Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 297

Chương 297
Nếu đổi thành một người khác hắn chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận.

Làm giống như Yên Vũ và phụ thân sao?.

Không, Trường An không cho rằng mình là một người không rõ ràng giống như phụ thân, Lục nhi cũng sẽ không vì cái gọi là tình cảm mà làm ngoại thất cho người khác.

Nếu như nương không đồng ý, hai người bọn họ đời này sẽ định sẵn là vô duyên.

"Nương, về sau con nhất định sẽ cùng Lục nhi hiếu kính người thật tốt."

Tần Thu Uyển lắc đầu bật cười: "Hai người các con còn chưa đính ước, bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm. Một năm ước hẹn mà con nói với ta còn chưa tới nên trước đó cũng đừng nghĩ tới chuyện đính ước."

Người nhà Lục nhi vốn muốn giúp nữ nhi nghị hôn, nhưng lại biết Đàm phu nhân nguyện ý dạy nàng học chữ.

Mặt mũi Khổng mẫu tràn đầy vẻ u sầu: "Có phải phu nhân thấy Trường An khăng khăng muốn lấy con, không muốn làm hắn buồn nên mới tìm lý do để tra tấn con, muốn con biết khó mà lui hay không?"

Khổng phụ cũng đồng ý.

Cả nhà bọn họ đều từng là hạ nhân, các chủ tử cao cao tại thượng của bọn họ dù có thích cũng chỉ ban thưởng, chứ không bao giờ chấp nhận hạ mình dạy bảo hạ nhận.

"Cái con bé này, đã nói không đụng tường nam không quay đầu lại, ta thấy con dù có bị đâm đến mức đầu rơi máu chảy thì cũng không biết quay đầu đâu. Ta phải nói con như nào mới tốt đây?" Khổng phụ dậm chân: "Con định chọc tức ta đấy à."

Lục nhi cúi đầu mặc cho trưởng bối răn dạy.

Trước kia nàng và Trường An không nghĩ đến tương lại mà chỉ ngoan cường chờ đợi thời cơ.

Hiện tại tình hình đã có thể chuyển biến tốt hơn, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho dù phu nhân vì tra tấn nàng để nàng biết khó mà lui thì nàng chỉ cần không lùi, chỉ cần chịu đựng, chắc chắn sẽ có cơ hội.

Buổi sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, nha hoàn bên người Tần Thu Uyển đã lặng lẽ vào cửa bẩm báo: "Lục nhi cô nương đến."

Tần Thu Uyển lúc đó đang định đứng dậy, nói: "Bảo nàng đi vào thư phòng chờ ta."

Lục nhi nghe nha hoàn nói thì lập tức ngẩn người.

Hôm qua lời song thân nói không phải không có lý, chính nàng cũng nghĩ như vậy. Cho nên hôm nay đặc biệt tới sớm cũng là vì không muốn phu nhân moi móc mắng mỏ mình. Nàng đã hạ quyết tâm, bất luận phu nhân làm cái gì với nàng thì nàng cũng đều kiên trì.

Đồng thời, nàng cũng hiểu, nếu như phu nhân muốn làm khó mình thì rất có thể sẽ không dạy nàng học chữ, mà sẽ chỉ bắt nàng hầu hạ bà ấy.

Càng nghĩ càng thấy chắc chắn là như vậy, cho nên, khi nghe thấy nha hoàn bảo nàng đến thư phòng, trong lúc nhất thời nàng đã không phản ứng kịp.

Chẳng lẽ... bà ấy thật sự sẽ dạy nàng học ư?

Sau khi đến thư phòng, nhìn thấy trên bàn và trên mặt đất rất lộn xộn, Lục nhi liền biết mình đã cả nghĩ quá rồi.

Tần Thu Uyển rửa mặt xong thì liền đi đến thư phòng, nhìn thấy Lục nhi đang quét dọn, nghiêng đầu nhìn nha hoàn đứng ở cửa: "Đây là việc của Trầm Hương, nàng ta đâu?"

Lục nhi nghe nàng nói như thế, cũng không để ý, tiếp tục làm công việc trong tay.

Trường An thực tình đối với nàng, nếu phu nhân muốn duy trì tình cảm mẫu tử với Trường An thì cho dù muốn xử lý nàng, cũng phải biết tìm chút cớ.

