêu hài tử... Ngụ ý là muốn ta đưa hài tử cho bọn họ." Đàm Thiên nói đến đây, cũng cảm thấy thời điểm đó mình quá ngu nên nói rất nhanh chóng: "Ta nhìn thấy nàng cả ngày khổ sở nên cũng muốn nàng vui vẻ liền đáp ứng việc này."

Hắn lại lần nữa dập đầu xuống đất: "Đại nhân, thảo dân biết sai rồi. Còn xin đại nhân nể tình ta đã kể lại chuyện tỉ mỉ mà xử lý nhẹ cho ta."

Tần Thu Uyển truy vấn: "Vậy hài tử giờ đang ở đâu?"

Nếu không phải trên công đường cần sư gia ghi chép chân tướng, Tần Thu Uyển cũng không có kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm nhiều như vậy.

Đàm Thiên nhìn nàng một cái: "Ta không biết tung tích của hài tử."

Ánh mắt sắc bén của đại nhân nhìn về phía Yên Vũ.

Chỉ là một ngoại thất vậy mà dám làm lẫn lộn huyết mạch trong nhà, mà Đàm Thiên thì hết lần này tới lần khác che chở cho nàng ta, thậm chí còn ra tay giúp đỡ, đúng là không xứng làm phụ thân.

Yên Vũ bị dọa sợ, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ sấp trên mặt đất: "Ta..."

Nàng không muốn nói.

Nhưng lúc này quyết định không phải do nàng nữa, Yên Vũ lúng túng hồi lâu, nói: "Vốn ta còn muốn đưa hài tử đi xa xa một chút, nhưng lại cảm thấy quá nhẫn tâm, thế là ta đưa nó về... Đàm phủ. Nó được một bà đỡ ở Thiên viện nhặt về nuôi, hiện tại đã trưởng thành là Trường An ở cạnh phu nhân."

Mọi người vây xem ầm ĩ bàn tán.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Những năm gần đây, Trường An vẫn luôn ở chuồng ngựa tắm rửa cho ngựa. Đường đường là công tử nhà họ Đàm mà lại bị ngươi hại thành như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói muốn mẫu tử bọn ta ở gần nhau? Nếu ngươi đã hảo tâm như vậy thì vì sao lại muốn đổi con? Mẫu tử bọn ta ở trong cùng một viện nhiều năm như vậy mà ngươi lại chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ nói cho ta biết chân tướng, ngươi làm vậy còn chưa tính là nhẫn tâm sao?"

Nàng tới gần hai bước: "Theo ta thấy, ngươi đố kị với ta, cố ý để hài tử ở ngay dưới mí mắt ta, lại để cho mẫu tử bọn ta không được nhận nhau, có đúng hay không?"

Đúng!

Yên Vũ không dám trả lời, quay mặt đi: "Ta thật sự chỉ là muốn các ngươi ở gần nhau một chút..."

Tần Thu Uyển nhìn về phía thượng thủ đại nhân: "Cầu xin đại nhân làm chủ cho mẫu tử bọn ta."

Trường An đang bị kẹp ở trong đám người, nghe mọi người nói như thế, hắn lập tức choáng váng.

Xa phu bên cạnh biết được thân phận của hắn xong trong mắt cũng toàn là ngưỡng mộ.

Đàm gia công tử, về sau chính là gia chủ Đàm gia, tương lai vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết. Nhưng mà nghĩ theo một hướng khác thì Trường An rõ ràng là phú gia công tử vậy mà lại luân lạc tới mức phải đi tắm rửa cho ngựa, vận khí cũng không tính là tốt.

Trường An còn đang thất thần, Tần Thu Uyển đã tiến lên kéo hắn lại: "Mau tới cảm tạ đại nhân vì đã giúp mẫu tử chúng ta nhận nhau đi con."

Mọi chuyện đã hạ màn kết thúc.

Bởi vì sắc trời quá muộn, mà trong đó còn dính dáng đến quá nhiều chuyện nên đại nhân vẫn chưa phán án luôn mà sai người đưa Yên Vũ và Đàm Thiên vào trong lao.

Đương nhiên Đàm Khải Lang cũng giống vậy.

Hồ Mẫn Y nói chuyện lập lờ, không thừa nhận là mình biết nội tình, Đàm Khải Lang cũng không mở miệng tố cáo nàng ta. Cuối cùng, nàng ta đã có thể toàn thân trở ra.

Lúc đi ra khỏi công đường, trên con đường đèn đuốc sáng trưng, Trường An hơi thấp thỏm, nhiều lần liếc trộm vẻ mặt mẫu thân.

