Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 296

Chương 296
Đàm Thiên một chữ cũng không tin.

Hắn không cho rằng Trường An từ nhỏ đã tắm rửa ngựa rồi lớn lên sẽ biết làm ăn buôn bán.

Nhìn mặt mũi hắn tràn đầy vẻ không tin, Tần Thu Uyển cười nhẹ: "Ngươi không ra được, cho dù Trường An không học được, về sau phá hoại hết vốn liếng của ngươi thì ngươi cũng không cần xen vào. Thoải mái tinh thần, cứ từ từ hưởng thụ đi."

Hưởng thụ cái gì?

Hưởng thụ đống chuột và côn trùng bò loạn khắp nơi sao, hay là hưởng thụ đám bạn tù chung quanh cứ đến đêm là sẽ ngáy khò khò rồi lẩm bẩm, hoặc là đống đồ ăn hôi chua nhạt nhẽo kia?

Mỗi một khắc ở trong nhà lao đối với Đàm Thiên đều như dày vò.

Hắn vốn đã không được sống dễ chịu, bây giờ lại phải nhìn đống gia tài mình tỉ mỉ lo liệu suốt mấy chục năm sắp rơi vào trong tay một tên mã phu cái gì cũng không hiểu, làm tâm trạng hắn càng thêm buồn bực.

Yên Vũ bên cạnh cũng rất khó chịu.

Khi còn bé nàng đã từng chịu khổ, nhưng sau khi gặp được Đàm Thiên nàng đã sống rất sung sướng. Bởi vì nàng là ngoại thất nên bình thường cũng không cần phải qua lại với các phu nhân, tất cả việc ăn mặc ngủ nghỉ từ trước đến nay đều rất sảng khoái.

Bây giờ bị nhốt trong đại lao, nàng chỉ hận không thể buộc chân lên trên cổ, không muốn chạm xuống đất.

Điều càng làm cho nàng khó chịu chính là, tất cả mưu tính nhiều năm như vậy lại thất bại trong một buổi, nàng ngã ngồi trên mặt đất, tay áo khẽ run, toàn thân chết lặng.

Không, nàng không cam tâm.

Nàng cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn truyền đến, để nàng tìm lại giọng nói đã mất đi: "Phu nhân, ta có chuyện muốn nói."

Tần Thu Uyển đã xoay người định đi, nghe nàng ta nói như thế, ngờ vực quay đầu lại.

Yên Vũ vội vàng bám lấy lan can: "Ngươi nuôi Khải Lang nhiều năm, không phải thân sinh mà còn hơn hẳn thân sinh. Tình cảm nhiều năm như vậy không phải là giả... Ngươi nhìn nó như thế mà ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"

Ở một bên khác, Đàm Khải Lang cũng đang hoài nghi.

Ban đầu, hắn cho rằng Đàm phủ chỉ có duy nhất một đích tử, bất luận gia tài trong nhà nhiều hay ít thì sớm muộn gì cũng sẽ giao cho hắn. Thế nhưng bây giờ tất cả những thứ này đều cho tên mã phu không có quan hệ gì với hắn.

Hắn không tiếp thụ được, núp vào một nơi hẻo lánh, vẻ mặt ngơ ngác.

Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua: "Không khó chịu! Ta coi nó là nhi tử, lo cho nó ăn ở mọi thứ đều thoả đáng. Nhìn hắn sinh bệnh còn gấp đến mức muốn nổi điên, kết quả, hắn lại đi nhận ngươi là nương. Nếu hắn đã không coi trọng tình cảm của ta thì ta cũng đâu cần phải coi trọng hắn? "

"Không." Yên Vũ vội vàng nói: "Đây không phải là lời thật lòng của ngươi. Các ngươi là mẫu tử nhiều năm, ngươi đừng so đo với nó, mau đứa nó về đi. Ta không cần nó đại phú đại quý, chỉ cần ngươi cho nó một miếng cơm ăn là được."

Tần Thu Uyển đương nhiên sẽ không dẫn sói vào nhà, đối đầu với ánh mắt mong chờ của Đàm Khải Lang, nói: "Mẫu tử các ngươi tình thâm, trước kia ngươi che giấu tai mắt người khác hiếu kính nương ngươi. Hiện tại ngươi ở bên cạnh mẫu thân ngươi là tốt nhất, ta cũng không nên làm ác nhân làm gì."