Nha hoàn phúc thân nói: "Trầm Hương tỷ tỷ hôm nay xin nghỉ, vốn là muốn đợi Xuân Hương tỷ tỷ làm xong việc trong phòng bếp rồi tới quét dọn... Vừa nãy nô tỳ đã ngăn cản Lục nhi cô nương, nhưng cô ấy cứ khăng khăng muốn làm..."

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ngươi đi xuống đi!"

Nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chỉ một ngón tay vào cái ghế đối diện: "Ngồi xuống đi."

Lục nhi ngoan ngoãn tiến lên ngồi xuống.

Nhìn nàng câu nệ, đề phòng như vậy, Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ, nghiêm mặt nói: "Những việc này là do nha hoàn làm, về sau ngươi không cần làm gì hết."

Lòng Lục nhi tràn đầy ngờ vực.

Đúng vào lúc này, có nha hoàn đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một cái khay, trên cái khay là đồ ăn sáng.

Đồng thời, còn có sẵn hai bộ bát đũa.

Tần Thu Uyển bưng bát lên, nói: "Ngươi đến sớm như vậy nên chắc là cũng chưa dùng bữa, ăn cùng ta đi."

Lục nhi thấy nàng không giống như nói đùa, trong lòng lại càng thêm căng thẳng, chẳng lẽ, bà ấy thật sự muốn dạy mình học chữ sao?

Nàng không bưng bát lên, Tần Thu Uyển rũ mắt, nói: "Ta đã tìm người tới hỏi qua, ngươi và Trường An quen biết nhiều năm, ngươi cũng không ít lần chăm sóc nó. Chỉ với tâm ý này của ngươi thì cũng đủ để ta giúp ngươi phát triển. Về sau ngươi đi theo ta học tính toán sổ sách, cho dù hôn sự không thành thì ngươi cũng có thể thành thạo một nghề."

Ở trong thành này, quản gia biết tính sổ có thể nuôi sống cả một nhà.

Lục nhi vui mừng vô cùng, vội vàng nói: "Tạ ơn sư phụ."

Quả nhiên là một nữ tử thông minh, Tần Thu Uyển cảm thấy thoải mái hơn chút, bởi vì người thông minh thì sẽ dễ dạy hơn. Mặc dù tuổi của nàng ta đã không còn nhỏ, nhưng chỉ cần có thể mưu cầu học hành thì lúc nào cũng không muộn.

Lục nhi thấy nàng không phản bác, cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng. Lần này, nàng mới có thể rõ ràng nhìn ra hi vọng của mình và Trường An.

Buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển còn đến gặp tú nương, nhờ người ta đưa cho không ít loại vải, cố ý cắt áo cho Lục nhi.

Lục nhi nhìn đống tơ lụa trước mặt, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: "Phu nhân, người đang cắt áo cho ta sao?"

"Đệ tử của ta đương nhiên không thể để cho người khác xem thường được." Khí chất con người cũng là được dưỡng ra trong quá trình lớn lên, từ khi bắt đầu hiểu chuyện Lục nhi đã là nha hoàn, cả người quen thói khúm núm, nên cho dù đã chuộc thân thì cũng vẫn không đứng thẳng được.

Còn nhiều thời gian, trước hết để cho nàng tìm về sự tự tin vốn cỏ, rồi sẽ lại nhờ bà đỡ dạy dỗ nàng một chút, hẳn là sẽ không kém nhiều lắm.

Buổi chiều ngày đó, Lục nhi đổi lại một bộ đồ mới màu hồng, được xe ngựa Đàm phủ đưa về nhà.

Mặc y sam lộng lẫy như vậy, Lục nhi vô thức đứng thẳng người lên, nếu vẫn giống như trước kia... thì cứ giống như là trộm y sam người khác vậy.

Phu thê Khổng gia cả ngày nơm nớp lo sợ, làm cái gì cũng không có tâm trạng, chỉ sợ sẽ nhận được tin tức nữ nhi bị đánh tàn phế. Vất vả lắm mới nhịn đến tận hoàng hôn mà vẫn luôn không thấy người trở về, lại lo lắng nữ nhi có phải đã bị thương bất tỉnh ở trong phủ rồi hay không.

Phu thê hai người nghĩ, nếu trời tối mà còn không thấy người về thì sẽ tới nhà hỏi một chút... Nghe được tiếng đập cửa, hai người tiến lên mở cửa, lập tức thấy nữ nhi từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên.

Từ y sam đến đồ trang sức, không một chỗ nào là không tinh xảo.