Kỳ thật, lúc hắn làm xa phu đúng là cũng có người nói đùa hắn và phu nhân có tướng mạo tương tự nhau. Chính hắn cũng cảm thấy có điểm giống, nhưng cũng chỉ tưởng rằng đó là trùng hợp mà thôi. Từ trước đến nay hắn đều không nghĩ tới, hắn và Hạ Ngọc Nương lại là mẫu tử thân sinh.

Bên ngoài trời một vùng tăm tối, xe ngựa đã sớm chờ sẵn.

Tần Thu Uyển đi đến bên cạnh xe, nói: "Trường An, chúng ta đi vào đại lao đi."

Đại lao trong phủ thành khắp nơi đen được như mực, chỉ có ngọn đèn mờ nhạt, soi sáng một tấc vuông dưới chân.

Tần Thu Uyển đi vào trong, trong lúc đó còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu lưa thưa, còn có mấy con chuột ở hành lang chạy tới chạy lui.

Còn chưa đi được bao xa, liền thấy Đàm Thiên ở bên trong.

Đoạn đường này đi gây ra động tĩnh rất lớn. Đàm Thiên còn tưởng rằng có người tặng đồ cho mình, giương mắt nhìn lên, thấy là Tần Thu Uyển bèn nói: "Nơi này là đại lao, ngươi không thể đụng vào ta."

Ngụ ý nói là Tần Thu Uyển không thể nổi điên đánh người ở đây.

Tần Thu Uyển đi đến trước mặt hắn, ở trên cao nhìn xuống nói: "Ta không muốn đánh ngươi, chỉ là muốn tới thăm ngươi." Trong bóng tối, nàng không thấy rõ tình hình trong lao, bảo Trường An giơ đèn lên cao một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy bên trong ngoại trừ Đàm Thiên thì không còn người nào khác, lập tức cười: "Ngươi và Yên Vũ ân ái nhiều năm, sao lại tách ra vậy?"

Nàng móc ra một tờ ngân phiếu đưa cho tên trông coi: "Làm phiền tiểu ca đi nói hộ với đại nhân một tiếng, ta không nhìn nổi cảnh một đôi người hữu tình phân tán, muốn cho bọn họ ở cùng một phòng."

Đàm Thiên và Yên Vũ bây giờ đều oán trách lẫn nhau, vừa nãy lúc bị áp đi đã ầm ĩ nói mấy câu. Nếu cho ở chung một chỗ thì không phải ngày nào cũng cãi nhau sao?

Bây giờ Đàm Thiên không có tâm trạng cãi nhau, hắn phải tìm cách tự cứu mình.

Tần Thu Uyển nói chuyển người tới đây cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Trông coi chạy đi, vị Tri phủ đại nhân này rất hay ăn đút lót nên rất nhanh đã nhận ngân phiếu.

Tần Thu Uyển còn chưa rời đi, Yên Vũ đã bị người ta kéo tới ném vào đại lao.

Yên Vũ là người thích sĩ diện lại hay xấu hổ, bây giờ rơi vào tình trạng này cũng không để ý tới gì nữa. Sau khi bị ném xuống đất lập tức bò dậy, bổ nhào đến bên Đàm Thiên tóm lấy hắn: "Lão nương gặp ngươi đúng là khổ tám đời, Đàm Thiên, ngay cả nữ nhân mình ngươi cũng không bảo hộ được, ngươi còn là nam nhân nữa hay không? Sớm biết ngươi phế vật như vậy, lúc trước ta tuyệt đối sẽ không ở cùng ngươi."

Đàm Thiên cũng có suy nghĩ như vậy.

Sớm biết Yên Vũ ngu như vậy thì hắn cũng sẽ không ở bên nàng ta nhiều năm như thế.

Đàm Thiên bị thương rất nặng, nhưng mà, hắn là một nam nhân, trời sinh sức lực đã lớn. Hắn sợ Yên Vũ sẽ làm cho tổn thương của mình càng thêm nặng nên đã vội vàng đứng dậy tránh né.

Hai người một người đuổi, một người chạy, vì bị thương không thể chạy, Đàm Thiên phải liên tục bò trên mặt đất, còn Yên Vũ ở phía sau thì đuổi theo.

Tần Thu Uyển nhìn hai người đang chạy trốn bên trong đống cỏ khô, không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

"Sắc trời không còn sớm, ta phải cáo từ thôi. Các ngươi yên tâm , chờ ta rảnh rỗi sẽ lại tới thăm các ngươi."

 
Bình Luận (0)
Comment