Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 295

Chương 295
Nếu nói Hạ Ngọc Nương và Đàm Thiên còn có bao nhiêu tình cảm thì đương nhiên là không có, nên không thể nào tới cửa thăm hắn được.

Nàng luôn miệng nói muốn tới... Chỉ là muốn đến xem náo nhiệt mà thôi.

Yên Vũ nhận ra được mình bị nàng ta nhìn như chú hề, dứt khoát vùi vào đống cỏ khô.

Nàng không đuổi, Đàm Thiên cũng không còn động nữa.

Tần Thu Uyển quay người chậm rãi rời đi, sau khi đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, đèn lồng trong tay nâng lên, thấy rõ ràng Đàm Khải Lang đang ngồi xổm ở nơi hẻo lánh trong đại lao.

Đàm Khải Lang và phụ thân ở đối diện nhau, nhìn thấy đích mẫu đến, hắn vô thức muốn đến cầu tình.

Nhưng vừa đi được một nửa, đã thấy đích mẫu rời khỏi chỗ của phụ thân.

Hắn cũng không tiến lên quấy rầy, nghĩ sẽ chờ bên kia nói xong rồi mình sẽ tiến lên cầu xin tha thứ sau. Những năm kia, Hạ Ngọc Nương rất quan tâm đến hắn, mọi thứ ăn ở đều chuẩn bị rất tinh xảo tỉ mỉ.

Đã qua nhiều năm như vậy, dù nuôi con chó nó cũng có tình cảm, huống chi là con người. Trong lòng hắn cũng cho rằng, chỉ cần mình hạ thấp mình cầu xin thì Hạ Ngọc Nương nhất định sẽ tha thứ cho hắn.

Nhưng sự tự tin của hắn khi nhìn thấy Hạ Ngọc Nương đối đãi với phụ thân lập tức biến mất.

Nàng đã hận thành như vậy, không giận chó đánh mèo lên người hắn đã rất tốt rồi, làm gì có chuyên cứu hắn? Thế là, hắn lùi về nơi hẻo lánh, cố gắng che giấu sự tồn tại của mình.

Nhưng vẫn bị Hạ Ngọc Nương phát hiện.

Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Nương..."

Tần Thu Uyển đưa tay ra ngăn hắn đừng nói: "Ta không đảm đương nổi tiếng gọi này của ngươi, nhi tử của ta hiếu thuận, không phải dạng Bạch Nhãn Lang như ngươi." Nàng khoanh tay tựa vào thanh sắt, cười hỏi: "Có muốn ra ngoài hay không?"

Nhãn tình Đàm Khải Lang sáng lên, nhanh chóng đáp: "Muốn!"

Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Vậy ngươi suy nghĩ cách đi. Sắc trời không còn sớm, ta phải đi đây."

Đàm Khải Lang: "..."

Nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở chỗ góc cua, Đàm Khải Lang lùi về trong bóng tối. Nghe thấy tiếng côn trùng xột xoạt nhúc nhích trong chỗ tối, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run lên.

Hắn nhịn không được mà run bần bật, luôn cảm thấy đám côn trùng đã bò lên trên thân hắn. Hắn cứ run như thế suốt đêm, căn bản không ngủ được.

Ban ngày lại buồn ngủ, còn bỏ qua điểm tâm.

Tên trông coi không kiên nhẫn như vậy, sau khi bỏ lại đồ ăn được một lúc thì đã lại thu bát.

Lúc Đàm Khải Lang tỉnh lại, người ta đã thu hết bát, hắn chỉ có thể chịu đói.

Một bên khác, Tần Thu Uyển đang cầm tờ khế sách lúc hòa ly đã viết ra, nói là trưởng tử được nhận gia tài. Nàng lấy khế ước bán thân và khế đất trong viện của Đàm Thiên đến nha môn, chuẩn bị đổi thành tên của Đàm Trường An.

Mấy thứ này lúc trước đại nhân cũng đã từng làm, nhìn thấy một đống khế nhà, tâm tình của hắn có chút phức tạp, bèn hỏi: "Lúc trước khi hòa ly, có phải ngươi đã hoài nghi thân phận của Đàm Khải Lang hay không?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Không dám lừa gạt đại nhân. Vào ngày Đàm Khải Lang thành thân, ta đã phát hiện có chỗ không đúng. Lúc ấy căn nhà bên cạnh hồ nước trong viện tử bọn ta bị cháy, hai người đó đã ôm nhau xông ra từ đám cháy... Bọn ta là phu thê nhiều năm, hắn còn không thân cận với ta như thế. Lúc ấy ta đã nhìn ra quan hệ giữa hai người không tầm thường. Sau này..."