Hai phu thê trong phút chốc đều không nhận ra, sau khi kịp phản ứng mới vội vàng kéo nữ nhi vào cửa.

Không biết Lục nhi giải thích với song thân như thế nào, dù sao từ ngày đó trở đi, mỗi ngày nàng đều được xe ngựa đón vào trong phủ, cùng ăn cùng ở với Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển vốn là nữ tử thế gia, trải qua những việc này rất nhiều, khí chất cao hoa. Lục nhi cả ngày ở cùng với nàng nên vô thức sẽ học theo nàng. Một khoảng thời gian sau, chính nàng còn chưa phát giác nhưng kỳ thật trên người nàng đã có biến hóa rất lớn.

*

Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển dẫn Lục nhi đi đến cửa hiệu để tuần sát, nàng thực sự muốn dạy nàng ta làm ăn nên so với lần giả vờ dạy Hồ Mẫn Y lúc trước thì đương nhiên là cẩn thận hơn.

Lục nhi cũng không phải người ngốc, lập tức cảm nhận được dụng tâm của nàng nên học hành ngày càng nghiêm túc.

Ngày hôm đó đi vào trong ngân lâu, Tần Thu Uyển lại nhấn mạnh với Lục nhi: "Người tay nghề lâu năm và kiểu dáng mới, thiếu một thứ cũng không được. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời này, việc buôn bán sẽ không thể kém nếu có hai thứ đó."

Trong căn phòng cách nhau một bức tường, Hồ Mẫn Y nghe được giọng nữ quen thuộc, sắc mặt phức tạp khó tả.

Nàng không nhịn được đi ra cửa, sau đó liền thấy hai người Tần Thu Uyển.

Ánh mắt nàng không tự chủ được rơi vào trên thân Lục nhi, thấy nữ tử tuổi trẻ này có dung mạo thanh tú, không thể nói là xấu, nhưng chắc chắn vẫn kém nàng.

Hồ Mẫn Y chậm rãi tiến lên hành lễ: "Thỉnh an phu nhân."

Vào ngày đổi khế nhà, Tần Thu Uyển cũng đã sai người mời Hồ Mẫn Y ra cửa. Tính toán ra thì đã hơn hai tháng không gặp.

Tần Thu Uyển gật gật đầu, cười hỏi: "Có thấy vừa mắt thứ gì hay không?"

Ngân lâu này gần đây lại có thêm không ít kiểu dáng mới, việc buôn bán so với trước kia tốt lên rất nhiều, Hồ Mẫn Y và những khách nhân kia nhìn loại nào cũng muốn mua.

Chỉ xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, không thể thỏa mãn các nàng.

Nói đến chuyện này, nàng lại nhớ lại ngày xưa mình tùy ý thế nào, chỉ cần trong ngân lâu này có đồ mới, nàng đều lấy về hết, cái nào không thích cũng phải bảo người ta thay đổi lại đến khi thích thì thôi.

Hồ Mẫn Y không biết trả lời thế nào, hỏi ngược lại: "Phu nhân, vị này là..."

"Đây là đồ đệ của ta, đi theo ta học làm ăn." Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Gần đây ngươi ở đâu?"

Hồ Mẫn Y có thể đi đâu?

Nàng cũng chỉ có thể về nương gia!

Đương nhiên, nương gia không muốn cho nàng vào cửa. Thế là, nàng vẫn cứ ở bên ngoài cổng không ăn không uống.

Dù gì cũng là máu mủ tình thâm, người nhà họ Hồ cũng không thể đứng đấy nhìn nàng chết đói, sau khi nàng vào cửa thì không để cho nàng đi ra ngoài nữa.

Lần này Hồ Mẫn Y được ra ngoài, là Hồ mẫu sai nàng đến bán đồ trang sức, dự định dành tiền cho ca ca của nàng tham gia thi huyện.

Điều đáng nhắc tới chính là, kết quả lần thi đồng sinh, Đàm Khải Lang lại không có tên trên bảng. Đời trước hắn trúng tuyển, nhưng lần này hẳn là thấy hắn làm chuyện quá thiếu đạo đức nên nha môn đã trực tiếp cho hắn trượt.

"Ở nhà nương ta." Hồ Mẫn Y ra đây, một là vì hiếu kì Hạ Ngọc Nương có thể đối với người nào mà ôn nhu như vậy, thứ hai, cũng là có chuyện muốn nhờ.