Hồ Mẫn Y bên cạnh hoảng hốt không thốt được lời nào.

Nàng cũng không biết nên đi đâu, chờ bà bà già rời đi, nàng vội vàng ngồi xổm trước mặt Đàm Khải Lang, thấp giọng hỏi: "Phu quân, làm sao bây giờ?"

Đàm Khải Lang khoát tay áo: "Nàng lo cho bản thân mình đi."

Vành mắt Hồ Mẫn Y đỏ bừng: "Ta không có chỗ đi... Ta về Hồ gia, bọn họ không cho ta vào, cũng không chịu ra tay giúp đỡ. Ca ca thật là lòng dạ độc ác... Một chút tình cảm cũng không nhớ. Gần đây ta ở nhà phụ thân, nhưng những khế nhà đó đều đã bị đổi thành tên Đàm Trường An, ta chắc chắn sẽ bị đuổi đi..."

Nàng ríu rít khóc, Đàm Khải Lang càng nghe càng bực bội.

"Đừng khóc nữa!"

Hồ Mẫn Y bị hắn hét vào mặt, nỗi lo lắng hãi hùng mấy ngày liên tiếp lập tức hóa thành bi phẫn.

Dù sao chuyện sai cũng là Đàm Khải Lang làm, đâu có liên quan gì đến nàng.

Bây giờ Đàm Khải Lang bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt, nàng cần gì thương nhớ tình cũ?

Lúc này nàng lau đi nước mắt, tức giận đứng dậy rời đi.

Thấy thế, Đàm Khải Lang hơi hối hận, thứ nhất là hắn không nỡ bỏ Hồ Mẫn Y, thứ hai, bây giờ hắn thanh danh hắn rất tệ, bằng hữu trước kia tất nhiên sẽ không tới thăm, cũng chỉ có Hồ Mẫn Y đến đây.

Món ăn trong phòng giam quá kém, muốn sống tốt hơn thì phải dựa hết vào Hồ Mẫn Y.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nói: "Mẫn Y, ta nóng lòng quá, không phải cố ý mắng nàng, nàng đừng nóng giận."

Hồ Mẫn Y đưa lưng về phía hắn, nghe vậy dừng một chút, không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.

Tần Thu Uyển cầm những khế nhà kia, sau khi trở về rất là bận rộn, chính sửa lại tất cả tiểu nhị bên trong cửa hiệu, những kẻ trung thành với Đàm Thiên đều bị đổi đi, còn có ba tên quản gia lặng lẽ lấy bạc cũng cùng bị đuổi.

Trong lúc đó nàng cũng gặp phải một chuyện rắc rối, có hai vị quản gia đã lén lút cầm không ít bạc, lúc Tần Thu Uyển bắt hai người lại thì bọn họ luôn miệng nói số bạc này là tiền lãi Đàm Thiên cho bọn họ.

Tần Thu Uyển không quan tâm: "Bây giờ những cửa hiệu này là ta quản, tiền lãi của các ngươi phải đến hỏi Đàm Thiên!"

*

Việc thu nạp cửa hiệu coi như là thuận lợi, sau đó suốt một thời gian dài, nàng đều lo lắng đến chuyện buôn bán trong nhà, đồng thời dạy dỗ Đàm Trường An.

Đàm Trường An học hỏi rất nhanh, hắn là người rất thích xem sách. Tần Thu Uyển phát hiện hắn có thiên phú đọc sách liền cho hắn tới thư viện.

Bên thư viện không muốn tiếp nhận đệ tử tuổi tác đã lớn còn chưa học hành gì, thế là, Tần Thu Uyển lâp tức đòi lại ba vạn lượng bạc Đàm Thiên chuẩn bị cho nhi tử trước đó.

Số bạc Đàm Thiên quyên ra được thư viện dùng để tái tạo lại Tàng Thư Các nên giờ không còn xu nào nữa. Thế là chỉ có thể nhận Đàm Trường An.

Việc này khó tránh khỏi làm cho người ta bàn tán, những người không biết chuyện của Đàm gia kia cũng đều nghe nói đến. Bởi vậy, thanh danh Đàm Khải Lang vốn đã không tốt lại tăng thêm một tầng nữa.

Hai tháng sau, Tần Thu Uyển cuối cùng cũng có thể nhàn rỗi trở lại.