Nàng dừng lại: "Ta hơi lo lắng tân hôn phu thê Đàm Khải Lang không biết cách sống nên đã tìm người lén lút theo dõi rồi mới biết được. Trong viện Đàm Khải Lang ở ngoại thành đang che giấu một nữ nhân trung niên luôn chuẩn bị cho việc sinh hoạt thường ngày của hắn, hỏi người xung quanh ta liền biết được người đó chính là Yên Vũ. Cuối cùng phát triển thành như bây giờ."

Đại nhân cũng không làm khó nàng, bèn bảo sư gia sửa lại khế nhà.

*

Gần đây chuyện xảy ra xung quanh Hồ Mẫn Y làm cuộc sống nàng xáo trộn hết cả lên, công gia bà bà và cả nam nhân nhà mình đều vào nhà ngục mà nàng lại thúc thủ vô sách.

Hồ Mẫn Y không nỡ buông bỏ phú quý của Đàm gia nên vẫn đang rất nỗ lực cứu người. Chính nàng không có biện pháp, liền trở về nương gia tìm ca ca.

Học giả coi trọng nhất thanh danh, Hồ đại ca vất vả lắm mới thi đậu đồng sinh, sao có thể cam lòng để muội phu phá hỏng thanh danh của mình? Lúc này chỉ an ủi hai câu, cũng không có nói là muốn giúp đỡ.

Hồ Mẫn Y đi một chuyến tay không, cảm thấy rất là thương tâm.

Thứ nhất là không kiếm ra được cách cứu phụ tử Đàm gia, thứ hai cũng là bởi vì bị người nhà cô lập... Nhớ ngày đó, nàng còn mang bao nhiều đồ trang sức trở về, mẫu thân và tẩu tẩu nếu có niệm tình cũ thì cũng sẽ không tránh không gặp mặt như vậy.

Trên đường trở về, Hồ Mẫn Y khóc rất thương tâm.

Lúc đến bên ngoài nơi ở mới của Đàm Thiên, con mắt Hồ Mẫn Y đã sưng như quả đào, không ngừng thút thít.

Xe ngựa tiến vào cửa phủ, Hồ Mẫn Y đỡ tay nha hoàn, vừa mới đứng vững đã thấy mấy quản gia cách đó không xa vội vã tới: "Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện rồi!"

Lúc Đàm Thiên chuyển ra khỏi tổ trạch đã mang theo hết những người là tâm phúc có thể tín nhiệm của hắn. Những người này trung thành với hắn, biết được hắn vào tù thì dù có bối rối cũng luôn cho rằng hắn nhất định có thể ra ngoài.

Hồ Mẫn Y ngơ ngác: "Lại có chuyện gì vậy?"

Quản gia vội vàng nói: "Vừa nãy phu nhân đã đến đây cầm khế nhà đi rồi."

Sắc mặt Hồ Mẫn Y biến đổi.

Đàm gia truyền thừa trăm năm, trong thành này có được không ít cửa hiệu, những cái đó mới là căn cơ của Đàm phủ, nếu như khế nhà bị lấy đi, vậy thì cái gì cũng không giữ nổi.

"Tiểu nhân còn nghe nói, phu nhân cầm khế nhà hình như là vì muốn mang đến nha môn đổi tên."

Hồ Mẫn Y: "..."

Nàng trừng lớn mắt, không kịp nghĩ nhiều đã quay người lên xe ngựa: "Đi đến nha môn."

Vừa mới xuống xe ngựa, Hồ Mẫn Y đã thấy bà bà giả của mình mỉm cười từ bên trong đi ra, đi cùng bên cạnh là Đàm Trường An đã đổi y sam.

Nàng mím mím môi, cảm thấy mình cần phải tiến lên nghe ngóng một ít.

Vừa tiến đến gần, liền nghe đến bà bà giả nói: "Vừa hay ta muốn đi thăm phụ mẫu ngươi, chúng ta cùng đi đi!"

Lúc đầu Hồ Mẫn Y cũng nghĩ sẽ tìm một cơ hội vào trong đại lao thăm mấy người kia, chuẩn bị một vài thứ mà bọn họ cần tới. Nhưng nghe nói bên trong rất loạn rất bẩn, nàng lại có chút không dám.

Hôm nay về nương gia cũng là nghĩ muốn nhờ mẫu thân và tẩu tẩu đi cùng mình đến đây... Đáng tiếc đến cả gia môn nàng còn không thể vào được.

Vừa hay có người đi cùng, Hồ Mẫn Y vội vàng đuổi theo.

Vào ban ngày, đại lao lờ mờ, mắt người bình thường không nhìn rõ đường đi ở trong đó, rất có thể sẽ ngã sấp xuống.

Tần Thu Uyển đi đến bên ngoài nhà tù của Đàm Thiên, mở cái hộp trong tay ra: "Đàm lão gia, hôm nay ta tới là muốn nói cho ngươi một chuyện tốt."