Nàng nghĩ lại số bạc trong túi, thực sự không dám phung phí, nói: "Phu nhân, ta có chuyện muốn xin ngài giúp một tay. Chúng ta có thể đi ra phía sau hay không?"

Tần Thu Uyển không muốn nghe nàng ta nói nhảm, cũng không có hứng giúp Hồ Mẫn Y.

Lúc hai người mới quen biết, mặc dù Hạ Ngọc Nương lòng có bất mãn, cũng đã từng nhắc với nữ nhi là không thích Hồ Mẫn Y, nhưng chưa từng làm nàng khó xử. Sau này thành hôn, bất luận trong lòng Tần Thu Uyển nghĩ như thế nào thì trên mặt đều làm mọi thứ thoả đáng, có thể xưng là bà bà tốt nhất trên thế giới này.

Thế nhưng nàng thì sao?

Đi theo Tần Thu Uyển lâu như thế mà chưa bao giờ đề cập đến chuyện của Yên Vũ, đến cả ám chỉ cũng không, đúng là người không có tâm.

Một người như vậy thì giúp nàng làm gì?

Tần Thu Uyển nhìn về phía Lục nhi: "Bọn ta còn phải đi tới một gian cửa hiệu khác."

"Chỉ mấy câu thôi, rất nhanh." Hồ Mẫn Y thấy nàng từ chối, lại bổ sung: "Là chuyện liên quan tới việc hòa ly."

Tần Thu Uyển nghe vậy, kinh ngạc dò xét nàng ta.

Đời trước, Hồ Mẫn Y và Đàm Khải Lang ân ái cực kì.

Hồ Mẫn Y đã rất nhiều lần làm cho Hạ Ngọc Nương khó xử, nhưng khi nàng muốn giáo huấn nhi tức thì đều bị nhi tử ngăn lại.

Hồ Mẫn Y chìa tay ra: "Phu nhân, chúng ta ra phía sau nói kỹ hơn chút."

Tần Thu Uyển cất bước đi về căn phòng phía sau.

Hồ Mẫn Y thở dài một hơi.

Ca ca của nàng là học giả, phu tử nói, lần này hắn rất có thể sẽ thi đậu tú tài nên sao có thể có một muội phu là tù nhân được?

Cho nên, mối quan hệ thông gia này phải cắt đứt càng nhanh càng tốt.

Bây giờ Hồ Mẫn Y phải dựa vào nương gia nên cũng không dám làm trái. Hơn nữa, từ sau khi Đàm gia xảy ra chuyện, nàng đã bị tiểu tỷ muội cùng nhau lớn lên chế nhạo, nên đã sớm hạ quyết tâm không muốn theo đuôi bọn họ nữa.

Thật ra mấy ngày trước, nàng đã đi đến đại lao đưa ra quyết định hòa ly với Đàm Khải Lang.

Đàm Khải Lang lâp tức cự tuyệt.

Bất luận nàng khuyên như thế nào, cầu khẩn như thế nào thì Đàm Khải Lang cũng không nói một lời.

Tóm lại chỉ có hai chữ: Không được!

Hồ Mẫn Y thực sự không có cách nào khác, nói thật, nàng đã rất hối hận vì gả cho Đàm Khải Lang rồi.

Tự mình không giải quyết được, nàng đành phải nhờ giúp đỡ.

Mà người có thể thuyết phục Đàm Khải Lang không nhiều, có thể thuyết phục hắn, ngoại trừ Hạ Ngọc Nương thì không có bất kỳ ai.

Hồ Mẫn Y trái lo phải nghĩ, cho rằng Hạ Ngọc Nương có thể sẽ giúp mình. Hôm nay đến nơi đây vừa bán đồ trang sức, cũng vừa muốn hỏi thăm chưởng quỹ về lịch trình của Hạ Ngọc Nương.

Không ngờ nàng còn chưa mở miệng nghe ngóng thì đã đụng phải người. Hồ Mẫn Y đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Nàng biết bà bà giả bề bộn nhiều việc nên cũng không nói nhảm, vừa vào cửa đã nói thẳng: "Phu nhân, ta muốn nhất đao lưỡng đoạn với Đàm Khải Lang, thế nhưng hắn không đồng ý..."

Tần Thu Uyển sờ cằm.

Việc có thể khiến cho phụ tử Đàm gia đau đớn, nàng đương nhiên là nguyện ý giúp.

 
Bình Luận (0)
Comment