Những ngày qua, nàng tận dụng mọi thứ để được gặp mặt Chu Tử Phong, quan hệ hai người cũng càng ngày càng thân cận.

Ngày hôm đó ở trong trà lâu, Tần Thu Uyển đang ăn điểm tâm, Chu Tử Phong bỗng nhiên đưa tay giúp nàng lau đi điểm tâm dính bên môi.

Dưới lòng bàn tay là đôi môi mềm mại, Chu Tử Phong giật mình, nhìn lông mi nàng thật dài, bỗng nhiên tiền gần đến hôn nàng.

Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn, cảm nhận được cánh môi mềm mại trên mí mắt, cười nói: "Ngươi làm như vậy là ta bị lỗ rồi đó."

"Ta muốn lấy nàng." Chu Tử Phong chân thành nói, lập tức lại cười: "Nhưng ta thân vô trường vật, lấy cái gì lấy nàng?"

Lời này trước sau mâu thuẫn, Tần Thu Uyển hơi nghi hoặc một chút.

Chu Tử Phong đưa tay che mắt của nàng lại: "Không biết đông gia có thiếu người làm ấm giường không?"

Tần Thu Uyển: "..." Quá trực tiếp.

*

Đàm Trường An phải ở thư viện đọc sách nên cần tìm một viện tử ở quanh đó.

Tần Thu Uyển không muốn hắn ở căn nhà mà hai mẫu tử Yên Vũ đã từng ở kia nên lại mua một gian nữa, còn chuẩn bị tìm người chăm sóc cho hắn.

Chỉ là lúc nàng đang tìm người, Đàm Trường An liền từ chối.

Tần Thu Uyển thấy thế, biết hắn có lời muốn nói.

"Giữa mẫu tử chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

Trường An do dự hồi lâu, nói: "Con muốn thành thân."

Tần Thu Uyển đã biết chuyện hắn có người trong lòng, nói: "Bây giờ việc đọc sách của con là quan trọng, những chuyện kia sau này hãy nói. Con yên tâm, ta là nương của con, ta sẽ không hại con đâu."

Trường An cúi đầu xuống: "Con biết người vì tốt cho con, nhưng... Lục nhi đã mười bảy, nàng đợi con đã hai năm, rốt cuộc cũng không chờ được. Nương, con không muốn bỏ nàng."

Lục nhi trong miệng hắn ban đầu là tiểu nha đầu bên người Đàm Thiên, mỗi lần Đàm Thiên muốn ra cửa nhờ người chuẩn bị ngựa xe thì đều nhờ đến nàng.

Đi được mấy chuyến, hai người đã nảy sinh tình cảm.

Sau này người nhà Lục nhi tích lũy đủ bạc, cầu xin Đàm Thiên chuộc thân cho nàng.

Hôn nhân là việc lớn, chú trọng môn đăng hộ đối, người ta đã là bách tính phổ thông mà Trường An chỉ là hạ nhân... Bàn về chuyện này, thì lúc trước sau khi lão bà bà nhặt Trường An về nuôi đã sợ hắn ở lại trong phủ thân phận không minh bạch sẽ bị người ta đuổi đi nên đã cầu xin quản gia rất lâu mới cầu xin được cho hắn một phần khế ước bán thân.

Phần khế ước bán thân này đã che chở cho hắn không bị đuổi đi, nhưng sau khi hắn lớn lên, nó lại trở thành cục đá nặng ngăn cản hắn rời đi.

Một cô nương bình thường chắc chắn sẽ không muốn gả cho một hạ nhân, nhất là hắn còn là một mã phu hạ đẳng.

Trường An tới cửa cầu thân đã trực tiếp bị cự tuyệt.

Nhưng may là Lục nhi sống chết không chịu nghị hôn nên bây giờ vẫn là khuê nữ. Nếu trong lúc đó có một lần nàng chấp nhận buông xuôi thì nàng đã sớm gả cho người khác rồi.

Nhưng mà đây cũng không phải kế lâu dài. Ngay vào lúc Lục nhi không chịu được nữa thì mọi chuyện lại có chuyển biến tốt. Chỉ một buổi sáng Trường An đã xoay người trở thành xa phu bên người phu nhân Đàm phủ, dường như còn rất được trọng dụng, sau đó còn có thể cho bọn họ mượn tám lượng bạc, nên đi ra bên ngoài cũng được người ta tôn kính, hôn sự Lục nhi lại được gác lại.

Nhưng mà Trường An đã đáp ứng với Tần Thu Uyển là một năm sau mới nhắc lại việc hôn sự, hắn đến tới cửa nói rõ nguyên do, bên kia dù bất mãn nhưng cũng vẫn nhẫn nại.

Thế nhưng ai cũng không ngờ, Trường An vậy mà lại là đích tử Đàm gia, đồng thời, còn có được tất cả khế nhà. Chỉ bằng những vật kia thì cả một đời Trường An không cần làm gì, chỉ nằm yên đợi hạ nhân hầu hạ cũng chi tiêu không hết.

Đã từng là một đôi người hữu tình bởi vì môn không đăng hộ không đối nên suýt nữa đã bỏ lỡ nhau. Hôm nay thân phận thay đổi cũng không khác là bao.

Trường An không thể nào lấy một cô nương đã từng là nha đầu, Đàm phu nhân nhất định sẽ không đáp ứng.

Người nhà Lục nhi thấy rõ việc này nên cũng không nguyện ý chờ đợi nữa, lập tức bắt đầu nghị thân cho nữ nhi.

Lúc Trường An biết được việc này, sao còn có thể ngồi vững được?

Nghe vậy, Tần Thu Uyển nhăn nhăn lông mày.

Nếu như Trường An lấy một cô nương xuất thân là nha hoàn thì sợ là Hạ Ngọc Nương sẽ không hài lòng.

Nhưng nhìn thấy người trẻ tuổi cố chấp trước mặt, bởi vì quá khẩn trương, hai bàn tay nắm chặt nổi lên đầy gân xanh, nhưng vẫn không chịu đổi giọng.

Nếu Tần Thu Uyển khăng khăng cự tuyệt thì tình cảm mẫu tử sẽ bị ảnh hưởng. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta muốn gặp mặt nàng."

Trường An bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ: "Cảm ơn nương."

Nhìn thấy mặt mũi hắn tràn đầy vui vẻ, Tần Thu Uyển bèn thở dài: "Việc học của con quan trọng, không thể trì hoãn quá lâu. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, con đi đón người đến đây đi!"

Trong trí nhớ của Hạ Ngọc Nương cũng có một chút ấn tượng với nha đầu Lục nhi này.

Chỉ nhớ rõ đây là tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Đàm Thiên, cũng không để ý nhiều.

Lục nhi có vóc dáng rất cao, cao hơn Hạ Ngọc Nương cả một cái đầu, khung xương cũng lớn, không phải là mỹ nhân gì cả. Nhưng mà dung mạo cũng khá thanh tú, lúc tiến lên thỉnh an trông rất là nhanh nhẹn.

Tần Thu Uyển nhìn thấy, hỏi: "Ngươi có biết chữ không?"

Lục nhi lắc đầu: "Ta có thể học."

Trường An đứng ở bên cạnh, ánh mắt vội vàng: "Nương, con có thể dạy nàng."

Lục nhi cười cười với hắn, nói: "Phu nhân, vì chàng ta nguyện ý học."

Nàng biết hiện tại mình ở trong mắt ngoại nhân, nhất là trong mắt phu nhân rất giống một nữ tử vì phú quý mà đến.

Dù biết không thể được nhưng nàng cũng muốn thay đổi cuộc sống của mình.

Không phải là vì bạc mà là vì hắn.

Tần Thu Uyển đã từng gặp nhiều người nên cũng nhìn ra được sự chân thành trong mắt cô nương này, lại một lần nữa thở dài.

Vậy thì có biện pháp gì đây?

Nàng chỉ có thể dành một thời gian, dạy dỗ một nhi tức làm Hạ Ngọc Nương hài lòng.

"Vậy thì cứ học trước đi." Tần Thu Uyển nhìn sắc trời một chút: "Sáng sớm ngày mai, ngươi đến tìm ta."

Trường An đại hỉ, chờ Lục nhi đi xong, hắn luôn miệng nói cảm ơn, vành mắt đỏ bừng.

Hắn đã từng là hạ nhân sống dưới đáy xã hội, biết nương không chấp nhận Lục nhi, trong lòng hắn chắc chắn cũng không dễ chịu.

 
Bình Luận (0)
Comment