Đàm Thiên bán tín bán nghi.

Tần Thu Uyển đưa lên một tờ khế nhà: "Ngươi nhìn đi."

Nếu thay tên thì cần phải chép lại một lần nữa, nhìn thấy chữ viết hắn từng ngưỡng mộ trong lòng viết lên ba chữ Đàm Trường An, con ngươi Đàm Thiên lập tức rung động: "Ngươi..."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Đây là khế sách khi đó ngươi tự mình nhấn hạ, tất cả mọi thứ trong nhà đều lưu lại cho trưởng tử, là đại nhân giúp bọn ta làm chứng. Cho nên, vừa rồi ta cầm khế sách tới, đại nhân đã lập tức bảo sư gia giúp ta sửa lại tên."

Bên kia, Yên Vũ vốn định mặc kệ Hạ Ngọc Nương. Trong suy nghĩ của nàng, Hạ Ngọc Nương tới cửa vào lúc này tuyệt đối không có chuyện gì tốt, chắc chắn là chỉ muốn nhìn hai người bọn họ bất hoà.

Cho nên, Yên Vũ núp ở nơi hẻo lánh, làm bộ như mình không tồn tại.

Vốn là muốn giả chết, nhưng khi nghe thấy tên trên khế sách đã đổi, làm sao còn ngồi vững được?

Nàng phòng bị nhiều năm chỉ chờ có được chức Đàm phu nhân này, mục đích đúng là vì để bản thân mình có thể có cuộc sống hậu đãi hơn. Lúc trước nàng ta khăng khăng để nhi tử làm đích tử, chính là muốn hắn có thể tiếp nhận được gia tài Đàm gia, vì thế nàng ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết... Bây giờ những vật này đều về tay Đàm Trường An, tại sao chứ?

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, Yên Vũ đã nhào về phía thanh sắt.

Vì hành động quá vội vã, làm cho vết thương trên người mình tái phát, lúc này nàng ta đau đến mức nhăn nhó mặt mũi, nhưng nàng ta căn bản không để ý tới, giơ tay ra muốn cướp đi chứng từ trong tay Đàm Thiên.

Tần Thu Uyển tay mắt lanh lẹ, lập tức giật trở về.

"Không thể đưa cho ngươi, lỡ như ngươi xé thì ta lại phải đi tìm đại nhân bù lại một tờ khác." Nàng cầm tờ giấy, để rủ xuống trước mặt hai người Đàm Thiên.

"Nhìn như vậy đã rõ ràng chưa?"

Yên Vũ vốn không biết chữ, nhưng ở bên cạnh nhi tử nhiều năm nên nàng ta cũng học được không ít. Tất cả những chữ phía trên nàng ta đều biết hết.

Những dòng chữ còn vương màu mực thực sự làm mắt của nàng ta đau nhói.

Ngay sau đó, Yên Vũ chỉ ước gì mình không biết chữ. Như thế, nàng ta cũng có thể tự lừa gạt mình là tất cả những gì Đàm Thiên có sớm muộn gì cũng thuộc về nhi tử.

Tần Thu Uyển thu hồi tờ giấy kia, đặt vào trong hộp: "Trong này có gần trăm tờ khế sách, cho dù ngươi muốn nhìn thì ta cũng không có tinh lực đưa từng tờ cho ngươi xem."

Đàm Thiên nhắm nghiền hai mắt.

Hắn bắt đầu cố gắng nhớ lại bộ dáng của Trường An.

Chỉ nhớ rõ đó là một người trẻ tuổi tướng mạo không tệ... Gia nghiệp giao vào trong tay hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị phá tan tành.

Hắn cũng chưa quên, Trường An lớn lên ở chuồng ngựa, việc làm nhiều nhất chính là tắm rửa cho ngựa, thậm chí còn không biết chữ.

Một người đến chữ cũng không biết thì làm ăn như nào, không phải là giơ cao tay chờ bị người ta lừa gạt chứ.

"Ngọc Nương, ngươi nghe ta khuyên một câu. Trường An không thể được."

Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ giễu cợt: "Chẳng lẽ Đàm Khải Lang thì được? Hay là ngươi cho rằng Hồ Mẫn Y học xem sổ sách với ta hơn nửa tháng có thể?"

Nàng đứng lên, ôm lấy cái hộp: "Lão gia phạm vào chuyện sai lớn như thế thì có thể đời này sẽ không ra được đâu, nên cũng đừng bận tâm mấy chuyện này làm gì. Ngươi không yên tâm thì cứ giao hết gia tài Đàm gia cho Trường An đi... Để nó thay ngươi làm phát triển việc buôn bán trong nhà. "

Đàm Thiên: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment